Từ năm Đại Nghiệp thứ bảy các nơi bắt đầu tạo phản quy mô lớn, giai đoạn đầu tiên giết chóc và đánh cướp là chính, chẳng hạn như Vương Bạc, Trương Kim Xưng, Lư Minh Nguyệt, Lưu Bá Đạo, vân vân đều tâm ngoan thủ độc, giết người như ngóe, có tính phá hoại xã hội rất mạnh.
Khi đợt sóng tạo phản đầu tiên bị dập tắt, tạo phản tiến vào giai đoạn thứ hai trở đi, không ít loạn phỉ đều hiểu được đạo lý dùng nước nuôi cá, giảm bớt giết chóc, đổi thành bóc lột lao động, thu thuế má, duy trì sự thống trị lâu dài của mình.
Mạnh Hải Công cũng thuộc loại hình này. Sau khi trở thành thái thú quận Đông Hải mấy tháng, y hiểu được không ít chuyện, quan trọng hơn là lương thực trong các kho quan lương rất nhiều, sau khi y cướp được bốn huyện Từ Châu, chiếm được rất nhiều lương thực bổ sung, không cần tiếp tục cướp của dân, khiến cho xã hội không lâm vào cảnh rung chuyển quá lớn.
Kiến trúc ở huyện Bành Thành sau khi bị Mạnh Hải Công chiếm cũng không khác trước, trên cơ bản là giữ nguyên dạng. Tuy nhiên không khí rõ ràng trở nên tiêu điều xơ xác, hơi thở chiến tranh tràn ngập phố lớn ngõ nhỏ.
Người đi trên đường rất thưa thớt, nhiều đội binh lính tuần tra trinh sát tay cột khăn đỏ xếp thành hàng đi tuần tra trên đường. Trước cửa thành đứng đầy binh lính, mỗi người vào thành đều bị kiểm tra nghiêm khắc, canh phòng nghiêm ngặt tránh thám tử quân Tùy vào thành.
Nhưng đối với thám tử kinh nghiệm phong phú, loại kiểm tra này cũng không có ý nghĩa gì. Trưa hôm nay, một đội tiểu thương có hơn mười con la đã tới huyện Bành Thành.
Đội tiểu thương này chính là thám tử quân Tùy do Trương Huyễn phái tới, người cầm đầu chính là thiên tướng thám báo Thẩm Quang. Chỉ có điều trong thương đội y lại đóng giả làm một gã tiểu nhị, tạm thời dẫn đầu là một thương nhân năm mươi tuổi béo lùn, tên là Diêm Thọ, chính là một thương nhân buôn dược liệu. Trừ ông ta, bốn tiểu nhị khác đều là thám tử quân Tùy.
Diêm Thọ là người Hạ Bì, vào nam ra bắc đã vài thập niên, kinh nghiệm vô cùng phong phú, sóng to gió lớn cũng đã trải qua rất nhiều, chuyện vào thành này đối với ông ta chỉ là một việc rất nhỏ.
- Đứng lại!
Bọn họ mới đến cửa thành, liền bị binh lính chặn lại. Một gã giáo úy quân phản loạn đi lên trước quát hỏi:
- Là người nơi nào, đến huyện Bành Thành làm gì?
Diêm Thọ vội vàng cúi đầu khom lưng nói:
- Tiểu nhân là người Hạ Bì, mang dược liệu từ Giang Đô tới đây.
- Dược liệu?
Giáo úy đi lên trước sờ sờ bao tải, quay đầu lại vẫy tay một cái:
- Lại đây kiểm tra!
Một đám binh lính phản loạn vọt lên, Diêm Thọ liền tranh thủ nhét một ít vàng vào tay giáo úy, thấp giọng nói:
- Chỉ kinh doanh nhỏ, xin tướng quân chiếu cố nhiều hơn.
Chỉ có hai lượng vàng, cũng phù hợp với quy mô buôn bán của ông ta, giáo úy sờ sờ hoàng kim, cười nói với bọn lính:
- Việc buôn bán của người ta cũng không dễ dàng, đừng làm hỏng hàng hóa.
Bọn lính cẩn thận điều tra dược liệu. Lúc này, giáo úy quân phản loạn đi đến trước mặt Thẩm Quang, đánh giá y một lát nói:
- Nhìn giống như người luyện võ?
Dáng người Thẩm Quang chỉ bậc trung, chưa nói là khôi ngô, nhưng rất khỏe mạnh. Mấy tên lính cũng chỉ là loại hình gầy gò, Thẩm Quang khom mình thi lễ:
- Khởi bẩm quân gia, binh hoang mã loạn, không luyện một chút võ rất khó kiếm chén cơm ăn.
- Điều này cũng đúng a!
Trong lòng giáo úy quân phản loạn vẫn có chút hoài nghi, y xoay người làm bộ như tránh ra, lại quay đầu đánh một quyền thật mạnh vào bả vai Thẩm Quang. Từ động tác xoay người của y, Thẩm Quang đã biết được y sẽ hồi mã thương, y cũng không trốn tránh, cứng rắn chịu một quyền của giáo úy quân phản loạn, lại giả bộ lảo đảo một cái, suýt nữa ngã sấp xuống, vẻ mặt kinh hoàng thất thố.
Giáo úy gật gật đầu, thân thủ quá bình thường, lòng nghi ngờ của y cũng được tiêu trừ. Lúc này bọn lính tiến lên bẩm báo:
- Khởi bẩm giáo úy, đã lục soát xong, không có vật nào vi phạm lệnh cấm!
Giáo úy vung tay lên:
- Vào thành đi!
- Đa tạ quân gia chiếu cố!
Diêm Thọ vội vàng bảo tiểu nhị thu thập hàng hóa, vội vàng mang theo mấy con la vào thành.
Đi vào huyện thành, Diêm Thọ lập tức thở phào một cái, nói với Thẩm Quang:
- Biết không? Vừa rồi tên tặc tướng kia đã có chút hoài nghi ngươi rồi.
Thẩm Quang gật gật đầu:
- Ta biết, nhưng ta có thể ứng phó!
- Vận khí cũng không tệ, bước tiếp theo chúng ta phải làm gì?
Thẩm Quang không vội làm việc, cười nói:
- Trước tiên tìm một nhà trọ ở rồi tính sau.
- Ta biết một khách sạn rất khá, mỗi lần đến ta đều ở đó, sạch sẽ thoải mái, mọi người đi theo ta.
Diêm Thọ dẫn theo mọi người đi nhanh vào huyện thành, dần dần biến mất ở cuối phố.
***
Bố trí ổn thỏa đoàn người Thẩm Quang vào nhà trọ, ông ta liền dẫn một gã tùy tùng rời khỏi nhà trọ, đi đến trước Bá Vương Đài nổi danh nhất Bành Thành. Bá Vương Đài thật ra là một đồi núi nhỏ cao hai mươi mấy trượng, trên núi có một điểm tướng đài của Tây Sở Bá Vương Hạng Vũ nên được đặt tên như vậy.
Dưới chân núi Bá Vương có một tòa nhà rộng tám mươi mẫu đất, nơi đó là phủ trạch của gia tộc Lưu thị, vọng tộc quận Bành Thành, bởi vì quận Bành Thành là cố hương của Hán Cao Tổ Lưu Bang, cho nên trên thực tế Lưu thị là đời sau của hoàng tộc. Chỉ có điều hiện tại là triều Tùy, chỉ có một hoàng tộc, cũng không có ai nhắc đến chuyện sâu xa đó.
Mặc dù thời huy hoàng đã qua, nhưng Lưu thị ở Bành Thành vẫn là đệ nhất thế gia, đệ nhất hào môn. Thế gia chính là gia tộc có danh vọng lớn nhất trong quận, trong triều đình và địa phương đều có con cháu làm quan, cộng với vô số môn sinh. Ở quận Bành Thành có ít nhất bốn huyện lệnh hoặc bốn huyện thừa là môn sinh Lưu gia.
Mà gọi nó là hào môn vì nó có rất nhiều của cải. Ở huyện Bái, huyện Phong có năm nghìn khoảnh ruộng, ngoài ra còn có hơn bốn mươi cửa hàng các loại, ở kinh thành cũng có một tòa tộc trạch.
Cho nên sau khi Thẩm Quang tiến vào huyện Bành Thành, chuyện đầu tiên làm chính là tới bái phỏng gia tộc Lưu thị. Y biết rằng bất kể thế nào gia tộc Lưu thị cũng sẽ không bán đứng mình. Loại gia tộc này người ta thường nói là hòa thượng chạy được nhưng miếu không chạy được, cho nên bọn họ sẽ xuất tiền ủng hộ Mạnh Hải Công, đồng thời cũng sẽ ủng hộ quân Tùy phản công quận Bành Thành.
Thẩm Quang đi đến trước cửa Lưu phủ, vừa mới bước lên bậc thềm liền gặp phải một người quản gia trung niên:
- Ngươi tìm ai?
Người quản gia này đánh giá Thẩm Quang một chút hỏi.
Thẩm Quang cười chắp chắp tay:
- Xin hỏi Lưu Thịnh Công lão gia chủ có nhà không?
Gia chủ Lưu thị Bành Thành tên là Lưu Kiệt Xuất, nhưng tất cả mọi người đều tôn ông ta là Thịnh Công, cho nên gọi ông ta là Lưu Thịnh Công cũng là một loại tôn trọng.
- Lão gia chủ ở nhà, nhưng ngươi là…
Thẩm Quang cười tay lấy ra bái thiếp, đưa cho quản gia:
- Xin giao tấm thiếp này cho Lưu Thịnh Công nhà ngươi, ông ta có chịu gặp hay không thì nói sau.
Quản gia liếc qua tấm thiếp, trên đó không ngờ lại viết bốn chữ “Binh Bộ Thượng Thư”, dọa y nhảy dựng, vội vàng nói:
- Xin đợi, ta sẽ đi bẩm báo lão gia!
Quản gia cầm tấm thiếp vội vàng vào nhà, không bao lâu sau, y vẻ mặt nghi ngờ đi ra, ôm quyền nói:
- Vị công tử này, mời theo ta vào!
Thẩm Quang đương nhiên biết y sẽ nghi hoặc. Trên thiệp của y viết là Binh Bộ Vi Thượng Thư nhưng trên thực tế Binh bộ nào có Vi thượng thư. Đây là một loại kĩ xảo, vừa có thể gặp được người muốn gặp, lại phòng ngừa được loại người trung gian như quản gia biết được chân tướng.
Thẩm Quang đi theo quản gia vào Lưu phủ, một đường đi tới quý khách đường trong tiểu viện, quản gia đứng ở cửa cười nói:
- Lão gia, y đến rồi!
- Mời y vào!
Thẩm Quang đi vào khách đường, chỉ thấy một ông già mặt mày hồng hào, tinh thần quắc thước ngồi trước bàn, khi y đến, hai gã gia đinh đeo đao đứng dựa vào tường hung ác nhìn chăm chú vào Thẩm Quang.
Thẩm Quang thấy trên trán lão già có một vết sẹo rất bắt mắt, nó đã chứng minh thân phận của lão già, gia chủ Lưu thị Bành Thành Lưu Thịnh Công.
Thẩm Quang không nói lời nào, tay lại lấy ra bái thiếp đưa cho ông ta. Lưu Thịnh Công nhìn thoáng qua bái thiếp, lập tức cả kinh, vội vàng khoát tay:
- Các ngươi lui ra!
Bốn gã gia đinh lui xuống, lão già đứng lên khoát tay về phía nội đường:
- Mời Thẩm tướng quân vào nội đường nói chuyện.
Tấm bái thiếp thứ hai mới là thân phận chân thật của Thẩm Quang, Võ Dũng Lang Tướng Thẩm Quang dưới trướng Chiêu thảo sử Giang Hoài. Bây giờ Lưu Thịnh Công mới hiểu được là Trương Huyễn tìm mình, trong lòng ông ta cũng có chút khẩn trương, không biết chuyện gì xảy ra.
Hai người phân chủ khách ngồi trong nội đường. Thẩm Quang xác nhận xung quanh an toàn, lúc này mới lấy ra một tín trục, đưa cho Lưu Thịnh Công:
- Đây là thư tướng quân nhà ta tự tay viết gửi cho lão gia chủ, mời xem qua.
Lưu Thịnh Công cuống quít tiếp nhận thư, kinh sợ nhìn một lần, lúc này mới nhẹ nhàng nhẹ nhàng thở ra, trong mắt lại lộ ra vẻ xấu hổ. Ông ta thở dài một tiếng nói với Thẩm Quang:
- Trương tướng quân khoan hồng độ lượng, có thể hiểu được sự khó xử của những thế gia địa phương chúng ta. Nếu có thể được lựa chọn, chúng ta tuyệt sẽ không kết bạn với đạo tặc, thật sự là không có cách nào, vì an toàn sinh mạng của gia tộc, chỉ có thể làm một số việc trái lương tâm.
- Xin lão gia chủ yên tâm, tướng quân nhà ta luôn là người rộng lượng. Chúng ta luôn tiễu phỉ ở Thanh Châu và Giang Hoài, hiểu rất rõ sự khó xử của thế gia. Chớ nói đến Lưu thị Bành Thành, mà ngay cả Thôi thị Thanh Hà cũng không thể không lá mặt lá trái với Trương Kim Xưng. Chúng ta cũng tin tưởng điểm mấu chốt của gia tộc Lưu thị, cho nên ta mới dám đến cửa cầu kiến gia chủ.
Lưu Thịnh Công gật gật đầu:
- Khó gặp được người như Thẩm tướng quân, không biết các ngươi có phải chuẩn bị tấn công Mạnh Hải Công hay không?
- Quả thật có kế hoạch này, cũng đang thực thi. Chúng ta đã đóng quân ở sông Hoài. Chỉ là không có tình báo của Mạnh Hải Công, cho nên ta mới đến cửa mời gia chủ hỗ trợ.
Lưu Thịnh Công thầm thở phào. Nếu bảo ông ta làm việc khác, có lẽ ông ta còn có chút sợ hãi. Nhưng nếu chỉ đơn giản là tình báo, vậy thật sự dễ như trở bàn tay, sự phiêu lưu cũng không lớn.
Lưu Thình Công vui vẻ cười nói:
- Không biết Trương tướng quân muốn hiểu rõ tình hình gì?