Giang Sơn Chiến Đồ ( Dịch Full )

Chương 484 - Chương 441: Nguy Cơ Của Đậu Thị

Chương 441: Nguy cơ của Đậu thị
Chương 441: Nguy cơ của Đậu thị

Trong đại doanh quân Tùy huyện Sơn Dương, mấy tên lính mang theo một gã thám báo vội vàng đi đến trước đại trướng của Phòng Huyền Linh:

- Khởi bẩm quân sư, có tin tình báo từ Bành Thành tới!

- Vào đi!

Thám báo tên là Tạ Trị Bình, là một lữ soái, cũng là tâm phúc dưới tay Thẩm Quang. Y cùng đi theo Thẩm Quang vào Bành Thành, được Thẩm Quang phái về báo tin.

Tạ Trị Bình bước nhanh vào đại trướng của Phòng Huyền Linh, đã thấy chủ soái Trương Huyễn đang thương lượng quân vụ với quân sư Phòng Huyền Linh trước địa đồ.

Y vội vàng quì một gối thi lễ:

- Tham kiến chủ soái, tham kiến quân sư!

- Đứng lên đi!

Tạ Trị Bình lấy ra một viên sáp đưa cho Trương Huyễn:

- Đây là tin tình báo Thẩm tướng quân phái ty chức đưa về.

Tuy rằng Phòng Huyền Linh phụ trách tình báo, nhưng cũng không có nghĩa là Trương Huyễn không thể vượt quyền hỏi, hắn là chủ soái, có quyền lớn hơn nữa.

Trương Huyễn đi lên trước tiếp nhận viên sáp, tiện tay bóp nát viên sáp, lộ ra một tờ giấy rất nhỏ, bên trên viết đầy chữ, đều là tin tình báo mấu chốt như bố trí binh lực của Mạnh Hải Công, binh khí trang bị, vân vân.

Trương Huyễn nhìn kỹ tờ giấy, đưa tờ giấy cho Phòng Huyền Linh, thân thiết hỏi han:

- Tình huống của Thẩm tướng quân thế nào?

Tờ giấy quá nhỏ, chỉ có thể viết tình báo, tình huống tự thân của Thẩm tướng quân cũng không được nhắc tới. Nhưng làm một chủ soái, hắn rất quan tâm đến an nguy của thủ hạ.

Tạ Trị Bình vội vàng đáp:

- Khởi bẩm chủ soái, Thẩm tướng quân hết thảy thuận lợi, y đã liên lạc với Lưu Thịnh Công, hơn nữa còn chiếm được sự trợ giúp của ông ta.

- Chiếm được trợ giúp gì?

Trương Huyễn lập tức thấy hứng thú.

- Lưu Thịnh Công có một môn sinh tên là Hạ Hầu Bác, vốn là chủ bộ huyện Đông Hải, rất được Mạnh Hải Công coi trọng, trở thành Binh Tào Tham Quân Sự dưới trướng y, tình báo của chúng ta là từ ông ta.

Trương Huyễn trầm ngâm một lát lại hỏi:

- Hạ Hầu Bác này có thể tin được không?

- Thẩm tướng quân đã nói chuyện với ông ta. Thẩm tướng quân nói, Hạ Hầu Bác này là bị bức làm tặc, ông ta rất nguyện ý hợp tác với chúng ta.

Lúc này, Phòng Huyền Linh bên cạnh lại hỏi:

- Tình huống Bành Thành thế nào?

- Khởi bẩm quân sư, trị an trong Bành Thành rất tốt, trên cơ bản không có đốt giết cướp, chỉ là thuế phú của dân chúng quá nặng, ngoài ra khi trời tối thì cấm đi lại ban đêm, chỉ có thông hành bài đặc biệt mới có thể đi. Hạ Hầu Bác có được thông hành bài, buổi tối ông ta đến gặp Thẩm tướng quân.

Phòng Huyền Linh gật gật đầu:

- Ta biết rồi, chiều nay nghỉ ngơi đi! Có tình báo mới ta sẽ để ngươi mang về.

Tạ Trị Bình thi lễ lui xuống.

Phòng Huyền Linh bây giờ mới cười nói với Trương Huyễn:

- Tướng quân lo lắng Hạ Hầu Bác kia sao?

Trương Huyễn gật gật đầu:

- Quả thật ta không yên tâm về ông ta. Không ngờ ông ta lại có thông hành bài ban đêm, đủ thấy sự coi trọng của Mạnh Hải Công đối với ông ta, hơn nữa từ trước ông ta chỉ là một quan nhỏ, bất quá chỉ là môn sinh của Lưu Thịnh Công thôi, bảo ông ta từ bỏ quyền lực giúp chúng ta, ông ta bỏ được sao?

- Tướng quân cũng không cần nghĩ nhiều. Tuy rằng Hạ Hầu Bác giúp chúng ta, nhưng y cũng không buông tha quyền lực. Trên thực tế y không có chút tổn thất nào, còn lưu cho mình một đường lui cũng là chuyện thường tình của con người.

- Cũng là quân sư nói đúng, là ta quá lo lắng.

Phòng Huyền Linh khẽ mỉm cười:

- Tướng quân quan tâm quá sẽ bị loạn.

Phòng Huyền Linh nói trúng tâm sự của Trương Huyễn, Trần Húc bỏ mình khiến trong lòng hắn vô cùng khó chịu. Hắn không hy vọng bộ hạ cũ của mình lại gặp bất hạnh. Hắn vốn không đồng ý Thẩm Quang tự mình đi tới Bành Thành, chỉ có điều Thẩm Quang hết lần này tới lần khác xin đi, hắn mới không thể không đáp ứng.

Trương Huyễn thở dài:

- Có lẽ là ta quá lo lắng. Không nói nữa, quân sư thấy quân phản loạn xuất binh như thế nào?

Tối hôm qua Trương Huyễn nhận được tin tình báo khẩn cấp, một chi quân đội năm ngàn người của quân phản loạn xuất hiện ở huyện Túc Dự phía bắc sông Hoài, đang xuất phát về huyện Hoài Dương. Trương Huyễn đang thảo luận với Phòng Huyền Linh về chuyện này thì tình báo của Thẩm Quang tới.

Phòng Huyền Linh cười nói:

- Tình báo của Thẩm Quang cũng nhắc đến chuyện này, do đại tướng tâm phúc La Bỉnh Càn của Mạnh Hải Công thống soái. Ta có thể khẳng định, chi quân đội này đến để thử chúng ta.

- Thử thế nào?

Trương Huyễn lại hỏi.

- Xem chúng ta có định giết đến Từ Châu hay không, hay chỉ phòng ngự Mạnh Hải Công xuôi nam, thậm chí ta còn hoài nghi Mạnh Hải Công còn có một ám chỉ tinh tế.

- Xin quân sư nói rõ!

Phòng Huyền Linh mỉm cười:

- Có lẽ Mạnh Hải Công cho rằng chúng ta lo lắng y bắc thượng Thanh Châu mới đến đóng quân ở Giang Hoài, cho nên y ám chỉ cho chúng ta, chỉ cần chúng ta và y nước sông không phạm nước giếng, y cũng sẽ không bắc phạt Thanh Châu, song phương chúng ta đều bình an vô sự.

- Nhưng nếu là như thế, vì sao y không trực tiếp phái người đến nói rõ với ta. Nếu chẳng may ta không hiểu được ám hiệu của y thì sao?

- Có một số việc nếu nói ra lời thì không còn ý nghĩa gì nữa, hai bên đều hiểu là được!

Trương Huyễn khoanh tay đi qua đi lại trong đại trướng, cuối cùng hắn dừng bước trước địa đồ, nhìn vào bản đồ quận Đông Hải, hắn chậm rãi nói:

- Nhưng quân sư phải hiểu rõ một chút, ta cũng không phải vì y muốn công vào Thanh Châu mới đem quân bắc thượng.

- Ta biết, tướng quân muốn nắm quận Đông Hải, khai thông thông đạo Giang Đô và Thanh Châu.

- Ta nên làm gì bây giờ?

Trương Huyễn dùng ánh mắt mờ mịt nhìn về Phòng Huyền Linh:

- Tiếp tục tiến công quận Đông Hải, hay là ở lại sông Hoài giằng co với Mạnh Hải Công, mưu cầu thứ mà Mạnh Hải Công gọi là hiểu ý?

- Nếu tướng quân không thể quyết đoán, vậy không bằng để thiên tử lựa chọn thay tướng quân.

Trương Huyễn hiểu ý Phòng Huyền Linh. Mặc dù Vi Tranh thề sống thề chết là ông ta sẽ gánh vác toàn bộ trách nhiệm, nhưng khi quân đội của mình thật sự sát nhập Từ Châu, hắn vẫn phải có được sự đồng ý của thiên tử.

Trương Huyễn yên lặng gật đầu:

- Ta hiểu ý tiên sinh.

***

Sau khi tin tức đại tướng quân Trương Cẩn bất hạnh bỏ mình truyền đến Lạc Dương, đã dẫn phát chấn động thật lớn trong triều dã. Nhân duyên của Trương Cẩn rất tốt, vô cùng có uy vọng trong quân đội, việc ông ta bất hạnh bỏ mình khiến cho trên dưới Kiêu Quả Quân lâm vào đau buồn, đồng thời cũng khiến cho quân đội vô cùng oán giận, đều yêu cầu triều đình xuất trọng binh tiêu diệt Mạnh Hải Công, báo thù cho đại tướng quân Trương Cẩn.

Cùng lúc đó, chuyện Trương Cẩn bỏ mình lại dẫn phát một loại khủng hoảng khác trong hệ thống quan văn. Mạnh Hải Công đã khống chế bốn quận Từ Châu, bất kể là Thanh Châu ở mặt bắc hay là Dự Châu ở mặt đông cũng không thể không có nguy hiểm. Một khi Mạnh Hải Công thừa thắng đánh vào, toàn bộ Trung Nguyên đều sẽ xong đời.

Nhất thời vua và dân đều nghị luận, thậm chí còn truyền ra tới thiên đô Trường An.

Đang lúc hoàng hôn, một chiếc xe ngựa chậm rãi dừng lại trước cửa lớn Đậu phủ, Đậu Diễn đang đứng chờ ở cửa vội vàng tiếp đón. Cửa xe mở ra, một gã thị vệ cẩn thận đỡ Bùi Củ xuống xe ngựa. Đậu Diễn vội vàng tiến lên đỡ lấy Bùi Củ:

- Bùi công cẩn thận!

Bùi Củ thân thiết hỏi han:

- Lệnh tổ có chuyển biến tốt chứ?

Đậu Diễn lắc đầu, vẻ mặt ảm đạm, Bùi Củ thở dài:

- Chúng sinh, bất kể đế vương hay là bình dân, ai cũng chạy không thoát khỏi một cửa kia. Chỉ cần không làm việc tầm thường, ta nghĩ đã là sống không uổng rồi, các ngươi nghĩ thoáng một chút đi!

Bùi Củ biết tin Đậu Khánh bệnh nặng, liền đến thăm riêng. Trên thực tế, Đậu Khánh bệnh nặng đã hơn một tháng, trước đó vẫn phong tỏa tin tức, chỉ có con cháu Đậu thị biết được, cho nên Đậu Dương vội vàng từ Giang Đô trở lại kinh thành, chính vì nguyên nhân này. Nhưng Vương chưởng quỹ lại không biết tình hình, còn tưởng là Đậu Dương về báo cáo tình hình ở Giang Đô.

Cho đến mấy ngày này, bệnh tình của Đậu Khánh chuyển biến xấu, tin tức mới truyền đi, rất nhiều môn sinh cũ đều tới thăm. Mấy ngày qua ngay cả thiên tử Dương Quảng cũng bị kinh động, đặc biệt phái Dương Đồng thay ông ta hỏi thăm Đậu Khánh.

Bùi Củ đi theo Đậu Diễn vào trong phủ, đi thẳng đến trước phòng bệnh của Đậu Khánh. Trong ngoài phòng bệnh ngồi đầy tộc nhân Đậu thị, còn có ngoại tôn Lý Thế Dân và Lý Huyền Bá của Đậu Khánh cũng chạy đến.

Mọi người thấy Bùi Củ đã đến, đều đứng dậy thi lễ. Con thứ của Đậu Khánh – Đậu Đỉnh nhanh chóng đi đến đón chào, thanh âm không khỏi có chút nghẹn ngào:

- Đa tạ Bùi công tới thăm gia phụ.

Bùi Củ vỗ vỗ bả vai y an ủi:

- Hiền chất hãy nén bi thương. Ta có thể đi thăm lệnh tôn một chút chứ?

Đậu Đỉnh gạt nước mắt:

- Xin mời đi theo ta.

Y dẫn theo Bùi Củ đi vào phòng bệnh. Trong phòng bệnh tràn ngập mùi thuốc đông y gay mũi, còn có một loại hơi thở chết chóc. Chỉ thấy Đậu Khánh nằm trên giường bệnh, mặt mày và hốc mắt đều lõm xuống, sắc mặt vàng như nến, tựa như một bộ xương khô. Hai mắt ông ta nhắm nghiền, đã không còn ý thức nữa, hơi thở vô cùng mỏng manh. Mấy thị thiếp ngồi bên cạnh đều đang len lén gạt lệ.

Bùi Củ thăm hỏi một lát, thấy không thể nói chuyện với Đậu Khánh, chỉ đành thở dài trong lòng một tiếng, lại thối lui ra khỏi phòng bệnh. Ông ta đi vào viện, dừng bước hỏi Đậu Đỉnh:

- Ngự y đến xem rồi sao?

- Thánh thượng đã phái mấy ngự y đến xem rồi.

- Bọn họ nói như thế nào?

Đậu Đỉnh khóc không ra tiếng:

- Bọn họ đều nhất trí cho rằng, gia phụ… chỉ còn hai ngày nữa.

- Làm sao như vậy được? Đầu năm, lúc ta gặp ông ấy, tuy rằng tinh thần không tốt, nhưng coi như khỏe mạnh, sao đột nhiên lại…

Bùi Củ thở dài.

- Ngự y nói, phụ thân bởi vì tâm tình hậm hực, cho nên bệnh tình thủy chung lặp đi lặp lại, dần dần chuyển biến xấu. Tự phụ thân cũng biết, cho nên lần này ông ấy từ Trường An trở lại kinh thành, kỳ thật chính là muốn nói một chút hậu sự. Một tháng này, ta từng chút nhìn phụ thân… dầu hết đèn tắt.

Nói đến đây, Đậu Đỉnh rốt cục thất thanh khóc rống lên.

Bùi Củ vỗ vỗ bờ vai y:

- Xin hiền chất bớt đau buồn, có gì khó khăn có thể tới tìm ta, ta nhất định sẽ hết sức tương trợ.

Trong lòng Đậu Đỉnh cảm kích, tiễn Bùi Củ ra cửa chính. Bùi Củ ngồi lên xe ngựa, lập tức cao giọng phân phó:

- Vào cung!

Bình Luận (0)
Comment