Quân Tùy và đại quân của Mạnh Hải Công đã chiến đấu kịch liệt ở Tiêu huyện đến ngày thứ năm, hai bên đều kiệt sức. Chiến trường máu tanh chém giết cách Tiêu huyện mười dặm về phía tây.
Trong năm ngày ác chiến, quân Tùy nhờ vào trang bị tốt và huấn luyện đàng hoàng nên chiếm ưu thế lớn, diệt được hơn bốn vạn quân, nhưng vì quân địch đông gấp ba nên quân của Dương Nghĩa Thần cũng tổn thất hơn ba phần, thương vong hơn một vạn người.
Quân Tùy cũng mất đi sự sắc bén ban đầu, tinh thần binh lính bắt đầu giảm sút, hai lần liên tiếp chiến đấu kịch liệt đều không thể đánh lui quân địch. Dương Nghĩa Thần đành lui binh hai mươi dặm, chiếm cứ chỗ cao và giằng co với quân Mạnh Hải Công.
Trong lều, Dương Nghĩa Thần khoanh tay đi qua đi lại, trong lòng rất lo âu. Dương Nghĩa Thần dáng người cao lớn, khôi khô, tướng mạo đường đường chính chính. Tuy rằng ông đã hơn năm mươi tuổi nhưng vẫn uy phong không kém thời tráng niên.
Dương Nghĩa Thần vốn họ là Uất Trì, sau được Tùy Văn Đế thu dưỡng và ban cho họ Dương, làm quan lớn từ thời tiên đế, đến nay đã được ba mươi năm, ở triều đình hay là trong quân đội đều có uy vọng rất lớn. Nhưng mấy năm nay Dương Nghĩa Thần không được như ý, do uy vọng quá lớn nên ông bị Dương Quảng chèn ép, lạnh nhạt, đảm nhiệm chức thông thủ Bành Thành đã được bốn năm.
Bởi vì Dương Nghĩa Thần và Mạnh Hải Công giằng co nhiều năm, ông hiểu Mạnh Hải Công rất rõ, nên mới bị Dương Quảng điều đến để đối phó với làn sóng tạo phản lần này của Mạnh Hải Công. Ở mức độ nào đó, việc Mạnh Hải Công tạo phản cũng là Dương Quảng mượn việc tiêu diệt phản tặc để thanh trừ thế lực tạo dựng nhiều năm của Dương Nghĩa Thần ở Từ Châu.
Trong lòng Dương Nghĩa Thần hiểu rõ, mấy năm nay ở Từ Châu ông đã huấn luyện được mấy vạn tráng đinh và quan viên tầng thấp nhất, toàn bộ cuối cùng đều tặng không cho Mạnh Hải Công. Đây là lí do trong hơn một tháng ngắn ngủi, quân đội Mạnh Hải Công đã nhanh chóng lớn mạnh. Sau đó Dương Quảng lại điều ông đến đối phó với đội quân tạo phản này, chẳng khác nào để ông tự mình bóp chết thành quả huấn luyện nhiều năm của mình.
Đúng lúc Dương Nghĩa Thần hết đường xoay xở thì ngoài lều có tiếng thân binh bẩm báo:
- Khởi bẩm đại soái, Trương tướng quân phái người đưa thư đến.
Dương Nghĩa Thần ngẩn người:
- Trương tướng quân nào?
- Giang Hoài chiêu thảo sứ Trương Huyễn tướng quân.
Dương Nghĩa Thần lập tức mừng rỡ, vội vàng phân phó:
- Mau mời vào!
Không bao lâu sau, một tên lính đưa thư vội vàng bước vào, quỳ một gối thi lễ, rồi dâng lên bức thư Trương Huyễn tự tay viết:
- Đây là thư tướng quân gởi cho đại soái!
Dương Nghĩa Thần nhận thư, hỏi trước:
- Tướng quân các ngươi hiện đang ở đâu?
- Khởi bẩm đại soái, chúng tôi ở huyện Hạ Bì.
Dương Nghĩa Thần rút thư ra, từ từ mở ra trên bàn. Càng xem càng vui bất ngờ, Trương Huyễn đã tiêu diệt được ba vạn quân tiếp ứng của Mạnh Đạm Quỷ. Hiện tại lúc nào cũng có thể đến Bành Thành. Trương Huyễn hi vọng ông có thể kiềm chế Mạnh Hải Công, không để y lui về Thanh Châu.
Xem đến đây, Dương Nghĩa Thần không khỏi mỉm cười, xem ra Trương Huyễn đã hiểu thâm ý trong thư của mình.
Cuối thư, Trương Huyễn nhắc nhở ông rằng chỉ sợ Mạnh Hải Công đã biết tình hình chiến sự ở Hạ Bì nên chuẩn bị rút lui. Hi vọng Dương Nghĩa Thần có thể cố gắng kiềm chế Mạnh Hải Công, còn Trương Huyễn sẽ lập tức dẫn quân đến Bành Thành.
Dương Nghĩa Thần xem xong thư lại hỏi tên lính đưa thư:
- Tướng quân nhà ngươi đã xuất phát chưa?
- Hồi bẩm đại soái, lúc tiểu nhân xuất phát thì tướng quân đang thu dọn hành trang, bây giờ chắc đã tiến đến Bành Thành rồi.
Đúng lúc này, ngoài lều truyền đến tiếng bẩm báo:
- Khởi bẩm đại soái, quân địch rút về Bành Thành rồi.
Dương Nghĩa Thần lập tức hiểu ra, nhất định là Mạnh Hải Công biết được tin Trương Huyễn đi về phía tây nên hốt hoảng rút lui, ông lập tức hạ lệnh:
- Truyền lệnh cho toàn quân, chuẩn bị nhổ trại xuất phát!
***
Đại quân của Mạnh Hải Công quả thật đang gấp rút lui quân. Trước đó một canh giờ, y nhận được tin tức của Mạnh Đạm Quỷ, Trương Huyễn đột nhiên tiến lên phía bắc, không chỉ tiêu diệt toàn bộ quân của La Bỉnh Càn, mà còn đánh tan ba vạn quân ở gần huyện Hạ Bì. Mạnh Đạm Quỷ hốt hoảng dẫn hơn một ngàn người trốn về quận Bành Thành, toàn bộ quận Hạ Bì đã thất thủ.
Tin này khiến cho Mạnh Hải Công muốn thổ huyết. Y bố trí ba vạn quân của Mạnh Đạm Thủy là để ngăn quân Tùy tiến lên phía bắc, không ngờ Trương Huyễn vẫn tiến lên phía bắc và tiêu diệt đội quân này. Điều này khiến cho môn hộ phía tây của quận Bành Thành trống trải, Mạnh Hải Công rơi vào nguy cơ hai mặt đều phải đối phó với quân địch.
Năm vạn quân của Mạnh Hải Công trùng trùng điệp điệp xếp hàng rút về Bành Thành, đội ngũ kéo dài hơn mười dặm, tinh kì che khuất bầu trời.
Ở dưới vương kì, Mạnh Hải Công thở dài lo lắng, nói với quân sư Hàn Trị Thủy:
- Ta vốn hy vọng Đỗ Phục Uy có thể giúp ta kiềm chế Trương Huyễn, không ngờ y lại không được việc, chỉ vỏn vẹn mười ngày đã thất bại lui binh, khiến cho Trương Huyễn đến Hạ Bì, làm ta phải hai mặt đối địch, thật là đáng hận!
Hàn Trị Thủy trong lòng cũng hết sức bất mãn với Mạnh Hải Công. Nếu y sớm nghe lời khuyên của mình, tiến đến Thanh Châu thì hôm nay không rơi vào thế bị động như vậy. Có điều Hàn Trị Thủy chỉ thầm bất mãn trong lòng chứ không biểu lộ ra, chỉ an ủi Mạnh Hải Công:
- Đại vương có sáu vạn quân, còn quân Trương Huyễn và Dương Nghĩa Thần cộng lại chỉ có ba vạn, bằng một nửa chúng ta, ta vẫn chiếm ưu thế về binh lực, hơn nữa chúng ta vẫn còn đường lui nên tình hình cũng không quá tồi tệ.
- Ý tiên sinh chỉ đường lui là tiến về phía bắc đến Thanh Châu.
Hàn Trị Thủy gật đầu, cười nói:
- Thật ra, cho dù tiến lên phía bắc đến Thanh Châu hay về Giang Hoài ở phía nam, đều là đường thoát của chúng ta, mấu chốt là quyết định của chúa công.
Mạnh Hiểu Công hiểu ý nên không nói gì, một lúc sau mới nói tiếp:
- Về Bành Thành trước rồi tính sau!
Nói xong, y vung roi quất chiến mã, chiến mã liền chạy về phía trước:
- Quân phía trước tăng tốc độ hành quân…
Hàn Trị Thủy nhìn bóng Mạnh Hải Công dần xa, không khỏi lắc đầu. Vấn đề lớn nhất của Mạnh Hải Công là không đủ quyết đoán, rất nhiều chuyện muốn đạt được nhưng lại không muốn làm, tỷ như buổi sáng mình khuyên y việc kia, hoàn toàn có thể ép Trương Huyễn lui lại, y cũng không dám tiếp thu, tự bó chân bó tay như vậy thì làm sao làm nên đại sự.
Hàn Trị Thủy trầm tư một lát rồi nói thân binh bên cạnh:
- Tìm Thượng tướng quân đến đây!
Lát sau, một dáng người nhỏ gầy ngồi trên lưng ngựa giống như một con khỉ là Thượng Hoài Châu chạy đến, ôm quyền nói:
- Xin quân sư sai bảo!
- Có việc rất quan trọng cần ngươi đi làm!
Hàn Trị Thủy kề tai y nói nhỏ mấy câu, Thượng Hoài Châu lộ vẻ khó xử:
- Chỉ sợ đại vương sẽ không đồng ý.
Hàn Trị Thủy trầm giọng:
- Ngươi cứ làm đi, tất cả hậu quả ta sẽ gánh vác.
Thượng Hoài Châu bất đắc dĩ đành phải gật đầu:
- Ty chức hiểu rồi, sẽ đưa huynh đệ về phía nam!
Y quay ngựa chạy về phía sau. Hàn Trị Thủy nhìn y đi xa, không khỏi cười lạnh một tiếng, có việc không thể làm trực diện được, chỉ có thể âm thầm làm, chỉ cần đạt tới mục đích thì không từ thủ đoạn.
***
Trương Huyễn diệt được ba vạn quân của Mạnh Đạm Quỷ, không lập tức chỉ huy tiến về phía tây đến quận Bành Thành, mà nghỉ ngơi và chỉnh đốn hai ngày, chọn lựa kị binh, chiến mã và xử trí gần hai vạn tù binh.
Hắn chọn năm ngàn quân thiện chiến cường tráng trong số tù binh để bổ sung vào quân đội, khiến quân ở Hạ Bì của hắn lên đến một vạn tám ngàn.
Cho dù bộ Binh phản đối, nhưng việc bổ sung binh lực vô cùng cấp bách. Hắn vốn có hai vạn quân, để ba ngàn quân trấn thủ ở huyện Lịch Thành, lưu lại hai ngàn người ở Giang Đô, lại lưu lại ở huyện Sơn Dương và Túc Dự mỗi huyện một ngàn người, hiện tại ở Hạ Bì còn lưu lại ít nhất một ngàn quân phòng thủ, binh lực phân tán quá nhiều, khiến cho quân chủ lực đã giật gấu vá vai rồi nên khó có thể đáp ứng nhu cầu của đại chiến.
Doanh trại của Trương Huyễn ở phía tây của Tứ Thủy, chiếm mấy ngàn mẫu, niềm vui thắng lợi vẫn chưa tan hết, trong doanh trại khí thế ngất trời, binh lính đều bận rộn, tràn đầy sức sống.
Ở thao trường, Uất Trì Cung thống lĩnh hàng trăm binh lính tinh nhuệ đang huấn luyện nghiêm khắc năm ngàn tù binh, đao trận, mâu trận, tiếng la như sấm, đội ngũ nhịp nhàng. Tù binh đều mặc khôi giáp của quân Tùy, hoàn toàn không nhìn ra hai ngày trước bọn họ vẫn là quân phản loạn đi theo Mạnh Hải Công.
- Thế nào rồi?
Trương Huyễn đi đến bên Uất Trì Cung cười nói:
- Huấn luyện nhanh thật đấy! Mới có hai ngày đã thấy ra ngô ra khoai rồi!
Uất Trì Cung lắc đầu:
- Tướng quân đừng khen ta, ta không có công lao gì, đây là công lao của Dương Nghĩa Thần.
- Sao vậy?
- Mấy năm nay ở quận Bành Thành và Hạ Bì, Dương Nghĩa Thần đã huấn luyện mấy vạn dân. Năm ngàn quân này của chúng ta có chín phần là dân do Dương Nghĩa Thần huấn luyện, nên chỉ tập luyện thêm một chút thì có thể trở thành binh lính chính thức.
Lư Khánh Nguyên vẫn thấy khó hiểu:
- Nhưng trên chiến trường, bọn chúng là biểu hiện giống như một đám quân ô hợp bình thường, vừa bắt đầu đã vỡ trận, hoàn toàn không giống đã qua huấn luyện.
Trương Huyễn cười cười:
- Điều này thuộc về sĩ khí và quân tâm rồi. Những binh lính này căn bản đã không muốn bán mạng vì Mạnh Hải Công rồi, cho nên vừa đánh đã muốn tháo chạy, biến thành một đám quân ô hợp. Nếu Mạnh Hải Công có được biện pháp phi thường thì có lẽ cục diện đã khác rồi.
- Tướng quân nói biện pháp phi thường nghĩa là sao?
- Có rất nhiều biện pháp!
Trương Huyễn thản nhiên nói:
- Tỷ như phân cho mỗi binh lính năm trăm mẫu ruộng. Vì bảo vệ lợi ích của mình, những người này sẽ liều mạng trên chiến trường, kẻ thảm bại sẽ là chúng ta.
Lư Khánh Nguyên gật đầu, một lúc sau mới thở dài:
- Có lẽ đây là nguyên nhân mà đám loạn phỉ không làm được trò trống gì.