Tiễn Bùi Củ về rồi, Đậu Đỉnh vội vàng đi vào hậu đường, ở đó có một người khoảng hơn sáu mươi tuổi đang ngồi. Đó là Đậu Uy, là em trai của Đậu Khánh, một trong những trưởng bối vẫn còn sống của Đậu gia, mới đến từ Trường An, ngồi phía bên trái là Đậu Kháng, con trưởng của Đậu Khánh.
Hiện thời Đậu Uy là người quyết định mọi việc của Đậu gia. Y có uy vọng rất cao ở Đậu gia nên cả gia tộc đều nhất trí đề cử y tiếp nhận vị trí Đậu thị gia chủ.
Bệnh tình của Đậu Khánh nguy kịch không chỉ có ảnh hưởng lớn đến Đậu gia, mà còn có ảnh hưởng rất lớn đến việc làm suy yếu thế lực của quý tộc Quan Lũng. Vì thế đối với Đậu gia, đây không chỉ là bệnh tình của người chủ gia tộc nguy kịch, mà còn liên quan đến tiền đồ vận mệnh của cả gia tộc.
Đậu Đỉnh đi vào hậu đường, hành lễ rồi nói:
- Tam thúc, y đi rồi.
Đậu Uy không có cảm tình với Bùi Củ, y vẫn cho rằng Bùi Củ là cây cỏ đầu tường, khi thế lực Đậu gia còn mạnh, thậm chí còn đến tìm huynh trưởng để mua trang viên ở Quan Trung, muốn leo lên hàng ngũ quý tộc Quan Lũng, nhưng trong hai năm nay, do Vũ Xuyên hội giải tán, quý tộc Quan Lũng án binh bất động, nên Bùi Củ không để ý gì đến Đậu gia nữa, ở trang viên Quan Trung y chỉ treo tấm biển Bùi Thị thôi, thậm chí y còn chưa bao giờ bước vào đó một bước.
Đậu Uy hừ một tiếng, không muốn nhắc đến Bùi Củ nữa, bèn nói với Đậu Kháng:
- Tháng sau thiên tử sẽ đi tuần tra Tịnh Châu, Thúc Đức sẽ vô cùng bận rộn, nên bảo y không cần đến đây, để y toàn lực tiếp đãi cho tốt.
- Tam thúc, không để Thúc Đức đến đây thì hơi… không thỏa đáng!
- Đương nhiên ta biết y nên đến đây, nhưng vị trí trấn giữ Thái Nguyên của y rất quan trọng, không thể có nửa điểm sơ xuất. Lần này thiên tử đi lên phía bắc cũng là để khảo sát y, việc này rất quan trọng nên để y toàn lực chuẩn bị.
- Điệt nhi hiểu rồi, điệt nhi sẽ phái người gởi thư cho y.
Tuy rằng Đậu Kháng vẫn muốn tiếp nhận vị trí chủ gia tộc của phụ thân, nhưng y cũng biết uy vọng của mình chưa đủ, bối phận cũng chưa cao, nhiều người ở Đậu gia vẫn chưa tin tưởng y, để tam thúc tiếp nhận vị trí gia chủ, ít nhất khiến Đậu gia không có chia rẽ, Đậu Kháng đành phải chấp nhận sự thật.
Lúc này, Đậu Đỉnh bên cạnh hạ giọng nói:
- Còn việc ở Giang Đô, tam thúc cảm thấy nên xử lý như thế nào?
Đậu Uy lấy ra một phong thư. Đây là thư Trương Huyễn tự tay viết cho Đậu Khánh, trong đó cảnh cáo bọn họ đừng đùa với lửa ở Giang Đô nữa. Bệnh tình của Đậu Khánh nguy kịch nên phong thư này được tự nhiên được gởi đến Đậu Uy.
Trong thư mặc dù không nói rõ là việc gì, nhưng ba người bọn họ đều biết nhất định là chuyện lô binh khí đó.
Đậu Uy trầm tư một lát rồi nói:
- Gọi Đậu Dương đến gặp ta!
Một lát sau, Đậu Dương vội vàng đi vào nội đường. Y là bậc tôn bối nên vội quỳ xuống thi lễ:
- Tôn nhi bái kiến tam tổ phụ!
- Đứng dậy đi!
Đậu Dương đứng dậy, khoanh tay. Đậu Uy liếc y một cái rồi hỏi:
- Có tin tức gì từ Giang Đô không?
- Hồi bẩm tam tổ phụ, sáng hôm nay tôn nhi vừa nhận được bồ câu đưa thư của Vương chưởng quỹ, xung quanh tiệm trang sức đều có người giám thị, sợ rằng không chuyển được lô binh khí đó ra ngoài.
Đậu Kháng lập tức cả giận nói:
- Chuyện quan trọng như vậy, sao sáng nay không báo cáo?
Đậu Dương sợ đến mức cả người run rẩy:
- Tôn nhi thấy mọi người đều rất bận, cho nên…
- Cho nên ngươi không nói, nếu không hỏi thì người cũng không nói, có phải vậy không?
Đậu Dương sợ hãi đến mức hai chân run rẩy, gần như muốn quỳ xuống, Đậu Uy khoát tay:
- Đây không phải lúc nổi giận, sau này hiền điệt hãy giáo huấn y, chúng ta nên xử lý việc này trước.
Đậu Kháng hung hăng trừng mắt nhìn Đậu Dương một cái rồi không nói gì nữa.
Đậu Uy lại hỏi:
- Ta muốn biết tại sao Trương Huyễn lại phát hiện trong tiệm trang sức có binh khí, lẽ nào là do ngươi không cẩn thận để lộ?
Đậu Dương vội vàng lắc đầu:
- Tôn nhi sao có thể tiết lộ, tôn nhi nghĩ lại, lúc đó Trương Xuất Trần cùng phu nhân của Trương Huyễn đến tiệm chúng ta mua trang sức, Trương phu nhân không có nghi ngờ gì, tôn nhi cảm thấy là Trương Xuất Trần nghi ngờ cửa tiệm nên đã nói với Trương Huyễn.
Đậu Uy nhướn mày:
- Nha đầu Xuất Trần đó có quan hệ gì với Trương Huyễn?
Y quay lại chăm chú nhìn Đậu Kháng. Đậu Kháng vẫn rất hận Trương Xuất Trần, vì có Trương Xuất Trần nên rất nhiều việc phụ thân không giao cho bọn họ, khiến anh em bọn họ bị gạt ra bên lề, mất đi cơ hội tiếp nhận Vũ Xuyên Phủ, có thể nói Trương Xuất Trần bị chính Đậu Kháng đuổi ra khỏi Đậu phủ.
Đậu Kháng lắc đầu:
- Điệt nhi không nắm rõ tình hình của Vũ Xuyên phủ, nhưng điệt nhi thấy chưa chắc nàng ta đã phát hiện ra bí mật về lô binh khí, có lẽ là do Giang Nam hội tiết lộ.
Câu này nhắc nhở Đậu Dương, y vội vàng nói:
- Khởi bẩm tam tổ phụ, mấy ngày đó Thẩm Kiên vẫn ở Giang Đô.
- Thôi được rồi!
Đậu Uy khoát tay:
- Làm sao Trương Huyễn biết việc này không quan trọng nữa, mấu chốt là hắn đã cảnh cáo chúng ta, ta không muốn làm phức tạp chuyện ở Giang Đô, việc này chúng ta nhận thua thôi.
- Nhận thua?
Ba người bên cạnh đều kinh ngạc.
Đậu Uy gật đầu:
- Hắn còn nể mặt lão gia chủ mới không lập tức động thủ mà nói trước với ta một tiếng, cái này gọi là tiên lễ hậu binh, nếu chúng ta không biết điều, thì chỉ sợ thế lực của Đậu gia ở Giang Đô sẽ bị nhổ sạch tận gốc.
Y nói với Đậu Dương:
- Ngày mai người chạy về Giang Đô, giao lô binh khí đó cho Trương Huyễn, đồng thời cam đoan với hắn không có lần sau. Ngoài ra, ngươi nói với Thẩm Kiên một tiếng, không! Ta sẽ viết hai phong thư để ngươi đưa cho Trương Huyễn và Thẩm Kiên, người không cần giải thích gì với bọn họ.
Đậu Dương nhẹ nhàng thở ra:
- Tôn nhi tuân mệnh!
Đúng lúc này, truyền đến tiếng khóc lóc từ tiền viện, bọn họ đứng bật dậy, nét mặt vô cùng kinh hoàng.
***
Bùi Củ đi đến ngự thư phòng, đứng đợi phía trước ngự thư phòng một lát thì một viên hoạn quan đi ra cười nói:
- Thánh thượng mời Bùi Công vào.
Bùi Củ cười cười gật đầu, đi vào ngự thư phòng. Trong thư phòng, thiên tử Dương Quảng đang nói chuyện với Binh bộ thượng thư Vệ Huyền và Môn hạ thị trung mới nhậm chức Tiêu Vũ. Sau khi Tô Uy bị hạ ngục, bách quan đều xin tha giúp y, cuối cùng Tô Uy bị bãi chức, giáng làm thứ dân, còn chức vụ môn hạ thị trung do Nội sử thị lang Tiêu Vũ tiếp nhận.
Bùi Củ tiến lên khom mình thi lễ:
- Vi thần tham kiến bệ hạ!
Mấy ngày nay Dương Quảng vì việc Trương Cẩn bất hạnh chết trận mà sứt đầu mẻ trán, tâm trạng rất tệ, dễ nổi trận lôi đình, tuy nhiên lúc này dường như tâm trạng không tệ, khiến Bùi Củ thầm thấy lạ, lẽ nào thiên tử vừa nhận được tin tức tốt lành gì sao?
Dương Quảng tươi cười nói:
- Bùi Công đến đúng lúc lắm, trẫm vừa mới nhận được tin báo của Trương Huyễn, hắn đã đóng quân ở sông Hoài, kiềm chế được kẻ địch, hắn đặc biệt xin trẫm chỉ thị có đồng ý cho hắn tấn công Mạnh Hải Công hay không, trẫm đang thảo luận với Vệ thượng thư và Tiêu tướng quốc, mời Bùi Công cùng góp ý kiến.
Bùi Củ thầm giật mình, hóa ra Trương Huyễn đã xuất binh lên phía Bắc, thảo nào Mạnh Hải Công không tiếp tục khuếch trương, hóa ra là bị Trương Huyễn kiềm chế. Y trong lòng thầm tán thưởng, Trương Huyễn có tiến bộ rồi, biết bẩm tấu trước mới hành động, thảo nào tâm trạng thánh thượng tốt như vậy.
Bùi Củ suy nghĩ một lát rồi cười nói:
- Việc này quá đột ngột, xin để thần suy nghĩ một chút, không biết Vệ thượng thư thấy thế nào?
- Vệ thượng thư không ngại thì nói với Bùi Công đi.
Vệ Huyền vuốt râu cười nói:
- Lần này Trương tướng quân kiềm chế kẻ địch rất tốt, đóng quân ở huyện Sơn Dương, dùng chiến thuyền phong tỏa sông Hoài, tiến có thể tấn công Từ Châu, lùi có thể trấn thủ một dải sông Hoài, khiến kẻ địch mặc dù định xâm nhập phía tây, nhưng lại không dám hành động thiếu suy nghĩ, khiến chúng ta có thể tranh thủ thời gian bố trí quân đội, như vi thần đã nói, lần này Trương Huyễn thật có công với xã tắc.
Lúc này, Bùi Củ đã hiểu rõ tình hình. Y hiểu Trương Huyễn rất rõ, Trương Huyễn gấp gáp tiến lên phía Bắc chưa chắc vì lo lắng Mạnh Hải Công xâm phạm Trung Nguyên, thật ra hắn lo Mạnh Hải Công xâm chiếm Thanh Châu. Đương nhiên, Bùi Củ không muốn nói ra dụng ý thật sự của Trương Huyễn, y mỉm cười nói:
- Trương Huyễn một lòng lo lắng cho xã tắc, giải quyết mối lo trong lòng bệ hạ kịp lúc, đây chính là phúc khí của bệ hạ. Vi thần cho rằng tuy Trương Huyễn kiềm chế được kẻ địch ở sông Hoài, nhưng binh lực của hắn không đủ, không thể đường hoàng đánh tan kẻ địch, bệ hạ có thể suy xét đến việc mau chóng phái binh đến Lương quận, phối hợp tác chiến với Trương Huyễn từ phía tây.
- Bùi Công nói không sai, Tiêu tướng quốc cũng có ý như vậy, phải mau chóng phái đại tướng đắc lực dẫn quân tiêu diệt Mạnh Hải Công từ phía tây.
Bùi Củ gật đầu, cười hỏi Tiêu Vũ:
- Không biết Tiêu tướng quốc thấy người nào thích hợp?
- Ta đề cử Dương Nghĩa Thần dẫn quân xuất chinh!
- Vậy việc tiêu diệt bọn phỉ ở Thanh Hà làm thế nào?
Bùi Củ khó hiểu hỏi.
- Có thể để Bùi Nhân Cơ tiếp nhận.
Trong lòng Bùi Củ có chút không vui, y vốn muốn đề cử Bùi Nhân Cơ dẫn quân xuất chinh, không ngờ Tiêu Vũ lại chặn đường lui của y.
Lúc này, Dương Quảng vui vẻ nói:
- Trẫm cũng cho rằng Dương Nghĩa Thần xuất chinh là thích hợp nhất, tình hình khẩn cấp, Trẫm đã hạ chỉ phái Dương Nghĩa Thần dẫn ba vạn quân tiến vào Lương quận, Bùi Nhân Cơ tiếp nhận chức thông thủ Thanh Hà.
Bùi Củ thầm thở dài, đã hạ chỉ rồi thì còn ý kiến mình làm gì.
Vệ Huyền và Tiêu Vũ cáo lui đi ra, trong ngự thư phòng chỉ còn lại Bùi Củ và Dương Quảng. Lúc này, Dương Quảng lạnh lùng hỏi:
- Y vẫn chưa chết sao?
- Khởi bẩm bệ hạ, lão thần đã tận mắt nhìn thấy tình hình của y, đúng như lời các ngự y, cũng đã hai ngày rồi, thần nghe nói Đậu Uy đã tiếp nhận vị trí gia chủ Đậu thị.
Tâm trạng Dương Quảng rất tốt một phần là vì Đậu Khánh sắp chết. Đậu Khánh chết đi chính là sự đả kích mạnh mẽ đối với quý tộc Quan Lũng. Bất kể là ai tiếp nhận vị trí gia chủ đều không thể sánh với Đậu Khánh, không có sự liên hệ của Đậu Khánh, quý tộc Quan Lũng sẽ trở nên chia rẽ năm bè bảy mảng.
- Tốt lắm, trẫm đợi nghe tin y chết!
Đúng lúc này, ngoài cửa có tiếng hoạn quan bẩm báo:
- Khởi bẩm bệ hạ, Đậu phủ đến báo tang, gia chủ nhà bọn họ đã qua đời.
Mồng mười tháng chín năm Đại Nghiệp mười một, một trong hai hạt nhân của quý tộc Quan Lũng bất hạnh mắc bệnh qua đời.