La Bỉnh Càn thống lĩnh quân đội khiêu khích ở bờ bắc Hoài Thủy ước chừng năm ngày, quân Tùy ở phía bờ bên kia vẫn trầm mặc, ngay cả chiến thuyền trên sông của quân Tùy cũng chạy về phía Nam. Quân phản loạn bắn tên khiêu khích và nhục mạ ác độc nhưng quân Tùy vẫn im lặng.
Lúc hoàng hôn, trên thành Sơn Dương, Uất Trì Cung như mọi ngày đang nhìn chăm chú vào tháp canh mới xây xong bên bờ bắc Hoài Thủy. Trên tháp canh hình như có cờ trắng đang lay động. Tuy không nhìn thấy trên cờ viết chữ gì, nhưng Uất Trì Cung có thể đoán được nội dung trên đó.
- Đồ chó đẻ!
Uất Trì Cung cúi đầu mắng, trời sắp tối rồi, đối phương vẫn còn khiêu khích hăng say.
Một viên tướng bên cạnh không nhịn được nói:
- Tướng quân, ty chức không hiểu tại sao chủ soái để quân phản loạn tùy tiện khiêu khích, như vậy sẽ ảnh hưởng tới tinh thần binh sĩ, đánh tan bọn chúng rồi mới xuôi nam không được sao?
- Câm miệng!
Uất Trì Cung quay lại nổi giận nói:
- Quyết định của chủ soái há lại để một viên quan cấp thấp như ngươi bàn luận ngông cuồng sao, còn dám nói xằng nói bậy, ta sẽ chém ngươi theo quân pháp!
Viên tướng sợ đến mức cúi đầu, không dám nhiều lời nữa. Tuy rằng Uất Trì Cung cũng thấy hoang mang khó hiểu trước quyết định của Trương Huyễn, nhưng bất kể thế nào y cũng không cho phép cấp dưới bất mãn với Trương Huyễn, chính y cũng sẽ không như vậy.
Trong lòng Uất Trì Cung biết rõ, vì quyết định này, Trương Huyễn đã suy tính suốt một ngày một đêm, có thể nói là đã suy nghĩ cặn kẽ, chính bản thân y chỉ bất mãn với sự khiêu khích của quân phản loạn, nhưng chưa nhìn thấu ý đồ của Trương Huyễn.
Đúng lúc này, binh sĩ phía sau hô lớn:
- Uất Trì tướng quân, mệnh lệnh của chủ soái đến rồi!
Uất Trì Cung thấy một con ưng sà xuống, đó là chim ưng đưa thư, nên vội vàng quay người đi xuống thành. Y vừa mới đến dưới thành, binh sĩ huấn luyện chim ưng liền chạy tới:
- Tướng quân, thư gấp của chủ soái!
Một mảnh vải rất nhỏ buộc vào ống thư màu đỏ, biểu thị rằng đây là mệnh lệnh khẩn cấp. Uất Trì Cung vội vàng rút mảnh vải rồi từ từ mở ra, trước mắt y xuất hiện những chữ viết rất nhỏ. Uất Trì Cung xem lại hai lần, trong lòng không khỏi mừng rỡ, cuối cùng Trương Huyễn đã đồng ý cho bọn họ xuất kích, đánh tan quân phản loạn kiêu ngạo ở bờ bắc.
Tuy Uất Trì Cung không biết tại sao Trương Huyễn lại đồng ý cho bọn họ đánh quân phản loạn ở bờ bắc, nhưng có thể khẳng định rằng Trương Huyễn nhất định đã hoàn thành nhiệm vụ xuôi nam, bắt đầu trở về sông Hoài rồi.
- Truyền lệnh của ta, quân đội lập tức tập hợp!
Mệnh lệnh của Uất Trì Cung nhanh chóng truyền ra, ba ngàn tướng sĩ đều xoa tay vung quyền, trong lòng mỗi người đều một bụng giận dữ, chỉ đợi đến ngày hôm nay.
Quân đội nhanh chóng tập hợp, sau khi màn đêm yên lặng buông xuống, ba mươi chiến thuyền rời khỏi bến thuyền của huyện Sơn Dương, chạy về hướng bắc.
***
Bốn ngàn quân của La Bỉnh Càn đóng tại một cánh đồng rộng năm dặm ở bờ bên kia của huyện Sơn Dương, liên tục mười ngày khiêu chiến không được gì khiến La Bỉnh Càn và quân đội đều mỏi mệt.
Nếu dựa theo bản tính của gã, gã sớm đã rút quân đến huyện Túc Dự, nhưng Mạnh Hải Công liên tiếp hai lần truyền lệnh khiến gã không thể không tiếp tục ở lại bờ bắc sông Hoài, khiêu khích quân Tùy. Giống như việc công hàng ngày, mỗi ngày gã thay phiên phái năm trăm lính đến bờ sông Hoài nhục mạ, khiêu khích quân Tùy, lòng muốn đánh nhau ban đầu cũng đã nguội lạnh dần.
Màn đêm buông xuống, quân phản loạn đang bận ăn cơm tối trong doanh trại. Lúc này là cuối thu, trời tối sớm nên lúc ăn cơm tối thì màn đêm đã buông.
La Bỉnh Càn ngồi một mình trong lều lớn uống rượu, trong lòng nghĩ tối sẽ tìm một nữ nhân ngủ cùng. Quân Tùy không chịu tiếp chiến, cuộc sống buồn tẻ nhàm chán này làm cho gã chán nản. Trong nhà gã có mấy nữ nhân, nhưng đều ở lại huyện Bành Thành, nhất thời không đến được, nước xa không cứu được lửa gần.
La Bỉnh Càn uống một hơi cạn sạch chén rượu. Gã có thể phái người đến huyện Hoài Dương tìm vài kĩ nữ đến hầu hạ mình.
Đúng lúc này, ngoài doanh trại truyền đến tiếng ồn ào, dường như binh lính đang hỗn loạn, La Bỉnh Càn không khỏi ngẩn người, xảy ra chuyện gì rồi?
Gã từ từ đứng lên, định đi ra ngoài xem thử. Cửa lều bỗng nhiên bị xốc lên, một thân binh hoảng sợ chạy vội vào:
- Tướng quân, doanh trại phía đông nam cháy rồi…
- Bảo bọn chúng nấu cơm cẩn thận một chút!
La Bỉnh Càn cả giận nói.
- Không phải! Tướng quân, có rất nhiều hỏa tiễn bắn vào doanh trại.
- Cái gì?
La Bỉnh Càn gạt tên thân binh qua, chạy ra phía ngoài, mới ra khỏi lều liền nghe tiếng kêu từ trại phía nam, một tướng lĩnh nghiêng ngả lảo đảo chạy tới:
- Tướng quân, quân Tùy đã tấn công vào cửa phía nam!
La Bỉnh Càn lập tức giật mình, trợn mắt há hốc mồm.
Cửa nam doanh trại đã bị quân Tùy công phá. Quân Tùy như thủy triều ào đến doanh trại quân phản loạn. Uất Trì Cung là đầu tàu gương mẫu, tiếng hô như sấm, múa thiết thương vun vút, đi qua nơi nào cũng đầy thây người nằm xuống. Không chỉ có Uất Trì Cung, tất cả tướng sĩ quân Tùy nhiều ngày chất chứa lửa giận lúc này bùng phát, quân Tùy như mãnh hổ hạ sơn, vô cùng tinh nhuệ, giết quân phản loạn người té ngựa ngã, tiếng kêu khóc rung trời, hơn ngàn tên phản loạn chống lại dần dần thảm bại.
- Giết đám chó hoang này cho ta!
Uất Trì Cung hét to:
- Lão tử không cho bất cứ tên nào đầu hàng.
Lúc này, chủ tướng của quân phản loạn là La Bỉnh Càn giục ngựa đánh tới. Giống như Uất Trì Cung, gã cũng sử một cây thiết thương lớn. Gã thấy sĩ khí quân mình sắp tiêu tan, chỉ có giết chủ tướng của quân Tùy thì bọn họ mới có đường sống.
- Tướng địch hãy nhận lấy cái chết!
La Bỉnh Càn vọt tới như một trận cuồng phong, đâm một thương vào cổ họng Uất Trì Cung. Gã xuất thân là tội phạm, võ nghệ dũng mãnh, một cây thiết thương giết người như ngóe, tiếng tăm lừng lẫy ở Từ Châu, tướng lĩnh bình thường không phải là đối thủ của gã.
Tiếc là gã gặp phải Uất Trì Cung, một trong hai mươi mãnh tướng đứng đầu trong thiên hạ. Thương pháp của y là Bá vương thương do Trương Tu Đà truyền thụ. Thương pháp còn kết hợp một chút kích pháp của Trương Huyễn, càng thêm hung mãnh vô địch, thương nặng trăm cân, nặng gấp đôi so với thương của La Bỉnh Càn.
Uất Trì Cung cười lạnh một tiếng. Y không chút hoang mang đâm ngược thương lại, mũi thương như ánh điện, phát sau mà đến trước, chỉ một thoáng đã đâm đến trước mắt La Bỉnh Càn.
La Bỉnh Càn chấn động, gã không nghĩ thương của đối phương đến nhanh như vậy. Nếu không ngăn cản, gã sẽ chết trước dưới ngọn thương của đối phương. Bất đắc dĩ La Bỉnh Càn phải hét lớn
- Mở!
Trường thương quét ngang, hướng ra phía ngoài.
Chỉ nghe ‘cạch” một tiếng, trường thương của đối phương cũng không nhấc lên mà trầm trọng như núi đặt trên cán thương của gã, mũi thương sắc bén khiến da của gã đau đớn. La Bỉnh Càn sợ đến mức hồn bay phách lạc, nhưng không đợi gã có thời gian suy nghĩ, chỉ nghe ‘phù” một tiếng, máu tươi tóe ra, La Bỉnh Càn thấy đau đớn ở cổ rồi trước mắt tối sầm, không còn biết gì nữa.
Uất Trì Cung đâm xuyên thiết thương qua cổ của chủ tướng quân địch, mũi thương vừa nhấc thì đầu người bay lên…
Cái chết của La Bỉnh Càn làm sụp đổ chỗ dựa cuối cùng của quân phản loạn. Quân phản loạn vốn đang chống cự lập tức tan rã, trước sau chạy trối chết. Quân Tùy ở phía sau đuổi giết không chút lưu tình, cho dù quỳ xuống đất đầu hàng cũng bị quân Tùy vô tình giết chết, mười ngày chịu ủy khuất khiến tướng sĩ quân Tùy hận bọn phản loạn thấu xương.
Trận chiến này có hơn ba ngàn tám trăm tên quân phản loạn bị giết, chỉ có hơn một trăm tên trốn thoát, chủ tướng La Bỉnh Càn cũng chết dưới thiết thương của Uất Trì Cung.
Trong lúc Uất Trì Cung dẫn quân phản công bọn phản tặc ở bờ Bắc, đại quân của Trương Huyễn đã về đến huyện Túc Dự, đây là nguyên nhân lúc trước Trương Huyễn nghiêm khắc lệnh cho Uất Trì Cung không được tấn công quân phản loạn ở bờ Bắc, không được phá hỏng thế cân bằng ở quận Hạ Bì, nếu Uất Trì Cung tiêu diệt quân phản loạn ở bờ bắc quá sớm thì Mạnh Hải Công sẽ nhanh chóng gia tăng phòng ngự ở quận Hạ Bì, khiến cho quân Đại Tùy tấn công Hạ Bì khó khăn hơn.
Chỉ cần quân Tùy ở huyện Sơn Dương không phản kích, Mạnh Hải Công sẽ cho rằng Trương Huyễn bị Đỗ Phục Uy làm chệch hướng, trong thời gian ngắn sẽ không tấn công phía Bắc, nên y sẽ tập trung binh lực giằng co với Dương Nghĩa Thần, quận Hạ Bì và Đông Hải sẽ là hậu phương tương đối an toàn, vì thế ở mức độ nào đó, mấy ngàn quân phản loạn ở bờ bắc sông Hoài chính là phong hướng tiêu thăm dò xem Trương Huyễn có tấn công lên phía Bắc hay không.
Huyện Túc Dự cũng thuộc sự quản lý của quận Hạ Bì, hiện tại chỉ có một ngàn quân phản loạn trấn thủ, tướng phòng thủ là bộ tướng của La Bỉnh Càn, Mã Tự. Y vốn trấn thủ huyện Hoài Dương, nhưng La Bỉnh Càn lo để mất huyện Túc Dự, nên lệnh cho y dẫn quân lên phía Bắc trấn thủ huyện Túc Dự.
Lúc canh bốn, trời vẫn chưa sáng, màn đêm nặng nề bao phủ trấn Túc Dự, tướng phòng thủ Mã Tự đứng trên thành nhìn về hướng nam, trong lòng rất bất an. Theo ước định của y và La Bỉnh Càn, mỗi ngày hai lần sớm và tối đều sẽ nhận được bồ câu đưa tin bình an của La Bỉnh Càn gởi từ bờ bắc sông Hoài, sau đó y sẽ gởi tin bình an đến quận Bành Thành, mười ngày qua đều như vậy chưa có một ngày ngưng nghỉ.
Nhưng tin bình an gởi tối hôm trước đến giờ vẫn chưa đến, khiến Mã Tự nhấp nhổm không yên.
- Mã tướng quân, có thể bồ câu đưa thư ban đêm không bay đi được, hoặc là gặp phải chim ưng.
Một tên thủ hạ thấp giọng khuyên Mã Tự.
Mã Tự lắc đầu:
- Không thể nào, tất cả bồ câu đưa thư đều được huấn luyện nghiêm khắc, bay ban đêm không có vấn đề gì, hơn nữa, một lần sẽ thả ba con bồ câu đưa thư, không thể nào đều gặp phải chim ưng.
Thật ra, Mã Tự đã lờ mờ đoán được đáp án, nhất định là La Bỉnh Càn xảy ra chuyện rồi, chỉ có như vậy, bồ câu đưa thư mới không được gởi tới.
Chính lúc này, xa xa truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập, chỉ nghe người dưới thành hô to:
- Mau mở cửa thành, ta có việc khẩn cấp cần bẩm báo Mã tướng quân!
- Chính là ta đây, có việc gì khẩn cấp?
Quân thám báo dưới thành hô lớn:
- Tướng quân, quân chủ lực của quân Tùy đánh tới rồi, ít nhất có hơn một vạn tên, đã đến cách đây mười dặm rồi.
- A!
Mã Tự sợ ngây người, quân sĩ bên cạnh đều sợ đến mất hồn, bọn họ vội vàng hô to:
- Tướng quân, làm sao bây giờ?
Lúc này, Mã Tự bất chấp lệnh của La Bỉnh Càn bắt y phải tử thủ ở huyện Túc Dự, y chỉ có một ngàn quân, thì làm sao giữ thành được, y vội hô to:
- Truyền lệnh của ta, lập tức rút lui!