Ba ngày liên tiếp, kỵ binh quân Tùy tập kích quấy rối xuất quỷ nhập thần gây sức ép khiến cho binh lính của Mạnh Hải Công mệt mỏi không chịu nổi. Bọn họ đêm không ngủ được, ban ngày cũng không, cả ngày sống trong đề phòng lo lắng. Bọn lính hành quân vô cùng thong thả, vừa đi vừa mắng, sĩ khí càng hạ thấp.
Lúc này, lời đồn bắt đầu truyền bá trong quân, nói rằng lần này bắc thượng cũng không phải đi Thanh Châu mà là đi Hà Bắc, Đại vương Mạnh Hải Công chính là người Hà Bắc. Cũng có người nói lần này bắc thượng là đi Liêu Đông, bên đó không có nhiều quân trú đóng. Còn có người nói Trương Huyễn đã điều động ba vạn quân Thanh Châu ở phía bắc chờ đợi, chuẩn bị trước sau giáp kích toàn diệt bọn họ…
Các loại lời đồn nhanh chóng truyền bá trong quân doanh, lòng người bàng hoàng. Ngay lúc sắp đến huyện Lưu, tình huống đáng sợ nhất đã xuất hiện, trong quân của Mạnh Hải Công bắt đầu xuất hiện lính đào ngũ.
Buổi chiều, đại quân của Mạnh Hải Công tạm dừng nghỉ ngơi ở bờ đông Tứ Thủy huyện Lưu, bọn họ chuẩn bị đi sang bờ tây, lương thực đã không đủ chống đỡ bọn họ đến quận Lỗ, bọn họ nhất định phải đến huyện Bái và huyện Phong tiếp tế.
Lúc này, Mạnh Nghĩa mang theo một nhóm binh lớn áp giải hai mươi mấy tên lính đào ngũ đi đến trước mặt Mạnh Hải Công:
- Phụ thân, những binh lính này chuẩn bị chạy trốn vào rừng cây, vừa lúc bị con chặn lại, bắt hết đến đây.
Hai mươi mấy tên lính quỳ đầy đất, đều dập đầu cầu xin tha thứ:
- Đại vương tha mạng! Tha mạng!
Trong lòng Mạnh Hải Công đang phiền não vì binh lính đào vong, hiện tại thấy đám lính đào ngũ này lại giận tím mặt, tiến lên đá mấy tên lính ngã lăn, phẫn nộ quát:
- Ta đối đãi với các ngươi không tệ, cho các ngươi ăn cơm no, vì sao còn muốn chạy trốn!
- Đại vương, chúng ta trên có mẹ già, dưới có con nhỏ, không muốn rời khỏi quê hương!
Mạnh Hải Công càng thêm phẫn nộ, rút kiếm đâm chết một người, ra lệnh:
- Chém cho ta, bêu đầu trước ba quân, truyền lệnh người nào dám đào vong, kết cục chính là như vậy!
Thân binh hung thần ác sát đem đám lính đào ngũ xuống. Mạnh Hải Công tức giận đến cả người phát run, hung hăng ném kiếm lên mặt đất. Trầm tư một lát, y gọi con trai đến, thấp giọng hỏi:
- Nói thật cho ta, hiện tại việc binh lính đào ngũ nghiêm trọng đến mức nào?
- Phụ thân, số lính đào ngũ đã có chừng hai phần rồi!
Mạnh Hải Công chấn động, một ngày một đêm có đến sáu ngàn lính đào ngũ sao?
- Không thể nào! Nghiêm trọng như vậy?
- Phụ thân, chủ yếu là buổi tối trốn đi quá nhiều, đêm qua có gần năm ngàn người bỏ chạy.
Mạnh Hải Công âm thầm cắn răng, lính đào ngũ quá nhiều, không thể tiếp tục như vậy, nhất định phải nhanh chóng giao chiến với quân Tùy. Lúc này, Hàn Trị Thủy vội vàng đi tới nói:
- Đại vương, chúng ta nhất định phải lập tức chấn hưng sĩ khí. Ta đề nghị cho binh lính thoải mái cướp bóc huyện Lưu, để bọn họ có chỗ tốt thật sự, bọn họ sẽ cống hiến vì Đại vương!
Mạnh Hải Công chậm rãi quay đầu lại nhìn về phía huyện thành huyện Lưu bờ bên kia, để binh đánh cướp, cũng là một biện pháp tốt, y lại hỏi:
- Quân đội của Trương Huyễn ở nơi nào?
- Hồi bẩm Đại vương, vẫn theo sau chúng ta ba mươi dặm như trước.
Mạnh Hải Công cười lạnh một tiếng, Trương Huyễn muốn chờ mình toàn quân sụp đổ mới đến chiếm tiện nghi. Mình sẽ không để hắn đắc ý. Y truyền lệnh:
- Truyền mệnh lệnh của ta, đại quân qua sông đi huyện Lưu, tài vật, nữ nhân của dân chúng, tất cả thuộc về quân binh!
Mệnh lệnh vừa truyền xuống, quân đội của Mạnh Hải Công lập tức sôi trào. Nghe nói Đại vương đã hạ lệnh đánh cướp huyện thành, dục hỏa trong lòng binh sĩ bắt đầu thiêu đốt. Mặc dù mọi người đã mệt mỏi không chịu nổi, nhưng tin tức này khiến binh lính như uống máu gà, sĩ khí nhanh chóng phấn chấn, bắt đầu xếp thành hàng đi về phía bến tàu.
Mặt sông Tứ Thủy ở huyện Lưu rộng chừng trăm trượng, vùng này nước cực kỳ bình ổn, cực kỳ thích hợp đưa đò. Bởi vì bến tàu huyện Lưu cũng là một trong ba bến tàu lớn nhất trên Tứ Thủy, trên bờ có trên trăm thuyền nhỏ neo đậu, còn có hơn mười chiếc thuyền lớn. Lúc này trên bến tàu không có một bóng người, quân phản loạn giết tới đã dọa tất cả các thuyền phu chạy hết rồi.
So với tài vật và nữ nhân sau khi giết vào thành, con sông rộng trăm trượng không tính là gì. Mạnh Nghĩa suất lĩnh hai ngàn binh lính tiên phong liên tục lên thuyền, chèo sang bờ bên kia. Nhưng nhiệm vụ của bọn họ cũng không phải là cướp thành trì, mà là dựng một chiếc cầu qua Tứ Thủy.
Nhưng Mạnh Hải Công vẫn nhìn lầm Trương Huyễn. Trương Huyễn sẽ không chờ bọn họ đào vong hết mới ra tay. Trương Huyễn cũng quyết định nơi quyết chiến cuối cùng là huyện Lưu.
Nếu quân phản loạn tiếp tục bắc thượng, hắn sẽ đợi trời tối rồi phát động tấn công. Nếu quân phản loạn chọn bắc thượng Hà Bắc, hắn sẽ nửa đường tiến đánh.
Một vạn năm ngàn quân Tùy chia làm ba đường. Chín nghìn người do La Sĩ Tín và Uất Trì Cung suất lĩnh, đã qua sông tối hôm qua, ẩn nấp ngoài năm dặm bờ tây Tứ Thủy. Mà Trương Huyễn suất lĩnh sáu ngàn quân Tùy xuất hiện ở bờ Tứ Thủy, đi theo sau quân phản loạn đằng xa.
Bùi Hành Nghiễm thì dẫn một ngàn kỵ binh mài đao soàn soạt, bọn họ chính là tiên phong phát động tiến công.
Không bao lâu sau, quân phản loạn chủ lực trùng trùng điệp điệp đã rời bờ Tứ Thủy. Theo mệnh lệnh trước đó của Mạnh Hải Công, trên sông đã xuất hiện một chiếc cầu nổi, do dây thừng gắn hơn trăm chiếc thuyền nhỏ lại với nhau, mặt trên để mấy tấm ván gỗ. Cái này có thể khiến cho quân đội nhanh chóng qua sông, không cần đưa đò nữa.
- Lập tức qua sông!
Mạnh Hải Công hét lớn một tiếng.
Binh lính phản loạn trước sau bước lên cầu nổi, cấp bách khó nhịn đi về phía bên kia.
Tứ Thủy rộng chừng trăm trượng, thế nước êm đềm, đất đai hai bên bờ bằng phẳng, cách bờ sông không đến trăm bước là rừng cây trải dài. Lúc này, ba nghìn cung nỏ thủ quân Tùy đã vô thanh vô tức mai phục ở bìa rừng.
Cầu nổi hai bên, đông! Đông! Đông! Tiếng trống khích lệ binh lính quân phản loạn. Quân phản loạn hò reo chạy như điên, sĩ khí của bọn họ trở nên phấn chấn dị thường, hận không thể mọc cánh bay đến huyện thành.
Quân phản loạn vượt qua Tứ Thủy càng ngày càng nhiều. Từ hai ngàn người ban đầu nhanh chóng gia tăng đến ba nghìn người, bốn nghìn người, năm nghìn người…một vạn người.
Thời cơ đã chín muồi, 150 bước chính là khoảng cách sát thương hữu hiệu của tên nỏ quân Tùy. Lúc này, trong rừng cây vang lên một trận tiếng mõ. Ba nghìn nỏ binh quân Tùy đồng thời bắn ra, mũi tên bay như châu chấu. Ba nghìn mũi tên dày đặc vọt tới bờ tây con sông.
Mấy trăm quân phản loạn đi đầu phía tây bị công kích đầu tiên, mưa tên dày đặc bắn vào đám người, lập tức tiếng kêu thảm thiết nổi lên bốn phía. Từng mảng quân giặc bị bắn ngã, tập kích bất ngờ khiến bờ tây trở nên hỗn loạn.
Uất Trì Cung hét lớn một tiếng:
- Giết!
Năm nghìn binh lính đi theo gã lao ra từ mặt bắc rừng cây, reo hò đánh tới quân địch.
La Sĩ Tín ở mặt nam cũng hô to:
- Các huynh đệ, theo ta lao ra!
Bốn ngàn binh lính quân Tùy đi theo La Sĩ Tín giết ra từ mặt nam rừng cây. Hai đội quân Tùy như gọng kìm đánh tới quân phản loạn đang hỗn loạn trên bờ tây.
Cùng lúc đó, phía đông bắc Tứ Thủy vang lên tiếng kèn trầm thấp “Tu…”
Ngay sau đó một đội kỵ binh hơn ngàn người xuất hiện. Bọn họ tấn công như sấm sét, gót sắt làm nổi lên bụi vàng cuồn cuộn, giống như cự long, lại giống như trường mâu không gì không phá nổi, đánh về quân phản loạn bờ đông.
Trong nháy mắt thiết kỵ giết vào trong quân địch, vô số binh lính kêu rên chết thảm dưới gót sắt. Chiến đao vung chém, tứ chi bay tứ tung, máu tươi phụt ra, trường mâu nhanh đâm, xuyên thủng ngực. Kỵ binh quân Tùy giết mở một đường máu, phá tan trận hình quân giặc.
Mạnh Hải Công gấp đến độ hô to:
- Trường mâu binh xếp thành hàng nghênh chiến!
- Đại vương, mặt sau cũng giết đến rồi!
Mạnh Hải Công vừa quay đầu lại, chỉ thấy mặt nam cũng có một nhóm lớn binh lính quân Tùy giết vào, chừng năm sáu ngàn người. Một cây cờ Thanh Long cán vàng tung bay trong quân. Người cầm đầu là một viên đại tướng, khôi vàng giáp sắt, trong tay cầm một cây chiến thiên kích, chiến mã như rồng, nơi đi qua, không ai có thể ngăn, giống như bá vương tái thế.
- Là Thiên Kích Tướng Trương Huyễn!
Binh lính quân phản loạn nhận ra đại tướng nổi tiếng dũng mãnh này, sợ tới mức hồn bay phách lạc, nghiêng ngả lảo đảo, chạy trốn về bốn phía.
Không chỉ có Trương Huyễn không ai địch nổi, quân đội của hắn cũng sắc bén vô cùng, giết cho quân đội của Mạnh Hải Công liên tục bại lui, dấu hiệu thua đã xuất hiện.
Mạnh Hải Công ba mặt thụ địch, không khỏi kêu rên một tiếng:
- Xong rồi! Xong rồi! Hôm nay toàn bộ xong rồi.
- Đại vương, thuyền! Thuyền đến rồi!
Chỉ thấy trên Tứ Thủy xuất hiện mười chiến thuyền, đều là thuyền chiến loạn hai ngàn thạch, căng buồm lên, nhanh chóng lái tới từ mặt nam. Thuyền lớn đi đầu trang bị giáp sắt đụng đầu, thế không thể đỡ đánh về phía cầu nổi.
Trên cầu nổi dài trăm trượng, quân phản loạn đứng chật kín, bọn họ không kịp lên bờ. Mắt thấy thuyền lớn đánh tới, binh lính trên cầu nổi sợ hãi kêu lên thảm thiết.
'Oanh!' một tiếng, cầu nổi bị đụng gãy ngang, mấy trăm binh lính đều rơi xuống nước. Chiếc thuyền lớn thứ hai cũng đã đánh tới, đụng gãy một đoạn cầu nổi phía tây, vô số binh lính kêu thảm thiết rơi xuống nước.
Lúc mười chiếc thuyền lớn chạy qua, cầu nổi trên mặt sông đã biến mất, khắp nơi trên mặt sông là mảnh thuyền vỡ và vô số binh lính đang cầu cứu.
Dục hỏa đánh cướp huyện thành của quân phản loạn đã sớm biến mất không còn tăm hơi, sĩ khí đê mê, quân tâm tan rã, thêm với mấy ngày liền bị quấy rầy mệt nhọc khiến cho bọn họ căn bản không có lực chống cự quân Tùy mạnh mẽ tấn công.
Cầu nổi bị đâm gãy không thể nghi ngờ chính là cọng rơm cuối cùng trên lưng con lạc đà, quân tâm rốt cuộc hoàn toàn tan rã. Bất kể quân phản loạn ở bờ đông hay bờ tây đều chạy trốn về bốn phía, ba vạn quân đội hoàn toàn tan tác.
- Đại vương, mau chạy đi!
Đám thân binh lớn tiếng quát to, Mạnh Hải Công đã hoàn toàn tuyệt vọng, y liều mạng quật chiến mã, liều lĩnh chạy trốn về phía bắc. Bến tàu huyện Lưu trở thành chiến trường cuối cùng, Mạnh Hải Công toàn quân bị diệt.