Không cảm thấy bất ngờ như Phòng Huyền Linh, đối với việc quý tộc Quan Lũng cấu kết với Giang Nam Hội Trương Huyễn cũng không thấy kỳ quái, ít nhất mấy năm trước hắn đã biết Trương Trọng Kiên truyền thụ võ nghệ cho hắn chính là do Giang Nam Hội cấp cho Vũ Xuyên Phủ. Điều đó đã khẳng định giữa họ đã đạt thành điều kiện nào đó.
Hơn nữa tạo phản ở Giang Nam liên miên không dứt, tiêu diệt Lưu Nguyên Tiến lại tới Thẩm Pháp Hưng, đều là do Giang Nam Hội ở sau lưng gây sóng gió. Mà sau lưng Giang Nam Hội lại xuất hiện bóng dáng quý tộc Quan Lũng.
Đậu gia không ngờ lại ngầm vận chuyển binh khí cấp cho Giang Nam Hội, điều này làm cho Trương Huyễn có chút khó xử. Nếu nhúng tay vào chuyện này hình như không có ý nghĩa gì, hơn nữa Đậu Khánh đối đãi với hắn cũng không tệ. Hơn nữa chuyện này một khi bị vạch trần, chỉ sợ Đậu gia sẽ nhận kết quả xét nhà diệt tộc.
Nhưng nếu như mặc kệ, mấy ngàn vũ khí này giao dịch ngay dưới mắt mình, không nói mình bị mất mặt, một khi chuyện bại lộ, Trương Huyễn hắn cũng sẽ đội lên tội danh dung túng phỉ hoạn.
Trương Huyễn nghĩ tới nghĩ lui, quyết định viết cho Đậu Khánh một phong thư, ám chỉ cho Đậu Khánh tạm thời đình chỉ giao dịch binh khí với Giang Nam Hội, ít nhất không tiến hành ngay dưới mắt hắn.
Phong thư Trương Huyễn viết tương đối tối nghĩa, nhưng Đậu Khánh lại có thể xem hiểu. Hắn gọi một gã thân binh đến, giao thư cho y, lại dặn y vài câu để y vào kinh truyền tin cho Đậu Khánh.
Ngay lúc Trương Huyễn vừa đuổi thân binh đi, một người chạy từ ngoài vào bẩm báo:
- Khởi bẩm tướng quân, Vi Trưởng sử có việc gấp cầu kiến!
Trương Huyễn gật gật đầu:
- Mời vào đi!
Không bao lâu sau, Giang Đô lưu thủ trưởng sử Vi Tranh vội vã đi đến, vào cửa liền nói:
- Quân Tùy ở Trung Nguyên đại bại, tướng quân biết không?
- Chuyện gì xảy ra?
Trương Huyễn không hiểu hỏi, hắn không biết chút tin tức nào về chuyện này.
Không đợi Vi Tranh trả lời, Trương Huyễn mời ông ta ngồi xuống, lệnh cho thân binh dâng trà lên. Vi Tranh uống một ngụm trà nói:
- Ta cũng vừa mới nhận được bồ câu truyền tin, Trương đại tướng quân bất hạnh bỏ mình ở huyện Bành Thành, Mạnh Hải Công toàn lực tiến công, giữa trưa ngày hôm qua quân Tùy không ngăn cản nổi, tổn hại binh tướng hơn phân nửa, bại lui về phía quận Lương rồi.
Trương Huyễn giật mình kinh hãi. Đại tướng quân Trương Cẩn không ngờ lại bỏ mình, hắn vội hỏi:
- Trương đại tướng quân làm sao lại bỏ mình?
Vi Tranh thở dài:
- Nghe nói trong trận chiến tranh đoạt huyện Phù Ly, Trương đại tướng quân bị một mũi tên bắn lạc vào trán, quân đội bại lui đến huyện Bành Thành, nhưng vì tuổi tác đã cao, cuối cùng vẫn không thể trị khỏi, bất hạnh bỏ mình. Quân Tùy mất đi người tâm phúc, quân tâm tan rã, bị Mạnh Hải Công nhân cơ hội đánh tan, tình thế Trung Nguyên vô cùng nguy cấp.
Trương Huyễn khoanh tay đi vài bước, hắn đã ý thức được Vi Tranh tìm đến mình tất có thâm ý khác. Hắn bất lộ thanh sắc nói:
- Quân Tùy đại bại là chuyện phát sinh ngày hôm qua sao?
Vi Tranh gật gật đầu:
- Chim bồ câu đưa tin từ quận Bành Thành đến chỗ ta chỉ mất nửa ngày, nhất định là chuyện phát sinh ngày hôm qua.
Ông ta lại thấp giọng nói:
- Trương đại tướng quân bỏ mình, quân Tùy thảm bại. Tất nhiên sẽ chấn động vua và dân, nếu chúng ta liên hợp xuất binh cứu viện Từ Châu, ta cảm thấy đây là một cơ hội.
Trong lòng Trương Huyễn âm thầm cười lạnh, trong tay Vi Tranh căn bản không có binh lực gì, xuất binh còn phải dựa vào mình, vậy mà còn nói liên hợp xuất binh.
Nhưng Trương Huyễn vừa nghĩ lại, Vi Tranh này có mạng lưới quan hệ rất lớn trong triều, lại từng đã là Binh bộ Thị lang, nếu như mình có thể cứu lại cục diện, lại được Vi Tranh tâng bốc, công lao sẽ được mở rộng gấp mấy lần.
Tục ngữ nói, có lợi cùng hưởng, mình từ trước đến nay quả thật không làm tốt phương diện này, hẳn phải suy xét cải tiến. Hơn nữa đây chính là một lần cơ hội khai thông cho mình và quận Đông Hải.
Nghĩ vậy, Trương Huyễn nhìn thoáng qua Vi Tranh đang mỏi mắt chờ mong, khẽ cười nói:
- Sao ta có thể không nể mặt Vi trưởng sử chứ?
Vi Tranh vui mừng quá đỗi, vội vàng nói:
- Bên triều đình cứ để ta giải thích, xin tướng quân mau chóng xuất binh.
Trương Huyễn gật gật đầu:
- Ta chuẩn bị một chút, nhanh nhất là ngày mai có thể xuất binh.
***
Chiến cuộc Trung Nguyên đối với quân Tùy vô cùng ác liệt. Chính như lời của Vi Tranh, Trương Cẩn bất hạnh trúng tên lạc bỏ mình ở huyện Phù Ly, đối với quân Tùy đã tạo thành ảnh hưởng nghiêm trọng, sĩ khí quân Tùy giảm mạnh, quân tâm tan rã, lập tức thảm bại ở trận chiến Bành Thành, bị ép phải lui quân về quận Lương.
Lúc này, quân đội của Mạnh Hải Công đã lớn mạnh đến hơn mười vạn người, thanh thế quét ngang bốn quận Từ Châu: Đông Hải, Bành Thành, Hạ Bì, Tiếu. Mạnh Hải Công lập tức tự phong Bành Vương, định đô ở huyện Bành Thành.
Trời còn chưa sáng, một đội thuyền vận lương hơn trăm chiếc chạy dọc theo Hàn Câu đi về phía bắc, mấy ngàn người kéo đội thuyền chất đầy lương thực quân tư này. Trên bờ đông con sông, một vạn năm ngàn quân Tùy xếp thành hàng đi nhanh.
Chủ tướng quân Tùy Trương Huyễn đang đứng ở thuyền lớn đội thuyền, ánh mắt thâm thúy nhìn về bầu trời phương bắc. Sắc trời đã chuyển về màu lam, có thể nhìn thấy ruộng lúa mênh mông vô bờ cùng với từng mảnh rừng cây.
Lần này quân đội bắc thượng là do Trương Huyễn và Vi Tranh liên hợp hành động. Vi Tranh phụ trách hậu cần lương thảo, quân khí và trưng dụng dân phu, Trương Huyễn thì phụ trách tác chiến quân đội.
Bởi vì Đỗ Phục Uy đã bị thương nặng trốn đến quận Hoài Nam, Giang Đô tạm thời không gặp phải uy hiếp gì, Trương Huyễn liền dẫn đại quân toàn lực bắc thượng nghênh chiến Mạnh Hải Công.
Đương nhiên, Trương Huyễn có chiến lược mục đích của mình, chủ yếu hắn muốn nắm quận Đông Hải trong tay, khai thông quận Giang Đô và sáu quận Thanh Châu. Điều này rất quan trọng với hắn.
Hơn nữa thế của Mạnh Hải Công quá mạnh, một khi y không thể tiến quân về phía tây, tất nhiên y sẽ tiến quân về phía bắc, tiến quân về phía địa khu Thanh Châu không có binh lực, uy hiếp nghiêm trọng đến lợi ích của Trương Huyễn.
- Tướng quân đang lo lắng binh lực quân phản loạn sao?
Phòng Huyền Linh đứng sau Trương Huyễn hỏi.
Trương Huyễn gật gật đầu:
- Dù sao cũng gấp mười quân ta, nói không lo lắng đó là lừa mình dối người.
- Vậy tướng quân định ứng đối như thế nào?
- Hiện tại ta cũng chưa biết, chỉ có thể đi một bước tính một bước.
Nói đến đây, Trương Huyễn quay đầu lại liếc mắt nhìn Phòng Huyền Linh, cười hỏi:
- Quân sư có sách lược gì tốt?
- Sách lược tạm thời vẫn chưa có, nhưng đề nghị thì có hai.
- Ta đang nghe đây!
- Ưu thế của tướng quân là chiến thuyền, ta đề nghị lấy huyện Sơn Dương làm căn cơ, đầu tiên khống chế sông Hoài, thắng có thể bắc thượng, bất lợi có thể lui qua Hà Nam. Như vậy có tiến có lùi, không đến mức rối loạn tuyến đầu.
- Tiếp theo thì sao?
Trương Huyễn lại hỏi.
- Tiếp theo chính là tình báo, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, tướng quân nhất định phải tăng mạnh tình báo.
Trương Huyễn yên lặng gật đầu, vấn đề này hắn cũng đã suy xét qua. Vi Tranh đề nghị hắn sử dụng tình báo của triều đình, lấy tình báo ở các trạm nghỉ chân ven đường, nhưng Trương Huyễn không quá tin tưởng vào tình báo của triều đình. Dù sao các trạm nghỉ chân đã bị quân phản loạn không chế, có thể truyền tin tình báo chân thật hay không còn chưa biết.
- Hai đề nghị của quân sư cực kỳ tốt, bộ tình báo ta sẽ giao cho quân sư làm, ta đi an bài đóng giữ sông Hoài.
***
Huyện Sơn Dương là một huyện nằm ở bờ nam sông Hoài, kênh Thông Tế cắt đứt đi vào Hàn Câu ở nơi này. Huyện Sơn Dương nhờ vào chỗ giao thông trọng yếu mà hưng thịnh, nhân khẩu cũng dần dần tăng lên. Trước mắt nơi này có mười vạn nhân khẩu, có một nửa số người sống nhờ vào Hàn Câu.
Đại quân của Trương Huyễn đi dọc theo bờ bắc hai ngày thì tới huyện Sơn Dương, đại quân lập tức hạ đại doanh ở phía tây tường thành.
Trên đầu thành, Trương Huyễn cùng các tướng đi tuần tra gần hai mươi dặm thành trì này, huyện lệnh giới thiệu cho Trương Huyễn:
- Tướng quân, bổn huyện năm năm trước vừa được xây dựng lại, thành cao hai trượng tám thước, sông đào bảo vệ thành bên dưới rộng ba trượng, cực kỳ chắc chắn.
- Sông đào bảo vệ thành sâu bao nhiêu?
Trương Huyễn nhìn nhìn sông đào bảo vệ thành thăm dò hỏi.
- Phía nam sâu hơn một chút, một trượng năm thước, phía bắc sâu một trượng.
Trương Huyễn gật gật đầu, lại chỉ vào cửa thủy thành hỏi:
- Cửa thủy thành làm sao vào?
- Mời tướng quân xem phía ngoài đông thành!
Huyện lệnh dẫn theo Trương Huyễn đi đến tường đông thành, chỉ vào một mảnh hồ nước ngoài đông thành nói:
- Hồ nước kia tên là hồ Dã Áp, trên thực tế là một khối đất trũng, phía đông nối liền Hàn Câu, phía tây nối tiếp sông đào bảo vệ thành. Trong huyện thành có một đường sông vận chuyển lương thực, thông với cửa thủy thành và sông đào bảo vệ thành, cuối cùng liên kết với Hàn Câu.
Thương Tào Tham Quân Thôi Nguyên Hàn bên cạnh hỏi:
- Đường sông quá chật, chỉ sợ thuyền lớn của chúng ta không vào được. Xin hỏi huyện lệnh, không biết huyện có thuyền nhỏ hay không?
Trên mặt huyện lệnh lộ vẻ khó xử:
- Thực không dám giấu diếm, thuyền nhỏ ở huyện đều bị Miêu Hải Triều trưng dụng, ngay cả một chiếc cũng không có.
- Nguyên Hàn, thuyền không thành vấn đề!
Trương Huyễn ở một bên nói:
- Từ chỗ Miêu Hải Triều chúng ta thu được rất nhiều thuyền nhỏ, đều đỗ ở huyện Du Hị, ngày mai ta sẽ phái người đưa tới đây.
Thôi Nguyên Hàn liền vội vàng hành lễ:
- Đa tạ Tướng quân, có thuyền nhỏ là có thể dỡ lương thực vào thành.
- Vậy việc dỡ lương thực làm phiền Nguyên Hàn bận tâm hơn rồi.
Trương Huyễn lại quay đầu nói với mấy tham quân:
- Lần này đối kháng quân phản loạn chỉ sợ cần dân phu hiệp trợ, các ngươi thương lượng với huyện lệnh một chút, tận lực tổ chức một ít dân phu, chuẩn bị sử dụng.
Mấy người tham quân và huyện lệnh cùng nhau đáp ứng. Lúc này Trương Huyễn mới xoay người xuống thành đi về phía quân doanh.