Trời dần dần sáng, rốt cuộc Mạnh Đạm Quỷ đã nhìn rõ tình hình bên kia sông, cầu nổi trên sông đã bị thiêu rụi, chỉ còn lại chút tàn tích cháy đen ở trên bờ. Bờ bên kia sông vắng ngắt, không một bóng người, cửa thành ở phía xa đóng kín, trên đầu thành vẫn là cờ của Bành Vương.
- Tướng quân, bờ bên kia không có quân địch!
Một thuộc cấp nói khẽ với Mạnh Đạm Quỷ.
Mạnh Đạm Quỷ lắc đầu:
- Chắc chắn có địch, nếu không quân trong thành nhất định sẽ đến bờ sông nghênh đón chúng ta.
Ánh mắt của y quan sát khắp nơi, cuối cùng dừng lại ở rừng cây phía tây bắc. Đó là chỗ ẩn thân duy nhất ở bờ bên kia, quân Tùy chắc chắn là đang ở đây. Y cười lạnh một tiếng, một mảnh rừng nhỏ xíu thì giấu được bao nhiêu quân địch.
Mạnh Đạm Quỷ hạ lệnh:
- Truyền lệnh của ta, lập tức dựng cầu nổi!
Mấy toán quân lập tức chạy đi chặt cây. Tứ Thủy rộng chừng hơn mười trượng, hẹp nhiều so với sông Hoài, hơn nữa dòng nước ổn định, không có dòng chảy xiết hay xoáy sâu, nên dựng cầu nổi tạm thời cũng không mấy khó khăn, chỉ cần đem hơn một trăm bè gỗ dựng liên tiếp, có thể dựng được một cầu nổi tạm thời.
Tuy rằng loại cầu tạm thời này chưa đủ chắc chắn, xe quân nhu nặng nề không thể qua nhưng binh lính bình thường có thể nhanh chóng vượt sông. Mạnh Đạm Quỷ không cần quân nhu qua sông, y chỉ cần có thể khống chế được huyện Hạ Bì là có thể khống chế được toàn bộ quận Hạ Bì.
Trong lòng Mạnh Đạm Quỷ hiểu rõ, huynh trưởng đang chiến đấu kịch liệt với Dương Nghĩa Thần ở Bành Thành. Nếu quân Trương Huyễn đánh đến quận Bành Thành thì hậu quả không tưởng tượng nổi. Bằng mọi giá y phải ngăn cản Trương Huyễn ở quận Hạ Bì, thậm chí đuổi hắn ra khỏi Hạ Bì.
Đúng lúc này, vài tên kị binh từ hướng nam chạy gấp tới. Bọn họ xoay người xuống ngựa, lảo đảo chạy tới bẩm báo:
- Tướng quân! Phát hiện quân chủ lực của quân Tùy ở cách đây mười dặm về phía nam, có khoảng hơn một vạn quân.
Mạnh Đạm Quỷ nhướn mày, quân chủ lực của quân Tùy rốt cuộc đến rồi, y lại hỏi:
- Là bờ phía đông hay phía tây?
- Hồi bẩm tướng quân, giống như chúng ta, ở bờ phía tây Tứ Thủy.
Sắc mặt Mạnh Đạm Quỷ đại biến. Y kinh sợ đến ngẩn người, không ngờ quân Tùy không ở bờ phía đông, mà là đang ở bờ phía tây, khoảng cách chỉ khoảng mười dặm, không phải là rất nhanh sẽ đến đây sao?
Mạnh Đạm Quỷ lập tức khẩn trương ra lệnh:
- Tạm dừng dựng cầu nổi, toàn quân lập tức tập trung!
Mạnh Đạm Quỷ bỗng hiểu rằng quân Tùy muốn quyết chiến với mình, trong lòng y thấy căng thẳng, lại hưng phấn, và có cả chờ mong nữa. Y có ba vạn quân, đông gấp ba quân Tùy, có thể có một trận chiến đánh bại Trương Huyễn để uy chấn thiên hạ hay không?
Nửa canh giờ sau, ba vạn quân phản loạn xuất hiện tại cánh đồng mênh mông, cùng giằng co với một vạn bốn trăm ngàn quân Tùy.
Lúc quân Tùy bày trận để đối phó, đại quân phản loạn đã xuất hiện từ xa. Bọn chúng không có thế trận gì, quân số đông nghịt che trời phủ đất. Có khoảng hơn ba vạn tên, trong đó có mấy ngàn kị binh, các loại hỗn tạp ở cùng một chỗ, phục sức loang lổ, vũ khí đủ mọi loại kiểu dáng, rất khó phân rõ rốt cuộc bọn chúng là nông dân bình thường hay là binh lính phản loạn.
Trong lòng Trương Huyễn thầm cười lạnh một tiếng. Đám ô hợp này lại muốn đọ sức với mình, đúng là đã bị Mạnh Đạm Quỷ mê hoặc.
Đương nhiên Trương Huyễn nắm được tin tình báo đầy đủ mới quyết định quyết chiến cùng kẻ địch. Hắn có một vạn bốn ngàn quân, quân địch đông gấp hai lần, nhưng sức chiến đấu của binh lính của hắn rất mạnh, trang bị đầy đủ, cho dù là một chọi ba, bọn họ cũng không sợ hãi chút nào.
Mấu chốt là chỉ cần đánh tan ba vạn quân phản loạn này thì không những hắn có thể chiếm được toàn bộ Hạ Bì, mà phía tây quận Bành Thành sẽ không còn chướng ngại nào nữa, hắn có thể thần tốc tiến đến Bành Thành, liên thủ với Dương Nghĩa Thần tiêu diệt Mạnh Hải Công.
- Tướng quân, quân phản loạn cũng có kị binh sao?
La Sĩ Tín khinh thường mà cười nói:
- Chỉ sợ bọn chúng ngay cả con la, con lừa cũng cho ra trận!
Lần này Trương Huyễn không trách cứ hắn, chỉ lắc đầu thản nhiên nói:
- Không nên khinh thường, quân địch dùng cách này để mê hoặc chúng ta!
Hắn lại hạ lệnh:
- Truyền lệnh cho Bùi Hành Nghiễm, lệnh cho y chuẩn bị tấn công quân địch từ phía sau.
Từ trong quân Tùy mấy con chim ưng vỗ cánh bay về hướng đông. Bùi Hành Nghiễm đang ở phía bắc huyện Hạ Bì, cách đại quân của Trương Huyễn hai mươi mấy dặm, bọn họ dùng chim ưng liên lạc với nhau. Ở phía bắc Bùi Hành Nghiễm chắc đã tìm thấy cây cầu nổi thứ hai, dùng tốc độ của kị binh để tấn công quân phản loạn từ phía sau.
‘Tu~~” tiếng kèn đột nhiên nổi lên, quân phản loạn ở cách ba dặm bắt đầu phát động tấn công, chỉ thấy mấy nghìn người thét chói tai cưỡi ngựa phóng tới. Tốc độ bọn chúng không nhanh, càng lúc càng đến gần, ánh mắt Trương Huyễn bỗng nheo lại, hắn đã thấy rõ rồi, xông lên trước nhất không ngờ là hơn ngàn người già yếu, phụ nữ và trẻ em.
Mấy ngàn quân phản loạn đã chạy tới cách hơn trăm bước, thân ảnh bọn họ có chút không bình thường, thanh âm cũng sợ hãi dị thường. Trương Huyễn đã nhìn thấy rõ ràng, hơn hai ngàn kị binh ở phía trước không ngờ đều là người già yếu và phụ nữ. Bọn họ bị bắt cưỡi la hoặc lừa, bị kị binh phía sau đuổi chạy đến trước.
Trong đầu Trương Huyễn không khỏi hiện ra nụ cười độc ác lạnh lẽo của chủ soái quân phản loạn, có lẽ đây chính là kì binh của y, dùng phụ nữ và người già nghênh đón trận mưa tên của quân Tùy.
Lúc này, toàn bộ tướng sĩ quân Tùy đều nhìn về phía Tương Huyễn, những người già và phụ nữ này có giết hay không? Trương Huyễn nheo mắt nhìn trời, sắc trời đã thay đổi, vừa rồi còn u ám, lúc này đã mây đen vần vũ, một trận cát bay đá chạy, cát bụi tràn ngập trên không trung, một trận mưa tầm tã sắp đến.
Khóe miệng Trương Huyễn lộ ra ý cười lạnh lẽo, hắn cười chủ soái của quân địch mua dây buộc mình, vốn có cơ hội cùng quân Tùy đánh cược một trận, nhưng đối phương lại để nhiều dân thường như vậy trong quân, cho dù chủ tướng quân phản loạn là ai, y cũng quá coi thường mình, Trương Huyễn hắn lại để người già, phụ nữ trói tay trói chân sao?
- Chuẩn bị xuất kích!
Trương Huyễn hạ giọng ra lệnh.
Năm ngàn lính cung nỏ ở phía trước đội ngũ cất bước tiến lên. Năm ngàn bộ nỏ đen nhánh hướng về phía bầu trời, sát khí ngưng tụ trên máy bắn nỏ, quân Tùy hai bên tả hữu trường đao đã tuốt ra khỏi vỏ, cùng đợi thời khắc bùng nổ đến.
Cánh tả là đại tướng Uất Trì Cung, cánh hữu đại tướng La Sĩ Tín, mỗi người thống lĩnh bốn ngàn quân, tích lũy sức mạnh đã sốt ruột không chịu nổi rồi.
Người già và phụ nữ càng chạy càng tới gần, đã nhìn thấy họ hoa chân múa tay kinh hoàng, biểu lộ cho quân Tùy thấy là mình không có vũ khí. Những người già, phụ nữ này đều là thôn dân ở vùng gần đây, bọn họ đời đời sống bình lặng, trước giờ chưa từng trải qua chiến tranh tàn khốc như hôm nay, cũng chưa từng có giây phút nào gần cái chết như lúc này.
Bọn họ cũng không biết rằng bản thân mình đã biến thành bia chịu tội thay cho đám quân phản loạn, càng không nghĩ đến việc sau lưng bọn họ có mấy ngàn quân kỵ binh của quân phản loạn theo sau, bọn họ chỉ nghĩ cách trốn thoát, liều mạng chạy trốn, càng chạy càng đến gần, cách quân Tùy chưa đến trăm bước, bước vào tầm bắn của nỏ sát thương.
Lúc này, một số người già ở phía sau đã hiểu được tình huống nguy hiểm. Bọn họ bắt đầu ghìm vật cưỡi lại và định quay đầu bỏ trốn, nhưng lại bị bọn quân phản loạn hung ác dùng trường mâu ép buộc tiếp tục đi tới.
Ở phía sau đội quân phản loạn, Mạnh Đạm Quỷ đắc ý mỉm cười, tên Trương Huyễn kia không phải tự xưng là yêu dân như con sao? Bọn chúng có ra tay giết đám người già, phụ nữ này không? Chỉ cần bọn chúng có chút chần chừ, đám người già, phụ nữ sẽ làm hỗn loạn đội ngũ, kị binh của y có thể áp sát chỗ quân Tùy.
- Tiến thêm một trăm bước. Chuẩn bị đột kích!
Mạnh Đạm Quỷ vừa mới ra lệnh thì phía trước đột nhiên hỗn loạn. Trận tên của quân Tùy phát động, mấy ngàn tên đồng loạt bắn tới đám người già, phụ nữ, tiếng kêu thảm thiết nổi lên khắp nơi. Đám người già, phụ nữ này hoàn toàn không có ý thức phòng bị nên ngay lập tức bị trúng tên rơi từ trên ngựa xuống, vó ngựa dẫm lên người họ bước qua, lập tức tan xương nát thịt.
Đám người già, phụ nữ vô cùng hoảng sợ, đều quay đầu chạy trối chết. Đúng lúc này, mưa lớn ầm ầm dội xuống, một trận mưa to bất ngờ mờ mịt quét qua, khiến quân Tùy không thể bắn tên được nữa.
- Hai cánh xuất kích!
Trương Huyễn quát một tiếng chói tai. Tiếng trống đánh thùng thùng, tám ngàn quân đội ở hai cánh đã phát động. Tám ngàn quân Tùy tinh nhuệ ào ào tiến về phía quân phản loạn. Bọn họ huấn luyện có tố chất, sĩ khí rất cao, đằng đằng sát khí lập tức mở ra một lỗ hổng lớn ở đầu trận tuyến của quân phản loạn. Mưa lớn tầm tã, mịt mù hạn chế tầm nhìn, thế trận của quân phản loạn càng thêm hỗn loạn.
Dù tổng số quân phản tặc nhiều hơn quân Tùy một vạn năm ngàn người, nhưng đám dân thường bọn chúng bắt được không cản được quân Tùy xuất kích, ngược lại lại làm hỗn loạn thế trận của bọn chúng. Tên của quân Tùy không chút lưu tình bắn vào đám người già, phụ nữ chạy đến, những người dân thường trước giờ chưa bao giờ trải qua chiến sự bị sự lạnh lùng của quân Tùy làm kinh sợ đến mức kinh tâm động phách.
Những người già, phụ nữ bị người chết và máu đổ làm sợ hãi, lần lượt đổi vật cưỡi chạy trối chết. Quân phản loạn ở phía sau không ngăn được bọn họ hoảng sợ chạy trốn và làm hỗn loạn thế trận của quân phản loạn. Không đợi quân Tùy toàn lực tấn công, thế trận quân địch đã vô cùng hỗn loạn.
Lúc này, Mạnh Đạm Quỷ mới hối hận không kịp. Y phát hiện ra mình đã phạm phải sai lầm lớn, ông trời mang cơ hội đến cho y, nhưng y lại bỏ qua. Y không chú ý đến sự thay đổi của thời tiết, cung nỏ của quân Tùy không thể bắn trong mưa được. Nếu y không mang theo dân thường, nếu sau khi mưa to y đột nhiên phát động tấn công, không có cung nỏ uy hiếp, với binh lực chiếm ưu thế của y thì chưa biết hươu chết về tay ai.
Mạnh Đạm Thủy không bắt được cơ hội trời cho, nhưng Trương Huyễn lại nắm được cơ hội khi quân phản tặc đang hỗn loạn, hạ lệnh toàn quân tập kích. Uất Trì Cung dẫn một toán quân trường mâu tiên phong xông vào trận tuyến của quân phản loạn.
Đúng lúc này, từ hướng bắc truyền lại tiếng kèn vang dội. Bùi Hành Nghiễm thống lĩnh kị binh của quân Tùy như thanh kiếm sắc bén đâm thẳng từ sau lưng quân phản loạn, khiến chúng càng thêm hỗn loạn.
Mạnh Đạm Quỷ nằm mơ cũng không ngờ tình cảnh quân đội mình lại thành như vậy. Bọn chúng không chịu nổi một trận tập kích trong mưa lớn. Trận mưa này khiến ý chí binh lính thủ hạ của y nhanh chóng sụp đổ, sự sợ hãi bao trùm, binh linh cởi giáp quăng mũ khắp nơi.
Mạnh Đạm Quỷ giết liên tiếp mười mấy người, hô đến khản tiếng, nhưng không có chút hiệu quả nào, ngay cả thân binh của y cũng lặng lẽ bỏ trốn.
Lúc này, quân phản loạn gặp phải cục diện vô cùng bất lợi, hỗn loạn vô cùng. Trong mưa to mịt mù, tiếng la khóc, cầu khẩn và mưa bụi mờ mịt khắp nơi. Binh lính cùng dân thường ở cùng một chỗ, phụ nữ, trẻ em và người già vùng dậy giành sự sống, tướng không tìm thấy quân, quân không tìm thấy tướng, kết cục của quân phản loạn là thảm bại.
Thấy thời cơ đã mất, Mạnh Đạm Quỷ đành bất đắc dĩ hạ lệnh phá vây, vốn là một trận chiến khiến người ta chờ đợi, cuối cùng lại biến thành một bên đơn phương truy kích và giết hại, thi thể khắp nơi, máu chảy thành sông, khắp nơi là chân cụt tay đứt. Do sự truy kích của quân Tùy, ba vạn quân phản loạn chết thê thảm. Mạnh Đạm Quỷ dẫn không tới ba ngàn quân trốn thoát.
Tám ngàn quân phản loạn bị giết, hơn mười chín ngàn bị bắt sống. Dân thường bị bọn chúng bắt đến cũng chết hơn phân nửa, khắp nơi đều là tiếng la khóc, cầu khẩn, sinh mạng trong giờ phút này thật mong manh.
Mưa thu tháng chín đến nhanh mà đi cũng nhanh. Mưa lớn tầm tã nhanh chóng biến thành mưa phùn giăng giăng, dày đặc như muốn rửa sạch vết máu ở trên đồng. Trương Huyễn cưỡi ngựa đứng trên đồi cao, ánh mắt lạnh lùng chăm chú nhìn quân Tùy đang thu dọn chiến trường, chữa thương cho dân chúng bị thương.
Lúc này, một tên lính truyền tin từ xa vội chạy tới, cao giọng nói:
- Tướng quân, đây là thư tay của Dương đại soái viết cho tướng quân.
Không ngờ là thư của Dương Nghĩa Thần. Trương Huyễn vội mở ra xem kĩ. Trong thư nói quân đội của Trần Hải Thạch ở Đằng huyện đã ngăn cản thành công và đánh tan năm ngàn quân phản loạn tiến lên phía bắc đến Lỗ quận.
Mà chiến dịch ở Tiêu huyện cũng đã đến thời khắc mấu chốt, hai bên tổn thất thê thảm, quân phản loạn bị tiêu diệt hơn bốn vạn, trong khi ba vạn quân Tùy đã tổn thất hơn một vạn.
Hiện tại, tác chiến ở Bành Thành, hai bên đều sắp không kiên trì nổi. Dương Nghĩa Thần hy vọng Trương Huyễn có thể lập tức đến Bành Thành, tiền hậu tấn công Mạnh Hải Công.
Đây thật ra là một bức thư cầu cứu của Dương Nghĩa Thần, nhưng ở cuối thư, Dương Nghĩa Thần có ý nhắc nhở Trương Huyễn việc Mạnh Hải Công tạo phản chưa chắc là chuyện ngẫu nhiên.
Trương Huyễn đọc lại bức thư hai lần, không khỏi trầm tư. Hắn nhớ đến phỏng đoán bạo gan của Phòng Huyền Linh, thiên tử biết rõ Mạnh Hải Công sẽ tạo phản, còn cố ý điều chuyển y đi. Hành động này của thiên tử thật ra có ý đồ sâu xa.
Dương Quảng nếu biết rõ Mạnh Hải Công sẽ tạo phản, tại sao không bố trí binh lực ở Từ Châu và Thanh Châu?
Cần biết rằng Từ Châu là phạm vi thế lực của Dương Nghĩa Thần, trong khi Thanh Châu là nơi lập nghiệp của Trương Huyễn, chẳng lẽ thiên tử muốn mượn tay Mạnh Hải Công để…