Đây là một nam tử trẻ tuổi sắc mặt tái nhợt, dáng người bậc trung, dáng vẻ vô cùng cường tráng, không hợp với khuôn mặt tái nhợt của y chút nào. Y cũng nhìn thấy Trương Xuất Trần, sợ tới mức run lên, xoay người muốn chạy, lại bị Trương Xuất Trần cất tiếng giận dữ mắng mỏ:
- Đứng lại cho ta!
Trong phòng tất cả mọi người kinh ngạc đứng lên, Lư Thanh nhìn nhìn nam tử trẻ tuổi, lại nhìn Trương Xuất Trần một lát, thấp giọng hỏi:
- Vũ Nương, y là ai vậy?
- Y là con cháu Đậu gia!
Trương Xuất Trần lạnh lùng nhìn chằm chằm người trẻ tuổi, giờ phút này nàng mới hiểu, thì ra cửa hàng trang sức này là sản nghiệp của Đậu gia, trong nội tâm nàng cảm thấy ghê tởm như vừa nuốt phải một con ruồi vậy.
Mặc dù nghĩa phụ đối tốt với nàng, nhưng những người khác trong gia tộc Đậu thị lại vô cùng thù hận nàng, Đậu Kháng còn công khai nhục mạ nàng, bảo nàng cút khỏi Đậu phủ, còn Đậu Diễn, thậm chí còn muốn bỏ thuốc để chiếm đoạt nàng, nếu không phải dùng một tia thần trí cuối cùng liều mạng chạy ra khỏi Đậu phủ, hậu quả thực không thể tưởng tượng nổi.
Đối mặt với lửa giận của Trương Xuất Trần, nam tử trẻ tuổi miễn cưỡng cười gượng:
- Thì ra là Xuất Trần, đã lâu không gặp.
Gã tên là Đậu Dương, là tộc tôn của Đậu Khánh, từng cùng với Đậu Diễn có ý đồ với Trương Xuất Trần, lúc trước bỏ thuốc Trương Xuất Trần cũng có phần của gã, Trương Xuất Trần vì thế mới oán hận gã.
Trương Xuất Trần răng ngà thầm nghiến lại, xiết chặt chuôi kiếm trong tay, Lư Thanh cảm thấy sự phẫn nộ của Trương Xuất Trần, liền cầm tay nàng nói:
- Vũ Nương, chúng ta đi!
Nàng không để ý gì đến Đậu Dương, kéo Trương Xuất Trần bước nhanh ra khỏi cửa hàng, hai gã thị vệ hung ác nhìn chằm chằm Đậu Dương, dường như chỉ cần gã dám có một chút vô lễ với phu nhân, bọn họ sẽ chém đứt đầu gã.
Sắc mặt Đậu Dương từ trắng sang đỏ, giống như bị trúng Định thân thuật, đứng đó mãi không nhúc nhích. Cho đến khi xe ngựa đi rồi, chưởng quỹ mới lên trước khuyên nhủ:
- Đông gia, bọn họ đi rồi.
Đậu Dương thoáng nhẹ nhàng thở ra, nhưng trong lòng vô cùng lo lắng. Trương Xuất Trần chỉ là chuyện nhỏ, không để ý tới là được. Nàng ta cũng không dám làm gì mình, nhưng phu nhân của Trương Huyễn thì có chút phiền toái, từ đây Trương Huyễn đã biết Đậu gia có sản nghiệp và thế lực ở Giang Đô rồi. Đậu Khánh có hơn mười cửa hàng lớn ở Giang Đô, tiệm trang sức này chỉ là một trong số đó, còn có tửu quán, hãng thuyền,…
Trong lòng Đậu Dương thấy rất phiền. Xoay người đi vào trong nhà.
Trong xe ngựa, Trương Xuất Trần nhìn ra ngoài cửa sổ xe đến xuất thần. Nàng từng vì Vũ Xuyên Phủ bán mạng giết người, từng coi Đậu gia là nhà của mình. Nhưng sau khi Vũ Xuyên Phủ giải tán, vận mệnh của nàng cũng theo đó thay đổi, Đậu gia vẫn luôn coi nàng là công chúa giờ lại trở mặt, coi nàng như yêu nữ tà ma. Dường như cả người nàng tràn đầy điềm xấu, thậm chí có người còn có ác ý đối với nàng.
Ngay cả nghĩa phụ duy nhất thương yêu cũng ốm yếu mà bất lực. Chỉ có thể khuyên nàng bỏ đi, giờ nghĩ lại, nhiều năm như thế nàng cũng chỉ là một cây đao giết người trong tay kẻ khác mà thôi. Chưa từng là chính mình?
- Vũ Nương, người này từng xúc phạm muội ư?
Lư Thanh thấp giọng hỏi, mặc dù có chút khó mở lời, nhưng Lư Thanh vẫn có thể cảm nhận được tâm trạng của Trương Xuất Trần đang xuống dốc, nàng không thể làm như không thấy.
- Hắn ta?
Trương Xuất Trần cười lạnh một tiếng:
- Dựa vào loại oắt con vô dụng như gã, cũng có thể xúc phạm tới ta? Chỉ là từng có chút si tâm vọng tưởng mà thôi.
- Ta cảm thấy muội rất phẫn nộ đối với y!
- Không phải phẫn nộ với gã, mà là đối với gia tộc bọn họ. Bọn họ thù hận ta như vậy, cùng với ta như nước lửa bất dung, ngay cả nghĩa phụ cũng không bảo vệ được ta, đành phải để ta rời đi.
- Vì sao? – Lư Thanh không hiểu hỏi.
- Bởi vì trên tay ta đã nhuốm máu tươi của quá nhiều người, bọn họ sợ cừu nhân trả thù, cho nên phải kiên quyết phân rõ ranh giới với ta, làm như cái danh xưng Hỏa Phượng này không có chút quan hệ gì với bọn họ.
Trương Xuất Trần thở dài:
- Ta là người mang điềm xấu, ở đâu cũng làm liên lụy đến người khác.
Lư Thanh cầm tay nàng cười nói:
- Đừng nói lời này, cái gì là điềm xấu chứ, phu quân ta giết người còn nhiều hơn muội nhiều, ta không cảm thấy chàng có nửa phần hối hận, chỉ có thể nói Đậu gia dối trá bạc bẽo, không liên quan gì đến muội hết.
- Tỷ nói đúng, ta chỉ hơi hối hận thôi.
Trương Xuất Trần cười khổ một tiếng:
- Hôm nay dẫn tỷ đi mua trang sức, lại gặp chuyện không vui thế này, Thanh tỷ, thật xin lỗi!
Lư Thanh nhẹ nhàng vuốt ve tóc nàng:
- Không sao, lần sau chúng ta lại đi, đổi sang tiệm khác.
Xe ngựa rất nhanh đã chạy ra khỏi nam thị, chạy về hướng phủ nha Chiêu thảo sử.
***
Hai ngày sau, Trương Huyễn suất lĩnh chủ lực quân Tùy quay về Giang Đô, quân đội nghỉ ngơi chỉnh đốn ba ngày, thay phiên nhau nghỉ, Trương Huyễn lập tức viết quân báo lên triều đình xin công khen ngợi.
Về đêm, một màn vận động kịch liệt kết thúc, Lư Thanh rúc vào ngực trượng phu, Trương Huyễn ôm vai thê tử, mai tóc rối tung như thác nước xõa trên cánh tay Trương Huyễn:
- Ta không ở Giang Đô, trong nhà có chuyện gì không?
Trương Huyễn thuận miệng cười hỏi.
- Chàng không ở đây, trong nhà có thể có chuyện gì, cũng chỉ có chuyện ta từng nói với chàng vài lần đó, hoặc cho thân binh của chàng rời khỏi nội trạch, hoặc chiêu mộ vài nữ binh, thật sự không tiện.
- Được rồi! Ngày mai ta sẽ chiêu mộ nữ binh, kỳ thật có Vũ Nương ở đây, an toàn trong phủ cũng không cần quá lo lắng.
- Nói đến Vũ Nương, chàng nhắc ta nhớ tới một chuyện.
- Chuyện gì?
Trương Huyễn cười hỏi.
- Hôm trước ấy! Vũ Nương cùng ta đi mua trang sức, tới một cửa hàng trang sức rất lớn, kết quả Vũ Nương gặp người của Đậu gia.
- Ở Giang Đô gặp người của Đậu gia? Tại sao lại thế?
- Cửa tiệm kia là do Đậu gia mở! Hình như Vũ Nương có mâu thuẫn rất gay gắt với Đậu gia, có cảm giác không đội trời chung.
Trương Huyễn không biết ân oán giữa Trương Xuất Trần và Đậu gia, tuy nhiên điều này cũng làm hắn nhớ tới việc Phòng Huyền Linh đã nói với hắn. Quý tộc Quan Lũng và Giang Nam hội đã khống chế đại bộ phận thương nghiệp của Giang Đô, rốt cuộc đạt đến trình độ rộng lớn, Trương Huyễn cũng có thêm vài phần hứng thú, dù sao mấy ngày nay không có việc gì, đi xem cũng không sao.
- Ngủ đi, ngày mai còn nhiều việc lắm!
Trương Huyễn thổi tắt ngọn nến, Lư Thanh lại có một chút tâm sự, nàng muốn nói với trượng phu về việc của Trương Xuất Trần, do dự một chút, nàng lại cảm thấy dường như chưa tới lúc thích hợp, trong lòng chỉ đành thầm thở dài.
***
Đêm dần khuya, đã tới canh hai, trong nam thị yên tĩnh lạ thường, nhưng cũng không phải yên tĩnh không một tiếng động, không ít cửa hàng đèn vẫn sáng, có vài cửa hàng suốt đêm cần chuẩn bị hàng hóa cho sáng mai, cho nên không ngừng có thân ảnh lay động trước chiếc đèn chụp, trong viện ra ra vào vào, hơn nữa cửa hàng dựa vào bờ sông, bọn tiểu nhị lại bận rộn suốt đêm mang hàng hóa lên thuyền nhỏ. Trời chưa sáng, thuyền nhỏ sẽ vận chuyển hàng theo đường sông ra khỏi thành.
Bên ngoài Ngọc Hà kim phô, một bóng đen nhẹ nhàng thoải mái ngồi trên một cây đại thụ ở hậu viện, nàng quan sát một lát, trong hậu viện tiệm trang sức hoàn toàn yên tĩnh, bóng đen này dĩ nhiên là Trương Xuất Trần. Trương Xuất Trần hiểu rất rõ con người Đậu Dương, gã là cháu ruột của Đậu gia, địa vị ở Đậu gia rất cao. Ở nơi cực kỳ chú ý đến thứ tôn ti như Đậu gia, gã lại chạy tới Giang Đô trông nom cửa hàng, đây tuyệt đối không hợp lẽ thường.
Hơn nữa Trương Xuất Trần cũng giống như Lư Thanh, phát hiện cửa hàng này có điều không đúng, tiệm trang sức chiếm năm mẫu đất không ngờ chỉ có hơn hai trăm món trang sức trung phẩm, về mặt này rốt cuộc có vấn đề gì?
Trương Xuất Trần càng nghĩ càng thấy lạ, nàng cảm giác, cảm thấy trong cửa hàng nhất định cất giấu một bí mật không thể cho ai biết.
Tối nay trời đầy mây, mây đen che lấp trăng sao, bóng đêm đen đặc dị thường, vài bước ra ngoài đã không nhìn thấy đường, đúng là cơ hội tốt để thăm dò cửa hàng.
Trương Xuất Trần nhẹ nhàng tung mình vào sân, sau đó ẩn thân trong đám cây bụi. Nàng không chỉ có khinh công cao cường, hơn nữa kinh nghiệm cũng rất phong phú, nàng liếc mắt một cái đã tìm được mục tiêu, một kho hàng chiếm ít nhất hai mẫu đất. Trương Xuất Trần vừa định đi tới trước kho hàng, bỗng nhiên nàng nghe thấy hành lang bên cạnh truyền tới tiếng bước chân, nàng xoay người như diều hâu, nhẹ nhàng linh hoạt tránh ra sau bụi cây.
Một lát, ngọn đèn chợt hiện, hơn mười nam tử cầm đèn lồng đi tới, có người thấp giọng phàn nàn:
- Dù sao phải dùng thuyền chở đi, chờ thuyền tới thì trực tiếp mang lên thuyền không được sao, sao còn phải vào trong hầm ngầm này?
- Ngươi tới đó nói nhảm làm gì, kêu ngươi làm thì làm đi, lại oán giận, cẩn thận công tử lột da ngươi!
Người nói là một nam tử trung niên mập lùn, xuyên qua ngọn đèn, có thể thấy rõ ràng bản mặt to như bánh trái hồng, chính là Vương chưởng quỹ đã gặp hai ngày trước. Bọn họ mở cửa kho hàng, treo đèn lồng trên cửa, một lát khiêng bao lớn bao nhỏ đi về phía căn phòng nhỏ đối diện, sàn nhà của phòng nhỏ đã được nạy lên, phía dưới là một nhánh địa động đen sì.
Ngay khi mấy người vừa rời khỏi kho hàng, Trương Xuất Trần chợt lóe thân vào trong kho hàng, vật tư trong kho chất đống thành ngọn núi nhỏ, đều chứa những bao bố dài ngắn có cả, nàng trốn phía sau ngọn núi nhỏ vật tư, rút rao găm rạch bao tải ra, hơn mười chiến đao sắc bén lập tức hiện ra trước mắt nàng.
Trương Xuất Trần âm thầm cả kinh, nàng lại rạch một bao tải ra, lộ ra mấy bộ bì giáp, thì ra nơi này là một kho binh khí.
Lúc này, hơn mười người nam tử lại nối đuôi nhau mà vào, khiêng bao tải xoay người rời đi, bước vào địa động trong phòng nhỏ đối diện, Trương Xuất Trần cảm thấy bản thân không cần nán lại nữa, nàng nhảy ra khỏi kho hàng, nhanh chóng rời khỏi cửa hàng trang sức này.