Từ quận Bành Thành về phía bắc gần như đều là bình nguyên rộng lớn, ở giữa cũng có một chút đồi núi sườn đất, ngoại trừ ruộng lúa còn có rừng rậm rộng lớn, ngoài ra còn có một đầm lầy hẹp dài mấy trăm dặm, đó là Sơn Hồ sau này. Lúc này hồ nước còn chưa hoàn toàn thành hình nhưng đã trở thành đầm lầy, ở giữa mặt nước rộng lớn, mấy trăm dặm hoang tàn vắng vẻ.
Kỳ thật Mạnh Hải Công cũng không muốn đi Thanh Châu. Y muốn trở về sào huyệt cũ của mình, quận Đông Hải. Chỉ là quận Hạ Bì đã bị Trương Huyễn chiếm, đường đi quận Đông Hải đã bị phá hỏng, trong lòng y sợ hãi Trương Huyễn, không thể không buông tha ý nghĩ trở về quận Đông Hải, bị ép bắc thượng Thanh Châu.
Ba vạn đại quân trùng trùng điệp điệp hành quân trên đường lớn bắc bộ Bành Thành. Một bên đường lớn là đầm lầy hẹp dài mấy trăm dặm, bên kia là Tứ Thủy rộng lớn, phần đất có thể đi được chỉ rộng vài dặm, khiến đội ngũ cực kỳ dài. Ba vạn đại quân cộng thêm hậu cần quân nhu kéo dài chừng hơn hai mươi dặm.
Đương nhiên, bọn họ cũng có thể đi huyện Bái bắc thượng, nhưng bên đó đường khá xa, cuối cùng Mạnh Hải Công cũng từ bỏ đi huyện Bái, mà lựa chọn men theo Tứ Thủy bắc thượng.
Tâm tình Mạnh Hải Công lúc này thực sự rất không tốt. Từ lúc đầu khởi binh đánh Từ Châu, nắm giữ hơn mười vạn quân, cũng đánh bại đại tướng quân Trương Cẩn, khi đó huy hoàng cỡ nào. Nhưng không đến hai tháng ngắn ngủi, bọn họ liền nhanh chóng suy tàn, chỉ còn lại có mấy vạn quân đội. Sự đối lập thật khiến cho người ta thổn thức.
Mạnh Hải Công cũng từng suy xét nguyên nhân thất bại, ngoại trừ đối thủ quá mạnh mẽ, còn có một nguyên nhân trọng yếu là thủ hạ đại tướng của y nhanh chóng sa đọa, một đám sa vào tửu sắc. Trên làm dưới theo, ngắn ngủn hai tháng, thanh lâu trong Bành Thành đã từ tám nhà lên đến hơn ba mươi nhà, toàn bộ thành trì tràn ngập mùi rượu, sức chiến đấu suy bại, bọn họ làm sao có thể không bại?
Lúc này, con trai Mạnh Nghĩa của Mạnh Hải Công cưỡi đuổi theo phụ thân, nói:
- Phụ thân để tam thúc thủ huyện Bành Thành, con cảm thấy đó là phân tán binh lực của chúng ta.
Mạnh Hải Công hung hăng trừng mắt nhìn gã:
- Chúng ta phân tán binh lực, làm cho quân Tùy cũng phân tán binh lực, ít nhất là Dương Nghĩa Thần sẽ không bắc thượng nữa, chúng ta chỉ cần đối mặt với quân đội của Trương Huyễn. Nếu đánh bại hắn, chúng ta có thể đông sơn tái khởi ở Thanh Châu. Ngươi nghĩ rằng ta không suy xét đến sao?
- Con biết sai!
Mạnh Nghĩa thấy phụ thân tức giận, không nói thêm gì nữa. Dừng một chút, y lại thấp giọng nói:
- Con còn nghe được một chuyện, chỉ sợ sự tình liên quan trọng đại.
- Có chuyện gì cứ việc nói thẳng, không cần ấp a ấp úng.
- Vâng! Con nghe nói Thượng Hoài Châu được quân sư bí mật phái đến Giang Đô.
Trong lòng Mạnh Hải Công nhảy dựng. Y còn đang thắc mắc sao không thấy Thượng Hoài Châu, hóa ra là bị Hàn Trị Thủy phái đi. Lúc này Mạnh Hải Công nghĩ tới một chuyện, Hàn Trị Thủy từng đề nghị với mình một việc, lúc ấy bị mình từ chối. Chẳng lẽ y thật sự làm sau lưng mình sao?
Trong lòng Mạnh Hải Công vừa vội vừa giận, lập tức ra lệnh:
- Nhanh gọi quân sư đến gặp ta!
Y lại nói với con trai Mạnh Nghĩa:
- Ngươi còn biết gì nữa?
- Con nghe nói quân sư muốn ám sát người nhà Trương Huyễn, bức Trương Huyễn lui binh.
Mạnh Hải Công hận đến âm thầm cắn răng, quả nhiên là có chuyện như vậy. Hàn Trị Thủy hại chết mình rồi.
Lúc này, Hàn Trị Thủy vội vàng tìm tới:
- Chủ công tìm ta có việc sao?
Mạnh Hải Công liếc mắt ra hiệu cho con trai một cái, để y rời đi trước một bước. Lúc này Mạnh Hải Công mới bất động thanh sắc nói:
- Ta muốn thương lượng với quân sư một chút, hiện tại đội ngũ của chúng ta quá dài, hậu cần quân nhu dễ dàng bị quân Tùy tập kích, ta muốn vượt qua Tứ Thủy ở huyện Lưu sau đó đi huyện Bái bắc thượng. Quân sư cảm thấy thế nào?
Hàn Trị Thủy chần chừ một chút:
- Nếu bây giờ đi huyện Bái, còn không bằng ngay từ đầu đã đi huyện Bái. Bên đó cách quận Lỗ nhiều hơn một trăm năm mươi dặm, lãng phí một ngày rưỡi thời gian, còn không bằng cắn răng trực tiếp bắc thượng.
- Chắc quân sư chưa rõ ý ta. Ta nghĩ rằng quân ở Bành Thành sẽ cầm chân Dương Nghĩa Thần, rất có thể chỉ có quân đội của Trương Huyễn đuổi theo chúng ta. Ta muốn quyết chiến với Trương Huyễn ở huyện Bái. Nếu có thể, ta vẫn không muốn đi Thanh Châu.
Hàn Trị Thủy ngạc nhiên:
- Vì sao đại vương lại thay đổi chủ ý?
- Bộ hạ của ta phần lớn là người Từ Châu, để bọn họ đi Thanh Châu, có suy xét qua cảm nghĩ của bọn họ chưa?
- Nhưng đại vương phải làm đại sự, sao có thể quan tâm đến việc nhỏ ấy. Sau khi đứng vững căn cơ ở Thanh Châu, giết về cũng không muộn.
Sắc mặt Mạnh Hải Công càng thêm âm trầm, lạnh lùng nói:
- Chẳng lẽ ta quyết định một việc cũng không được sao?
Hàn Trị Thủy im lặng, sau một lúc lâu y gật gật đầu:
- Nếu đại vương đã quyết định đánh với Trương Huyễn một trận, ty chức không có ý kiến, ty chức đi trước chuẩn bị!
Hàn Trị Thủy xoay người đi. Mạnh Hải Công thủy chung vẫn không nói về việc Thượng Hoài Châu. Bây giờ vẫn là lúc dùng người, y còn chưa muốn trở mặt với Hàn Trị Thủy. Y ngẩng đầu nhìn trời, thấy sắc trời đã tối, y hạ lệnh:
- Hành quân thêm hai mươi dặm nữa rồi hạ doanh!
Đúng lúc này, phía sau truyền đến một mảnh ồn ào, có người hô to:
- Hậu quân xảy ra chuyện rồi!
Hải Công giật mình kinh hãi, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy khói đặc cuồn cuộn xa xa, đúng là phương hướng lương thảo quân nhu của y. Mạnh Hải Công quá sợ hãi, giục ngựa chạy gấp về phía sau.
Một đội kỵ binh quân Tùy hơn ngàn người do Bùi Hành Nghiễm suất lĩnh đột phá tuyến phòng ngự hậu quân. Bọn họ phóng hỏa trên xe ngựa chở đầy lương thực và cỏ khô. Thế lửa lan tràn rất mạnh, ngay cả xe ngựa vận chuyển lều trại bên cạnh cũng bị cháy theo.
Chiến mã phi nhanh, binh lính quân Tùy ném từng cây đuốc lên xe ngựa. Những xe ngựa còn lại dù không kịp thiêu hủy, cũng sẽ bị quân Tùy vung đao chém đứt trục xe. Trục xe vừa đứt, toàn bộ xe ngựa cũng xem như bị hủy.
Lúc này, hơn vạn quân giặc phía xa mãnh liệt nhào tới bên này, Bùi Hành Nghiễm thấy thế tới của đối phương quá hung mãnh, ra lệnh:
- Lui lại!
Nhiều đội kỵ binh đều quay đầu, theo Bùi Hành Nghiễm lui về hướng đông nam. Ở bên đó quân Tùy đã mở sẵn một lối đi, một lát sau, kỵ binh quân Tùy đã lui về hết.
Quân giặc đánh tới từ bốn phương tám hướng, bọn họ bất chấp truy kích quân Tùy, liều mạng cứu lương thực vật tư. Lúc này, Mạnh Hải Công cũng chạy đến, nhìn đống xe ngựa quân nhu bị cháy sạch, y tức giận đến xanh mặt, nắm tay đến mức kêu lên răng rắc. Hơn vạn người bảo hộ đồ hậu cần quân nhu, cứ như vậy bị kỵ binh quân Tùy dễ dàng phá hoại. Nếu là hai bên đối chọi, mình còn bao nhiêu phần thắng?
- Phụ thân, không thể đi tiếp nữa, hạ doanh thôi!
Mạnh Nghĩa ở một bên thấp giọng khuyên nhủ.
Mạnh Hải Công vốn định đến trú doanh ở huyện Lưu, nhưng sự tình trước mắt thật sự không xong, phần lớn bộ phận xe ngựa đều bị hư hao, lương thực vật tư chồng chất như núi, chờ bọn họ thu thập xong, sắc trời cũng đã sớm tối mịt. Bất đắc dĩ, Mạnh Hải Công đành phải quát lớn:
- Truyền mệnh lệnh của ta, trú doanh tại chỗ!
***
Ngay lúc quân phản loạn trú doanh tại chỗ, Trương Huyễn suất lĩnh một vạn năm ngàn đại quân đã hạ đại doanh ở ngoài ba mươi dặm. Quân đội của hắn từ quận Hạ Bì tiến vào quận Bành Thành một đường đuổi theo, trên cơ bản không nghỉ ngơi chút nào, binh lính đều vô cùng mệt mỏi. Mặc dù đã đuổi kịp quân giặc, nhưng Trương Huyễn vẫn không muốn mạo hiểm, lệnh cho binh lính trú doanh nghỉ ngơi ngay tại chỗ.
Trong đại trướng, Trương Huyễn khoanh tay đứng trước sa bàn, ánh mắt lóe ra lửa giận. Ngay vừa rồi hắn nhận được tin tức từ Giang Đô truyền đến, Mạnh Hải Công không ngờ lại phái thích khách đi ám sát người nhà hắn, cũng may Trương Xuất Trần bảo hộ kịp thời, thích khách mới không thành công. Nhưng loại hành vi ti tiện này làm hắn tức giận đến cả người phát run.
Bọn họ nghĩ giết người nhà của mình, mình sẽ rút quân về Giang Hoài, lại không nghĩ rằng nếu ám sát người nhà mình, mình sẽ trả thù gấp trăm nghìn lần.
Trương Huyễn cố gắng kiềm chế cơn giận của mình. Thê tử mang thai khiến cho hắn vui mừng vạn phần, nhưng lần ám sát này cũng khiến cho hắn ý thức được, tương lai hắn không chỉ gặp phải quân địch uy hiếp, còn có kẻ thù trả thù hắn. Hắn nhất định phải tăng cường bảo vệ vợ con thêm nữa trong tương lai.
- Bùi tướng quân đến rồi!
Lời bẩm báo ngoài trướng đã cắt đứt suy nghĩ của Trương Huyễn, hắn gật gật đầu:
- Để y tiến vào!
Một lát, Bùi Hành Nghiễm bước vào đại trướng, quì một gối thi lễ:
- Ty chức tham kiến tướng quân.
- Mau mau đứng lên!
Trương Huyễn vội vàng cười nâng y dậy:
- Đang chờ tình báo, trước tiên nói cho ta một chút tình hình quân địch đi.
- Hồi bẩm tướng quân, hôm nay ty chức đã đánh lén quân nhu quân địch. Vốn cũng không ôm hy vọng gì, dù sao đoàn xe quân nhu được hơn vạn quân đội hộ vệ, không ngờ lại dễ dàng xuyên qua phòng tuyến của đối phương, ty chức có một loại cảm giác rất kỳ quái.
- Cảm giác kỳ quái gì?
Trương Huyễn hỏi.
- Ty chức cảm thấy quân phản loạn dường như hy vọng chúng ta có thể thiêu hủy lương thực quân nhu. Khi chúng ta tiến lên, bọn họ đều tránh về hai bên, hô rất hung hãn nhưng không thực sự ngăn chặn. Khi chúng ta đốt lương thực, bọn họ liền vây xem ở xa xa, thực sự rất thú vị.
Trương Huyễn mỉm cười:
- Đó có lẽ là một loại phản kháng vì bọn họ không muốn đi Thanh Châu. Binh lính quân phản loạn đều là người Từ Châu, ai cũng không muốn xa xứ bỏ chạy đến Thanh Châu, đốt lương thực, mọi người sẽ không phải đi nữa.
- Hình như có chuyện như vậy. Khí thế của quân phản loạn rơi xuống rất thấp, tốc độ hành quân bắc thượng rất chậm.
Trương Huyễn khoanh tay đi tới lui vài bước, trầm tư một lát nói với Bùi Hành Nghiễm:
- Mặc kệ phỏng đoán của chúng ta có chính xác hay không, kế làm cho quân địch mệt mỏi nhất định phải có. Các ngươi cũng không cần đánh lén quân nhu lương thảo nữa, chỉ cần quấy rối quân địch, không cho bọn họ nghỉ ngơi, tận lực làm cho bọn họ mỏi mệt không chịu nổi.
- Ty chức hiểu!
Bùi Hành Nghiễm khom người thi lễ, bước nhanh rời đi.