Lúc này, thiên tử Dương Quảng đã không còn ở Lạc Dương, y đã khởi hành đi tuần tra phía bắc, mười vạn đại quân hộ vệ cho Dương Quảng và văn võ bá quan trùng trùng điệp điệp đi về phía tây. Dương Quảng dự định đi tuần Quan Trung trước, sau đó đi lên phía bắc đến Thái Nguyên, đầu năm sau, y sẽ gặp Đột Quyết Thủy Tất Khả hãn ở bến Phục Khất, quận Mã Ấp.
Khi tin tức chiến trận của Trương Huyễn và Dương Nghĩa Thần hỏa tốc tám trăm dặm đưa đến tay Dương Quảng thì xa giá Dương Quảng dừng lại ở hành cung Hoằng Nông.
Binh bộ thượng thư Vệ Huyền bước vội vào hành cung, đi qua từng nhóm thị vệ phòng thủ nghiêm mật, cuối cùng đi tới trước ngự thư phòng tạm thời của Dương Quảng, có hoạn quan vội vàng thay y bẩm báo:
- Khởi bẩm bệ hạ, Vệ thượng thư đến rồi.
- Mời y vào đây!
Nghe ngữ khí của Dương Quảng vô cùng vui vẻ, điều này có thể hiểu được, vì đã tiêu diệt được Mạnh Hải Công tạo phản nên Dương Quảng có thể thở phào, thong dong đi tuần phía bắc.
Vệ Huyền vội đi vào ngự thư phòng, chỉ thấy Bùi Củ và Ngu Thế Cơ đều ở đó, y tiến lên khom mình thi lễ:
- Vi thần tham kiến bệ hạ!
Dương Quảng khẽ mỉm cười:
- Chắc Vệ thượng thư đã biết tin Từ Châu đại thắng rồi!
- Vi thần vừa mới nghe nói, chúc mừng bệ hạ hồng phúc tề thiên, có được cánh tay đắc lực càn quét loạn phỉ, bảo vệ xã tắc!
Dương Quảng khoát tay:
- Trẫm đang cùng Bùi công và Ngu tướng quốc thảo luận xem ban thưởng cho công thần tiêu diệt bọn phản loạn như thế nào, trẫm muốn nghe ý kiến của bộ Binh.
Vệ Huyền ngẩng đầu, lại phát hiện Bùi Củ trao đổi ánh mắt cực kì tinh tế với mình. Y ngẩn người, không hiểu Bùi Củ muốn ám chỉ cái gì, y không dám đường đột tỏ thái độ liền nói đại khái:
- Đánh thắng trận thì bộ Binh tự nhiên sẽ phái người xem xét công lao, đồng thời ghi chép danh sách binh lính bỏ mình trong trận chiến, để chuẩn bị trợ cấp, đây đều là cách làm thông thường, ít nhất phải hai, ba tháng sau mới có thể có kết luận, vi thần hiện tại vẫn chưa nhận được báo cáo chiến trận nên chưa nói rõ ràng được.
- Nói vậy cũng đúng, trẫm hơi hưng phấn rồi.
Dương Quảng ngoài miệng nói hưng phấn, nhưng trong mắt lại không hưng phấn chút nào:
- Hiện tại chức quan của Trương Huyễn là gì? Trẫm nhớ hình như hắn là Uy Vệ tướng quân, có phải không?
- Hồi bẩm bệ hạ. Không chỉ là Uy Vệ tướng quân, mà còn là Ngân Thanh Quang Lộc Đại Phu, đồng thời cũng được phong làm Vân Huy tướng quân, Thanh Hà huyện hầu.
Dương Quảng gật đầu:
- Chức quan đã không nhỏ rồi. Dù sao hắn vẫn còn trẻ nên không cần phong chức nữa. Cho hắn thêm một tước vị thôi, phong làm Thanh Hà huyện công, thưởng ngàn lượng hoàng kim, năm ngàn súc lụa, chư tướng dưới quyền hắn cũng được thăng chức và ban thưởng.
Lúc này, Bùi Củ cười nói:
- Lão thần nghe nói vợ hắn đã mang thai, nếu không ngại có thể phong thưởng thêm cho người nhà hắn, lão thần cảm thấy như vậy càng thể hiện thiện ý của bệ hạ.
Dương Quảng cười ha hả:
- Chuyện này không thành vấn đề, ta sẽ giao cho hoàng hậu làm. Ngoài ra ban thêm một củ nhân sâm ngàn năm, hy vọng hắn sớm sinh được quý tử.
Vệ Huyền cuối cùng đã hiểu ra, thánh thượng luôn miệng nói về Trương Huyễn, hoàn toàn không nhắc đến Dương Nghĩa Thần, chẳng lẽ vừa rồi Bùi Củ muốn ám chỉ đừng nhắc đến Dương Nghĩa Thần sao?
Lúc này, Ngu Thế Cơ ôn hòa nói:
- Bệ hạ, bọn phỉ ở Từ Châu đã được bình định, quân đội nên quay trở về, không biết bệ hạ sắp xếp điều động như thế nào với hai cánh quân diệt phỉ?
Dương Quảng trầm ngâm một lát rồi hỏi Vệ Huyền:
- Bùi Nhân Cơ đã nhậm chức chưa?
- Vẫn chưa, vẫn đang vây khốn quân Ngõa Cương ở quận Tế Âm.
- Được rồi! Vậy hủy bỏ điều nhiệm Bùi Nhân Cơ, Dương Nghĩa Thần tiếp tục đảm nhiệm chức Thanh Hà thông thủ, tiêu diệt loạn phỉ ở Hà Bắc, nếu binh lực không đủ thì bộ Binh bổ sung. Về phần Trương Huyễn, vẫn đảm nhiệm Giang Hoài chiêu thảo sứ, bao vây tiễu trừ Đỗ Phục Uy, quyết định như vậy đi!
***
Vệ Huyền và Bùi Củ ra khỏi ngự thư phòng, Vệ Huyền thấy tả hữu không có ai mới hạ giọng hỏi:
- Hình như thánh thường không có phong thưởng gì cho Dương Nghĩa Thần, tại sao vậy?
Bùi Củ thản nhiên cười:
- Ngươi không nhìn ra là thánh thượng phái Dương Nghĩa Thần đi Từ Châu diệt phỉ là để lập công chuộc tội sao?
- Mạnh Hải Công tạo phản đâu có liên quan gì tới Dương Nghĩa Thần?
- Cuối cùng vẫn cần có người gánh trách nhiệm, chắng lẽ thánh thượng nhận trách nhiệm đã ép Mạnh Hải Công tạo phản sao? Trước đây Dương Nghĩa Thần là Từ Châu thông thủ, y không tiêu diệt Mạnh Hải Công chính là tội thứ nhất, sau khi chiêu an không hoàn toàn thanh trừ mầm tai họa Mạnh Hải Công là tội thứ hai. Đây là lời thánh thượng vừa nói, vậy nên ta mới muốn ngươi đừng nhiều lời.
Vệ Huyền thầm lau mồ hôi lạnh:
- Đa tạ Bùi công nhắc nhở, có điều về phần Trương Huyễn, dường như phong thưởng cũng không cao.
- Tuổi hắn còn trẻ, chức quan cao như vậy để làm gì?
Bùi Củ lạnh lùng nói:
- Công lao chấn động, lại mang theo vợ con ở bên ngoài, người cho rằng thánh thượng không lo ngại hắn sao?
- Vẫn là Bùi Công hiểu rõ, ta còn cảm thấy hắn hơi bị thiệt thòi! Thật ra thêm tước vị huyện công cũng không tệ!
Hai người vừa nói vừa đi dần xa.
Trong ngự thư phòng, Ngu Thế Cơ còn ở lại bên cạnh Dương Quảng. Ngu Thế Cơ hiểu thiên tử hơn ai hết. Lần này việc diệt phỉ ở Từ Châu thành công thật ra khiến thiên tử không vui, không phải thiên tử muốn có nạn trộm cướp hung hăng, ngang ngược, mà là Dương Nghĩa Thần không trở thành Trương Cẩn thứ hai. Dương Nghĩa Thần là con nuôi của tiên đế, coi là một nửa hoàng tộc, uy vọng của y ở quân đội cũng như triều đình đều rất cao, nên trở thành cái gai trong mắt thiên tử.
- Bệ hạ, thật ra có thể triệu Dương Nghĩa Thần về triều, có lẽ chức quan văn sẽ phù hợp với y hơn.
Ngu Thế Cơ dè dặt đề nghị.
Đề nghị của Ngu Thế Cơ đã nói đúng ý của Dương Quảng. Dương Quảng cười cười nói:
- Việc này chưa gấp, để y đi Hà Bắc trước, đợi y lại lập công, ta triệu hồi về triều vẫn chưa muộn.
- Bệ hạ minh giám!
- Ngoài ra, về Trương Huyễn ngươi cũng lưu ý một chút.
Dương Quảng nói bằng giọng thản nhiên:
- Vừa rồi Bùi công đã nhắc nhở trẫm, nếu vợ Trương Huyễn sinh con trai, có thể sắp xếp cho hai mẹ con hồi kinh, ngươi hiểu ý của ta không?
Ngu Thế Cơ thầm kinh ngạc, đúng là gừng càng già càng cay, Bùi Củ không lộ thanh sắc nhưng đã thu thập Trương Huyễn rồi, y vội vàng nói:
- Xin bệ hạ yên tâm, vi thần nhớ kĩ rồi.
- Ngươi lui đi!
Ngu Thế Cơ thi lễ rồi lui xuống. Dương Quảng trầm tư một lát rồi viết dưới tên Trương Huyễn bốn chữ ‘Thanh Hà huyện công’
***
Trong quân doanh ở huyện Bành Thành, Dương Nghĩa Thần đứng trước lều lớn, nhìn binh lính bận rộn thu dọn lều trại, đại thần triều đình giải quyết những việc phía sau đã đến, y và Trương Huyễn sẽ đều rút quân trở về.
- Nguyên Đỉnh, đã quét sạch bọn loạn phỉ còn lại ở quận Đông Hải rồi sao?
Dương Nghĩa Thần quay lại hỏi Trương Huyễn.
Trương Huyễn đi lên trước, đứng cạnh Dương Nghĩa Thần, nhìn binh lính đang bận rộn rồi nói:
- Chắc là đã xong rồi, nếu có vấn đề gì thì Uất Trì Cung sẽ báo với ta.
- Ngươi có mấy vị đại tướng rất giỏi, Uất Trì Cung, La Sĩ Tín, Bùi Hành Nghiễm, Tô Định Phương. Bọn họ không chỉ võ nghệ cao cường, mà còn có thể đảm đương một phương, ta đặc biệt thích Uất Trì Cung, y là người trung nghĩa, rất đáng tin cậy.
- Bọn họ quả thật không tệ.
Trương Huyễn ngừng lại một chút rồi hạ giọng hỏi:
- Ta thật sự không hiểu tại sao việc Mạnh Hải Công tạo phản, thánh thượng lại đổ trách nhiệm cho ông?
Dương Nghĩa Thần cười khổ một tiếng:
- Quả thật ta cũng có trách nhiệm, ít ra ta không phát hiện Mạnh Hải Công sắp xếp mấy ngàn tâm phúc tại các đồn điền ở đảo Đông Hải, nếu không ta nhất định đã giải tán bọn chúng, Mạnh Hải Công đã không dễ dàng khởi binh như vậy.
- Nhưng đây cũng không phải là lý do không phong thưởng cho ông bất cứ thứ gì.
Dương Nghĩa Thần thở dài một tiếng:
- Ta còn muốn phong thưởng gì nữa? Phong thưởng càng nhiều thì ta càng chết nhanh hơn, giống như Dương Tố, không thể phong gì nữa, chỉ có thể chết.
Trương Huyễn trầm mặc, hắn đương nhiên hiểu ý của Dương Nghĩa Thần, thật ra chính là bốn chữ ‘Công cao lấn chủ’, không chỉ có Dương Quảng, từ xưa đến nay, điều này đều là đại kị với các vị hoàng đế, nếu không kịp thời xử lý, có thể sẽ xuất hiện một Triệu Khuông Dẫn khoác hoàng bào khác.
Dương Nghĩa Thần cười nói:
- Thật ra ta không sao, kêu ta đi đâu, ta phục tùng đi đến đó là được, gọi ta cướp đoạt binh quyền thì ta cũng nhận, rốt cuộc ta cũng là họ Dương, y sẽ không làm cho ta quá khó coi.
Nói đến đây, Dương Nghĩa Thần lại vỗ vai Trương Huyễn, nói lời rất thấm thía:
- Ưu thế lớn nhất của ngươi là lý lịch tầm thường, tuy rằng công cao, nhưng sẽ không làm ảnh hưởng đến chủ, cho nên ngươi không có gánh nặng tâm lý, nhưng sau hai mươi năm nữa, ngươi cũng sẽ phải lo lắng.
Trong lòng Trương Huyễn thầm lắc đầu, đâu cần tới hai mươi năm, hai năm nữa là thiên hạ đại loạn rồi.