Đỗ Phục Uy đang ngủ thì bị thân binh đánh thức:
- Đại vương, Vương tướng quân có việc cấp bách cần bẩm báo!
Đỗ Phục Uy ngồi dậy, khoác thêm y phục rồi bước ra hỏi:
- Y ở đâu?
- Đại vương, ty chức ở đây!
Vương Hùng Đản bước từng bước dài vào lều chỉ huy. Y phụ trách phòng ngự bên ngoài, nửa canh giờ trước, bọn họ bất ngờ chặn được một đội quân kỵ binh thám báo của quân Tùy, bắt được hai tên tù binh bị thương, Vương Hùng Đản nhận được một tin tình báo chấn động.
- Xảy ra chuyện gì?
Đỗ Phục Uy nhìn ra sắc mặt của Vương Hùng Đản có vẻ không ổn.
- Đại vương, quân chủ lực của quân Tùy đang cách chúng ta không đến năm mươi dặm, hạ trại ở trấn Bảo An hướng đông bắc.
- Cái gì?
Độ Phục Uy kêu lên thất thanh, tin tức chấn động này khiến y trợn mắt há hốc mồm, một lúc lâu sau mới xoay người vọt tới trước bản đồ, tìm vị trí trấn Bảo An, chính là ở giữa huyện Cao Bưu và Vĩnh Phúc, quả thật cách bọn họ chỉ năm mươi đến sáu mươi dặm. Đỗ Phục Uy lập tức hít một hơi lạnh.
- Tin tình báo có chuẩn xác không?
Hồi bẩm đại vương, ty chức tách hai tên thám báo bắt được ra thẩm vấn riêng rẽ, hai tên cung cấp tin tức đều giống nhau. Trương Huyễn đích thân dẫn một vạn hai ngàn quân Tùy đến vào khoảng canh hai tối qua, hiện giờ đang đóng quân ở trấn Bảo An.
Đỗ Phục Uy tâm loạn như ma, lúc này y không thèm để ý quân Tùy có bao nhiêu binh, mà tại sao quân Tùy lại đột nhiên xuất hiện ở trấn Bảo An, không phải Trương Huyễn dẫn quân lên phía Bắc đến Từ Châu sao? Quận Giang Đô phải để trống mới đúng, sao tin tình báo lại sai rồi? Chẳng lẽ Mạnh Hải Công lừa gạt mình, hay là…
Đỗ Phục Uy đã giao chiến với Trương Huyễn vài lần, đã được lĩnh giáo sự lợi hại hư hư thật thật của Trương Huyễn, nên trong lòng y gợn lên tia suy nghĩ, có lẽ Trương Huyễn tiến lên phía bắc đến Từ Châu là giả, dẫn dụ mình đến đây mới là thật, nghĩ đến đây y bỗng kinh sợ đổ mồ hôi lạnh.
- Nhanh đi mời Tả quân sư đến!
Đỗ Phục Uy vội vàng bổ sung:
- Mời luôn các vị tướng quân đến đây!
Một lúc sau, quân sư Tả Tài Tương, tiền tướng quân Phụ Công Thác, tả tướng quân Tây Môn Quân Nghi cùng với hậu tướng quân Hám Lăng mới nhậm chức thay thế Miêu Hải Triều, mọi người cùng nhau vội vàng chạy đến lều chỉ huy.
- Vương tướng quân vừa mới phát hiện một tin tình báo khẩn cấp. Đại quân chủ lực của Trương Huyễn ước chừng một vạn hai ngàn quân cách chúng ta chỉ sợ chưa đến năm mươi dặm.
Đỗ Phục Uy tâm trạng nặng nề nói với mọi người:
- Chúng ta thảo luận xem nên làm thế nào bây giờ?
Tin tức này quả thật làm cho mọi người đều chấn động. Tất cả ngơ ngác nhìn nhau:
- Trương Huyễn chắc hẳn đóng quân ở sông Hoài, sao lại bỗng đi về phía nam?
Đỗ Phục Uy cười khổ một tiếng, quay lại nhìn Tả quân sư nói:
- Quân sư nói đi!
Ánh mắt mọi người đều tập trung hướng về Tả Tài Tương. Tả Tài Tương trầm ngâm một lát rồi chậm rãi nói:
- Nếu ta đoán không sai, Trương Huyễn tính rằng chúng ta sẽ đánh lén Giang Đô, hắn tấn công Từ Châu là hư, dẫn dụ chúng ta tiến đến là thực. Dụ chúng ta đến Giang Đô mới tiêu diệt, sợ rằng đây chính là dụng ý thực sự của hắn.
Phân tích của Tả Tài Tương đã nói đúng suy nghĩ của Đỗ Phục Uy. Y nói với mọi người:
- Chúng ta thảo luận xem nên đối phó thế nào?
Hậu tướng quân Hám Lăng cao giọng nói:
- Đại vương, chúng ta có ba vạn năm ngàn quân, mà quân Tùy chỉ có hơn một vạn, chúng ta ba đánh một thì còn gì phải sợ? Hơn nữa chúng ta trong tối bọn chúng ngoài sáng, ta có thể phục kích quân Tùy.
Hám Lăng chỉ mới hai mươi tuổi, là con nuôi của Đỗ Phục Uy. Nghé con không sợ hổ, y chưa từng giao chiến với Trương Huyễn nên chưa biết sự lợi hại của Trương Huyễn. Đỗ Phục Uy giận dữ trừng mắt nhìn y, mắng rằng:
- Thứ không biết chết sống, chẳng lẽ ta không biết so sánh quân lực sao? Cần ngươi nói những lời vô nghĩa này sao?
Tây Môn Quân Nghi vốn định tán đồng đánh nhau, nhưng thấy Hám Lăng bị mắng, y cũng sợ đến mức không dám mở miệng.
Lúc này, Phụ Công Thác trầm giọng nói:
- Tuy rằng chúng ta chiếm ưu thế binh lực, nhưng Trương Huyễn chưa chắc sẽ quyết chiến với chúng ta, hắn chỉ cần bắt chúng ta thâm nhập vào đó, lương thực tiếp viện khó khăn, kéo dài mà không đánh, sẽ tiêu diệt được chúng ta.
Tả Tài Tương bên cạnh cũng nói:
- Phụ tướng quân nói rất đúng, đánh lén có chiến pháp của đánh lén, quyết chiến có đấu pháp của quyết chiến, dùng chiến thuật phục kích để đối phó với quyết chiến hai bên, chúng ta không có phần thắng, ta đề nghị lập tức rút quân về Hoài Nam.
Tả Tướng quân Vương Hùng Đản nãy giờ chưa hé răng lời nào giờ cũng nói:
- Ta đồng ý với ý kiến của quân sư, rồi sẽ có cơ hội quyết chiến, nhất thời không vội, trước tiên chúng ta cần chuẩn bị tốt rồi cùng quân Tùy quyết chiến cũng chưa muộn. Hơn nữa, chín tên thám báo của quân Tùy phá được vòng vây chạy đi, nên Trương Huyễn đã biết sự tồn tại của chúng ta, không thể phục kích được. Sĩ khí chúng ta không cao, không thích hợp quyết chiến với bọn chúng.
Trong lòng Đỗ Phục Uy thực sự rất sợ Trương Huyễn, không dám quyết chiến với Trương Huyễn, nên đề nghị của mọi người đã cho y một lối thoát, y gật đầu nói:
- Nếu tất cả mọi người đều nghĩ như vậy thì chúng ta rút quân về Hoài Nam trước!
Y quyết định thật nhanh rồi hạ lệnh:
- Truyền lệnh của ta, toàn quân lập tức nhổ trại rút lui!
Quân Đỗ Phục Uy nhanh chóng thu dọn doanh trại rồi rút lui, sau nửa canh giờ, đại quân ba vạn năm ngàn đã nhanh chóng rút lui về hướng tây, từ bỏ kế hoạch tập kích Giang Đô.
***
Trong khi quân Đỗ Phục Uy rút lui về phía tây, Trương Huyễn dẫn một vạn hai ngàn quân men theo con đường bỏ hoang đánh tới huyện Vĩnh Phúc.
Đội kị binh thám báo của quân Tùy bị quân phản loạn tập kích, bị tổn thất hơn một nửa, không chỉ làm bại lộ vị trí quân chủ lực của quân Tùy, mà còn làm bại lộ vị trí của quân phản loạn. Trương Huyễn lập tức hiểu rằng quân chủ lực của Đỗ Phục Uy chắc hẳn là ở tại huyện Vĩnh Phúc nên hắn lập tức xuất quân truy kích.
Dù quân Mạnh Hải Công vẫn hết sức khiêu khích ở bờ bắc sông Hoài, nhưng Trương Huyễn không phản ứng gì, hắn lệnh cho Uất Trì Cung dẫn ba nghìn quân bảo vệ Sơn Dương, còn mình bí mật dẫn một vạn hai ngàn quân xuôi nam, chuẩn bị phục kích quân Đỗ Phục Uy đang chuẩn bị đánh lén Giang Đô.
Có điều người tính không bằng trời tính, gặp nhau tình cờ khiến hai bên bỗng phát hiện bọn họ ở gần nhau như vậy.
Phía Tây huyện Cao Bưu là vùng đất trũng rộng khoảng mười dặm, vùng trũng này sau này trở thành hồ Cao Bưu, nhưng ở triều Tùy, trong vùng đất trũng là rừng cây rậm rạp khắp nơi, địa hình hết sức phức tạp, chớ nói hai bên cách nhau năm mươi dặm, cho dù cách năm dặm cũng khó phát hiện ra nhau.
Tuy nhiên Trương Huyễn vẫn cảm thấy may mắn. Nếu thám báo của hắn không tình cờ gặp được quân phản loạn, chỉ sợ hắn và quân đội của Đỗ Phục Uy sẽ lướt qua nhau, Đỗ Phục Uy đem đại quân đánh thẳng đến Giang Đô thì hậu quả quả thực không tưởng tượng nổi.
Lúc này, trời đã sáng rõ, trên đường đông nghịt quân Tùy trang bị nhẹ nhàng xuôi nam. Đại quân một vạn hai ngàn quân kéo dài chừng ba dặm, mười đội kị binh thám báo tra xét mở đường phía trước, vì mưa lớn hơn nửa đêm nên đường vô cùng lầy lội, hành quân cũng khó khăn, tốc độ không nhanh, chặng đường năm mươi dặm đại quân đi hai canh giờ mới tới được huyện Vĩnh Phúc.
Doanh trại của quân phản loạn bên ngoài huyện Vĩnh Phúc rất hỗn độn, gần như một nửa lều trại vẫn chưa thu dọn, bếp lửa vẫn chưa tắt hết, rớt lại xe lương, túi lương thực bị thủng, các loại binh khí, chiêng trống, cờ chiến chồng chất như một ngọn núi nhỏ.
Lúc này, huyện lệnh Vĩnh Phúc đến trước mặt Trương Huyễn, khom người thi lễ:
- Hạ quan tham kiến Chiêu thảo sứ tướng quân!
- Quân phản loạn có bao nhiêu quân?
Trương Huyễn hỏi:
- Bọn chúng rút được bao lâu rồi?
- Hồi bẩm tướng quân, có chừng ba bốn vạn quân, vừa rút đi khoảng hơn một canh giờ trước.
- Đem theo bao nhiêu quân nhu?
Trương Huyễn lại hỏi.
- Bọn chúng đi vô cùng hốt hoảng, chúng ta ở trên thành nhìn thấy rõ gần như không mang theo quân nhu, lều trại xe cộ đều bỏ lại.
Lúc này, Bùi Hành Nghiễm ở bên cạnh nói:
- Tướng quân, ty chức xin dẫn quân truy kích, có thể đuổi kịp!
Trương Huyễn lắc đầu:
- Đối phương có ba vạn quân, đông gấp mấy lần chúng ta, bọn chúng hốt hoảng rút đi chỉ vì sợ hãi, cũng là vì lương thực của bọn chúng không đủ, ngươi mang mấy ngàn quân đi đuổi bắt không làm được gì, ngược lại sẽ bị đối phương nuốt sạch, bọn chúng sẽ quay lại tiêu diệt chúng ta.
- Chẳng lẽ để mặc cho bọn chúng rút đi sao?
La Sĩ Tín vội hỏi.
Trương Huyễn trầm tư một lát rồi nói với các tướng quân:
- Mọi người theo sát phía sau, không được truy kích, nhất định phải duy trì khoảng cách ba mươi dặm với quân phản loạn.
Hắn dừng lại một chút rồi giải thích:
- Nhược điểm lớn nhất của quân phản loạn là lương thực không đủ, nên bọn chúng định hạ Giang Đô để có tiếp viện, vì vậy chúng ta theo dõi quân phản loạn, nhưng không giao chiến trực diện, làm hao tổn lương thực, làm suy yếu tinh thần bọn chúng, khi đó mới có cơ hội cho chúng ta hạ thủ.
- Nhưng nếu quân phản loạn không chịu đối kháng với chúng ta, vẫn rút về Hoài Nam thì làm thế nào? Hơn nữa lương thực của chúng ta cũng không đủ.
Tô Định Phương nói.
Trương Huyễn khẽ cười nói:
- Chúng ta truy kích phải có một điểm cuối, đó là khi quân phản loạn rời khỏi Giang Đô, như vậy dựa vào số lương thực bọn chúng có thì không có cách nào trở về Giang Đô, chỉ có thể rút về quận Hoài Nam hoặc quận Lư Giang. Cho nên chỉ cần quân phản loạn rời khỏi quận Giang Đô, chúng ta sẽ dừng truy kích, tiếp tục tiến về phía bắc sông Hoài, sau này sẽ tìm cơ hội thu thập Đỗ Phục Uy.
Trương Huyễn bố trí xong, quân Tùy không dừng lại mà tiếp tục xuất phát theo hướng tây, theo sau quân phản loạn khoảng ba mươi dặm, cho đến khi quân phản loạn rời khỏi Giang Đô mới dừng truy kích.
Lúc này, lương thực của Đỗ Phục Uy chỉ có thể duy trì được ba ngày, không thể trở về Giang Đô được, Đỗ Phục Uy đành gác lại ý định đánh lén Giang Đô mà ngoan ngoãn quay về quận Hoài Nam.
Trương Huyễn dẫn quân Tùy tiến lên phía Bắc đến huyện Hóa Minh. Lúc này, sáu mươi thuyền hàng chất đầy lương thực đã chờ đợi rất lâu ở cách huyện Hóa Minh tám mươi dặm.