Trương Bá vừa phái người đưa Giang Hiếu Bá về nhà nghỉ ngơi thì có một tên thân binh lên bẩm báo:
- Khởi bẩm tướng quân, gia chủ Hoàng thị cầu kiến!
Đương nhiên là Trương Huyễn biết Hoàng Hữu sẽ đến cầu kiến mình, chỉ không ngờ là y lại đến nhanh như vậy, xem ra thứ mình mang đi tặng rất có hiệu quả, Trương Huyễn liền cười nói:
- Mời y vào!
Gia tộc Hoàng thị là bá chủ quận Lịch Dương, bọn họ là hậu nhân của Hoàng Tổ - danh sĩ Giang Hạ, họ di cư đến quận Lịch Dương vào thời Tam Quốc.
Qua hơn một trăm năm phát triển, Hoàng thị Lịch Dương đã có được đại gia tộc của Cửu đường nhị thập tam phòng, môn sinh phân bố khắp Giang Hoài, trở thành một trong ba đại sĩ tộc Giang Hoài, rất có ảnh hưởng ở địa khu Giang Hoài.
Hoàng gia ở Giang Hoài có sở hữu mấy ngàn miếng đất, mặt khác còn có hai mỏ quặng sắt và ba khu vực có sắt thô, tinh luyện kim loại, ngoài quan phủ khống chế khu sắt thô thì Hoàng gia gần như lũng loạn toàn bộ giao dịch sắt thô của địa khu Giang Hoài. Hằng năm đều có một lượng sắt thô lớn từ Lịch Dương được chở ra ngoài.
Sau khi Đỗ Phục Uy khống chế Giang Hoài, Hoàng gia không thể tránh có mối liên quan đến Đỗ Phục Uy. Y không chỉ đối xử tử tế với sĩ tộc Giang Hoài, mà còn có thái độ rất dứt khoát đó là nhổ sạch tận gốc thế lực Giang Nam vào Giang Hoài. Hành động này có được sự ủng hộ của sĩ tộc Giang Hoài, từ đây Đỗ Phục Uy đã có được sự ủng hộ của sĩ tộc Giang Hoài.
Gia chủ Hoàng thị khoảng chừng 70 tuổi, dáng người nhỏ gầy, đầu tóc bạc trắng, năm ngoái y từng là thái thú quận Lư Giang. Mạng lưới quan hệ của y ở Giang Hoài rất rộng lớn, tuy đã gần 70 tuổi nhưng tinh thần của y vẫn rất minh mẫn, quắc thước, nhưng lúc này y có vẻ hơi lo lắng.
Nhưng vào đêm qua, sau khi Thử Lang đi truyền tin mà không quay lại. Tiếp đó là quân Tùy lập tức tiêu diệt quân đội của Đỗ Phục Uy ở quân Lịch Dương, Hoàng Gia đã biết đại họa sắp ập xuống đầu rồi, lúc này trong lòng y biết rất rõ chuyện gì đang xảy ra, chắc chắn là Thử Lang đã bị quân Tùy bắt được rồi.
Giống như Giang Hiếu Bá, tối hôm qua Hoàng Hữu cũng có một đêm không ngủ, mãi đến sáng hôm nay, Trương Huyễn phái người mang thi thể của Thử Lang và khẩu cung của gã đến thì Hoàng Hữu mới thở dài. Trương Huyễn tha cho bọn họ, dù thế nào thì y cũng phải đi nhận tội với Trương Huyễn ngay lập tức.
Hoàng Hữu cùng Trưởng tôn Hoàng Kính đi vào đại sảnh. Lúc này y quỳ xuống dập đầu nói:
- Tiểu dân Hoàng Hữu đặc biệt đến nhận tội với Trương tướng quân.
Hoàng Kính choáng váng, vội vàng theo ông nội quỳ xuống, Trương Huyễn cười ha hả đỡ Hoàng Hữu dậy:
- Lão gia chủ không cần như thế, xin hãy đứng lên!
Trương Huyễn mời Hoàng Hữu ngồi xuống, rồi bảo thân binh dâng trà lên, Hoàng Hữu vô cùng hổ thẹn:
- Lão hủ nhất thời hồ đồ, thiếu chút nữa đã phạm phải sai lầm lớn, tướng quân khoan dung, Hoàng gia vô cùng cảm kích!
Trương Huyễn thản nhiên cười nói:
- Ta luôn qua lại với loạn phủ ở Thanh Châu nên hiểu rõ sự khó xử của thế gia, quân đội triều đình không diệt nổi loạn phỉ thì vẫn có thể rút lui. Nhưng thế gia thì chạy đi đâu được, hoặc là bị tịch thu tài sản hoặc là sẽ bị giết cả nhà. Cho nên đành phải âm thầm hợp tác với loạn phỉ, thực ra quan phủ cũng giống như vậy. Ngươi không thể nói là thế gia phản bội triều đình. Bởi vì, trong đây có một sự thật là tất cả mọi người đều muốn sinh tồn, cho nên sau khi ta bình định loạn phỉ ở địa khu Thanh Châu thì không trả thù quan địa phương, cũng không trừng phạt thế gia, ở Giang Hoài cũng giống như vậy.
- Tướng quân quả là người thực tế!
Hoàng Hữu thở dài:
- Quả là như vậy, những thế gia này đều là địa chủ, nếu không phục tùng sự điều khiển của Đỗ Phục Uy thì chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đẹp, chúng ta cũng chỉ là bất đắc dĩ.
Trương Huyễn biết rằng, hắn có chút nghĩ một đằng nói một nẻo, chỉ nói đến nguyên nhân bên ngoài mà căn bản không đề cập đến chuyện Đỗ Phục Uy đã thay bọn họ tiễu trừ Giang Nam hội, tuy nhiên hắn cũng không muốn nói thêm về chuyện này, hắn chuyển đề tài:
- Tuy ta khoan dung, nhưng không có nghĩa là không có nguyên tắc, ta đã từng nói với đám thế gia Thanh Châu, nếu ta không ở Thanh Châu, bọn họ muốn quan hệ với ai đều không liên quan đến ta. Nhưng nếu sau khi ta về Thanh Châu, bọn họ vẫn hai mặt như trước thì ta sẽ tuyệt đối không khách sáo, Lương Trí chính là kết cục của bọn họ.
Trương Huyễn giết thái thú quận Bắc Hải - Lương Trí là một chuyện cả vua và dân đều biết. Đến thiên tử cũng hiểu, chỉ là không nói toạc ra, cho nên Trương Huyễn cũng tránh nhắc đến chuyện này.
Sắc mặt của Hoàng Hữu trắng bệch, y biết ngoài mặt Trương Huyễn nói đến Thanh Châu nhưng trên thực tế chính là mượn chuyện của Thanh Châu để cảnh cáo mình, y vội vàng đứng lên nói:
- Thảo dân có thể cam đoan với tướng quân, Hoàng gia sẽ toàn lực ủng hộ tướng quân. Nếu nhất định phải lựa chọn giữa Đỗ Phục Uy và tướng quân, Hoàng gia chắc chắn sẽ chọn tướng quân.
Trương Huyễn thầm gật đầu, Hoàng Hữu này không hổ là người từng trải, đầu tiên sẽ là thái độ ủng hộ mình nhưng không loại trừ khả năng y sẽ ủng hộ Đỗ Phục Uy. Sau đó còn nói nếu phải lực chọn giữa hai người, y sẽ chọn mình, nhưng nếu giữa hai người này không phải lựa chọn ai thì sao? Thái độ trung lập của Hoàng Hữu chính là để lại cho bản thân một con đường sống.
Đương nhiên, Trương Huyễn cũng biết những thế gia này sẽ không thực sự trung thành với ai, bọn họ chỉ lựa chọn cho người có lợi cho gia tộc của mình.
Lúc này, Trương Huyễn liếc nhìn người thanh niên vẫn luôn im lặng, đây chính là trưởng tôn của Hoàng Hữu:
- Vị này là….
Trương Huyễn cười hỏi.
- Đây là tôn tử Hoàng Kính, Kính nhi mau chào Trương tướng quân đi!
Hoàng Kính vội vàng đứng lên thi lễ với Trương Huyễn, hắn gật đầu cười nói:
- Không biết Hoàng công tử có công danh chưa?
Hoàng Hữu nói:
- Đầu năm cháu thảo dân có tham gia khoa cử, nhưng thực ra là đã thi đỗ mà bộ Lại mãi chưa có tin, thảo dân vốn không muốn để nó ở kinh thành chờ đợi, cho nên đã bảo nó về trước, tạm thời vẫn ở nhà, thay thảo dân quản lý…. một chút điền trang.
Trương Huyễn nghe ra thiếu chút nữa là y đã lỡ miệng, hắn cười thầm trong lòng chuẩn bị kinh doanh thực ra cũng chẳng có gì, chỉ có điều những thế gia này cần thể diện, không chịu thừa nhận mình đang kinh doanh.
Trương Huyễn suy nghĩ một chút rồi nói:
- Đúng lúc trong quân ta còn thiếu một pháp tào tham quân, quản lý Pháp văn án, không biết lệnh tôn có thể chịu thiệt thòi này hay không?
Hoàng Hữu biết thực ra là Trương Huyễn muốn cháu của mình làm con tin, nhưng không đồng ý với hắn không được. Y thoáng nhìn cháu mình, thấy mắt nó sáng lên, rõ ràng là đồng ý. Y thầm thở dài một tiếng trong lòng, đành nói:
- Tướng quân không chê cháu thảo dân ngu dốt, vậy phiền tướng quân chỉ bảo nhiều hơn rồi!
Hoàng Kính mừng rỡ, vội vàng thi lễ:
- Nguyện cống hiến cho tướng quân!
Ánh mắt của Tưởng Huyễn cười nheo lại, không phải là hắn muốn dùng Hoàng Kính làm con tin, mà là hắn đã nhắm vào sắt thô trong tay Hoàng gia.
***
Trưa ngày hôm sau, Trương Huyễn đi tới bến thuyền, hắn có hẹn với Tề Lượng dù có thành công hay không thì trước chính ngọ Tề Lượng cũng phải quay về huyện Lịch Dương.
Sự quay về của Tề Lượng là rất quan trọng đối với Trương Huyễn, không phải là bản thân của Tề Lượng mà là Tề Lượng quay về có nghĩa là từng chút thế lực trên Trường Giang đã bị nhổ sạch sẽ. Đây sẽ là điểm mấu chốt cho quân Tùy đóng quân ở quận Lịch Dương sau này, cho dù không thủ được huyện Lịch Dương thì cũng có thể rút lui theo đường bộ.
Bầu trời xanh thẳm, sóng Trường Giang mấp mô, con sông chồng chất màu trắng vân sơn, thi thoảng có chiếc thuyền đánh cá nhỏ bập bềnh trên mặt sông, một tên lính bỗng chỉ về phía xa hô to:
- Tướng quân, bọn họ đến rồi!
Chỉ thấy có sáu, bảy mươi chiếc thuyền đang lái về phía bền thuyền, binh lính đứng đầy đầu thuyền, dẫn đầu là một con thuyền lớn năm trăm thạch,Tề Lượng tay cầm song kích đứng trên mạn thuyền. Uất Trì Cung thoáng nhìn La Sĩ Tín không khỏi khẽ khinh mà hừ một tiếng. Còn vẻ mặt của La Sĩ Tín thì không một chút thay đổi rồi xoay người bước đi.
Trương Huyễn đã không quan tâm đến tâm trạng của các tướng lĩnh thuộc hạ, hắn bước lên đón tiếp. Lúc này, đội thuyền trạm canh đã đậu dày đặc ở cách đó chừng một dặm. Chỉ có thuyền lớn năm trăm thạch của Tề Lượng là tiếp tục tiến về phía trước, thuyền lớn cập bờ. Tề Lượng đi lên trước quỳ một gối:
- Ty chức không phụ sự kỳ vọng của tướng quân đã đem tất cả huynh đệ về, bọn họ đều nguyện dốc lực vì tướng quân!
Trương Huyễn mừng rỡ, vội vàng đỡ Tề tướng quân dậy:
- Từ nay trở đi, Tề tướng quân sẽ là đại tướng thủy quân của ta, hy vọng không chỉ là Trường Giang mà tương lai còn tiến ra biển rộng!
Trong lòng Tề Lượng cảm kích, y cao giọng nói:
- Ty chức tuyệt đối không phụ sự kỳ vọng của tướng quân!
Lúc này, trạm thuyền xa xa có tiếng hoan hô vọng lại:
- Trương tướng quân, vạn tuế! Vạn tuế!
Mọi người cũng không nhịn nổi mà cười.
Trương Huyễn sau khi nghỉ ngơi ở huyện Lịch Dương hai ngày, đại quân đã nhổ trại xuất phát, áp giải cả ngàn tù binh theo đường bộ quay về Giang Đô. Cùng lúc đó, Trương Huyễn đã bổ nhiệm Triệu Lượng làm chủ tướng binh trú tại quận Lịch Dương, suất lĩnh ba ngàn quân đóng tại đây. Bổ nhiệm Tề Lượng làm thiên tướng thủy quân, dẫn ba mươi chiến thuyền và hơn trăm thuyền canh gác trên mặt sông thuộc quận Lịch Dương, bất cứ lúc nào cũng phải tiếp ứng cho quân Tùy quận Lịch Dương.
Đỗ Phục Uy thất bại liên tiếp ở sông Hoài và quận Lịch Dương, tổn thất gần ba vạn quân tinh nhuệ khiến thực lực của y tổn hại quá lớn. Y rút lui về quận Hoài Nam, chiến lược là thủ thành, không dám đánh với quân Tùy một lần nữa. Đồng thời, Đỗ Phục Uy cũng tiến hành điều chỉnh đại quân, tập hợp tất cả những quân đội rải rác ở Giang Hoài đến quận Hoài Nam phòng bị quân Tùy tiêu diệt từng bộ phận. Đồng thời, y tăng cường huấn luyện quân đội, tích cực nắm quyền tướng quân trong tay mình.
Sau cuộc chiến Lịch Dương, Trương Huyễn cũng không tiếp tục tấn công Đỗ Phục Uy nữa mà ngược lại áp dụng chiến lược “sóng đôi”, hắn tập trung chuyển đến quận Đông Hải. Nếu như có thể khai thông quận Đông Hải và quận Giang Đô thì có thể một lần nữa thống nhất Giang Đô và Thanh Châu làm một thể.