Quân đội của Mạnh Hải Công hạ đại doanh, bốn phía cắm đầy trường mâu phòng hộ, bọn lính đều đã mỏi mệt không chịu nổi, ăn chút đồ linh tinh rồi chìm vào giấc ngủ.
Mạnh Hải Công lại thấp thỏm không yên. Y biết Thanh Châu là căn cơ của Trương Huyễn, bất kể thế nào Trương Huyễn cũng sẽ không cho phép y đi tới Thanh Châu, binh lính của Trương Huyễn cũng sẽ liều chết ngăn họ bắc thượng. Ngược lại, binh lính của y lại sĩ khí giảm mạnh, không chịu rời khỏi quê nhà, sự chênh lệch này đủ làm cho y hoàn toàn bại vong.
Mặc dù nhân số quân đội của y gấp đôi Trương Huyễn, nhưng cũng không phải cũng giống như Mạnh Đạm Quỷ sao? Gấp hai quân Thanh Châu của Trương Huyễn, lại vừa đánh một trận đã vỡ. Điều này làm cho Mạnh Hải Công lo âu vạn phần. Y bị Trương Huyễn nhìn chằm chằm, cuối cùng sẽ có kết quả gì?
Lúc này, con trai Mạnh Nghĩa lại đến trước cửa trướng, khom người nói:
- Phụ thân, con đã trở lại.
Mạnh Nghĩa đi điều tra chuyện hậu cần quân nhu hôm nay bị tập kích. Mạnh Hải Công thực sự cảm thấy kỳ quái, một vạn quân hộ vệ lương thảo quân nhu của y không ngờ lại bị quân Tùy dễ dàng phá mở phòng tuyến thành công. Y rất lo lắng liệu có nội ứng quân Tùy hay không, một khi có người ngầm đầu hàng quân Tùy, lúc đại chiến xảy ra lại tạo phản, hậu quả thực sự không tưởng tượng được.
- Tình hình điều tra thế nào?
Mạnh Hải Công cấp bách khó nhịn nổi hỏi.
- Trên cơ bản con đã điều tra xong, kỵ binh quân Tùy đột nhập từ phía đông nam, bên đó có ba nghìn quân thủ hộ, do đại tướng Triệu Thạch Đức suất lĩnh. Khi quân Tùy đột phá, đúng lúc Triệu Thạch Đức không ở trong đội ngũ, quân đội không có ai chỉ huy, kỵ binh quân Tùy liền dễ dàng đột phá.
- Triệu Thạch Đức đi đâu?
Mạnh Hải Công cả giận nói.
- Phụ thân, lúc ấy y bị quân sư gọi đi.
Mạnh Hải Công ngây ngốc một chút, Hàn Trị Thủy tìm đại tướng dưới tay mình làm gì, sao y lại không biết?
Mạnh Hải Công bỗng nhiên lại nhớ tới việc Hàn Trị Thủy mật lệnh cho Thượng Hoài Châu đến Giang Đô ám sát người nhà Trương Huyễn, cũng không báo cho mình, trong lòng y cảm thấy ghê tởm như nuốt một con gián. Hàn Trị Thủy này rốt cuộc có bao nhiêu chuyện lừa gạt mình, rốt cuộc gã muốn làm gì?
Trong lòng Mạnh Hải Công bắt đầu trở nên cảnh giác, y khẽ nói với con trai Mạnh Nghĩa:
- Ngươi phái tâm phúc chú ý quân sư, xem y rốt cuộc lui tới với bao nhiêu đại tướng.
Mạnh Nghĩa cả kinh:
- Phụ thân hoài nghi quân sư...
- Không thể không đề phòng, chúng ta cẩn thận một chút vẫn hơn.
- Con hiểu. Con sẽ sắp xếp người chú ý y, phụ thân còn gì chỉ bảo nữa không?
- Tạm thời không có, đi đi!
Mạnh Nghĩa thi lễ vội vàng rời đi. Mạnh Hải Công khoanh tay đi qua đi lại trong phòng, vốn y rất tín nhiệm Hàn Trị Thủy, nhưng từ khi chiến lược hai bên phát sinh xung đột, giữa bọn họ có một loại ngăn cách không nói rõ được. Hơn nữa Hàn Trị Thủy còn phái Thượng Hoài Châu đi Giang Đô sau lưng mình, điều này làm cho lòng tín nhiệm của Mạnh Hải Công đối với y bắt đầu dao động nghiêm trọng.
Đương nhiên, Mạnh Hải Công cũng biết trong thời khắc đối địch mấu chốt, trong nội bộ không nên phát sinh nội chiến, như vậy chỉ không công làm lợi cho Trương Huyễn. Y hẳn phải nói chuyện thẳng thắn với Hàn Trị Thủy một chút.
Nghĩ vậy, Mạnh Hải Công ra lệnh:
- Nhanh chóng mời quân sư tới gặp ta!
Hàn Trị Thủy cũng là nỗi lòng khó yên, không ngủ được. Y cũng cảm thấy sĩ khí quân đội đang hạ xuống, quân tâm không ổn làm y rất lo lắng. Y cũng không cho rằng nguyên nhân là do binh lính không muốn đi Thanh Châu, mà là vì Mạnh Hải Công chần chừ không quyết, làm hỏng chiến lược rút lui về phía bắc, làm cho chiến bại liên tục. Nếu Mạnh Hải Công chịu nghe lời y sát nhập Thanh Châu sớm một chút, tuyệt sẽ không có cảnh tượng hôm nay. Trong lòng Hàn Trị Thủy vừa hận vừa tức, lại không thể làm gì.
Rất nhanh, Hàn Trị Thủy vội vàng đi đến soái trướng, đi đến trước cửa, y tận lực kìm nén bất mãn trong lòng, làm cho mình khôi phục thái độ bình thường, lúc này mới bước nhanh đi đến trước cửa trướng:
- Đại vương, ty chức đến rồi.
- Mời quân sư vào!
Mạnh Hải Công cũng khôi phục vẻ mặt tươi cười của y, mời Hàn Trị Thủy ngồi xuống, lại bảo binh lính dâng trà:
- Muộn như vậy còn mời quân sư đến, quấy rầy quân sư nghỉ ngơi, thật là ngại quá.
- Đại vương khách khí, kỳ thật ty chức cũng không ngủ được.
- Vậy sao!
Mạnh Hải Công thở dài một tiếng:
- Hiện tại chiến cuộc rất bất lợi cho chúng ta, trong lòng mọi người khó chịu khổ sở, ta cũng trằn trọc khó ngủ!
- Kỳ thật ty chức cảm thấy Trương Huyễn cũng không đáng sợ. Hắn đơn giản chỉ là giỏi nắm bắt nhược điểm đối phương, một kích thành công. Mấu chốt là chúng ta không có nhược điểm, ít nhất là không để hắn nắm được nhược điểm, chúng ta hoàn toàn có thể đánh bại hắn.
- Quân sư nói không sai, vậy quân sư cảm thấy nhược điểm của chúng ta ở chỗ nào?
Sau một lúc lâu, Hàn Trị Thủy mới nói:
- Quân tâm! Sĩ khí!
Mạnh Hải Công trầm mặc. Một câu của Hàn Trị Thủy đã nói đến chỗ yếu hại. Lúc này, Hàn Trị Thủy lại nói:
- Hôm nay phát sinh việc quân Tùy tập kích hậu cần quân nhu, sau khi điều tra ta phát hiện quân ta cũng không có bao nhiêu thương vong, kỵ binh quân Tùy thậm chí không có người nào thương vong, đại vương nghĩ nguyên nhân là gì?
- Mời quân sư nói tiếp!
- Nguyên nhân chính là quân đội của chúng ta căn bản không chống cự, kỵ binh quân Tùy không tốn chút sức nào đã giết đến quân nhu trong quân, sĩ khí suy nhược như vậy, quả thực khiến cho ta không thể tưởng tượng được.
- Nhưng ta lại nghe nói nguyên nhân là do người làm chủ tướng Triệu Thạch Đức không có mặt!
Mạnh Hải Công đầy thâm ý nói.
- Lúc ấy Triệu Thạch Đức đang ở chỗ ta. Ta muốn nói cho y biết làm sao để tăng cường phòng ngự…
Nói đến đây, Hàn Trị Thủy bỗng nhiên dừng lại, y nhận thấy có chuyện trong lời của Mạnh Hải Công. Y nhìn chăm chú vào Mạnh Hải Công, sau một lúc lâu:
- Đại vương đang hoài nghi ta tư kết với đại tướng?
- Ta không hoài nghi ngươi, nhưng ta cảm thấy có một số việc chúng ta cần phải nói thẳng, nói cho rõ ràng, để tránh tạo thành hiểu lầm, tỷ như Thượng Hoài Châu đi…
Mạnh Hải Công dừng lại như hí kịch, như cười như không nhìn Hàn Trị Thủy. Mặt Hàn Trị Thủy bỗng dưng đỏ bừng, y biết chuyện kia không thể gạt được Mạnh Hải Công nữa, liền chậm rãi nói:
- Ta thừa nhận có chuyện giấu diếm, là ta phái Thượng Hoài Châu đi Giang Đô ám sát người nhà của Trương Huyễn. Nhưng chuyện này ta đã đề nghị với đại vương, hơn nữa cũng không phải là quân đội tác chiến mà là chuyện nằm trong chức trách và quyền lực của ty chức, cho nên…
- Cho nên ngươi liền không nói cho ta, tự tiện phái người đi ám sát người nhà Trương Huyễn, kết quả thì sao?
Mạnh Hải Công rốt cục không thể nhịn được nữa, rống giận đứng lên:
- Trương Huyễn lui binh sao? Hắn càng mạnh mẽ, cứng rắn hơn, hắn phải hoàn toàn tiêu diệt chúng ta, hắn muốn báo thù, hiểu không? Hắn muốn giết ta!
Hàn Trị Thủy trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Mạnh Hải Công đanh thở hổn hển. Y cảm thấy sự e ngại Trương Huyễn từ sâu trong nội tâm của Mạnh Hải Công. Y âm thầm kinh hãi, tâm tính như vậy có thể thắng được Trương Huyễn sao?
- Xin đại vương bớt giận, xin nghe ty chức giải thích!
Mạnh Hải Công cũng phát hiện mình lỡ lời, y phẫn uất ngồi xuống, cúi đầu âm thầm tức giận, Hàn Trị Thủy lại nói:
- Ty chức hiểu rất rõ Trương Huyễn, y rất nặng tình nghĩa, nếu ám sát thành công người nhà của hắn, bất kể thế nào hắn cũng sẽ trở về Giang Đô, cũng sẽ tạm dừng tiến công, chúng ta liền có được thời gian quý giá, đồng thời được quân đội của Mạnh Đạm Quỷ trợ giúp. Chúng ta có thể tập trung binh lực quay đầu lại đối phó hắn. Hiện tại xem ra hẳn là không ám sát thành công, cho nên Trương Huyễn mới không có rút quân, ty chức cũng rất nuối tiếc. Nếu như nói ty chức không báo cáo kịp thời cho đại vương, vậy ty chức nguyện ý xin lỗi, cũng cam đoan không có lần sau!
- Ngươi lui ra đi!
Mạnh Hải Công mệt mỏi khoát tay:
- Ta muốn ở một mình, tĩnh tâm một chút.
Hàn Trị Thủy nhìn chăm chú y một lát liền đứng dậy rời đi. Mạnh Hải Công đứng dậy chậm rãi đi ra cửa đại trướng, nhìn về phía nam xa xa, không khỏi thở dài. Chẳng lẽ mình thật sự e ngại Trương Huyễn như vậy sao?
Lúc này, y bỗng thấy một đạo hỏa quang hiện lên trong không trung, y không khỏi ngẩn ra, lại nhìn kĩ một lát, chỉ thấy hơn mười đạo hỏa quang xẹt qua không trung, bay tới đại doanh.
- Không ổn, là hỏa tiễn!
Mạnh Hải Công hô to một tiếng, gấp giọng ra lệnh:
- Quân Tùy đánh úp quân doanh, lập tức nghênh chiến!
Lúc này, mặt nam truyền đến âm thanh cảnh báo 'Đ...A...N...G...G! Đ...A...N...G...G! Đ...A...N...G...G!', trong đại doanh quân phản loạn lập tức loạn thành một bầy. Bọn lính vừa đi ngủ không lâu đều bừng tỉnh, sợ hãi nắm binh khí lên lao ra khỏi đại trướng. Rất nhiều người ngay cả giày cũng không kịp đi, khôi giáp không chỉnh tề, chật vật vạn phần.
Ngoài đại doanh, hơn trăm kỵ binh quân Tùy lại bắn tên lần nữa vào đại doanh quân phản loạn, hỏa tiễn xẹt qua chiến hào và trận trường mâu rộng sáu mươi bước, đánh vào hơn mười đỉnh lều trướng mặt nam. Đại trướng bị châm lửa, lửa cháy ngút trời, khói đặc cuồn cuộn, mấy ngàn binh lính phản loạn la to, đều chạy tới cứu hỏa.
Bùi Hành Nghiễm thấy quấy rầy đã đạt được hiệu quả liền khoát tay chặn lại:
- Đi phía tây!
Hơn trăm kỵ binh đi theo gã lại chạy gấp về mặt tây…
Không bao lâu sau, phía tây cũng truyền đến tiếng cảnh báo, mấy đỉnh đại trướng gần nhất cũng bị hỏa tiễn đốt. Toàn bộ đại doanh quân phản loạn loạn thành một đoàn.
Trận quấy rầy này đến lúc canh ba mới dần dần bình ổn. Nhưng ngay lúc bọn lính vừa đi vào giấc ngủ, kỵ binh quân Tùy lại bắt đầu tập kích quấy rối. Lúc này quy mô còn lớn hơn nữa. Hơn một ngàn kỵ binh tấn công vào cửa bắc doanh phòng ngự hơi bạc nhược, khiến cho tháp canh bị thiêu hủy. Hai lần tiến công khiến cho binh lính của Mạnh Hải Công không dám đi ngủ tiếp, toàn bộ lều trại đều bị dỡ bỏ. Bọn họ đứng trong gió lạnh cuối thu đợi bình minh đến.