Sáng ngày tiếp theo, Trương Huyễn ở trong quân nha xử lý công vụ còn tồn đọng như ngày thường. Tuy rằng hắn có quyền tiết chế sáu quận Giang Hoài, nhưng trên thực tế hắn được phái đến Giang Hoài chủ yếu là để tiêu diệt loạn phỉ Giang Hoài, cũng không phải để can thiệp chính vụ địa phương.
Mặc dù như thế, hắn vẫn có rất nhiều quân vụ cần phải ký tên phê duyệt, như vũ khí quân lương, huấn luyện kiểm tra đánh giá, bình định quân công, vân vân, rất nhiều việc vặt.
Trương Huyễn khoanh tay đứng trước cửa sổ, trong ánh mắt hiện lên suy tư. Hắn đang suy nghĩ về việc chọn phó tướng thủy quân. Mặc dù có được Tề Lượng là một đại tướng thủy quân khó tìm, nhưng dù sao y cũng xuất thân thủy tặc. Trong lúc dùng Tề Lượng, Trương Huyễn cũng phải đeo cho y một cái rọ đầu, phòng ngừa y trở thành Miêu Hải Triều thứ hai.
Lúc này, thân binh ở cửa bẩm báo:
- Khởi bẩm tướng quân, Trương cô nương có việc gấp cầu kiến!
Trương Huyễn nao nao, Trương Xuất Trần muốn gặp mình, có chuyện gì?
- Mời nàng vào!
Lúc này Trương Huyễn chợt nhớ tới việc chiêu mộ nữ binh. Nếu không phải Trương Xuất Trần tìm đến hắn, hắn gần như đã quên mất việc này.
Lát sau, Trương Xuất Trần bước nhanh vào quan phòng của Trương Huyễn. Trương Huyễn vội vàng đứng dậy cười nói:
- Xuất Trần cô nương có chuyện gì?
Trương Xuất Trần do dự một chút, mình có nên nói chuyện tối hôm qua phát hiện cho Trương Huyễn biết không? Nhưng sự do dự của nàng chỉ trong nháy mắt, liền lập tức nói:
- Ta muốn nói với tướng quân về chuyện cửa hàng trang sức của Đậu gia một chút.
- Chính là cửa hàng trang sức mọi người ghé qua hai ngày trước sao?
Trương Huyễn cười hỏi.
Trương Xuất Trần gật gật đầu:
- Đêm qua ta lại đến đó, hơn nữa còn gặp được một thứ mà tướng quân sẽ thấy hứng thú.
…
Một lúc lâu sau, Trương Huyễn lôi kéo Phòng Huyền Linh cùng đi tới Nam thị, nói là muốn tìm hiểu bối cảnh các đại thương gia ở Nam thị một chút.
Phòng Huyền Linh rất kỳ quái vì sao Trương Huyễn lại cảm thấy hứng thú với quý tộc Quan Lũng như thế. Theo đạo lý, bọn họ luôn phát triển ở Thanh Châu, cách xa quý tộc Quan Lũng, song phương không có gì liên quan đến nhau mới đúng, vì sao Trương Huyễn lại đặc biệt chú ý đến quý tộc Quan Lũng như vậy?
- Chắc là tướng quân muốn đi tìm hiểu tình hình Giang Nam hội một chút phải không?
- Cả hai!
Trương Huyễn cười cười nói:
- Nếu quan tâm đến Giang Nam, cũng sẽ quan tâm quý tộc Quan Lũng. Ta chỉ muốn biết rốt cuộc bọn họ có bao nhiêu thế lực ở Giang Nam, ngoại trừ buôn bán, còn có thế lực khác hay không?
Phòng Huyền Linh nghe ra ẩn ý trong lời nói của Trương Huyễn, liền hỏi dò:
- Tướng quân nói bọn họ đang âm thầm nuôi dưỡng thế lực ở Giang Đô?
- Ta nhận được một chút tình báo, có lẽ có khả năng này!
Hai người vừa nói vừa đi, rất nhanh đã tới phố buôn bán trang sức châu báu Nam thị. Trương Huyễn liếc mắt một cái liền nhìn thấy cửa tiệm trong lời thê tử: Ngọc Hà Kim Phô.
So sánh với mấy cửa hàng khác, cửa hàng trang sức này thực sự có quy mô rất lớn, rất có cảm giác hạc giữa bầy gà.
Trương Huyễn đương nhiên tin tưởng tình báo Trương Xuất Trần nói cho hắn, trong cửa hàng này giấu số lượng lớn binh khí. Chỉ là hắn nghĩ mãi không ra, Đậu gia chứa binh khí ở Giang Đô làm gì? Chẳng lẽ bọn họ muốn phát động binh biến ở Giang Đô?
Trong lịch sử mặc dù có binh biến ở Giang Đô, nhưng đó là do Kiêu Quả Quân phát động, không cần Đậu gia bổ sung lực lượng. Hơn nữa cho dù là quý tộc Quan Lũng chiếm cứ Giang Đô, lại rất xa với căn cơ của bọn họ, thật sự không quá thiết thực.
Trương Huyễn đi vào cửa chính, chưởng quầy tiệm trang sức lập tức chạy tới đón tiếp:
- Hoan nghênh Trương tướng quân quang lâm tiểu điếm!
Trương Huyễn thản nhiên cười nói:
- Ta tới tìm Đậu Dương, y có ở đây không?
Vương chưởng quỹ đương nhiên biết bối cảnh bí mật của cửa hàng đã không giấu được rồi, nếu phu nhân của Trương Huyễn biết, đương nhiên Trương Huyễn cũng sẽ biết. Nhưng Dương công tử nói, quan hệ của Trương Huyễn và Đậu gia rất tốt, hắn chắc chắn sẽ không làm khó cửa hàng.
- Không dối gạt tướng quân, chiều hôm qua công tử nhà ta đã về Lạc Dương, bây giờ không có ở Giang Đô.
- Có thật không vậy?
- Tiểu nhân không dám lừa gạt tướng quân, công tử cũng không bảo tiểu nhân giấu diếm, quả thật không ở Giang Đô.
- Một khi đã như vậy, hôm khác ta lại đến.
Trương Huyễn xoay người rời khỏi cửa hàng. Phòng Huyền Linh lại không hiểu ra sao, người đã đi, vậy gọi mình tới còn có ý nghĩa gì?
Trương Huyễn dường như hiểu được tâm tư của y, nói với y:
- Bảo quân sư cùng đi, là định giao chuyện này cho quân sư làm.
Trương Huyễn lập tức nói nhỏ với y vài câu, Phòng Huyền Linh liên tục gật đầu, cười nói:
- Tướng quân yên tâm, chuyện này ta nhất định sẽ xử lý thích đáng.
***
Vương chưởng quỹ của cửa hàng trang sức là người địa phương Giang Đô, nhưng hai mươi mấy năm trước đã làm việc ở sản nghiệp của Đậu gia. Nhiều năm qua trung thành và tận tậm cũng nhận được sự tín nhiệm của Đậu gia, nắm giữ tất cả các sản nghiệp bí mật của Đậu gia ở Giang Đô.
Nhà Vương chưởng quỹ ở bên trái con sông gần Nam thị, là một tòa nhà nhỏ rộng ba mẫu. Trong nhà có cha mẹ già, thê tử và hai đứa con trai, ngoài ra còn mua hai tiểu nha hoàn. Bởi vì thu nhập của Vương chưởng quỹ tương đối cao, người trong nhà cũng sống tương đối giàu có.
Chạng vạng ngày tiếp theo, Vương chưởng quỹ mệt mỏi đi về nhà. Mấy ngày nay Đậu Dương giao cho y rất nhiều chuyện, y loay hoay đến sứt đầu mẻ trán, cuối cùng cũng xử lý xong, nhưng mệt mỏi không chịu nổi.
Y vừa bước vào cửa nhà, thê tử liền chào đón cười nói:
- Nhị Lang đi giúp ông làm việc sao?
Nhị Lang chính là con thứ của Vương chưởng quỹ, mười sáu tuổi, đọc sách ở quận học, mấy ngày nay nghỉ ở nhà. Vương chưởng quỹ không khỏi ngẩn ra:
- Không! Nó tìm ta lúc nào?
Vợ y cũng có chút ngây ngẩn cả người:
- Không phải ông phái người đến gọi nó đi sao?
- Ta phái người đến gọi nó lúc nào?
Vương chưởng quỹ lập tức nóng nảy:
- Là ai, chuyện xảy ra khi nào?
- Ngay buổi trưa hôm nay, một người đến đây, bảo là tiểu nhị của ông, gọi Nhị Lang đến cửa hàng hỗ trợ. Nhị Lang liền vô cùng cao hứng đi với y rồi. Phu quân, không phải là người ông phái đi sao?
- Ta không có phái người!
- Phu quân, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Thê tử Vương chưởng quỹ hoảng hốt, kéo tay y hô:
- Là ai mang nó đi?
Vương chưởng quỹ bắt buộc mình tỉnh táo lại, an ủi thê tử:
- Có lẽ là Nhị Lang muốn đi ra ngoài chơi với bằng hữu, tìm một cái cớ, buổi tối nó sẽ về.
Vương chưởng quỹ cũng tự an ủi mình. Mình luôn luôn an phận, cũng không có kẻ thù gì, chắc có lẽ sẽ không có ai hại con mình.
Tuy nói là như vậy, nhưng đến tối, con của y vẫn không có chút tin tức. Vương chưởng quỹ lập tức hơi nóng nảy, y rốt cục ý thức được, rất có thể con trai đã xảy ra chuyện.
Ngay lúc Vương chưởng quỹ vừa đi giày chuẩn bị đi tìm con, một nha hoàn chạy tới bẩm báo:
- Lão gia, bên ngoài có người tìm!
- Là ai? Lúc này ai lại tìm ta?
Vương chưởng quỹ vừa tức vừa vội, rốt cục không kìm nổi rống lên. Tiểu nha hoàn sợ tới mức ngây dại, nàng chưa bao giờ thấy bộ dạng hổn hển của lão gia như bây giờ.
- Lão gia, y nói đến nói chuyện của Nhị Lang.
Tiểu nha hoàn sợ hãi cúi đầu nói.
- A!
Vương chưởng quỹ lập tức ngây dại. Y bỗng nhiên phản ứng, xông tới cửa như một cơn gió. Chỉ thấy ngoài cửa có bốn người đang đứng, ba gã tùy tùng vây quanh một gã văn sĩ trẻ tuổi. Vẻ mặt văn sĩ tươi cười, mơ hồ nhìn hơi quen mắt.
- Các ngươi là…
- Tại hạ Phòng Huyền Linh, Vương chưởng quỹ, hôm qua chúng ta đã gặp nhau.
Vương chưởng quỹ lập tức nghĩ tới người ngày hôm qua đi cùng với Trương Huyễn đến cửa hàng, không phải chính là tên văn sĩ trẻ tuổi này sao?
Cuối cùng y cũng hơi hiểu được, chẳng lẽ chuyện con mình mất tích có liên quan đến Trương Huyễn?
Vương chưởng quỹ chợt nhớ tới một chuyện, lập tức đầu đầy mồ hôi lạnh, chân bắt đầu run run. Phòng Huyền Linh thấy rõ ràng, cười nói:
- Vương chưởng quỹ, nơi này không phải là nơi nói chuyện.
- Ta biết rồi, mời Phòng tiên sinh đi theo ta.
Vương chưởng quỹ lau mồ hôi lạnh trên trán một phen, vội vàng dẫn Phòng Huyền Linh vào phòng của mình. Ba gã tùy tùng của Phòng Huyền Linh chắp tay trước ngực đứng ở cửa phòng, ngay cả thê tử của Vương chưởng quỹ cũng không cho tới gần.
- Con ta ở đâu?
Vương chưởng quỹ sốt ruột khó chịu nổi hỏi.
- Vương chưởng quỹ yên tâm, lệnh lang hiện tại bình an vô sự, chỉ cần chúng ta nói chuyện vui vẻ, lệnh lang rất nhanh sẽ về nhà.
Ngụ ý của Phòng Huyền Linh là, nếu không nói chuyện vui vẻ thì…
Vương chưởng quỹ lập tức thở một hơi, đặt mông ngồi xuống. Một lúc lâu sau mới hữu khí vô lực nói:
- Các ngươi rốt cuộc muốn cái gì? Ta đã nói với tướng quân của các ngươi, Đậu công tử đã vào kinh, quả thật không lừa gạt.
- Chúng ta đương nhiên biết đã về kinh rồi, y đi thuyền về kinh, chúng ta cũng không có hứng thú với y.
- Vậy các ngươi muốn…?
Vương chưởng quỹ thử hỏi.
- Kỳ thật Vương chưởng quỹ biết chúng ta muốn cái gì. Ta sẽ nói thẳng! Binh khí các ngươi giấu trong hầm ngầm dùng để làm gì?
Trong lòng Vương chưởng quỹ gào một tiếng, quả nhiên là đến vì chuyện này. Mình đã sớm nói với công tử, người biết chuyện này quá nhiều, sớm hay muộn thì giấy cũng không bọc được lửa.
- Quả thật có một chút binh khí...
- Cụ thể có bao nhiêu?
Phá vỡ phòng tuyến của Vương chưởng quỹ, Phòng Huyền Linh liền nghiêm túc hỏi.
- Đại khái. . . sáu ngàn chiến đao, bốn ngàn trường mâu, một ngàn hai trăm bộ khôi giáp.
Phòng Huyền Linh âm thầm gật đầu, số lượng vũ khí nhiều hơn suy đoán của y rất nhiều, đủ để trang bị cho một chi quân đội.
- Số vũ khí đó có tác dụng gì?
Phòng Huyền Linh bắt đầu hỏi vấn đề chính.
Môi Vương chưởng quỹ run run một chút, nói theo bản năng:
- Ta cũng không biết, ta chỉ biết là có mấy thứ đó trong cửa hàng.
Phòng Huyền Linh nhìn chăm chú y một lúc lâu, liền xoay người đi, bỏ lại một câu thật nặng:
- Nếu ngươi không biết, vậy chuẩn bị nhặt xác cho con ngươi đi!
Vương chưởng quỹ sợ tới mức kêu toáng lên:
- Tiên sinh khoan hãy đi, ta biết! Ta biết!
Phòng Huyền Linh dừng bước, lạnh lùng quay đầu lại nhìn y một cái. Quả nhiên là chưa thấy quan tài chưa rơi lệ, nói sớm một chút không phải tốt hơn sao?
Vương chưởng quỹ cúi người, một hồi lâu mới thấp giọng nói:
- Những binh khí kia chuẩn bị bán cho Giang Nam Hội.
Phòng Huyền Linh ngẩn ra, y lại không ngờ đến kết quả này. Không ngờ quý tộc Quan Lũng lại có cấu kết với Giang Nam Hội.