Sau một canh giờ trận chiến dần dần chấm dứt, quân Tùy giết được hơn sáu ngàn người, bắt sống gần hai vạn, bản thân tổn thất mấy trăm người, có được một trận thắng vô cùng đẹp mắt, nhưng cha con Mạnh Hải Công lợi dụng chiến trận hỗn loạn đã trốn thoát nên điều này là nỗi tiếc nuối lớn nhất của trận này.
Doanh trại cho tù binh đã dựng trên bờ phía đông của Tứ Thủy. Nhiều đội tù binh được áp giải đến đó để chờ đợi xử lý. Trương Huyễn cưỡi ngựa đứng ở một gò đất nhỏ, lạnh lùng chăm chú nhìn binh lính đang thu dọn chiến trường. Trận chiến này kết thúc, hắn còn muốn quay về quận Đông Hải, hắn cần mở con đường thông giữa Giang Đô và Thanh Châu.
Lúc này, một tên lính dẫn tới một gã trung niên mặc quân phục của tiểu binh, tóc tai bù xù đến trước mặt Trương Huyễn:
- Tướng quân, đã bắt được quân sư của quân phản loạn Hàn Trị Thủy!
Hàn Trị Thủy hơi bối rối, y đã đổi sang quân phục của tiểu binh, mặt bôi đen bằng nhọ nồi, dáng vẻ đã thay đổi hoàn toàn, vốn tưởng rằng có thể trà trộn vào đám tù binh kia và được trả về nhà, nhưng không ngờ lại bị tù binh khác tố cáo.
Trương Huyễn lạnh lùng liếc gã, sát khí nổi lên bừng bừng. Trong thư thân binh ở Giang Đô gởi cho hắn có nói chính tên Hàn Trị Thủy này một tay bày ra kế hoạch ám sát người nhà của mình. Nếu y thành công thì không chỉ tính mạng vợ mình khó bảo toàn mà đứa con chưa ra đời của mình cũng sẽ không còn.
- Hàn Trị Thủy, không ngờ ngươi lại rơi vào tay ta phải không?
Hàn Trị Thủy hừ một tiếng, quay mặt qua một bên:
- Muốn giết thì giết đi, ta không xin hàng đâu!
Trương Huyễn lạnh lùng nói:
- Ta vốn có thể tha mạng cho ngươi, nhưng ngươi lại dám ám sát người nhà của ta, ngươi ti tiện, vô sỉ như vậy thì không muốn sống nữa rồi.
- Vậy là ti tiện, vô sỉ sao? Người ti tiện, vô sỉ ở triều đình có ít không? Nếu là kẻ địch, người nhà của ngươi cũng là kẻ địch, giết bọn chúng là hoàn toàn chính đáng!
- Nói nghe thuận tai lắm, nhưng đáng tiếc ngươi đã chạm vào vảy ngược của ta rồi! Xem trọng ngươi là một nam tử hán, ta cho ngươi chết toàn thây!
Trương Huyễn khoát tay:
- Đem đi xử tử, ban cho y một cái quan tài!
Hàn Trị Thủy không nói được lời nào, bị binh lính giải xuống. Trương Huyễn hừ một tiếng, giục ngựa đi về hướng đại doanh. Vừa mới đến cửa thì gặp Lý Thanh Minh, sau lưng y có một quan văn của quân phản loạn. Lý Thanh Minh thi lễ rồi cười nói:
- Tướng quân, ty chức tìm được người buôn bán chiến mã với Tân La rồi.
Lý Thanh Minh không nói thì suýt nữa Trương Huyễn quên mất chuyện này. Mạnh Hải Công mua được hơn một ngàn chiến mã Khiết Đan của Tân La, chuyển đường biển về đây, khiến Trương Huyễn rất hứng thú. Hắn nhìn thoáng qua người phía sau Lý Thanh Minh:
- Là y sao?
Đó là một nam tử hơn ba mươi tuổi. Thoạt nhìn có vẻ là người đọc sách, hào hoa phong nhã. Y tiến lên khom người thi lễ:
- Tiểu nhân là Ngô Ứng Khâm, bất hạnh phải ở với kẻ phản loạn. Đa tạ tướng quân đã giải cứu!
Trương Huyễn gật đầu:
- Vào lều rồi nói!
Trương Huyễn trở lại lều lớn. Một lát sau, Lý Thanh Minh dẫn Ngô Ứng Khâm đến. Trương Huyễn nhìn y rồi hỏi:
- Ngươi là người ở đâu, sao lại đi theo Mạnh Hải Công?
- Khởi bẩm tướng quân, tiểu nhân là người huyện Đông Hải, Thương Tào tham quân của quận Đông Hải. Hồi đó Mạnh Hải Công là thái thú Đông Hải, tiểu nhân là thuộc hạ của y, khi y khởi binh đã uy hiếp tiểu nhân, nếu không đi theo thì y sẽ giết cả nhà tiểu nhân, bất đắc dĩ nên tiểu nhân phải theo bọn phản tặc.
- Vậy thì chắc ngươi biết ta muốn hỏi ngươi chuyện gì?
- Vừa rồi Lý tham quân đã nói với tiểu nhân rồi. Chuyện này thật đúng là do tiểu nhân một tay xử lý, đại khái là tháng ba đến tháng năm năm nay, chúng tôi mua tổng cộng ba thuyền chiến mã Khiết Đan từ Tân La, tổng cộng một ngàn tám mươi ba con.
- Dùng thuyền gì để vận chuyển qua biển?
- Hồi bẩm tướng quân, chỉ dùng thuyền đi biển, cũng không phải là loại chiến thuyền năm bánh răng, mà là loại thuyền vận chuyển vượt biển. Đại Tùy tổng cộng đóng hai mươi thuyền, tải trọng có thể đạt tới hai vạn thạch, khi lần đầu tiên tấn công Cao Câu Ly, dùng mười hai thuyền như vậy để vận chuyển lương thực, đáng tiếc lần đầu tấn công Cao Câu Ly bị thảm bại, ngoài ra còn bị Cao Câu Ly cướp mất ba thuyền, sau đó bán lại cho Tân La. Tân La dùng chính ba thuyền này để vận chuyển chiến mã đến.
Trương Huyễn khoanh tay đi lại vài bước, rồi hỏi:
- Ngươi nói tổng cộng đóng hai mươi thuyền, ta muốn biết tám chiếc thuyền còn lại ở đâu? Ngoài ra, loại thuyền này được đóng ở đâu?
- Hồi bẩm tướng quân, Mạnh Hải Công rất có hứng thú với loại thuyền lớn này, nên đặc biệt phái tiểu nhân đi điều tra. Loại thuyền vượt biển này quả thật còn có tám chiếc, hai ở Lạc Dương, hai ở Giang Đô, bốn chiếc còn lại ở quận Bắc Bình, được đóng ở Lạc Dương và Giang Ninh.
Trương Huyễn ngây người một chút, có hai chiếc ở Giang Đô, sao mình không biết gì cả, còn bốn chiếc ở quận Bắc Bình, không phải cửa sông Nhu sao? Hắn hoàn toàn chưa nhìn thấy loại thuyền này.
Lúc này, Trương Huyễn thấy hơi bất an. Một nửa chiến thuyền ở cửa sông Nhu đều bị tháo ra, bốn chiếc thuyền vượt biển này chắc là cũng bị tháo rồi, linh kiện đều ở trong kho của quận Bắc Hải, hắn đã mua về toàn bộ, hắn nhớ quả thật có mấy cột đặc biệt lớn, mọi người cũng có thảo luận về nó.
Trương Huyễn ngẫm nghĩ một lát rồi hỏi:
- Ngươi thấy loại thuyền vượt biển này chưa?
- Tiểu nhân từng ở trên thuyền Tân La nghiên cứu, nên vô cùng quen thuộc.
Lúc này Trương Huyễn mới nói:
- Kể từ hôm nay, ta sẽ bỏ qua chuyện ngươi đi theo quân phản loạn, ta bổ nhiệm ngươi làm Thương Tào tham quân của quận Bắc Hải, ngươi đến quận Bắc Hải báo danh với Vi trưởng sử, ta sẽ viết thư nói rõ cho y biết.
Ngô Ứng Khâm mừng rỡ, liền vội vàng khom người thi lễ:
- Tiểu nhân nguyện ra sức vì tướng quân!
Trương Huyễn viết một bức thư rồi phái ba thân binh hộ tống Ngô Ứng Khâm đến quận Bắc Hải. Lúc này, Trương Huyễn hận không thể lập tức chạy về Giang Đô, tìm hai chiếc thuyền kia, tuy nhiên chuyện của quận Đông Hải chưa có kết thúc nên hắn đành phải kiềm chế lòng mình.
Đúng lúc này, Trương Huyễn nhận được thư của Dương Nghĩa Thần. Dương Nghĩa Thần nhờ phối hợp tác chiến với gia tộc Lưu thị nên đã công phá được huyện Bành Thành. Mạnh Đạm Quỷ dẫn hơn một ngàn tàn quân chạy ra cửa thành phía tây, hốt hoảng bỏ chạy về Tiếu quận.
Trương Huyễn hoàn toàn không lo rằng Mạnh Hải Công sẽ bỏ chạy đến Thanh Châu, vì đệ đệ của y là Mạnh Đạm Quỷ vẫn còn hai vạn quân ở huyện Bành Thành. Cha con Mạnh Hải Công sau khi trốn thoát nhất định sẽ quay về Bành Thành, nếu không ổn sẽ trốn về hang ổ là quận Đông Hải.
Trương Huyễn không tiếp tục truy kích lên phía bắc, mà lập tức dẫn đại quân rút về huyện Bành Thành để hội quân với Dương Nghĩa Thần.
Tục ngữ nói thỏ khôn có ba cái hang, Mạnh Hải Công cũng không ngoại lệ. Huyện Đông Hải là cái hang thứ nhất của y, huyện Bành Thành là hang thứ hai. Hai hang ổ này đều đã bị phát hiện rồi, nhưng Mạnh Hải Công vẫn còn một hang ổ bí mật, do con rể y là Cố Chí Viễn trấn thủ. Biết được bí mật này chỉ có ba người là cha con Mạnh Hải Công và đệ đệ của y là Mạnh Đạm Quỷ, ngay cả quân sư Hàn Trị Thủy cũng không được biết.
Sào huyệt bí mật này nằm ở Kê Sơn huyện Vĩnh Thành, Tiếu quận, cũng là nơi Trương Huyễn đánh Miêu Hải Triều lúc đầu. Nơi này núi cao rừng rậm, khe rãnh ngang dọc, hơn nữa giao thông bốn phía thuận lợi, rất dễ dàng cất giấu vật tư quân đội.
Năm ngày sau, cha con Mạnh Hải Công dẫn mấy trăm thân binh vất vả chạy trốn tới Kê Sơn, con rể y là Cố Chí Viễn đích thân xuống núi nghênh đón nhạc phụ trở về.
Cuộc sống trốn chạy đầy lo lắng và đề phòng khiến Mạnh Hải Công gầy đi rất nhiều. Sau hai ngày nghỉ ngơi, y triệu tập mọi người đến để cùng bàn bạc về hướng đi sắp tới.
- Hiện giờ chúng ta còn khoảng năm ngàn người, vẫn có thể bắt đầu sự nghiệp, nhưng ta không muốn phát triển ở Trung Nguyên nữa. Kê Sơn chỉ là nơi dừng chân tạm thời, chúng ta cần tìm con đường khác.
Mạnh Hải Công nói rất uyển chuyển, thật ra trong lòng y cực kì e ngại Trương Huyễn, tuyệt đối không muốn gặp lại Trương Huyễn nữa, nhất định phải né tránh Trương Huyễn, nhưng y ngại nói thẳng ra, y liếc nhìn đệ đệ Mạnh Đạm Quỷ:
- Nhị đệ, ngươi nghĩ thế nào?
Mạnh Đạm Quỷ suy nghĩ một chút rồi nói:
- Huynh trưởng có nghĩ đến việc về quận Đông Hải hay không, ở đó chúng ta quen thuộc, lại có cơ sở nhất định…
Không để Mạnh Đạm Quỷ nói xong, Mạnh Nghĩa vô cùng hiểu được tâm tư của phụ thân nên liền phản đối:
- Quận Đông Hải không có nhiều dân, trừ phi tấn công các quận Từ Châu lần nữa, nếu không không có tiền đồ gì cả, nhưng chúng ta không thể lại giẫm lên vết xe đổ.
Thật ra Mạnh Hải Công cũng rất muốn quay về quận Đông Hải, đó dù gì cũng là quê quán của y, nhưng quận Đông Hải gần Trương Huyễn quá, y phát triển đến đâu, cũng khó tránh khỏi bị Trương Huyễn chinh phạt, y đành thở dài:
- Đừng nghĩ đến việc về quận Đông Hải nữa!
Lúc này, con rể y Cố Chí Viễn mới dè dặt nói:
- Tiểu tế có ý này, xin nhạc phụ đại nhân xem xét!
.
- Ngươi cứ nói thẳng cho ta nghe.
- Lúc tiểu tế vừa mới đến Tiếu quận, Thẩm Kiên của Giang Nam hội có đến thăm hỏi, hy vọng con có thể dẫn y gặp nhạc phụ.
Mạnh Hải Công trong lòng có vài phần hứng thú. Con rể y Cố Chí Viễn chính là người Ngô quận, xuất thân từ đại gia tộc. Y vừa nhắc đến Giang Nam, lập tức khiến Mạnh Hải Công thêm hứng thú, bèn cười hỏi:
- Con còn liên hệ với Thẩm Kiên không?
Cố Chí Viễn gật đầu:
- Y có cho con địa chỉ ở huyện Giang Đô, con có thể tìm được y.
Mạnh Nghĩa đã lờ mờ hiểu ra, có lẽ phụ thân muốn đi Giang Nam. Y liền chen vào:
- Phụ thân, cho dù chúng ta đi Giang Nam, chúng ta có hơn năm ngàn người, ngoài ra còn có nhiều vật tư lương thảo, làm sao có thể đi được?
Cố Chí Viễn cười nói:
- Điều này không cần lo lắng, Đỗ Phục Uy hiện đang co đầu rút cổ ở quận Hoài Nam, quân đội của Trương Huyễn bố trí ở quận Giang Đô và quận Lịch Thành, chúng ta có thể tới quận Chung Ly rồi đi đến Lư Giang. Giang Nam hội sẽ sắp xếp thuyền ở Lư Giang để đón chúng ta qua sông.
Mạnh Hải Công liếc con rể một cái. Trong lòng y đã tỉnh ngộ, đường đi đều đã suy tính xong xuôi, e rằng con rể y đã sớm bàn bạc với Giang Nam hội rồi.
Lúc này y quyết đoán nói:
- Thừa dịp hiện tại quân Trương Huyễn chưa quay về Giang Đô, chúng ta lập tức thu dọn hành trang xuôi nam, đi đến quận Lư Giang rồi sẽ liên hệ với Giang Nam hội.