Lần này quân Tùy kịch chiến ở huyện Hạ Bì thu hoạch được không ít chiến mã. Cho dù quân đội của Mạnh Hải Công dùng cả la và lừa cho đủ số nhưng quân Tùy vẫn tìm được hơn sáu trăm con chiến mã trong đám gia súc.
Trong chuồng gia súc phía sau đại doanh, Trương Huyễn tìm thấy Bùi Hành Nghiễm đang bận rộn an trí ngựa. Kỵ binh vẫn là giấc mộng của Bùi Hành Nghiễm, vì thống soái kỵ binh, thậm chí y không tiếc từ bỏ sử dụng chùy bạc để sử dụng mã sóc.
Từ sau khi thống lĩnh kỵ binh Trần Húc bất hạnh bỏ mình, Bùi Hành Nghiễm trở thành chủ tướng kỵ binh, y dùng toàn bộ tâm huyết để phát triển chi kỵ binh này. Lần này thu được hơn sáu trăm con chiến mã, quả thực khiến y mừng như điên.
- Sao quân phản loạn lại có được chiến mã như vậy, đã điều tra được nguồn gốc của chúng chưa?
Trương Huyễn vẫn chưa hiểu được. Hắn đã trải qua trăm trận chiến, chiến đấu với Trương Kim Xưng, Tôn Tuyên Nhã, tuy rằng cũng thu được một ít chiến mã, nhưng lại không như lần này, thu được những sáu trăm con chiến mã. Điều này thực sự khiến cho hắn cảm thấy kinh ngạc và khó hiểu. Có thể là chiến mã quân Tùy, nhưng địa khu Từ Châu cũng không có quân trú đóng, lấy đâu ra quân mã?
Bùi Hành Nghiễm như đang vuốt ve người yêu, nhẹ nhàng vuốt ve cái cổ thon dài và lông bờm trắng mềm mại của con chiến mã, y lưu luyến buông chiến mã ra, nói với Trương Huyễn:
- Trên cơ bản ty chức đã điều tra rõ đám chiến mã này, thực tế chúng có nguồn gốc từ Khiết Đan.
- Khiết Đan!
Trương Huyễn lại càng khó hiểu, sao chiến mã Khiết Đan lại chạy đến địa khu Từ Châu?
- Chi tiết cụ thể ty chức cũng không rõ lắm, hình như là chiến mã được Tân La mua từ Khiết Đan, lại bán qua tay cho Mạnh Hải Công. Tổng cộng có chừng 800 thất, toàn bộ đều ở lại hậu quân, vừa lúc chúng ta toàn diệt quỷ quân Mạnh Đạm.
Hứng thú của Trương Huyễn bắt đầu từ chiến mã chuyển sang mậu dịch. Người Tân La không ngờ có thể vận chuyển chiến mã đến Đông Hải, đó là dạng thuyền gì?
- Bắt được người biết rõ chi tiết giao dịch không?
Trương Huyễn hỏi.
Bùi Hành Nghiễm lắc lắc đầu:
- Nghe nói là một gã tham quân bên cạnh Mạnh Hải Công toàn quyền phụ trách, chi tiết cụ thể chỉ có y biết.
Trương Huyễn tạm thời bỏ qua chuyện này. Hắn vỗ vỗ bờ vai Bùi Hành Nghiễm cười nói:
- Nói chính sự đi! Sáng mai đại quân đến quận Bành Thành, ta định cho ngươi đi lên phía bắc, hiểu ý ta chứ?
Bùi Hành Nghiễm suy nghĩ một chút nói:
- Tướng quân hy vọng ta có thể ngăn chặn quân đội Mạnh Hải Công bắc thượng Thanh Châu sao?
Trương Huyễn gật gật đầu:
- Có kỵ binh cơ động của ngươi, còn có quân đội của Trần Hải Thạch canh giữ trên pháo đài, ta tin các ngươi có thể ngăn chặn quân đội Mạnh Hải Công bắc thượng!
***
Mặc dù chiến dịch Từ Châu đang diễn ra nhưng Giang Đô lại không bị ảnh hưởng chút nào, cuộc sống của nhân dân vẫn bình thường, trật tự xã hội ổn định. Tuy nhiên nói không ảnh hưởng chút nào cũng không chính xác, ảnh hưởng lớn nhất vẫn là ngành vận chuyển hàng hóa.
Mạnh Hải Công tạo phản ở Từ Châu, lại chặn kênh Thông Tế mới được khai thông, khiến cho hàng hóa từ Giang Đô không thể vận chuyển lên phương bắc. Trên bến tàu chuyển hàng mặt bắc Giang Đô, các loại hàng hóa chồng chất như núi, kho hàng lớn nhỏ cũng đã chật ních, nhưng đám khuân vác vận chuyển lại rảnh rỗi ngồi tán gẫu, tụm năm tụm ba đàm luận thời cuộc.
Sáng sớm hôm nay, một con thuyền nhỏ chở khách chậm rãi đến gần bến tàu. Tuy rằng ngành vận chuyển hàng hóa lên phía bắc bị chặn, nhưng vận chuyển hành khách trên cơ bản lại không bị ảnh hưởng. Phần lớn các khách thương từ các nơi đến Giang Hoài đều đi thuyền vào Giang Đô, khiến cho việc vận chuyển hành khách trên bến tàu rất tấp nập, náo nhiệt dị thường, hoàn toàn đối lập với tình cảnh vận chuyển hàng hóa bên kia.
Dưới thuyền nhỏ chở ba người khách, cầm đầu là một gã nam tử gầy nhỏ. Tuy rằng bộ dạng vừa gầy lại vừa nhỏ, nhưng tinh thần mười phần, một đôi mắt ưng lóe ra tinh quang. Y chính là đại tướng Thượng Hoài Châu được quân sư Hàn Trị Thủy của Mạnh Hải Công phái tới Giang Đô chấp hành một nhiệm vụ bí mật.
Bọn họ ăn mặc thành bộ dạng thương nhân, ở Giang Đô không có chút thu hút nào. Bọn họ vừa rời thuyền, một gã lái buôn ánh mắt cơ linh liền chạy tới chào đón:
- Ba vị, có gì cần tiểu nhân cống hiến sức lực chăng?
Loại lái buôn này chuyên môn giới thiệu nhà trọ cho khách từ bên ngoài, hoặc là tìm đường giúp bọn họ, sau đó thu một chút phí dụng, có không ít trên bến tàu Giang Đô. Thượng Hoài Châu đảo mắt một cái, hỏi:
- Chúng ta muốn tìm quan nha Chiêu thảo sử Giang Hoài, ở chỗ nào?
- Rất gần, chính là một tòa quan nha rất khí phái bên tay trái cửa bắc, trên còn có cờ Chiêu thảo sử. Nhưng ta nói cho ngươi biết, Trương tướng quân đang chinh chiến bên ngoài, không ở trong quan nha, chỉ sợ một thời gian nữa mới có thể trở về.
- Ta không tìm Trương tướng quân, gần quan nha Chiêu thảo sử có quán rượu và nhà trọ nào không?
- Có! Có! Đối diện là một quán rượu tên là “Quảng Lăng Xuân”, trong ngõ nhỏ bên cạnh còn có nhà trọ, cũng mở quán rượu, điều kiện rất tốt, tiểu nhân dẫn mấy vị qua đó chứ?
Lái buôn nhìn ra người nhỏ gầy trước mắt này mới là đầu lĩnh, hai người bên cạnh bất quá chỉ là tùy tùng của y, gã liền trở nên cực kỳ cung kính với Thượng Hoài Châu.
- Không cần, tự chúng ta đi!
Thượng Hoài Châu lấy ra một ít tiền thưởng cho gã, mang theo hai gã tùy tùng nghênh ngang đi vào thành Giang Đô. Nhưng bọn họ cũng không trực tiếp đến cửa bắc, mà đi từ cửa tây vào thành, tìm một gia đình trong hẻm nhỏ. Nơi này vốn là một điểm liên lạc Lý Tử Thông thiết lập ở Giang Đô. Sau khi Mạnh Hải Công thay thế Lý Tử Thông, điểm liên lạc này cũng được Mạnh Hải Công sử dụng.
Thượng Hoài Châu gõ cửa, một lát sau, cửa mở ra một đường nhỏ, lộ ra một đôi mắt cảnh giác. Y liếc mắt liền nhận ra Thượng Hoài Châu, vội vàng mở cửa:
- Hóa ra là Thượng tướng quân, mau mời vào!
Thượng Hoài Châu đi vào nhà, liếc mắt nhìn người đàn ông trung niên này, cười nói:
- Tần quản sự ở Giang Đô vẫn suôn sẻ nhỉ!
Người đàn ông trung niên cười khổ một tiếng:
- Suôn sẻ gì đâu, cả ngày sống trong căng thẳng thôi.
Thượng Hoài Châu thấy đồ vật trong sân có chút cũ nát, phỏng chừng cuộc sống cũng không tốt đẹp gì, liền lấy ra một thỏi hoàng kim 50 lượng ném cho y:
- Đây là Hàn quân sư thưởng cho ngươi.
Người đàn ông trung niên tiếp nhận vàng vô cùng cảm kích, liên tục gật đầu:
- Đa tạ Thượng tướng quân, đa tạ!
Thượng Hoài Châu cười, lại lấy ra một danh sách đưa cho y:
- Đây là một ít vật phẩm ta cần, thay ta chuẩn bị một chút, hai ngày này ta sẽ dùng.
Người đàn ông trung niên tiếp nhận tờ giấy hơi sửng sốt, Thượng Hoài Châu nói:
- Chuyện không liên quan đến mình thì đừng nên hỏi nhiều, nếu không chết như thế nào cũng không biết.
- Ty chức hiểu, vậy ty chức đi chuẩn bị cho tướng quân, mời tướng quân vào nhà nghỉ ngơi.
Thượng Hoài Châu hừ lạnh một tiếng, mang theo hai gã tùy tùng đi vào phòng.
***
Hai ngày này, trong phủ Trương Huyễn loạn thành một đoàn. Ngay ngày hôm qua, thân thể phu nhân không khoẻ, mời danh y đến khám và chữa bệnh. Không ngờ xem bệnh ra hỉ mạch, phu nhân mang thai, thực khiến cho trên dưới trong phủ hân hoan vô hạn. Lư Thanh cũng vui sướng dị thường, nàng vội vàng viết thư nói cho trượng phu ở quận Hạ Bì phương xa, để hắn cũng được hưởng niềm vui sướng trở thành phụ thân.
Tuy nhiên khiến Lư Thanh có chút khó khăn chính là, Trương Xuất Trần phải cáo từ rời đi. Trương Xuất Trần ở chỗ nàng đã được hai tháng, hai người đã trở thành bạn tốt tâm đầu ý hợp. Nhưng thiên hạ không có buổi tiệc nào không tàn, ở dù lâu nhưng cuối cùng vẫn là khách.
Trong phòng, Trương Xuất Trần rót một chén trà cho Lư Thanh, cười nói:
- Khoảng thời gian này ta ở cùng với tỷ, là khoảng thời gian vui vẻ nhất trong đời ta…
Không đợi Trương Xuất Trần nói xong, Lư Thanh liền oán giận nói:
- Nếu đã vui vẻ, vậy tại sao không tiếp tục ở lại đi, chẳng lẽ ta làm chậm trễ muội, cho nên muội cảm thấy không được tự nhiên?
- Không phải, Thanh tỷ đối với ta như tỷ muội, chỉ là nghĩa phụ qua đời, ta dù sao cũng phải đến quỳ bái trước mộ ông ấy, cảm kích công ơn nuôi dưỡng của ông ấy với ta!
- Muội đã nói với ta, y chỉ vì bồi dưỡng…
Lư Thanh không có nói tiếp. Trương Xuất Trần đã nói với nàng, Đậu Khánh thu dưỡng không ít cô nhi bé gái mồ côi, cuối cùng đều bồi dưỡng thành Huyền Vũ Hỏa Phượng. Bởi vì nàng là người nổi bật trong Hỏa Phượng, mới được Đậu Khánh coi trọng.
Trương Xuất Trần trầm mặc một lát, cúi đầu nói:
- Nhưng bất kể như thế nào, ông ấy đã nuôi ta lớn. Nếu không cũng không có ta ngày hôm nay, chắc đã sớm luân lạc chốn phong trần. Về tình về lý ta vẫn phải đi bái tế ông ấy.
- Được rồi! Ta không ngăn cản muội đi Trường An, nhưng sau khi bái tế muội vẫn phải trở về. Một mình ta làm sao đối mặt được với việc sinh con.
Trương Xuất Trần mỉm cười:
- Lần đầu tiên nghe nói có người sợ sinh con. Được rồi! Ta đi mấy tháng, chờ lúc tỷ sắp sinh, nhất định sẽ trở về.
Nói đến đây, Trương Xuất Trần liếc mắt nhìn một nữ thị vệ trong viện, cười nói:
- Dù sao trong phủ có mười hai nữ thị vệ bảo vệ tỷ an toàn, ta cũng không lo lắng, ta đi mấy tháng sẽ trở lại.
Lư Thanh hé miệng cười:
- Đợi sau khi muội trở lại, ta sẽ lưu ý cho muội một chút, tìm cho muội một vị hôn phu tốt, như vậy sẽ giữ được muội rồi.
Sắc mặt Trương Xuất Trần hơi đổi, sau một lúc lâu, miễn cưỡng cười nói:
- Vậy cũng không cần, ta đã quen bốn biển là nhà, đời này không muốn lập gia đình, Thanh tỷ không cần quan tâm.
Lư Thanh nói xong cũng hơi hối hận rồi, nàng biết mình không nên nói lời này. Trương Xuất Trần vẫn ở trong phủ của mình, vô thân vô cố, nàng có thể không biết nguyên nhân sao?
Trong lòng Lư Thanh không khỏi thở dài một tiếng. Chuyện này nói dễ dàng cũng dễ dàng, nhưng nói phiền toái cũng rất phiền toái, dù sao cũng là chuyện của hai người nha!
- Được rồi! Ta thu hồi câu vừa rồi, Vũ nương khi nào thì đi?
- Chiều ta sẽ đi, định ngồi thuyền quay về Lạc Dương, nói không chừng sẽ gặp được phu quân của tỷ ở Từ Châu. Có muốn ta thuận tiên chuyển thư cho tỷ không?
Trương Xuất Trần vừa cười nói:
- Ta chỉ đùa một chút thôi, nào có chuyện trùng hợp như vậy.