Sáng hôm sau, quân của La Bỉnh Càn đã đến bờ bắc sông Hoài của huyện Sơn Dương. Mấy ngàn binh sĩ đứng ở bờ sông Hoài bắn tên vào thuyền trên sông. Mặc dù không có hiệu quả gì, nhưng lại hết sức khiêu khích, nhưng Trương Huyễn hạ lệnh, không ai được phản kích, đại quân của hắn vẫn đóng ở huyện Sơn Dương, không có động tĩnh gì, như mãnh hổ phục trên sườn núi nhìn chằm chằm vào con mồi.
Sự nhẫn nại của quân Tùy và sự kiêu ngạo của quân phản loạn tạo thành thế đối lập rõ rệt. Dù rất nhiều tướng sĩ quân Tùy thấy khó hiểu và bất mãn, nhưng uy vọng cá nhân mạnh mẽ của Trương Huyễn đã áp chế được sự bực tức của mọi người. Hơn nữa Trương Huyễn không định giải thích rõ ràng cho tướng lĩnh, có lúc duy trì sự chuyên chế và ngang ngược lại có được uy nghiêm.
Nếu chúng ta nhớ đến sự việc mười ngày trước sẽ phát hiện Mạnh Hải Công làm vậy là có dụng ý.
Mười ngày trước ở quận Hoài Nam, một kỵ binh truyền tin chạy như bay qua cổng thành phía nam huyện Thọ Xuân, chạy một mạch đến doanh trại quân phản loạn cách đó khoảng năm dặm.
Ở đây đã có ba vạn năm ngàn quân, việc đánh lén huyện Lịch Thành thảm bại khiến Đỗ Phục Uy không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa, nhưng y cũng không cam lòng, nếu lại có cơ hội, y chưa chắc sẽ không động lòng.
Đỗ Phục Uy cũng chú ý nhất cử nhất động của Mạnh Hải Công, y và Mạnh Hải Công vốn liên minh với nhau, khi Mạnh Hải Công bị triều đình chiêu an, liên minh giữa bọn họ bị phá vỡ.
Nhưng từ khi Mạnh Hải Công khởi binh, giao tình cũ giữa bọn họ có dấu hiệu khôi phục.
- Khởi bẩm đại vương, có tin gấp từ Bành Thành!
Ngoài trướng truyền đến lời bẩm báo của thân binh, Đỗ Phục Uy đang trầm tư vội nói:
- Vào đi!
Một lát sau, tên lính báo tin bước nhanh vào lều, quỳ một gối thi lễ:
- Theo lệnh của chúa công, đặc biệt đến truyền tin cho Đại vương.
Nói xong, hai tay y dâng lên một quyển trục, thân binh chuyển cho Đỗ Phục Uy.
- Còn có lời nhắn nào không?
- Khởi bẩm đại vương, không có lời nhắn nào.
- Đưa y đi nghỉ ngơi ăn cơm.
Đỗ Phục Uy khoát tay để thân binh đưa tên lính truyền tin lui xuống. Y mở thư, nhìn lướt qua, nội dung trong thư khiến y không tin tưởng lắm.
- Trương Huyễn đã đóng quân ở sông Hoài?
Đỗ Phục Uy nhíu mày. Y đương nhiên hiểu được điều Mạnh Hải Công muốn nói. Trương Huyễn có ý muốn tiến quân vào Trung Nguyên, nhưng điều này có thể sao? Có lẽ chỉ để ngăn Mạnh Hải Công xâm nhập phía nam Giang Đô.
Đỗ Phục Uy xem kĩ lại bức thư, cuối cùng phát hiện một câu:
- Triều đình đã phê chuẩn thỉnh cầu xin xuất binh của Trương Huyễn.
Câu này khiến Đỗ Phục Uy lập tức đứng dậy. Y ra lệnh cho thân binh tả hữu:
- Gọi Tả quân sư lập tức đến gặp ta!
Một lát sau, một người đàn ông trung niên gầy ốm vội vàng đi tới. Đó là quân sư của Đỗ Phục Uy là Tả Tài Tương, trong mấy trận chiến trước Tả Tài Tương không phát huy tác dụng, bởi vì y luôn ở tại Hoài Nam để chuẩn bị quân lương.
Tả Tài Tương đồng thời quản lý hệ thống tình báo của Đỗ Phục Uy, rất nhiều tin tình báo quan trọng đều qua tay y trước, y đi vào lều lớn, khom mình thi lễ:
- Tham kiến đại vương!
Đỗ Phục Uy đưa thư của Mạnh Hải Công cho y:
- Đây là thư Mạnh Hải Công vừa phái người đem tới, người xem qua trước rồi nói.
Tả Tài Tương xem kĩ bức thư. Y âm thầm cả kinh, y cũng nhận thấy Trương Huyễn có khả năng đánh Mạnh Hải Công, kiềm chế sự khuếch trương của Mạnh Hải Công.
- Quân sư thấy thế nào?
Tả Tài Tương gật đầu:
- Tại hạ thấy cảm thấy rất có khả năng.
Đỗ Phục Uy phấn chấn:
- Tại sao?
- Không có y thì Trương Huyễn sẽ không mất Thanh Châu. Hai vạn quân thủ hạ của y đều là quân Thanh Châu, Thanh Châu chính là điểm chết người của y, trừ phi triều đình tập trung binh lính ở Thanh Châu, nếu không Trương Huyễn nhất định sẽ tiến lên phía Bắc để kiềm chế Mạnh Hải Công.
Đỗ Phục Uy gật đầu, không hổ là quân sư của mình, nhãn quan quả nhiên độc đáo, một câu đã nhìn thấu được điểm mấu chốt của Trương Huyễn.
Đỗ Phục Uy khoanh tay đi vài bước lại hỏi:
- Chẳng lẽ y không sợ ta sẽ thừa dịp đột kích sao?
- Sau trận Lịch Dương, có lẽ y cho rằng đại vương đã lui về Hoài Nam rồi, trong vòng hai ba năm đại vương không dám khiêu chiến quân Tùy nữa.
Nói đến đây, Tả Tài Tương mới giật mình nói:
- Đại vương không phải muốn nhân cơ hội này để tấn công Giang Đô chứ?
Đỗ Phục Uy trầm mặc một lúc sau mới nói:
- Nếu Trương Huyễn không ở Giang Đô, ta chắc chắn có thể hạ được Giang Đô. Ta nghĩ Giang Đô rất quan trọng đối với thiên tử Đại Tùy. Chỉ cần Giang Đô thất thủ, dù thế nào Trương Huyễn cũng không thoát khỏi tội lỗi, nhẹ thì giáng cấp điều đi nơi khác, nặng thì bãi quan hạ ngục để nghiêm trị, sẽ giống như Ngư Câu La, sớm muộn gì cũng chết trong ngục, ta thấy đây chính là cơ hội để đuổi Trương Huyễn ra khỏi Giang Hoài.
- Chuyện này rất quan trọng, xin đại vương suy nghĩ kĩ!
- Ta sẽ suy nghĩ kỹ càng!
Đỗ Phục Uy nhấn mạnh:
- Bây giờ ta muốn biết thiên tử nhà Tùy rốt cuộc có hạ chỉ đồng y cho Trương Huyễn tiến lên phía Bắc hay không, ngươi lập tức dùng bồ câu đưa thư đến Lạc Dương, để người của chúng ta xác thực rõ ràng.
***
Ngay lúc quân Tùy vẫn án binh bất động ở Giang Hoài, một nhánh khoảng ba vạn quân phản loạn đã lặng lẽ đến huyện Vĩnh Phúc, quận Giang Đô, đây là đội quân tập kết sau cùng của Đỗ Phục Uy, cũng là tất cả vốn liếng của y.
Trong màn đêm mưa phùn giăng giăng, đại quân của Đỗ Phục Uy đóng ở bờ sông nhỏ hướng đông của huyện Vĩnh Phúc, doanh trại đã dựng xong, mấy vạn binh lính đang bận rộn chôn nồi nấu cơm.
Đỗ Phục Uy đứng ở sườn núi cạnh bờ sông, ánh mắt lạnh lùng nhìn về hướng đông, một nhóm đại tướng đứng sau lưng y.
- Hiền đệ, chúng ta đánh bất ngờ như vậy có phải hơi lỗ mãng?
Phụ Công Thác đứng phía sau vô cùng lo lắng hỏi.
Phụ Công hiểu Đỗ Phục Uy rất rõ. Bản chất của Đỗ Phục Uy thích mạo hiểm. Ở mức độ nào đó, Giang Hoài chính là nhờ Đỗ Phục Uy mạo hiểm mà đoạt được. Nhưng thảm bại ở quận Lịch Dương của Đỗ Phục Uy khiến Phụ Công đến nay còn sợ hãi. Y đối với Trương Huyễn có một nỗi sợ hãi không thể hiểu nổi.
Sau một lúc lâu, Đỗ Phục Uy mới lạnh lùng nói:
- Ta không thể để Trương Huyễn ở lại Giang Hoài, hắn ở lại Giang Hoài là ác mộng của chúng ta.
Y quay lại nhìn chăm chú Phụ Công Thác:
- Giang Đô là vảy ngược của đương kim thiên tử (Rồng có vảy ngược, động vào tất nổi giận), một khi Giang Đô thất thủ, đương kim hoàng đế tuyệt đối sẽ không nhẹ nhàng bỏ qua cho Trương Huyễn, cũng sẽ không cho hắn ở lại Giang Đô, đây cũng là cơ hội duy nhất cho chúng ta đuổi Trương Huyễn đi.
- Nhưng…
Phụ Công thở dài:
- Ta là lo ngại Trương Huyễn. Hắn thật sự giảo hoạt đa đoan, mặc dù hắn dẫn quân tiến lên phía Bắc, nhưng hắn hoàn toàn không xuất kích, có lẽ hắn đợi chúng ta chui đầu vào lưới.
- Ta cũng biết Trương Huyễn giảo hoạt, vậy nên ta cũng muốn xác định xem hắn thật sự có lên phía Bắc hay không, nếu không ta cũng sẽ không lỗ mãng xuất kích.
Đỗ Phục Uy cũng rất kiêng kị Trương Huyễn, y thấy Phụ Công Thác lo lắng liền an ủi:
- Huynh trưởng yên tâm, Mạnh Hải Công sẽ phối hợp với chúng ta, y sẽ dẫn dụ Trương Huyễn tiến lên phía Bắc để tạo cơ hội cho chúng ta.
- Hiền đệ, ta có câu này không biết có nên nói hay không.
- Xin huynh trưởng cứ nói!
Phụ Công lo lắng nói:
- Mạnh Hải Công tính tình ti tiện, thường hay thất tín, tuy rằng y luôn miệng nói tạo cơ hội cho chúng ta, nhưng ta cảm thấy lời của y chưa chắc đáng tin, thậm chí y sẽ cố ý hi sinh chúng ta để làm lợi cho y.
- Huynh trưởng nghĩ nhiều quá rồi!
- Không! Đây không phải là lo nghĩ quá nhiều!
Phụ Công Thác đột nhiên không kìm nén được nội tâm kích động, cao giọng nói:
- Hiền đệ quên rồi sao? Năm ngoái Mạnh Hải Công mời chúng ta cùng tấn công huyện Hạ Khâu, rốt cuộc quân chúng ta đi bị Dương Nghĩa Thần phục kích, khiến mấy ngàn huynh đệ bỏ mình, nhưng không thấy bóng dáng Mạnh Hải Công đâu, rõ ràng là y báo với Dương Nghĩa Thần kế hoạch của chúng ta, để làm suy yếu thế lực chúng ta ở Hoài Bắc.
Phụ Công càng nói càng kích động, cuối cùng quỳ một gối cầu xin:
- Sự Quan, chúng ta đồng sinh đồng tử, hiền đệ nghe ta lần này đi, đừng để Mạnh Hải Công lừa!
Tả tướng quân Vương Hùng Đản cũng khổ sở năn nỉ Đỗ Phục Uy:
- Đại vương, đây là chút vốn liếng cuối cùng của chúng ta, nếu lại bị quân Tùy đánh tan, chúng ta không sống yên ổn ở Giang Hoài được nữa, xin đại vương thận trọng!
- Xin đại vương thận trọng!
Mấy chục danh tướng ở phía sau đều quỳ xuống.
Nhìn khuôn mặt lo lắng của mọi người, Đỗ Phục Uy hơi do dự. Y không ngờ tất cả mọi người đều phản đối việc tập kích Giang Đô, y không thể không bắt đầu suy xét đến hậu quả. Nếu lại thất bại, y sẽ mất hết uy vọng, chỉ sợ sẽ không có ai nghe theo lệnh của y nữa.
- Được rồi! Ta nghe lời khuyên của mọi người, sẽ hành động thận trọng, nếu không chắc chắn ta tuyệt đối không xuất binh đánh Giang Đô.
Đỗ Phục Uy đành phải nhượng bộ.
***
Trên một con đường bỏ hoang cách huyện Vĩnh Phúc ba mươi dặm về phía đông bắc, một nhóm hai mươi kị binh thám báo đang lao nhanh trong bùn, bọn họ là đội quân thám báo tiền tiêu của quân Tùy.
Lúc này đã là canh năm, mưa đã tạnh, mây đen dần tản đi, để lộ nền trời đen thẫm, vầng trăng tròn trong sáng nhưng lạnh lẽo xuất hiện, ánh trăng bàng bạc trải khắp mặt đất.
Lúc này, chợt bọn họ phát hiện ra gì đó, đều ghìm chặt chiến mã, nhìn sang rừng rậm bên trái:
- Chíu..u…u!
Trong rừng cây đột nhiên có một mũi tên bay ra nhằm thẳng người cầm đầu quân thám báo.
Đội trưởng thám báo đã sớm chuẩn bị trước, vung đao ngăn mũi tên đang bay tới. Mũi tên này thật ra là hiệu lệnh tiến công, tiếp theo đó trong rừng cây cách đó khoảng mười bước có gần ngàn tên quân phản loạn lao ra, từ bốn phương tám hướng đánh tới.
Cầm đầu là một đại tướng dáng người cao lớn, trong tay cầm một cái rìu lớn nặng tám mươi cân, đó chính là mãnh tướng số một của Đỗ Phục Uy là Vương Hùng Đản. Y lớn tiếng ra lệnh:
- Cắt đứt đường lui của bọn chúng, bắt sống cho ta!
Hơn ba trăm tên quân phản loạn trước tiên cắt đứt đường lui của quân thám báo, bọn chúng không bắn tên, rõ ràng là muốn bắt sống thám báo.
- Phá vây!
Đội trưởng thám báo của quân Tùy nhận thấy tình hình không ổn, lập tức thét lớn ra lệnh quay lại phá vây.
Bọn họ quay ngựa lại phá vây ở hướng đông, bị mấy trăm tên phản loạn chặn lại, ở trên đường hẹp lại lầy lội, kị binh không thể chiếm ưu thế, hai bên chém giết kịch liệt, trường mâu đâm tới, máu đổ khắp nơi, hai bên không ngừng vang lên tiếng kêu thảm thiết.
Lúc này, có hai kị binh rốt cuộc liều chết mở được một chỗ hổng, chín quân thám báo còn lại theo hướng đó mà thoát khỏi vòng vây, bỏ chạy về hướng đông bắc.
Quân phản loạn không truy kích, bọn họ bắt được hai tên quân thám báo của quân Tùy bị thương.