Trời chưa sáng hẳn, ánh bình minh nhuộm đỏ một chút trên nền trời phía đông. Trong ánh bình minh, Trương Huyễn dẫn quân chủ lực ào ạt đến dưới thành Túc Dự.
Lúc này, huyện thành Túc Dự đã mở rộng cửa, thái thú Hạ Bì Trần Mạc dẫn mười mấy quan viên ra khỏi thành nghênh đón. Trần Mạc tiến lên quỳ xuống, rưng rưng nước mắt nói:
- Ta vì bảo vệ lê dân nên mới bất đắc dĩ đầu hàng quân phản tặc, nhưng lòng chúng ta vẫn hướng về triều đình, xin tướng quân minh giám!
Mười mấy quan viên đi theo phía sau đều quỳ xuống. Trương Huyễn vội vàng xoay người xuống ngựa, đỡ Trần Mạc đứng lên, trấn an y:
- Trần sứ quân không nên tự trách mình, ta đã trải qua nhiều chuyện, ta tin rằng Trần sứ quân không thật tâm đi theo bọn phản tặc!
Trương Huyễn lại nói với mọi người:
- Ta biết mọi người đều có tôn nghiêm, sẽ không cam lòng đi theo bọn phản loạn, xin mời đứng lên!
Mọi người đều cảm kích, thi lễ với Trương Huyễn. Trần Mạc cảm động nói:
- Tướng quân là người hiểu lý lẽ, gặp được tướng quân chính là may mắn của chúng tôi.
- Trần sứ quân quá khen!
Trương Huyễn chuyển chủ đề khác:
- Tình hình quân phản loạn ở Hạ Bì như thế nào?
Ở Hạ Bì, quân phản loạn vốn chỉ có năm ngàn quân, do La Bỉnh Càn cầm đầu, nhưng nghe nói có ba vạn quân tiếp ứng của Mạnh Hải Công đang đóng ở chỗ giáp giới giữa quận Bành Thành và quận Hạ Bì. Nếu quận Bành Thành gặp nguy, ba vạn quân này sẽ trợ giúp Bành Thành, nhưng nếu quận Hạ Bì xảy ra chuyện, bọn họ sẽ giúp Hạ Bì.
- Nhưng bọn họ làm sao biết Hạ Bì gặp nguy?
Trương Huyễn lại hỏi.
Trần Mạc thở dài:
- Không giấu gì tướng quân, Mã Tự vừa mới rút lui đã gởi bồ câu đưa thư thông báo cho quân tiếp ứng, đội quân này sẽ tiến đến Hạ Bì rất nhanh.
Trương Huyễn lập tức nói với Bùi Hành Nghiễm:
- Ngươi dẫn quân kị binh đi nhanh đến huyện Hạ Bì, nếu nửa đường gặp phải quân phản loạn đang rút về phía bắc thì cũng không cần để ý đến bọn chúng, chiếm Hạ Bì trước cho ta, ta sẽ lập tức dẫn quân đến chi viện.
- Ty chức tuân lệnh!
Bùi Hành Nghiễm quay người đi, thái thú Trần Mạc vội vàng nói:
- Có một ít quân đang đóng ở huyện Hạ Bì, nếu tướng quân không hạ được thành thì có thể chuyển sang cướp cây cầu.
- Cây cầu nào?
Trương Huyễn không hiểu nên hỏi lại.
- Hồi bẩm tướng quân, ở phía bắc Biện Thủy và Nghi Thủy đều có một cây cầu nổi, ở trên thành có thể nhìn thấy. Nếu tướng quân phái người đến đốt cầu trước, có thể ngăn quân phản loạn xuôi nam.
- Đa tạ thái thú nhắc nhở!
Trương Huyễn lại dặn dò Bùi Hành Nghiễm vài câu. Bùi Hành Nghiễm chắp tay, xoay người lên ngựa, chạy gấp đến chỗ kị binh phía sau. Một lát sau, hơn bảy trăm kị binh rời khỏi đội ngũ, chạy gấp về hướng bắc.
Trương Huyễn cũng không dừng lại lâu ở Túc Dự. Hắn để lại một ngàn quân đội thủ thành, tự mình dẫn đại quân đi đến huyện Hạ Bì ở cách đó ba trăm dặm.
Huyện Hạ Bì thuộc phía bắc của quận Hạ Bì, là đầu mối giao thông nam bắc quan trọng. Ở phía bắc của huyện là nơi hội tụ của Nghi Thủy và Biện Thủy, đổi tên là Tứ Thủy, chảy theo hướng nam về sông Hoài. Điều này khiến huyện Hạ Bì có vị trí chiến lược vô cùng quan trọng, vượt xa huyện Túc Dự ở phía nam, có thể nói, giành được huyện Hạ Bì thì có thể khống chế được toàn bộ quận Hạ Bì.
Như lời thái thú Trần Mạc, Mạnh Hải Công không thật sự từ bỏ quận Hạ Bì. Mặc dù y và Dương Nghĩa Thần giằng co kịch liệt ở quận Bành Thành, nhưng y vẫn để ba vạn quân ở chỗ giáp giới giữa quận Bành Thành và Hạ Bì, ở bờ bắc Biện Thủy cách huyện Hạ Bì khoảng một trăm năm mươi dặm. Đội quân này bất cứ lúc nào cũng có thể chi viện cho Bành Thành hoặc Hạ Bì.
Ba vạn quân này do em trai của Mạnh Hải Công là Mạnh Đạm Quỷ thống lĩnh. Mỗi ngày bọn họ sẽ nhận bồ câu đưa thư báo bình an từ huyện Túc Dự, mỗi ngày sớm tối hai lần, nếu không nhận được một lần, có thể có việc gì ngoài ý muốn, nhưng nếu liên tục hai lần không nhận được, nghĩa là quận Hạ Bì xảy ra chuyện, Mạnh Đạm Quỷ phải lập tức dẫn quân đến huyện Hạ Bì.
Mạnh Đạm Quỷ cũng là một mãnh tướng, tác chiến dũng mãnh nên rất được Mạnh Hải Công tin cậy. Diện mạo của y hung ác, dáng người cao lớn, sử thanh đao Tam Tiêm Lưỡng Nhận nặng sáu mươi cân, võ nghệ vô cùng cao cường, tại Anh hùng hội tổ chức vào đầu năm, y thuộc trăm người đứng đầu, dũng mãnh hơn nhiều so với La Bỉnh Càn.
Tuy Mạnh Đạm Quỷ dũng mãnh, nhưng có phần thận trọng, làm việc không lỗ mãng, nên Mạnh Hải Công mới giao trọng trách tiếp viện phía sau cho y.
Đã đến buổi trưa, Mạnh Đạm Quỷ đứng trước lều, lo lắng nhìn về phía nam, thư bình an tối qua chưa đưa tới, sáng sớm hôm nay cũng chưa nhận được, trong lòng Mạnh Đạm Quỷ bắt đầu có cảm giác không ổn.
Bồ câu đưa thư không đưa tới doanh trại, mà đưa đến trấn Long Cương cách doanh trại khoảng ba dặm. Lúc này, một thân binh từ cửa doanh trại chạy vội tới, tim Mạnh Đạm Quỷ nhảy lên, vội vàng bước nhanh đến hỏi:
- Có tin tức gì không?
Thân binh lắc đầu:
- Tướng quân, không có bồ câu đưa thư!
Mạnh Đạm Quỷ không nghi ngờ gì nữa, La Bỉnh Càn chắc chắc xảy ra chuyện, quận Hạ Bì nguy rồi, y xoay người lên ngựa hạ lệnh:
- Đại quân xuất phát!
Do tối qua không nhận được bồ câu đưa thư, nên sáng sớm nay quân phản loạn đã thu dọn xong. Mạnh Đạm Quỷ vừa ra lệnh, ba vạn đại quân liền rời khỏi doanh trại, ào ào tiến về huyện Hạ Bì cách đó một trăm năm mươi dặm.
Huyện Hạ Bì ở vị trí chiến lược vô cùng trọng yếu, vì vậy tường thành được xây dựng cao lớn chắc chắn, bốn phía có hào nước bao quanh, dễ thủ khó công. Lúc này Hạ Bì cũng không phải là một tòa thành trống. Mạnh Đạm Quỷ đã phái một ngàn quân trấn thủ, phòng ngừa quân Tùy đánh lén vị trí chiến lược này.
Bùi Hành Nghiễm dẫn bảy trăm kị binh gấp rút chạy đi, trong vòng một ngày bọn họ đã đi được ba trăm dặm, lúc hoàng hôn đã đến được huyện Hạ Bì, Bùi Hành Nghiễm ghìm chặt chiến mã, đánh giá thành Hạ Bì từ xa, chỉ thấy cửa thành đóng chặt, trên thành dựng cờ của Mạnh Hải Công, có binh lính chạy qua chạy lại trên thành. Tuy rằng trên thành quân trấn thủ không nhiều lắm, nhưng kị binh quân Tùy không có vũ khí công thành nào nên cũng đành bó tay.
Nhưng có một điều có thể chắc chắn là quân chủ lực của bọn phản loạn vẫn chưa đến. Bùi Hành Nghiễm quất roi vào chiến mã:
- Đi theo ta!
Y lại dẫn kị binh đi về hướng bắc, quả nhiên nhìn thấy hai cây cầu nổi cách thành ba dặm về hướng bắc, phân biệt Tứ Thủy và Nghi Thủy hai dòng chảy từ phía bắc và phía đông đến, tụ họp ở bắc Hạ Bì, phía tây là một ngọn núi lớn, giống như tấm chắn sừng sững bên cạnh huyện Hạ Bì.
Bùi Hành Nghiễm ra lệnh một tiếng thì binh lính cùng nhau động thủ, nổi lửa đốt hai cây cầu. Quân giữ thành cũng không dám ra cứu hỏa, chỉ trơ mắt nhìn khói đặc mịt mù, khói dày xen lẫn lửa cháy nhanh chóng thiêu rụi hai cây cầu.
***
Do lộ trình gần hơn một nửa so với quân Tùy, nên ba vạn đại quân của Mạnh Đạm Quỷ đã đến Hạ Bì trước, nhưng bọn họ bị ngăn ở bờ bên kia của Tứ Thủy. Khoảng canh ba, ở bờ bên kia của Tứ Thủy, người hô ngựa hí, đuốc biến thành một con rồng lửa kéo dài vài dặm.
Ba vạn quân đã đến huyện Hạ Bì, nhưng lại không có cách nào qua sông vào thành. Quan trọng hơn là bọn họ không biết tình hình ở bờ bên kia, huyện Hạ Bì có bị quân Tùy chiếm hay chưa, không còn cách nào khác, Mạnh Đạm Quỷ phải ra lệnh cho toàn quân hạ trại, chờ đến khi trời sáng mới hành động.
Cùng lúc đó, Trương Huyễn đã dẫn quân chủ lực đến cách huyện Hạ Bì khoảng tám mươi dặm, nhưng đại quân vẫn không dừng lại nghỉ ngơi, vẫn hăng hái hành quân men theo bờ phía đông của Tứ Thủy.
Đội quân vô thanh vô tức, không có ánh lửa, không có ai ồn ào, thỉnh thoảng chỉ có tiếng ho khan và âm thanh lộn xộn của chiến mã. Trong sông lớn phía tây, hơn mười thuyền lớn chất đầy quân tư xếp thành hàng ở giữa sông, theo sau quân Tùy.
Trương Huyễn ở vị trí phía trước đội quân, hắn cưỡi chiến mã, ánh mắt nghiêm túc hướng về phía bắc. Theo tính toán của hắn thì đại quân của quân phản loạn hẳn là đến huyện Hạ Bì rồi, nhưng vẫn chưa có tin gì của Bùi Hành Nghiễm, nghĩa là quân phản loạn vẫn chưa qua sông, hai bên chưa xảy ra tác chiến.
Đêm qua Trương Huyễn nhận được tin tức chính xác rằng Dương Nghĩa Thần thống lĩnh ba vạn quân Tùy tinh nhuệ đang chiến đấu kịch liệt với mười vạn quân của Mạnh Hải Công. Tuy rằng quân phản loạn đông gấp ba quân Tùy, nhưng sức chiến đấu còn thua kém, nên hai bên đánh nhau kịch liệt mà vẫn chưa phân thắng bại.
Nếu thế lực hai bên ở Bành Thành ngang nhau, thì hành động quân sự của mình ở Hạ Bì là mấu chốt. Trương Huyễn đã suy nghĩ đến chiến lược từng bước, chẳng qua hắn vẫn cần nhận được tin tức xác thực từ Bùi Hành Nghiễm.
Đúng lúc này, một thân binh cưỡi ngựa chạy tới, theo sau y có một người nữa:
- Tướng quân, Nguyên Khánh tướng quân phái người đưa tin đến.
Trương Huyễn lập tức mừng rỡ, mình đang đợi tin của Bùi Hành Nghiễm, y lại vừa vặn gởi tin đến, quả thực là ý trời.
- Mau dẫn y đến đây!
Một lát sau, tên lính đưa tin được dẫn tới, y ở trên ngựa khom mình thi lễ:
- Tham kiến chủ soái!
- Bùi tướng quân có tin gì sao?
- Hồi bẩm chủ soái, chúng ta đã thiêu rụi cầu nổi, đồng thời chuẩn bị phục kích nếu quân địch dựng lại cầu. Bùi tướng quân nói có thể ngăn được quân phản loạn qua sông.
- Trong thành Hạ Bì có quân trấn thủ không?
Trương Huyễn lại hỏi.
- Có khoảng một ngàn quân, nhưng bọn chúng không dám ra khỏi thành nên không cần lo đến.
Trương Huyễn nhận được tin tức chính xác, trầm tư một lát rồi nói:
- Truyền lệnh của ta, đại quân vượt sông đi về phía tây!