Trời dần sáng, cuộc chiến đấu cũng đã chấm dứt, từng đám tù binh ủ rũ bị binh lính quân Tùy áp giải đi, đại doanh rộng cả ngàn mẫu, bến thuyền đã bị thiêu rụi thành đất trống, binh lính quân giặc bị chết cháy đều đã được chôn sâu.
Trận chiến này phản quân đánh lén, quân đội của Đỗ Phục Uy tổn thất vô cùng thê thảm và nghiêm trọng, hơn năm ngàn lính đầu hàng bị bắt, hơn ba ngàn người bỏ mạng, gần ngàn người chạy trốn, lính Tùy cũng có mấy trăm người tử vong.
Nhưng điều khiến người ta tiếc nuối chính là, Đỗ Phục Uy lại trốn thoát về hướng nào không rõ, quân Tùy đã mất đi một cơ hội tốt để bắt được Đỗ Phục Uy.
- Ty chức vô dụng, bị Đỗ Phục Uy lừa để y trốn thoát, xin tướng quân nghiêm trị!
Tô Định Phương quỳ một gối trước mặt Trương Huyễn thỉnh tội, vẻ mặt của y ảo não. Y biết trong lòng mọi người tiếc nuối, tất cả mọi người đều muốn bắt Đỗ Phục Uy, cơ hội này y có được nhưng do sơ suất mà để thủ lĩnh đạo tặc trốn thoát, khiến trong lòng y vô cùng khổ sở.
Trương Huyễn nhặt khôi giáp hoàng kim bên cạnh lên khẽ cười nói:
- Đỗ Phục Uy này rất nhanh trí, quan trọng là lúc nghĩ đến kế “ve sầu thoát xác” này thì trời đang là ban đêm, người bình thường đa số sẽ mắc mưu, Tô tướng quân không nên tự trách mình.
Trương Huyễn cũng không muốn xử phạt Tô Định Phương, ban đêm quả thực rất dễ bị ánh sáng lấp lánh của áo giáp gây thu hút, huống chi kinh nghiệm tác chiến của Tô Định Phương còn non trẻ. Mặt khác, quả thực Trương Huyễn cũng chưa muốn bắt Đỗ Phục Uy, “thỏ khôn chết, chó săn vào nồi” đạo lý này đủ sâu sắc để giáo huấn hắn. Chỉ có điều tâm trạng này hắn không thể nói ra.
Có thân binh đi lên nâng Tô Định Phương dậy, vẻ mặt của y xấu hổ hỏi:
- Đa tạ sự khoan dung của tướng quân, ty chức nhất định sẽ lập công chuộc tội, sẽ không để tướng quân phải thất vọng.
Lúc này, Uất Trì Cung bị đại tướng phản quân Tề Lượng dẫn lên, y thấp giọng nói với Trương Huyễn:
- Người này đồng ý đầu hàng chúng ta.
Trương Huyễn gật gật đầu, ánh mắt sắc bén nhìn mãnh tướng Trường Giang này, y chưa đến ba mươi tuổi, khuôn mặt góc cạnh, da ngăm đen, đầu quấn dải băng, vạt áo để lộ một cơ thể cường tráng, khí chất dũng mãnh.
- Người này chính là Tề Lượng?
Trên đùi Tề Lượng trúng một mũi tên, tạm thời đã được băng bó kỹ, y đi lên quỳ một gối, hai tay ôm quyền nói:
- Tề Lượng nguyện dốc sức phụng sự cho tướng quân!
Trương Huyễn vội vàng nâng y dậy cười nói:
- Tề Lượng đồng ý cải tà quy chính, là may mắn của Trương Huyễn ta. Chân ngươi bị thương hãy mau đứng dậy.
Tề Lượng đứng lên nhìn trộm Trương Huyễn một cái, thấy hắn hùng vũ, cử chỉ điềm đạm, khí chất trầm ổn, mang phong thái của một vương giả, trong lòng y càng thêm kính nể.
- Sao Tề tướng quân lại quy hàng quân Tùy?
Trương Huyễn cười hỏi.
- Khởi bẩm tướng quân, ty chức làm phỉ ở Trường Giang đã hơn mười năm, đã vô cùng chán ghét cuộc sống là giang tặc, muốn nhân lúc mình còn trẻ làm lại tiền đồ. Hơn nữa, Đỗ Phục Uy chỉ có được điều khiển thuyền nhỏ, trong lòng vô cùng ấm ức. Thuyền lớn của tướng quân đủ để Tề Lượng hướng đến.
Mọi người nghe y nói thẳng thắn, thành khẩn cảm thấy hứng thú mà không khỏi mỉm cười. Tề Lượng này cũng chỉ là kẻ tầm thường.
Trương Huyễn cười nói:
- Ta đang lo lắng không có người điều khiển thuyền, Tề tướng quân đến đúng lúc lắm, chiến thuyền đó ta giao cho ngươi.
Tề Lượng ngây người ra, y không ngờ Trương Huyễn lại ưu đãi mình như vậy, vừa nói đầu hàng mà đã giao chiến thuyền cho mình. Y bị sự tín nhiệm của Trương Huyễn giành cho mình làm cảm động, khóe mắt rơm rớm, y vội khom người nói:
- Nếu ty chức có được sự tín nhiệm của tướng quân, ty chức sẽ đem tất cả thuyền trạm canh của Trường Giang về góp sức cho tướng quân.
Trương Huyễn vui vẻ cười nói:
- Ta đợi tướng quân trở về!
Tề Lượng thi lễ với Trương Huyễn rồi vội vàng đi, La Sĩ Tín đi lên nhìn bóng Tề Lượng nói:
- Nếu y giả vờ đầu hàng, bây giờ thả y về chẳng khác nào thả hổ về rừng?
- Tiểu La, ngươi đang nói bậy gì vậy?
Uất Trì Cung ở bên cạnh cũng hơi mất hứng, trầm mặt nói:
- Đến chiến thuyền tướng quân cũng đã đồng ý giao cho y, lẽ nào ngay cả một chút tín nhiệm cũng không có sao?
Gần đây La Sĩ Tín bị trách cứ nhiều, trong lòng có hơi bực tức, y lạnh lùng nói:
- Người này không thể không đề phòng, đề phòng nhiều một chút thì có vấn đề gì sao?
Uất Trì Cung nhướn mắt, không hỏi y, lúc này Trương Huyễn cười vỗ vỗ vai La Sĩ Tín nói:
- Nếu ta là Tề Lượng, chắc chắn ta sẽ lừa những chiến thuyền lớn này về tay, ngươi nói có đúng không?
Mọi người cùng nhau cười to, La Sĩ Tín gãi gãi gáy cũng không nhịn được cười nói:
- Cũng đúng! Xem ra ty chức ngu xuẩn rồi.
Trương Huyễn lập tức nói với đại tướng:
- Trưa hôm nay làm heo giết dê, khao tam quân!
Bọn lính lập tức hoan hô.
***
Trương Huyễn vừa mới trở về thị trấn Lịch Dương thì Phòng Huyền Linh đã chạy ra chào đón cười nói:
- Tướng quân không định đóng quân ở quận Lịch Dương sao?
Trương Huyễn khẽ cười nói:
- Quân sư nói xem, tại sao ta phải đóng quân ở quận Lịch Dương?
- Chỗ này có thể sinh ra một bảo bối!
Phòng Huyền Linh nhìn về cây thiết đại trụ ở cửa thành cười nói.
Trương Huyễn cũng mỉm cười, trú binh ở quận Lịch Dương chẳng khác nào khống chế được mỏ sắt thô Giang Hoài, đây là tài nguyên chiến lược vô cùng quan trọng mà ở vùng Thanh Châu không có. Nếu không tận dụng cơ hội tốt này thì chẳng phải là điều đáng tiếc sao?
- Ta định để Triệu Lượng suất ba ngàn quân đóng ở huyện Lịch Dương, ngoài ra cho ông ta thêm năm mươi thuyền hàng.
- Nếu cấp thuyền hàng e rằng phải hỏi qua Lâm Sĩ Hoằng.
Trương Huyễn lắc lắc đầu:
- Không cần, nếu ông ta là người thông minh thì cũng sẽ không đến chọc chúng ta.
Lúc này, Lư Khánh Nguyên cách đó không xa, liếc mắt nhìn Phòng Huyền Linh, y ngầm hiểu ý kéo Trương Huyễn sang một bên khẽ nói với hắn:
- Nếu tướng quân định đóng quân lâu dài ở quận Lịch Dương, ty chức đề nghị không nên trở mặt với Hoàng gia, hơn nữa Hoàng gia khống chết chuyện giao dịch sắt tô Giang Hoài. Quan hệ tốt với y sẽ có lợi hơn nhiều, tướng quân cảm thấy thế nào?
Phòng Huyền Linh biết dự tính của Trương Huyễn là chọn sĩ tộc Giang Nam, cho nên có ý đồ tính sổ với Hoàng gia, cho nên y về lợi ích mà khuyên Trương Huyễn, có thể chọn sĩ tộc Giang Nam, nhưng không cần phải trở mặt với sĩ tộc Giang Hoài, tốt nhất là hai nhà cùng có lợi.
Trương Huyễn liếc nhìn Lư Khánh Nguyên ở đằng xa cười nói:
- Đây là ý của Khánh Nguyên sao?
- Khánh Nguyên cũng là vì tốt cho tướng quân!
Trương Huyễn không phải kẻ cổ hủ, hơn nữa còn rất thực tế, lúc trước hắn lựa chọn tính sổ sĩ tộc Giang Nam, cho nên mới cân nhấc để cho Thử Lang làm mắt xích để định tội Hoàng gia tư thông với Đỗ Phục Uy. Nhưng Phòng Huyền Linh đã nhắc nhở hắn, Hoàng gia khống chế được giao dịch kim loại tinh luyện của quận Lịch Dương, tạo quan hệ tốt với y thực sự có lợi, điều quan trọng hơn là chiếm được tài nguyên chiến lược.
Nghĩ vậy, Trương Huyễn đã quay lại ra lệnh cho hai gã thân binh:
- Xử tử Thử Lang và đem thi thể của gã cùng bản cung đưa cho Hoàng gia!
- Tuân lệnh!
Hai gã thân binh vội vàng đi.
Phòng Huyền Linh vui vẻ nói:
- Tướng quân quả là người sáng suốt!
***
Trương Huyễn quay về đến quận nha, lập tức sai bảo thân binh nói:
- Mời Giang thái thú đến đây, ta có chuyện muốn trao đổi với ông ta.
Giang thái thú cũng chính là thái thú quận Lịch Dương – Giang Hiếu Bá, hôm qua tạm thời bị Trương Huyễn giam giữ. Sau khi tiêu diệt toàn bộ quân đội của Đỗ Phục Uy ở quận Lịch Dương, Trương Huyễn đã thay đổi chủ ý. Nếu đến cả Hoàng gia cũng có thể tha thì không cần phải để ý đến một quan văn thái thú.
Không lâu sau, thái thú Giang Hiếu Bá đã được thân binh dẫn lên đại sảnh, tối hôm qua tâm trạng của y nặng nề, gần như cả đêm không chợp mắt khiến y có vẻ tiều tụy. Nhưng trong lòng y vô cùng bất mãn với Trương Huyễn, y đứng bên ngoài trước đại sảnh mà không thèm nhìn Trương Huyễn.
Giang Hiếu Bá xuất thân là thế gia danh môn, con đường làm quan thuận lợi chưa từng bị giam giữ. Tuy Trương Huyễn gọi y là thái thú, rõ ràng có ý muốn hòa giải nhưng nghĩ đến chuyện uất ức hôm qua, cơn lửa giận trong lòng y tối hôm qua vẫn không nguôi ngoai.
Trương Huyễn cũng không thèm để ý đến thái độ của y, chỉ cười nói:
- Giang thái thú mời ngồi!
Giang Hiếu Bá hừ một tiếng:
- Lão phu ngồi một đêm bây giờ muốn đứng!
Trương Huyễn khẽ mỉm cười:
- Tối hôm qua xảy ra chiến đấu ác liệt, Giang thái thú có biết không?
Chiến sự tối hôm qua Giang Hiếu Bá có nghe nói qua nhưng tình hình cụ thể thế nào thì không biết, rốt cuộc y cũng không nhịn được mà nói:
- Xem ra Trương tướng quân thắng rồi.
- Đó là đương nhiên, nếu ta thua thì sẽ không ở đây mà ung dung thế.
Trương Huyễn khoát tay:
- Mang lên!
Giang Hiếu Bá tò mò nhìn xuống dưới nhà, chỉ thấy một tên lính đang cầm một bộ khôi giáp hoàng kim đi vào đại sảnh. Lúc đó sắc mặt của y đại biến, y nhận ra đây là khôi giáp hoàng kim của Đỗ Phục Uy, lẽ nào y đã…
Trương Huyễn chậm rãi đi lên phía trước nói:
- Tối hôm qua ác chiến với Đỗ Phục Uy một trận, mười ngàn quân đội của y đã bị tiêu diệt, y thân trọng thương bỏ chạy, khôi giáp cũng vứt bỏ. Ta chỉ muốn nói với Giang thái thú, quân phản loạn thì chính là quân phản loạn, cho dù y có đối xử với sĩ tộc thế nào thì cũng vẫn không thoát khỏi được sự diệt vong. Nếu Giang thái thú quả thực không muốn tận trung với triều Tùy, vậy thì ít nhất cũng có thể đầu quân cho quý tộc Quan Lũng, ta cảm thấy như vậy còn có chỗ dựa đáng tin cậy hơn một chút.
- Lão phu có lúc nào bất trung với triều Tùy?
Trương Huyễn chính là chờ y nói ra câu này, hắn gật gật đầu:
- Xem ra là ta đã hiểu lầm, chuyện xảy ra trước kia ta không truy cứu nữa, ta chỉ hy vọng sau này Giang thái thú có rảnh thì đến Giang Đô ngồi chơi một chút.
Giang Hiếu Bá hiểu được ý này của Trương Huyễn, chuyện không muốn truy cứu nữa là hắn muốn ám chỉ chuyện Đỗ Phục Uy, trong lòng y từ hổ thẹn cảm thấy cảm kích. Một lúc lâu sau, y thở dài:
- Ý tốt của tướng quân, Giang mỗ sẽ khắc sâu trong tâm khảm!