Từ khi có bầu, Lư Thanh giữ gìn càng thêm cẩn thận, trước kia còn ra ngoài một chút, hiện tại ngay cả cửa cũng không qua một bước, tâm tư của nàng đều tập trung vào đứa nhỏ tương lai, cả ngày suy nghĩ cho đứa nhỏ mặc gì, lấy tên gì? Là nam hay là nữ? Trong lòng có điều gửi gắm, cũng không cảm thấy rảnh rỗi buồn bực.
Ban đêm, trời đổ cơn mưa nhỏ tí tách tí tách, Lư Thanh ngồi một mình trước cửa sổ, chống cằm suy nghĩ. Chiều nay Xuất Trần đã đi, Lư Thanh vẫn đang suy nghĩ nàng có thể tình cờ gặp phu quân mình ở quận Hạ Bì hay không?
Kỳ thật dựa vào sự thông minh của Lư Thanh, làm sao nàng có thể không nhìn ra tâm tư của Xuất Trần? Mỗi lần phu quân đi ra ngoài, nàng đều tìm các loại lý do tránh né, nhưng đồng thời lại không muốn rời khỏi phủ trạch nhà mình. Lư Thanh cũng là nữ nhân, nữ nhân sao lại không hiểu nữ nhân chứ?
Kỳ thật Lư Thanh cũng không phải không muốn thành toàn cho nàng, chỉ là Xuất Trần có nguyện ý làm bình thê không? Hơn nữa phu quân có nhận nàng hay không cũng là điều kiện tiên quyết. Nếu xử lý không thỏa đáng, tùy tiện vạch trần chuyện này cũng chỉ làm cho mọi người xấu hổ, cuối cùng tan rã trong không vui, chuyện tốt cũng biến thành chuyện xấu.
Lư Thanh không khỏi khe khẽ thở dài. Đúng lúc này, nàng nghe thấy một tiếng “A!” từ bên ngoài truyền đến, hình như là tiếng kêu thảm của một nữ nhân, Lư Thanh sợ tới mức lập tức đứng lên.
- Ngọc Nga!
Nàng vội vàng hô.
Một nữ thị vệ bước nhanh đến trước cửa sổ:
- Phu nhân, làm sao vậy?
- Vừa rồi ngươi có nghe thấy có người kêu to không?
- Ta cũng nghe thấy, ta đang muốn đi qua xem một chút.
Lư Thanh nhìn viện tử và bóng cây tối như mực bên ngoài, trong nội tâm nàng lần đầu tiên cảm nhận được sợ hãi, vội vàng nói:
- Ngươi đừng đi!
- Vâng! Phu nhân yên tâm, ta sẽ không rời đi.
Lư Thanh quay đầu lại nhìn thoáng qua, lại hỏi:
- A Viên và Lê Hương đâu?
- Các nàng đi Giang Dương rồi, hình như vẫn chưa về.
- Hai cô nàng chết dầm kia, chơi đến váng đầu rồi sao?
Lư Thanh thấp giọng oán giận một câu.
Đúng lúc này, bên ngoài lại truyền tới tiếng hô to:
- Các ngươi là ai, đứng lại!
Ngay sau đó là hai tiếng kêu thảm, lần này nghe cực kỳ rõ ràng, là tiếng kêu của nữ thị vệ ngoại viện, còn có một thanh âm nam tử.
Lư Thanh lập tức kinh sợ đến sắc mặt trắng bệch, lùi liên tiếp về phía sau vài bước. Chỉ thấy từ cửa sân xông vào hai người, đều mặc áo đen, trong tay cầm đoản kiếm sáng loáng. Người cầm đầu dáng người vô cùng thấp bé, giống như một con khỉ. Chỉ thấy y tung người một cái, bay lên trời, đánh về phía Lư Thanh bên này.
Nữ thị vệ Ngọc Nga kinh hãi, xoay người phóng đi, lại bị một tên áo đen khác ngăn cản. Xoát! Xoát! Xoát! Đâm ba kiếm liên tiếp bức trụ nữ thị vệ.
Lư Thanh sợ tới mức quát to một tiếng, xoay người muốn chạy, lại bị cái bàn ngăn trở, lập tức té ngã trên đất. Nàng sợ hãi cuộn mình đứng lên, tay che miệng, vẻ mặt hoảng sợ nhìn sát thủ trước mặt. Nam tử gầy gò bỏ khăn che mặt ra, chính là Thượng Hoài Châu. Y cười độc ác, cầm kiếm đi đến chỗ Lư Thanh.
- Thượng Hoài Châu ta cũng không giết nữ nhân, nhưng đây là quân lệnh, cũng vì trượng phu ngươi nợ ta, chỉ phá lệ một lần.
Y huơ kiếm đánh tới Lư Thanh. Đúng lúc chỉ mành treo chuông này, chỉ nghe một tiếng mắng giận dữ trên đỉnh đầu:
- Ác tặc nhận lấy cái chết!
Thượng Hoài Châu chỉ cảm thấy một trận lạnh lẽo trên cổ mình, trong lòng y hoảng hốt, xoay người tránh đi theo hướng hàn phong. “Phốc!”, cổ tránh thoát một kiếp nhưng tai lại bị gọt đi một nửa.
Thượng Hoài Châu sợ tới mức hồn bay phách lạc, lộn hai vòng vào trong sân. Không đợi y đứng dậy, phía sau lại một trận hàn phong, chỉ nghe “Răng rắc!” một tiếng, tay phải của y đã bị chém bay.
- A!
Thượng Hoài Châu đau đớn khàn giọng kêu to, bò dậy chạy ra ngoài viện tử. Lúc này, một đám nữ thị vệ tức giận vọt tới, các nàng không dung tình chút nào, loạn kiếm đánh xuống, Thượng Hoài Châu đi tập tễnh không kịp chạy trốn, bị bảy tám kiếm đâm xuyên thân thể, chết thảm tại chỗ.
Thượng Hoài Châu đến khi chết cũng không biết mình thua trên tay người nào. Một nữ tử áo đỏ cầm kiếm đứng sau y, chính là Trương Xuất Trần vừa đi mà quay lại. Nàng thấy đám nữ thị vệ vây một gã áo đen khác lại, mắt thấy sắp hạ sát thủ, nàng vội hô to:
- Không được giết y, giữ lại người sống!
Chúng nữ thị vệ đánh ngã tên áo đen xuống đất, nhanh chóng trói lại. Lúc này Trương Xuất Trần mới chạy vào phòng. Lư Thanh đã đứng lên, dựa vào tường, vẫn chưa hoàn hồn. Trương Xuất Trần vội vàng đỡ lấy nàng:
- Thanh tỷ, chúng ta vào buồng trong!
Trương Xuất Trần đỡ lấy Lư Thanh đang nôn khan từng đợt vào buồng trong ngồi, lại rót cho nàng một chén nước, Lư Thanh uống một hớp, từ từ bình tĩnh trở lại.
- Vũ nương, không phải muội đã đi rồi sao? Sao lại trở lại?
- Đừng nói nữa!
Trương Xuất Trần cười khổ nói:
- Khi ta đi ra ngoài đã nhìn thấy ba người ở tửu quán đối diện lén lút nhìn chằm chằm vào phủ trạch thương lượng gì đó. Lúc đầu ta cũng không để ý, nhưng càng nghĩ lại càng thấy không đúng, lại nửa đường rời thuyền chạy về. Cũng nhờ ông trời có mắt, vừa lúc đến kịp nếu không ta sẽ tiếc nuối cả đời.
Trong lòng Lư Thanh cảm kích vạn phần, kéo tay nàng nói:
- Là ông trời đưa muội tới, để muội cứu ta một mạng, cũng đã cứu mạng đứa nhỏ trong bụng ta.
Trương Xuất Trần hơi ngượng ngùng nói:
- Đừng nói như vậy, chúng ta tình như tỷ muội, ta sao có thể không cứu tỷ.
- Không biết là ai muốn giết ta?
Lư Thanh nhớ tới lời tên thích khách nhỏ gầy kia, trong lòng hiểu rõ vài phần, không khỏi cắn răng oán hận nói:
- Mấy tên tiểu nhân đê tiện đó, trên chiến trường không đánh lại phu quân ta, lại chạy tới ám sát người nhà của chàng, còn gọi gì là anh hùng?
Trong lòng Trương Xuất Trần thở dài. Nàng xuất thân Hỏa Phượng, loại chuyện này đã chứng kiến rất nhiều, rất nhiều người chỉ cần đạt được mục đích, tuyệt sẽ không từ thủ đoạn gì. Nếu Lư Thanh bị ám sát, Trương Huyễn cực kỳ có thể sẽ lui binh, những người đó đã đạt được mục đích rồi.
Nghĩ vậy, nàng ôm bờ vai của Lư Thanh trầm giọng nói:
- Từ giờ trở đi, ta sẽ không rời tỷ, cũng chỉ có ta mới có thể bảo vệ tỷ bình an, việc bái tế nghĩa phụ, qua hai năm rồi nói sau!
***
Trương Huyễn vẫn chưa biết ở Giang Đô đã có án ám sát nhằm vào người nhà của hắn. Lúc này hắn suất lĩnh quân đội sát nhập quận Bành Thành. Sắc trời đã muộn, Trương Huyễn hạ doanh ở phía đông bắc ngoài huyện Bành Thành chừng mười dặm. Hắn rất lo lắng Mạnh Hải Công sẽ phá vây ở mặt bắc Thanh Châu, lệnh riêng cho Bùi Hành Nghiễm dẫn kỵ binh đi về mặt bắc, ngăn chặn Mạnh Hải Công rút lui về phía bắc.
Nhưng sự thật cũng là như thế, ngay lúc Trương Huyễn suất quân tiến vào quận Bành Thành, rốt cuộc Mạnh Hải Công cũng chấp nhận đề nghị của Hàn Trị Thủy, chia hai đường, y lưu lại hai vạn quỷ quân Mạnh Đạm tử thủ huyện Bành Thành, cầm chân quân Tùy, chính y thì dẫn ba vạn quân lui về phía quận Lỗ.
Cuối cùng Mạnh Hải Công cũng chấp nhận sự thật, y đánh không lại hai chi quân đội của Dương Nghĩa Thần và Trương Huyễn giáp công, chỉ có đường bắc thượng Thanh Châu, xây dựng căn cơ ở Thanh Châu.
Trương Huyễn cũng không lập tức truy kích Mạnh Hải Công, có kỵ binh của Bùi Hành Nghiễm kiềm chế, tốc độ rút lui về phía bắc của Mạnh Hải Công chắc chắn sẽ không mau. Hắn cần thương lượng phương án hành động tiếp theo với Dương Nghĩa Thần.
- Tướng quân, quân đội của Dương đại soái đến rồi!
Một gã thân binh đứng trước cửa trướng bẩm báo.
Trương Huyễn mừng rỡ, bước nhanh ra khỏi đại doanh nghênh đón. Từ xa thấy một chi quân đội quy mô lớn dưới ánh nắng chiều đang chậm rãi đi đến bên này. Mười mấy tên kỵ binh thám báo chạy vội đi tra xét. Một lát sau, đội quân dừng lại ở ngoài vài dặm. Một đội kỵ binh đi theo thám báo về phía đại doanh.
Cầm đầu là một đại tướng ngoài năm mươi tuổi, dáng người cao gầy tinh tráng, ánh mắt sắc bén, một chòm râu tung bay dưới cằm, có vẻ cực kỳ uy phong nho nhã, chính là danh tướng Đại Tùy Dương Nghĩa Thần.
Trương Huyễn cười tiếp đón, ôm quyền thi lễ nói:
- Ty chức tham kiến đại soái!
Bất kể là chức quan, tước vị hay kinh nghiệm lý lịch của Trương Huyễn đều kém xa Dương Nghĩa Thần. Thậm chí ngay cả Trương Tu Đà cũng phải cung kính thi lễ với Dương Nghĩa Thần. Nhưng Dương Nghĩa Thần lại không có từ trên cao nhìn xuống, ông ta cười lớn đáp lễ với Trương Huyễn:
- Ta cũng cửu ngưởng Trương tướng quân tuổi trẻ tài cao đã lâu, hôm nay vừa thấy, quả nhiên danh bất hư truyền!
Ông ta cười nói:
- Mặc dù là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng chúng ta đã sớm ăn ý với nhau.
Trương Huyễn biết ông ta nói về việc tấn công Tôn Tuyên Nhã. Lúc ấy Tôn Tuyên Nhã và Mạnh Hải Công kết minh, Dương Nghĩa Thần đảm nhiệm thông thủ Bành Thành nhìn chằm chằm Mạnh Hải Công, khiến cho Tôn Tuyên Nhã tứ cố vô thân, cuối cùng bị Trương Huyễn đánh tan.
- Đại soái nói không sai, ty chức ở quận Lang Gia đã từng phối hợp ăn ý với đại soái. Đây cũng là lần thứ hai chúng ta phối hợp, vẫn ăn ý như cũ!
Dương Nghĩa Thần cười to, kéo tay Trương Huyễn vào đại doanh. Điều này chứng tỏ quan hệ của bọn họ thân mật khăng khít.
Đi vào soái trướng, Dương Nghĩa Thần đi theo Trương Huyễn đến trước bản đồ. Bản đồ là sa bàn bốn quận Từ Châu Trương Huyễn mới chế thành. Thành trì, trấn nhỏ, con sông, cầu, đồi núi, đường trên sa bàn vô cùng rõ ràng, Dương Nghĩa Thần lập tức bị hấp dẫn. Ông ta nhìn một lúc lâu, khen từ đáy lòng:
- Đây chính là bảo bối đánh giặc đây! Ta ngây người ở Từ Châu bốn năm, chỉ sợ không biết rõ tình hình các nơi như trên món đồ chơi này.
Trương Huyễn cười cười, nhặt cây gỗ lên chỉ vào trấn nhỏ mặt bắc Bành Thành nói:
- Nơi này là trấn Cổ Vương, quân đội của chúng ta đóng quân ở phía tây trấn nhỏ này, cách huyện Bành Thành chừng mười dặm. Trước mắt quân giặc chia hai đường, một đường cự thủ Bành Thành, một đường khác bắc thượng Thanh Châu. Ta muốn thương lượng với Đại soái một chút, Đại soái phụ trách thu phục Bành Thành, ta đuổi bắt quân phản loạn bắc thượng, không biết đại soái có đồng ý hay không?
Dương Nghĩa Thần khẽ cười nói:
- Binh lực của ta nhiều hơn ngươi nhiều, hẳn là ta đuổi bắt chủ lực quân địch mới đúng.
- Không phải như vậy!
Trương Huyễn vội vàng giải thích nói:
- Huynh đệ trong quân ta phần lớn đều là người Thanh Châu, nghe nói Mạnh Hải Công suất quân bắc xâm Thanh Châu, các huynh đệ đều lòng nóng như lửa đốt, cho nên vẫn để ta truy kích. Mặt khác, ta đã phái một đội kỵ binh đi quấy rầy quân giặc, bọn họ đi không nhanh.
Dương Nghĩa Thần trầm tư chốc lát nói:
- Như vậy đi! Ta rất nắm chắc cướp lại Bành Thành. Ta sẽ nhanh chóng đoạt được huyện Bành Thành, sau đó suất quân bắc thượng giúp ngươi, ngươi thấy thế nào?
Trương Huyễn vui vẻ gật đầu:
- Vậy chúng ta liền một lời đã định!