Trong lòng Thẩm Quang vừa động, Lưu Thịnh Công cũng không biết mình muốn tin tình báo gì, nhưng giọng điệu này của ông ta có vẻ rất nắm chắc, Thẩm Quang liền hỏi dò:
- Ta muốn biết quân tình của Mạnh Hải Công, có thể làm được không?
Lưu Thịnh Công do dự chốc lát nói:
- Binh Tào Tham Quân Sự Hạ Hầu Bác dưới trướng Mạnh Hải Công chính là môn sinh của ta. Tuy rằng y không chưởng quản quân quyền, nhưng hẳn là y cũng biết một chút nội tình. Ngày mai ta sẽ bảo y đến tìm tướng quân, Thẩm tướng quân thấy thế nào?
Thẩm Quang mừng rỡ, có sự tương trợ của Binh Tào Tham Quân, tin tình báo liền dễ như trở bàn tay rồi.
Y vội vàng đứng dậy thi lễ:
- Đa tạ sự tương trợ của lão gia chủ, Thẩm Quang nhất định sẽ chuyển cáo thành ý của lão gia chủ cho tướng quân nhà ta.
Lưu Thịnh Công cười khổ một tiếng nói:
- Đây chỉ là một chút thành ý của ta, kỳ thật ta cũng hi vọng Mạnh Hải Công sớm bị đuổi đi. Nói thật, y bóc lột thuế phú quá ác, tất cả mọi người đều ăn không tiêu.
Thẩm Quang lưu lại địa chỉ hiện tại cho Lưu Thịnh Công rồi cáo từ. Thẩm Quang vừa mới đi, Lưu Thịnh Công liền gọi con trai Lưu Thanh Nguyên vào nội đường.
Lưu Thanh Nguyên tuổi chừng bốn mươi, y vốn là Tư Mã quận Lang Gia. Sau khi Vương Bạc và Tôn Tuyên Nhã chiếm lĩnh quận Lang Gia, Lưu Thanh Nguyên liền quay lại gia trang nghỉ ngơi, không muốn bán mạng cho quân phản loạn.
Được phụ thân triệu tập, Lưu Thanh Nguyên vội vàng đi vào nội đường, quỳ xuống thi lễ:
- Phụ thân, người của triều đình đến sao?
- Là Lam quản gia nói cho ngươi phải không!
- Đúng vậy! Nhưng Lam quản gia nói là người do Vi thượng thư phái đến. Con thực sự không hiểu được, hẳn là Vệ thượng thư mới đúng chứ!
- Không phải Vi thượng thư, cũng không phải Vệ thượng thư, chỉ là một cách che đậy thôi. Người đến chính là thủ hạ của Trương Huyễn.
Lưu Thanh Nguyên lập tức cả kinh, vội vàng nói:
- Hôm nay con vừa nhận được tin, Trương Huyễn dẫn đại quân tiến vào chiếm đóng sông Hoài, chẳng lẽ là muốn đối phó Mạnh Hải Công sao?
- Hẳn là như vậy, Trương Huyễn hy vọng ta có thể trợ giúp hắn.
- Vậy phụ thân đáp ứng không?
- Ta dám không đáp ứng sao?
Lưu Thịnh Công thở dài một tiếng nói:
- Trương Huyễn đại biểu cho triều đình, nếu ta không đáp ứng, một khi Mạnh Hải Công bại vong, Lưu gia chúng ta sẽ gánh trên lưng tội thông đồng với phỉ tặc. Tất nhiên ta sẽ không sống nổi, làm không tốt cả nhà còn có thể bị lưu đày, hậu quả này chúng ta không đảm đương nổi. Phải nói là Trương Huyễn tìm tới ta, ta cầu còn không được!
Lưu Thanh Nguyên yên lặng gật đầu, y có thể hiểu được nỗi khó xử của phụ thân, rõ ràng hoàn cảnh khó xử của Lưu gia hiện tại. Lúc này Trương Huyễn tìm tới Lưu gia xin hỗ trợ, vừa lúc cấp cho Lưu gia một cơ hội rửa sạch tội danh.
- Vậy phụ thân định giúp bọn họ như thế nào?
- Đây cũng là nguyên nhân vi phụ tìm con.
Lưu Thịnh Công hạ giọng nói:
- Con lập tức đi tìm Hạ Hầu Bác, báo y tối nay đến chỗ ta một chuyến.
Lưu Thanh Nguyên lập tức hiểu được phụ thân muốn để Hạ Hầu Bác trợ giúp quân Tùy, đúng là một chiêu rất hay. Y vội vàng nói:
- Con hiểu, con đi tìm y ngay.
Lưu Thanh Nguyên đứng dậy thi lễ, xoay người vội vàng rời đi.
Nhìn con trai đi xa, tảng đá trong lòng Lưu Thịnh Công rốt cục rơi xuống. Kỳ thật cho dù Trương Huyễn không phái người tìm đến ông ta, ông ta cũng sẽ nghĩ biện pháp khơi thông quan hệ với triều đình, gột rửa tội danh của mình.
***
Phía bắc Bá Vương Đài phủ Bành Vương của Mạnh Hải Công, hướng về phía nam, vốn là một tòa hành cung của Tùy Văn Đế Dương Kiên, rộng hơn hai trăm mẫu, mái cao rộng lớn, rường cột chạm trổ, khí thế rộng rãi đồng thời cũng không mất đi sự tinh mỹ.
Nhưng sau khi làm xong hành cung, Dương Kiên lại chưa từng ở, vẫn bỏ trống, cuối cùng lại tiện nghi cho Mạnh Hải Công, trở thành vương phủ chiếm cứ Từ Châu của y.
Nhưng vương phủ này không chỉ là chỗ hưởng thụ cuộc sống vương giả của Mạnh Hải Công, đồng thời còn là quân cơ trọng nha, quan viên dưới trướng chủ yếu đều tham dự quân chính sự vụ ở vương phủ.
Lúc xế chiều, Hàn Trị Thủy vội vàng đi vào nội phủ, y nghe thấy tiếng ca múa truyền đến từ nội viện, trong lòng thực sự căm tức, lớn tiếng nói với mấy tên thân binh:
- Nhanh đi thông báo cho đại vương, ta có quân tình khẩn cấp, xin ngài lập tức đi ra!
Hàn Trị Thủy không chỉ là quân sư của Mạnh Hải Công, đồng thời còn được phong là Bành Vương Thừa, chủ quản chính vụ bốn quận Từ Châu. Những việc chính vụ vụn vặt Mạnh Hải Công đều giao cho y, chính mình thì trốn trong vương phủ hưởng thụ cuộc sống.
Trong khoảng thời gian này Hàn Trị Thủy thực sự có chút bất mãn với Mạnh Hải Công. Sau khi đại bại quân Tùy, sự yếu đuối của Mạnh Hải Công liền bộc lộ ra, không ngờ lại không dám giết vào quận Lương, truy đuổi bại binh đến cùng.
Nói cho cùng là vì y sợ quân Tùy giết tới quy mô lớn. Nhưng Trương Cẩn đã chết trên tay bọn họ, lúc này tỏ ra yếu thế còn có ý nghĩa gì?
Hàn Trị Thủy thấy Mạnh Hải Công thật sự không dám tiến công về phía tây, lập tức khuyên y sát nhập quận Lỗ ở phía bắc, thừa dịp Thanh Châu không có binh lực, cướp lấy Thanh Châu. Tuy rằng tấn công quận Lỗ tốt hơn một chút so với tấn công quận Lương, nhưng Mạnh Hải Công vẫn do dự không quyết, thực khiến cho Hàn Trị Thủy gấp đến độ dậm chân.
Ngay vừa rồi, Hàn Trị Thủy nhận được tình báo do Đỗ Phục Uy phái người đưa tới, Trương Huyễn suất lĩnh một vạn năm ngàn đại quân bắc thượng sông Hoài, điều này khiến cho Hàn Trị Thủy xúc động thở dài. Mạnh Hải Công chậm chạp không chịu tiến công Thanh Châu, Trương Huyễn đã kịp giết tới, chỉ sợ sắp đánh mất cơ hội.
Hàn Trị Thủy đợi chừng nửa canh giờ, Mạnh Hải Công mới khoan thai bước vào quan phòng của mình, sai người mời Hàn Trị Thủy đến.
Hàn Trị Thủy kiềm chế nội tâm tràn ngập lửa giận, bước nhanh đi vào quan phòng, khom người thi lễ nói:
- Vi thần Hàn Trị Thủy tham kiến vương gia!
Tuy rằng mấy ngày nay Mạnh Hải Công trầm mê sắc dục, nhưng y cũng không hoàn toàn đọa lạc, y vẫn còn dã tâm tranh đoạt thiên hạ. Nhưng y cũng có chủ trương của mình, biết căn cơ mình còn chưa ổn, nếu lúc này nghe lời khuyên bảo của Hàn Trị Thủy tiến công quận Lương, có thể khiến cho y ăn không vào mà cố thì chết. Y hy vọng có thể đứng vững ở bốn quận Từ Châu sau đó mới lo chuyện khuếch trương.
Hàn Trị Thủy cố tình khuyên y tây chinh bắc phạt hết lần này đến lần khác, thực khiến cho y bất mãn.
Chiến lược phát triển của Mạnh Hải Công và Hàn Trị Thủy mâu thuẫn xung đột, Mạnh Hải Công thường dùng biện pháp trầm mê sắc dục để tránh né Hàn Trị Thủy, bao gồm cả chuyện y để Hàn Trị Thủy chờ nửa canh giờ cũng là đang cố ý tiêu trừ bớt nhuệ khí của ông ta. Y biết Hàn Trị Thủy nhất định sẽ tiếp tục khuyên mình cướp lấy Thanh Châu.
- Hàn quân sư…có quân tình gì trọng yếu sao?
Mạnh Hải Công ngồi ở vương án ngà voi rộng sáu thước chậm rãi hỏi.
- Vương gia đã biết tin Trương Huyễn xuất binh chưa?
Mạnh Hải Công ngẩn ra, hoá ra không phải vì việc Thanh Châu, mà là Trương Huyễn xuất binh, y lắc đầu:
- Ta không biết chút nào!
- Vương gia, vừa rồi Đỗ Phục Uy phái người truyền tin đến, nói Trương Huyễn đã dẫn đại quân bắc thượng sông Hoài, chỉ sợ là dụng binh đối phó chúng ta rồi.
Mạnh Hải Công nhíu mày. Y và Đỗ Phục Uy có tư oán, vẫn không muốn để ý đến Đỗ Phục Uy, nhưng Hàn Trị Thủy luôn khuyên y, y mới miễn cưỡng đáp ứng kết minh với Đỗ Phục Uy. Y trầm mặc một lát, lạnh lùng nói:
- Trương Huyễn xuất binh bắc thượng sông Hoài chưa chắc đã nhằm vào chúng ta, chỉ sợ Đỗ Phục Uy muốn để chúng ta giải vây thay y thôi.
Hàn Trị Thủy thở dài một hơi, tận tình khuyên bảo nói:
- Khởi bẩm Đại vương, vi thần cũng cho rằng lúc này Trương Huyễn bắc thượng là nhằm vào chúng ta, không phải là Đỗ Phục Uy!
- Sao lại nói vậy?
- Đại vương, Trương Huyễn đã diệt Miêu Hải Triều, thu phục sông Hoài, hơn nữa thế lực của Đỗ Phục Uy đã lùi bước đến quận Lư Giang và quận Hoài Nam. Trương Huyễn muốn đối phó ông ta, căn bản không cần phải đi vào sông Hoài nữa. Trương Huyễn là sợ chúng ta bắc thượng Thanh Châu, cho nên xuất binh đến kiềm chế chúng ta.
Mạnh Hải Công có chút tức giận nói:
- Ta cũng không có lòng muốn bắc thượng Thanh Châu, cũng không muốn xuôi nam làm địch nhân với hắn. Có phải là quân sư đã làm gì khiến hắn cảm thấy như vậy cho nên mới vội vã đánh tới?
Hàn Trị Thủy thấy Mạnh Hải Công thuận miệng đổ trách nhiệm lên đầu mình, hoàn toàn không có sự đảm đương của một vương gia, trong lòng ông ta vừa thất vọng lại vừa thẹn, nén giận giải thích:
- Chuyện này không có liên quan gì đến thần. Hai ngày trước vi thần mới khuyên đại vương bắc thượng Thanh Châu, mà hai ngày trước Trương Huyễn đã xuất binh bắc thượng, tin tức làm sao có thể truyền đi nhanh như vậy, hai chuyện này chỉ là trùng hợp thôi.
- Vậy sao hắn không đánh Đỗ Phục Uy, lại chạy tới tiếp cận Từ Châu nhiệt náo? Ngươi giải thích cho ta một chút, chuyện này là vì sao?
- Đại vương, cái này gọi là thất phu vô tội, mang ngọc mắc tội. Đại vương cướp lấy Từ Châu lại chậm chạp không chịu tây tiến, mà binh lực Thanh Châu trống rỗng, Trương Huyễn có thể không lo lắng sao? Ngay cả hắn cũng cảm thấy Đại vương sẽ Bắc thượng Thanh Châu, có thể thấy được Bắc thượng Thanh Châu là chiến lược có lợi ích lớn.
- Đủ rồi!
Mạnh Hải Công mất hứng cắt ngang lời ông ta:
- Ngươi nói cho ta về việc trước mắt đi, chúng ta nên đối phó việc Trương Huyễn bắc thượng thế nào?
Hàn Trị Thủy trầm tư chốc lát nói:
- Vi thần đề nghị có thể thử Trương Huyễn một chút.
- Thử như thế nào?
Mạnh Hải Công lại truy vấn.
- Rất đơn giản, chúng ta phái một chi quân đội xuôi nam, nhân số quân đội không cần quá nhiều, dăm ba ngàn người là được. Cũng không nên tác chiến với Trương Huyễn, chỉ giằng co ngoài mười dặm. Nếu Trương Huyễn không xuất binh tác chiến, vậy nghĩa là không có ý quyết chiến với chúng ta. Nhưng nếu Trương Huyễn vượt sông chủ động xuất kích, vậy nói lên vi thần đoán không sai, hắn đến để toàn lực đối phó với chúng ta. Lúc đó đại vương phải điều trọng binh đến đối phó.
- Nhưng nếu trong lúc ta đối phó Trương Huyễn, triều đình lại phái quân đến giết sau lưng chúng ta, khi đó chúng ta hai mặt thụ địch, lúc đó phải làm gì?
Mạnh Hải Công cũng không ngu xuẩn, y đã hỏi tới chỗ mấu chốt.
Hàn Trị Thủy trầm tư một lát, chậm rãi nói:
- Trương Huyễn chỉ có một vạn năm ngàn quân, chúng ta cũng không dùng quy mô toàn quân nghênh chiến, chỉ cần phái quân đội gấp hai lần hắn xuôi nam, không cần gấp gáp tiến công mà giằng co với hắn, đại vương lại quay đầu đối phó với quân triều đình. Chỉ cần có thể đánh tan quân triều đình trước sẽ có thể dùng toàn quân quyết một trận tử chiến với Trương Huyễn.