Giang Đô giống như đại đa số thành thị của triều Tùy, trao đổi buôn bán đều tiến hành ở “thị”, bởi vậy có nam thị và bắc thị. Bắc thị chủ yếu là hàng hóa từ phiên ngoại, chính là hàng hóa thương phẩm ngoại quốc, như đồ sơn mài, đồi mồi, trân châu của Phù Tang, dược liệu, giấy của Tân La, hương liệu của các nước Nam Dương cùng với châu báu của người Hồ,…
Mà nam thị không chỉ có tơ lụa Lăng La, châu báu trang sức, vàng bạc dụng cụ, còn có lượng lớn hàng hóa phục vụ dân sinh, như gạo, vải bố, muối, trà, dầu, đồ sứ, gia cụ, súc vật,… bởi vậy nam thị mới là chợ lớn của Giang Đô, chưởng quỹ, tiểu nhị, kiệu phu, chưởng tiên, thuyền phu,… hơn mười vạn nhân khẩu dựa vào việc buôn bán để kiếm miếng ăn.
Tuy nhiên như lời Phòng Huyền Linh nói, ở Giang Đô thương nhân tuy nhiều, nhưng lợi nhuận buôn bán chân chính lại nằm trong tay quý tộc Quan Lũng và đại tộc Giang Nam, cửa hiệu lớn kiếm nhiều tiền chân chính mà nói đều có bối cảnh của bọn họ.
Giữa trưa, một chiếc xe ngựa chậm rãi chạy qua cửa chính nam thị Giang Đô, hai bên xe ngựa có tám gã thị vệ cưỡi ngựa đeo đao đi theo, trong xe ngựa có phu nhân Lư Thanh của Chiêu thảo sử Trương Huyễn, còn có Trương Xuất Trần cùng nàng đi dạo phố, cùng với hai thị nữ tùy thân của Lư Thanh là A Viên và Lê Hương.
Đây là lần đầu tiên Lư Thanh đi dạo phố từ khi tới Giang Đô, thời đại Tùy Đường nữ tử nhà giàu đi ra ngoài dạo chơi là rất bình thường, nữ tử của nhà bần hàn còn phải ra ngoài bận kiếm kế sinh nhai, chỉ có nữ tử nhà giàu có ra ngoài mới phải suy xét đến sự an toàn, nhất định phải dẫn theo hộ vệ tùy tùng.
Mặc dù Lư Thanh có Trương Xuất Trần bảo vệ, nhưng thân binh của Trương Huyễn vẫn không chịu để các nàng ra ngoài một mình, tám gã thân binh ra vẻ thị vệ đeo đao bình thường đi theo phu nhân tới nam thị.
Sau khi xe ngựa tiến vào nam thị liền chậm lại ngay, một hơi thở ồn ào sôi động, náo nhiệt lập tức ập tới, cửa hàng lớn hai bên đường nối tiếp nhau, trên đường cái rộng rãi người đi như mắc cửi, từng thương đội thu hoạch lượng lớn hàng hóa cẩn thận đi giữa dòng người đông đúc, thỉnh thoảng có người hô to:
- Phía trước xin tránh đường!
Lập tức mấy chiếc xe chất đầy hàng hóa lắc lư đi tới, chủ nhân của hàng hóa đi theo sau đỡ hàng hóa chạy chầm chậm.
Trong chợ tự nhiên có thể thấy được đủ loại người tới từ hải ngoại, người nước Uy dáng người thấp bé, đầu đội mũ cao, người Tân La khuôn mặt bè bè, dáng người cường tráng, Côn Luân nô làn da đen nhẻm, còn có người của đảo quốc Nam Dương mặc trang phục rất kì lạ, cùng với người Túc Đặc mũi cao mắt sâu, cùng với người Ba Tư,…
- Nơi này là con phố kinh doanh tốt nhất nam thị.
Trương Xuất Trần cười giới thiệu với Lư Thanh:
- Phía trước một nửa là gấm vóc. Phía sau là đồ sứ, chúng ta sẽ tới cửa hàng trang sức cách đây hai con phố về phía nam.
Lư Thanh có rất ít cơ hội ra ngoài dạo phố, chủ yếu là tộc quy của Lư gia quản thúc cực nghiêm, nam tử nghiêm cấm tới thanh lâu giáo phường. Nữ tử thì không được tùy ý ra ngoài, mà ngay cả đi xem hoa đăng ngày mười lăm tháng Giêng, Lư Thanh cũng mới đi có một lần.
Tuy rằng sau khi xuất giá nàng không còn bị tộc quy Lư gia trói buộc nữa, nhưng Trương Huyễn công sự bận rộn, ban ngày không có thời gian cùng nàng. Nàng một mình lại không muốn đi dạo phố, hiếm khi Trương Xuất Trần đến đây, hiểu biết lại rộng rãi, Lư Thanh rốt cuộc cũng có bằng hữu đồng hành.
Nàng ở trên xe ngựa tò mò nhìn cảnh hai bên đường, có vẻ hưng trí dạt dào:
- Đó là cửa hàng gì thế?
Lư Thanh chỉ vào một gian nhà gỗ ở cửa ngõ hỏi.
Trương Xuất Trần nhích lên trước nhìn nhìn, cười nói:
- Đó là tiểu điếm bán kẹo đường. Các loại kẹo đường bánh đường, chủ yếu bán cho trẻ nhỏ.
Lư Thanh quay đầu lại nhìn vẻ mặt A Viên, vội vàng cười nói:
- Mã xa dừng lại!
Xe ngựa chậm rãi dừng lại. Lư Thanh cười cầm túi tiền đưa cho A Viên:
- Đi đi! Đi nhanh về nhanh!
- Hì! – A Viên hưng phấn lôi kéo Lê Hương nhảy xuống xe ngựa, chạy về phía tiểu điếm bán kẹo đường.
Nhìn bóng lưng hai nàng, Trương Xuất Trần lại nhớ tới một chuyện cũ, hé miệng cười nói:
- Tướng quân có từng nói với Thanh tỷ hắn từng dẫn tiểu công chúa đi dạo phố không.
- Là Quảng Lăng công chúa phải không? Hình như chàng có nhắc tới, ta không hỏi kỹ, muội kể đi?
- Ngày đó ta cũng vừa lúc bắt gặp!
Trương Xuất Trần liền nói lại một lần chuyện Trương Huyễn bồi tiểu công chúa đi dạo phố, cuối cùng không kìm nổi cười nói:
- Cuối cùng đi dạo đến một tiệm bán kẹo đường, kết quả trên người tướng quân không mang tiền, chật vật vô cùng, phải đưa thẻ bài thị vệ ra, dọa cho chưởng quỹ cửa hàng sợ hãi, ngày đó vừa lúc ta bắt gặp, mới giải vây cho hắn.
Lư Thanh lập tức nghĩ nghĩ, cười nói:
- Lần trước khi ta vào hoàng cung, hình như tiểu công chúa từng nói với ta, có một đại tỷ đeo kiếm cho nàng ấy một đóa hoa vàng, thì ra là nói đến muội!
- Nàng còn nhớ rõ thật là hiếm có, ta cũng sắp quên khuấy chuyện ấy rồi.
Lư Thanh cười lắc đầu:
- Chỉ một lần dạo phố ấy, không ngờ tiểu công chúa vẫn nhớ trong lòng, trở đi trở lại chuyện cũ, xem ra ta may mắn hơn nàng ấy, ít nhất hiện giờ ta muốn đi dạo phố, cũng không ai có thể ngăn cản ta.
Lúc này, A Viên và Lê Hương cầm mấy xâu kẹo mạch nha hồ lô chạy về, A Viên đưa cho các nàng hai xâu, cười hì hì nói:
- Bánh đường rất mát, trở về chưng lại rồi ăn tiếp, mấy xâu hồ lô này vừa đủ làm một bữa ra trò.
Lư Thanh chần chừ nhận lấy hồ lô đường, tò mò hỏi:
- Đây là cái gì?
Trương Xuất Trần thấy Lư Thanh hình như không biết hồ lô đường, liền cười giải thích cho nàng:
- Bên trong là quả sơn tra của Tân Tiên, bên ngoài bao một lớp kẹo mạch nha hòa tan, là món ăn vặt của quận Trác, không ngờ Thanh tỷ không biết?
Lư Thanh lắc đầu:
- Ta ở quận Trác rộng lớn, rõ ràng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, tuy nhiên kẹo mạch nha này ta biết, gọi là di đường.
- Di đường là tiếng quan thoại, dân gian gọi nó là đường mạch nha, Thanh tỷ nếm thử chút xem, vừa chua vừa ngọt đó.
Lư Thanh học dáng vẻ Trương Xuất Trần cẩn thận ăn một viên, quả nhiên là vừa chua vừa ngọt, vị ở ngoài rất ngon, nàng khen một tiếng, mặc dù có chút ảnh hưởng đến lớp trang điểm của nàng, nhưng nàng vẫn không kìm nổi ăn tiếp viên nữa, trong xe ngựa vang lên tiếng cười rộn rã.
Một lát, xe ngựa chậm rãi dừng lại trước một hiệu trang sức có quy mô rất lớn.
Lư Thanh từ trên xe ngựa bước xuống, ngẩng đầu đánh giá khí thế to lớn của cửa hàng, cửa chính tường cao, phía trước là một tòa môn lâu màu đỏ thắm cao hai trượng, bên trong tiệm sâu không thấy đáy, cả cửa hàng chiếm chừng năm mẫu đất, ở nơi nam thị Giang Đô tấc đất tấc vàng, có cửa hàng chiếm đất năm mẫu không vượt quá năm nhà, đủ thấy thực lực của cửa hàng này.
Tấm bảng trên cửa chính viết bốn chữ to “Ngọc Hà kim điếm”, Trương Xuất Trần nhướn mày:
- Cửa hàng sao lại đổi tên rồi?
Lúc này, chưởng quỹ của cửa hàng thấy khí thế của khách nhân không phải là nhỏ, cuống quít ra đón:
- Tiểu nhân là chưởng quỹ của bổn điếm, họ Vương, hoan nghênh phu nhân quang lâm tiểu điếm!
Trương Xuất Trần phát hiện chưởng quỹ của cửa hàng cũng đổi rồi, liền hỏi:
- Năm trước ta tới đây, tên tiệm là Bách Bảo Trai, chưởng quỹ cửa hàng cũng không phải ngươi, đây là có chuyện gì?
Chưởng quỹ cửa hàng thấy cách ăn mặc của nàng là chưa xuất giá, cười nói:
- Cô nương có điều không biết, đầu năm tiểu điếm đã đổi ông chủ, Bách Bảo Trai đã dọn tới bắc thị rồi, tuy nhiên cô nương yên tâm, trang sức của tiểu điểm chỉ có tốt hơn, nếu không một đền mười, già trẻ không gạt!
Lư Thanh cười nói:
- Vũ Nương, đừng quan tâm tên tiệm gì gì đó nữa, nếu đến đây rồi, cứ vào xem một lát đi!
Lúc này, một gã thị vệ tiến lên nói nhỏ vài câu với chưởng quỹ, chưởng quỹ lập tức giật mình trợn mắt há hốc mồm, thì ra đây là phu nhân của Chiêu thảo sử Tướng quân, y hung hăng tát mình một cái:
- Tiểu nhân có mắt không tròng, không biết phu nhân giá đáo, thật sự chậm trễ, mau mau mời vào!
Mặc dù Lư Thanh có không ít trang sức làm của hồi môn, Hoàng hậu nương nương còn tặng một hòm trang sức cho nàng, nhưng chút trang sức này đều quá mức quý giá, không thích hợp đeo ngày thường, mà trang sức trước khi nàng xuất giá đều là của tiểu cô nương hay dùng, cũng không thích hợp cho phụ nữ đã kết hôn đeo, cho nên Lư Thanh muốn mua vài món phẩm chất thật tốt làm trang sức đeo ngày thường.
Các nàng đi theo chưởng quỹ vào quý khách đường, tám thị vệ để lại sáu người ở ngoài, hai người còn lại cùng đi vào với các nàng, bọn họ đứng ở góc phòng, y hệt hai pho tượng.
- Phu nhân mời ngồi!
Vương chưởng quỹ ân cần mời Lư Thanh và Trương Xuất Trần ngồi xuống, sai thị nữ dâng trà, y lại khom người cười bổi hỏi:
- Không biết phu nhân muốn mua loại trang sức thế nào? Tiểu điếm cần gì có đó, chỉ có điều nhiều loại phức tạp, cần phu nhân chỉ rõ.
Vương chưởng quỹ rất khôn khéo, y không chủ động đưa ra trang sức đắt tiền, sợ vạn nhất phu nhân tướng quân không vừa ý, tốt nhất biết rõ sở thích của nàng trước đã.
Lư Thanh khẽ mỉm cười:
- Ta muốn mua vài món trang sức đeo ngày thường, tự nhiên một chút, ở nhà đi qua đi lại nhiều, tuy nhiên phẩm chất hy vọng tốt một chút.
- Tiểu nhân đã hiểu, phu nhân chờ một chút!
Chưởng quỹ bước nhanh vào buồng, không bao lâu, y và hai tiểu nhị cầm ra mấy cái hộp gỗ lớn, cẩn thận đặt lên bàn, cười nói:
- Trang sức của tiểu điếm đều là thứ duy nhất, không có cái thứ hai, phu nhân ưng ý cái nào cứ lấy, mời phu nhân tự nhiên.
Hai gã tiểu nhị chậm rãi mở hộp gỗ ra, bên trong hộp đeo đầy các loại trang sức vàng khảm bảo thạch, kim quang lóe sáng, chừng hơn trăm món.
Chưởng quỹ đứng bên giới thiệu:
- Đây là trang sức trung phẩm của tiểu điếm, vừa không đắt tiền, cũng không keo kiệt, cực kỳ thích hợp đeo ở nhà để đi dạo ngày thường, tổng cộng có ba hộp, hai trăm bảy mươi bảy món, phu nhân xin cứ từ từ chọn lựa.
Lư Thanh cảm thấy hơi kì lạ, theo lý trang sức trung phẩm hẳn là nhiều nhất, nhưng bọn họ cũng chỉ có hơn hai trăm món, con số ấy hơi không tương xứng lắm với cửa hàng to thế này.
Nhưng Lư Thanh cũng không nói gì, chỉ chậm rãi nhìn kỹ, rất nhanh chọn được một đôi vòng tay vàng khảm ngọc lục bảo, lập tức có tiểu nhị thay nàng gói lại.
Lúc này, bên ngoài truyền tới tiếng bước chân, có một nam tử trẻ tuổi cười nói:
- Vương chưởng quỹ, có khách quý tới à?
Vương chưởng quỹ vội vàng nói:
- Đông chủ, là phu nhân của Trương tướng quân.
Nam tử trẻ tuổi bước một chân vào cửa, nghe nói là phu nhân của Trương Huyễn, chân y khựng lại, rõ ràng hơi chần chừ.
Lúc này, Trương Xuất Trần vừa khéo ngẩng đầu đối mặt với nam tử trẻ tuổi, nàng lập tức chấn động, đè chặt chuôi kiếm đứng lên, ánh mắt sắc bén:
- Hóa ra là ngươi!