Giang Sơn Chiến Đồ ( Dịch Full )

Chương 422 - Chương 380: Thuyền Rồng Diện Thánh

Chương 380: Thuyền rồng diện thánh
Chương 380: Thuyền rồng diện thánh

Ngày kế, trời chưa sáng, Trương Huyễn dậy thật sớm, khoanh tay tản bộ trên boong thuyền. Trên thuyền rất an tĩnh, ngoại trừ Trương Huyễn thì không thấy quan viên nào khác.

Cũng không phải là những quan viên đó chưa thức dậy, ngược lại, tất cả các quan đều đã vội vàng đi tới trước thuyền rồng của thiên tử tham gia triều hội.

Dậy sớm chuẩn bị trước khi trời sáng là tập quán sinh hoạt của quan viên Đại Tùy, nếu không sẽ không thể thích ứng với triều vụ nặng nề.

Những quan viên địa phương thì tốt hơn nhiều, tuy rằng triều đình cũng có yêu cầu quan địa phương phải mở cửa nha vào thời gian quy định nhưng đám quan viên địa phương vẫn có thể thỉnh thoảng vụng trộm lười biếng, ngủ một giấc liền mạch, coi như là phúc lợi của quan địa phương.

- Sao hiền chất lại ở chỗ này?

Phía sau bỗng nhiên truyền tới một thanh âm trầm thấp, Trương Huyễn vừa quay đầu lại, chỉ thấy phía sau cách đó không xa có một nam tử trung niên đang đứng, không ngờ là Lý Uyên, điều này nằm ngoài suy nghĩ của Trương Huyễn.

Trương Huyễn vội vàng tiến lên thi lễ:

- Tham kiến bá phụ!

Lý Uyên có vẻ rất kinh ngạc, hiển nhiên ông ta không ngờ gặp được Trương Huyễn ở chỗ này. Trương Huyễn vừa cười vừa giải thích:

- Vãn bối phụng chỉ đến báo cáo công tác.

- Ồ! Thì ra là thế, thật sự là đúng dịp, ta cũng đến đây báo cáo công tác.

Trong trí nhớ của Trương Huyễn, Lý Uyên bao giờ cũng xuất hiện ở kinh thành, hoặc là báo cáo công tác, hoặc là thăm người thân, có vẻ ông ta rất nhớ nhà, rất muốn quay về triều đình. Nhưng Trương Huyễn lại biết, đây là một loại thủ đoạn của Lý Uyên, tỏ vẻ ông ta không có hứng thú với Thái Nguyên, một lòng muốn quay về triều đình. Nhưng ông ta càng chờ đợi như vậy, càng an ổn ở lại Thái Nguyên. Ông ta đã thành công loại bỏ đi hoài nghi của Dương Quảng với ông ta.

Đây cũng là chỗ cao siêu của Lý Uyên, biểu hiện bình thường, che giấu dã tâm của mình.

Đáng tiếc diễn xuất của ông ta không lừa được Trương Huyễn, Trương Huyễn đã sớm nhìn thấu ông ta, bí mật lớn nhất của Lý Uyên đã bị Trương Huyễn phát hiện.

- Bá phụ, Kiến Thành và Thế Dân có khỏe không?

Trương Huyễn thuận miệng cười hỏi.

Vẻ mặt Lý Uyên hơi kinh hoảng, ông ta lấy cớ đi Giang Đô báo cáo công tác, trên thực tế là đến triều đình thám thính hư thực. Con trai Lý Kiến Thành của ông ta đại bại Dương Khánh ở Ngõa Cương, Lý Uyên vô cùng sợ hãi, e sợ có người tố giác Kiến Thành với triều đình.

Nhưng ông ta không ngờ lại gặp Trương Huyễn trên thuyền lớn, mà Trương Huyễn chính là một trong những người biết rõ tình hình của Kiến Thành.

Ông ta vội vàng kéo Trương Huyễn qua một bên, áy náy nói với hắn:

- Trong Anh Hùng Hội, con trai Huyền Bá của ta lỗ mãng vô lễ, đắc tội nhiều với hiền chất, ta thành thật xin lỗi!

Trương Huyễn cười khoát tay:

- Chuyện nhỏ đó ta sao có thể để trong lòng, sao bá phụ lại không đi tham gia triều hội?

Lý Uyên nhẹ nhàng thở ra, cười cười nói:

- Chỉ có triều hội lớn mỗi tháng một lần mới yêu cầu các quan viên ở kinh thành đều tham dự, bình thường loại triều hội nhỏ này chúng ta không cần tham gia. Nếu không hiền chất cũng phải tham gia rồi.

- Thì ra là thế, ta còn đang thắc mắc sao không ai gọi ta.

Trương Huyễn lại cười hỏi:

- Bá phụ vì việc thánh thượng tuần tra mới tới triều đình sao?

Lý Uyên lập tức ngây ngẩn cả người:

- Tuần tra gì?

- Bá phụ không biết sao? Mùa xuân sang năm thánh thượng bắc thượng quận Mã Ấp gặp mặt Khả Hãn Đột Quyết, sẽ thuận tiện tuần tra Thái Nguyên.

Lý Uyên chấn động. Chuyện trọng yếu như vậy không ngờ mình lại không biết, ông ta vội hỏi:

- Tin này có tin được không?

- Là Bùi thượng thư nói cho ta biết, đây cũng là nguyên nhân triều đình về bắc trước. Ta tưởng bá phụ cũng biết chứ.

Trương Huyễn thấy vẻ mặt của Lý Uyên, hiển nhiên ông ta không biết chuyện này. Điều này khiến cho Trương Huyễn hơi thấy kì lạ. Loại chuyện này hẳn không phải bí ẩn gì, bình thường quan lớn đều sẽ biết, nếu không Bùi Củ cũng sẽ không tùy ý nói ra như vậy.

Nhưng Lý Uyên lại không biết, chẳng lẽ ông ta không có chút mạng lưới quan hệ nào trong triều đình, hoặc là quý tộc Quan Lũng trong triều đình đã bị diệt toàn quân. Nhưng ngẫm lại cũng không có khả năng đó.

Trương Huyễn nghĩ mãi vấn không thông, tại sao Lý Uyên lại không biết việc này?

Lý Uyên nhìn ra nghi ngờ của Trương Huyễn, đành giải thích:

- Thực không dối gạt hiền chất, ta đi một chuyến đến Trường An, lại thăm người nhà ở Huỳnh Dương, cho nên hôm qua ta mới lên thuyền, rất nhiều chuyện vẫn chưa biết.

Giờ Trương Huyễn mới hiểu được. Như vậy nhất định là Lý Uyên đi Huỳnh Dương gặp Lý Kiến Thành rồi.

Kỳ thật Vũ Xuyên Hội đã giải tán, Lý Kiến Thành ở lại Ngõa Cương căn bản không có gì quan trọng. Nhưng Lý Uyên vẫn để con trai lại nơi đó như trước, chỉ có thể chứng minh Ngõa Cương có thể có lợi, cực kỳ có thể là Lý Kiến Thành đã nắm giữ một lực lượng nào đó.

Trương Huyễn bỗng nhiên hiểu ra, mặc dù mặt ngoài Vũ Xuyên Hội đã giải tán, quý tộc Quan Lũng cũng lâm vào cơn sóng nhỏ, nhưng trên thực tế, quý tộc Quan Lũng nhất định đang bí mật huấn luyện quân đội, cho nên Lý Uyên mới luôn trở về báo cáo công tác, thăm người thân. Cực kỳ có khả năng là ông ta lợi dụng cơ hội đó bí mật hội kiến đám người Đậu Khánh.

Lúc này, một gã hoạn quan vội vàng chạy tới, thi lễ nói với Trương Huyễn:

- Trương tướng quân, bệ hạ triệu kiến.

Trương Huyễn vội vàng cười nói với Trương Huyễn:

- Tạm thời không thể nói chuyện phiếm với bá phụ được rồi, vãn bối đi trước một bước.

- Mau đi đi! Thánh Thượng triệu kiến, không thể trễ nải được.

Trương Huyễn thi lễ, bước nhanh theo hoạn quan rời đi. Lý Uyên đứng ở mép thuyền nhìn về phía Trương Huyễn đang đi xa, ông ta vẫn đang suy nghĩ việc Dương Quảng bắc tuần, ông ta cần phải chuẩn bị rất nhiều thứ. Dương Quảng đến Thái Nguyên tất nhiên là để tìm hiểu tình hình của mình ở Thái Nguyên. Lý Uyên ngẫm lại thấy mình còn rất nhiều lỗ hổng, nhất thời lòng nóng như lửa đốt, hận không thể lập tức chạy trở về.

Trương Huyễn đi theo hoạn quan lên thuyền rồng của thiên tử, lúc này triều hội đã tan, chúng quan viên đã lên mấy thuyền lớn khác xử lý triều vụ. Đội thuyền khổng lồ trên thực tế là một triều đình di động, mỗi một con thuyền tương đương với một tòa kiến trúc quan nha.

Người đưa tin từ các quận trong thiên hạ đều đi lên thuyền, đến các quan thự đưa điệp văn địa phương.

- Xin hỏi công công, Yến Vương điện hạ có ở đây không?

Trương Huyễn thấp giọng hỏi hoạn quan.

Hoạn quan the thé nói:

- Hoàng thái tôn thay mặt thánh thượng đi Giang Nam tuần thị rồi, phải muộn một chút mới có thể hồi kinh, trước mắt không ở trên thuyền lớn.

Trương Huyễn gật gật đầu, trong lòng có chút lo lắng. Yến Vương Dương Đàm không ở đây liền ít đi một người nói tốt cho mình rồi.

Chờ trong khoang thuyền ngự thư phòng giây lát, hoạn quan đi ra cười nói:

- Xin mời tướng quân! Thánh thượng đang chờ.

Trương Huyễn vội vàng sửa sang lại áo mũ một chút, bước nhanh vào khoang thuyền. Khoang thuyền cũng chia làm hai gian. Gian ngoài là nội sử xá nhân đang ngồi nghĩ chỉ. Hôm nay Phong Đức Di trực, xung quanh y chất đầy tấu quyển, bên trong đó là ngự thư phòng, thoạt nhìn cũng không xa hoa, nhưng vô cùng rộng rãi sáng sủa, hai bên bày đầy giá sách, đặt kín thư quyển.

Trong khoang thuyền tràn ngập một hương thơm ngọt ngào, Dương Quảng đang ngồi trước ngự án phê duyệt tấu quyển, hai bên có hoạn quan ngồi mài mực rót trà cho ông ta.

Trương Huyễn tiến lên quì một gối chào theo nghi thức quân đội:

- Vi thần Trương Huyễn tham kiến bệ hạ, chúc bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.

Dương Quảng nhìn hắn một cái, khẽ cười nói:

- Trương tướng quân miễn lễ bình thân!

Nói chung, báo cáo công tác chính thức sẽ có một nghi thức nho nhỏ, sẽ cử hành ở thiên điện. Ngoại trừ thiên tử Dương Quảng sẽ có vài tướng quốc và người của Binh bộ tham gia. Nếu như là quan văn địa phương báo cáo công tác thì phải là Lại bộ tham gia. Tất cả các quan viên đều sẽ hỏi vài vấn đề, thiên tử chủ yếu là nghe, ngẫu nhiên cũng hỏi đôi câu.

Nhưng hôm nay không có những nghi thức đó, chứng minh hôm nay cũng không phải là báo cáo công tác chính thức, chỉ là thánh thượng triệu kiến lâm thời. Nghĩ thông suốt điểm này, trong lòng Trương Huyễn hơi trở nên khẩn trương. Nhiều khi loại triệu kiến không nghi thức này chính là quyết định cho hắn trước rồi.

- Trương tướng quân đi đường thuận lợi chứ!

- Khởi bẩm bệ hạ, vi thần dẫn theo hai mươi vạn xâu tiền và vạn lượng vàng xuôi nam, tốc độ tương đối chậm, không thể kịp thời đuổi tới Giang Đô. Ở huyện Túc Dự nghe nói bệ hạ đã về bắc, cho nên một đường đuổi theo, tiền và vàng đều ở phía sau.

Khóe miệng của Dương Quảng hiện ra nụ cười. Trương Huyễn thật sự đem tiền và vàng tới, ông ta vui vẻ gật đầu:

- Tướng quân có thể nghĩ tới triều đình trước tiên, đem tài vật thu được nộp lên trên, loại thái độ này rất đáng khen. Nhưng đánh thắng trận nên khao thưởng ba quân, những vàng và tiền đó ngươi mang về đi, xem như trẫm ban cho quân đội.

Dương Quảng trong khi hưng trí, thường ban thưởng cực kỳ xa xỉ, làm đế vương, chút tiền vàng ấy ông ta vẫn không để vào mắt, nhưng ông ta rất để ý đến thái độ của Trương Huyễn. Ông ta vừa cười vừa nói:

- Mặt khác, Trương tướng quân đề xuất phương án dùng đất đai thưởng cho quân công, trẫm cũng đồng ý, nhưng cần giao cho Binh bộ lập hồ sơ, hiểu được ý của trẫm không?

Trương Huyễn đương nhiên hiểu được, nói cho cùng vẫn là vấn đề thái độ. Chỉ cần báo cáo mọi chuyện lên triều đình, như vậy nhiều chuyện đều có thể thương lượng được. Nếu giấu diếm tự tiện làm chủ, cho dù là việc nhỏ cũng sẽ thành lớn. Dương Quảng không cần quan tâm ban cho cái gì, mà là có báo cáo lên triều đình hay không.

Hiểu rõ điểm này, Trương Huyễn liền biết mình nộp tiền vàng lên là chính xác rồi.

- Thánh ân của bệ hạ, vi thần vô cùng cảm kích, nhất định sẽ báo cáo đúng lúc lên Binh bộ.

Dương Quảng gật gật đầu, lại thuận miệng hỏi:

- Tướng quân có quen thuộc với Giang Hoài không?

Trong lòng Trương Huyễn nhảy dựng lên, sự tình hắn sợ nhất cuối cùng đã xảy ra, không ngờ Dương Quảng lại hỏi mình có quen thuộc với Giang Hoài không? Điều này chẳng phải là muốn điều mình đến diệt phỉ ở Giang Hoài hay sao?

Hắn do dự sau một lúc lâu, chỉ đành thành thật trả lời:

- Khởi bẩm bệ hạ, vi thần chưa đi qua phía nam, huyện Vĩnh Thành chính là nơi đầu tiên ở mặt nam mà thần đã tới.

- Thì ra là thế, từ trước trẫm sống rất nhiều năm ở phía nam. Khí hậu ở phía nam quả thật rất khác với khí hậu phương bắc, rất nhiều người phương bắc mới tới cũng không thích ứng được, nhưng ở lâu thì cũng không sao nữa. Ít nhất mùa đông ở phía nam tốt hơn nhiều so với phương bắc.

Dương Quảng nhìn như thuận miệng tán gẫu việc nhà với Trương Huyễn, nhưng tim Trương Huyễn lại đập thình thịch. Càng ngày hắn càng cảm giác rõ ràng, Dương Quảng có ý điều mình đến phía nam. Yến Vương không phải đang thị sát ở phía nam sao? Có lẽ là muốn mình phò tá Yến Vương trấn an phía nam.

Nhưng Dương Quảng cũng không lập tức quyết định, ông ta tùy tay lấy ra một phần báo cáo của Tiêu Hoài Tĩnh, ánh mắt sắc bén liếc nhìn Trương Huyễn một cái, rồi lại không chút để ý hỏi:

- Trẫm nghe nói ngươi đang xây dựng bãi thuyền ở quận Bắc Hải, còn xây dựng bến tàu Hoàng Hà. Chuyện này là sao?

Bình Luận (0)
Comment