Quận Đông Hải mặc dù là sào huyệt của Mạnh Hải Công, nhưng sau khi Mạnh Hải Công khởi binh cũng không lưu lại đây nhiều binh lính, chỉ để lại ba ngàn quân đóng ở đảo Đông Hải. Bản thân Mạnh Hải Công không xem trọng quận Đông Hải, ở đây cần lương thực thì không có lưong thực, cần dân chúng cũng không có dân chúng, nếu Tôn Tuyên Nhã không kiềm chế Dương Nghĩa Thần ở quận Lang Gia thì quận Đông Hải đã sớm bị tiêu diệt rồi.
Cho nên sau khi Mạnh Hải Công thua trận đã trực tiếp lui về Tiếu quận mà không chọn quận Đông Hải.
Nhưng quận Đông Hải với Trương Huyễn lại là một con đường trọng yếu. Từ Giang Đô đến thẳng Thanh Châu, bất kể thế nào hắn cũng phải khống chế được quận Đông Hải. Nhiệm vụ này Trương Huyễn giao cho Phòng Huyền Linh, đây cũng là lý do mà Phòng Huyền Linh không đi về phía tây đến quận Bành Thành với Trương Huyễn.
Huyện Cù Sơn là quận trị của quận Đông Hải, nơi này dựa vào biển rộng, bờ bên kia là đảo Đông Hải, vì nhân khẩu quận Đông Hải không nhiều, vì thế huyện Cù Sơn là một huyện loại trung, nhân khẩu khoảng mấy vạn người.
Sau khi Mạnh Hải Công chuyển toàn bộ thế lực trong tay đến quận Bành Thành, quận Đông Hải lập tức trở nên yên tĩnh, mọi người cũng không chú ý đến nữa.
Huyện Cù Sơn vào cuối thu có vẻ hơi hiu quạnh, cây cối không còn màu xanh, khắp nơi là chạc cây trụi lủi, trên mặt đất đầy lá rụng, khi từng đợt gió thu thổi tới, lá rụng như những cánh bướm phấp phới trong không trung.
Đường xá trong thị trấn cũng vắng ngắt, đặc biệt vào buổi tối thì càng khó gặp được một người đi đường, khắp nơi đều đóng cửa, chỉ có mấy cửa hàng và quán rượu còn mở cửa, nhưng buôn bán cũng không tốt, chỉ thấy những tiểu nhị lười biếng, không có tinh thần ngồi ngáp ngoài cửa.
Lúc này, một người áo đen men theo góc đường bước vội vàng, mấy con chó tranh giành thức ăn chạy loạn phía trước y, y cũng không bị ảnh hưởng, vẫn vội vàng đi tiếp mấy chục bước. Lúc này, y mới dừng chân, nhìn ngó hai bên, bốn phía không một bóng người, chỉ có chưởng quầy của tiệm tạp hóa ở đối diện đang gà gật. Người áo đen quay người lại, đi vào một ngõ nhỏ.
Ngõ nhỏ không sâu lắm, trong đó chỉ có ba, bốn hộ gia đình. Y đi đến trước cánh cửa gỗ ở tận cùng, gõ liên tục theo tiết tấu, sau một lúc lâu, cửa kêu “két kẹt” rồi mở ra. Người áo đen lách người đi vào trong.
- Quân sư đã đi nghỉ chưa?
Người áo đen tháo khăn vấn đầu, để lộ khuôn mặt gầy guộc, chính là đội trưởng thám báo của Trương Huyễn, là Thẩm Quang. Y sở dĩ cẩn thận như vậy là vì ở huyện Cù Sơn vẫn còn năm trăm lính của Mạnh Hải Công. Dù quân Mạnh Hải Công ở Lưu huyện đã bị Trương Huyễn tiêu diệt, nhưng tin tức tạm thời vẫn chưa đến được quận Đông Hải.
Thủ hạ đón lấy mũ của y rồi cười nói:
- Quân sư chưa đi nghỉ, vẫn còn đợi tướng quân!
Thẩm Quang bước nhanh vào nội điện, đi đến trước cửa vẫn còn ánh đèn, y gõ cửa:
- Quân sư, là ta!
- Mời vào!
Giọng nói vô cùng trong trẻo, đúng là giọng của Phòng Huyền Linh, quân sư của Trương Huyễn. Thẩm Quang đẩy cửa vào phòng, thấy Phòng Huyền Linh đang rung đùi đắc ý đọc sách.
Thẩm Quang nhịn cười chờ y đọc xong, lúc này mới tiến lên thi lễ:
- Tham kiến quân sư!
Phòng Huyền Linh bỏ sách vào rương, cười ha hả, khoát tay nói:
- Thẩm tướng quân, mời ngồi!
Thẩm Quang ngồi xuống, lấy một quyển tài liệu đưa cho Phòng Huyền Linh, có chút hưng phấn nói:
- Quân sư quả nhiên liệu sự như thần, nhà của Hứa Diên Niên cất giấu nhiều vải vóc, khoảng năm, sáu ngàn súc vải, còn có kho lương thực, thấy thiếu khoảng ba ngàn thạch, sổ sách ghi chép là bị Mạnh Hải Công đem đi, nhưng số lương thực này ta đã tìm được rồi, ở ngay tại kho hàng trong trang viên trên đảo Đông Hải, ta tìm được ít nhất mười dân phu vận chuyển lương thực cho y.
Sau khi Mạnh Hải Công khởi binh, người trước đây đến quận Đông Hải tiếp nhận chức vụ thái thú là Nguyên Đông quận thừa Trương Thế Tông bất hạnh chết trong loạn quân, hiện tại quận thừa quận Đông Hải do Hứa Diên Niên quản lý, Hứa Diên Niên là điểm mấu chốt để Trương Huyễn khống chế quận Đông Hải, nên Phòng Huyền Linh bắt đầu ra tay từ chỗ y.
Phòng Huyền Linh xem quyển ghi chép kho hàng, khóe miệng lộ ra môt tia cười đắc ý, Y hiểu rất rõ các quan địa phương, kho các địa phương của triều Tùy đều dư thừa, nên các quan địa phương bèn lợi dụng nạn trộm cướp để phát tài, tự mình đem chuyển lương thực và tài vật đi hơn phân nửa, sau đó để lại một phần cho bọn loạn phỉ, cuối cùng dựa vào số lượng cấp cho loạn phỉ hoặc dân đói, trình báo cho triều đình một bản báo cáo mơ hồ, hầu như mỗi quan địa phương dù ít dù nhiều đều có vấn đề, Hứa Diên Niên cũng không phải là ngoại lệ, mấu chốt là phải tìm được bằng chứng.
Trương Huyễn phái Thẩm Quang hỗ trợ Phòng Huyền Linh, chính là muốn y trợ giúp Phòng Huyền Linh tìm được chứng cớ, nhờ vào sự điều tra tỉ mỉ của mình, Thẩm Quang đã tìm được chứng cớ và nhân chứng, không làm Phòng Huyền Linh thất vọng.
Phòng Huyền Linh cười hỏi:
- Hiện tại, số lương thực và tài vật đó có phải do thủ hạ của tướng quân trông coi?
Thẩm Quang gật gật đầu:
- Chúng đều bị các huynh đệ khống chế, không chuyển đi đâu được.
- Thẩm tướng quân vất vả rồi, đi nghỉ ngơi trước đi! Sáng mai, chúng ta cùng đi thăm hỏi Hứa Diên Niên.
- Quân sư, tình hình chủ soái thế nào rồi?
- Hiện giờ chủ soái đang ở quận Bành Thành, tuy nhiên Uất Trì Cung dẫn năm ngàn quân đi qua Thuật Thủy rồi, trễ nhất ngày kia sẽ đến huyện Cù Sơn.
Thẩm Quang vui mừng quá đỗi, Uất Trì Cung đã đến, như vậy có thể sớm thu phục quận Đông Hải rồi.
***
Hứa Diên Niên là người huyện Phù Ly, quận Bành Thành, xuất thân bần hàn, chừng hơn bốn mươi tuổi, vẫn làm quan ở Từ Châu, từ chủ bộ huyện nhỏ từng bước từng bước lên đến chức Đông Hải quận thừa, mạng lưới quan hệ ở địa khu Từ Châu rất sâu rộng, rất có gia tình với các đại thế gia Từ Châu.
Bởi vì như vậy, cả Lý Tử Thông và Mạnh Hải Công đều vô cùng nể trọng y, mặc dù y chỉ là quận thừa, nhưng toàn bộ sự vụ lớn nhỏ cơ bản đều do y quyết định.
Từ lúc Mạnh Hải Công quét sạch Từ Châu cho đến khi nhanh chóng suy yếu, tâm trạng Hứa Diên Niên cũng theo đó mà phập phồng không yên. Mắt thấy Mạnh Hải Công sắp bị diệt tới nơi, Hứa Diên Niên vừa vui mừng, vừa lo lắng, vui mừng vì rốt cuộc y có thể thoát khỏi tội danh bị loạn phỉ khống chế, mà lo lắng không biết triều đình sẽ xử phạt y như thế nào? Dù sao thì Lý Tử Thông và Mạnh Hải Công khống chế quận Đông Hải trong lúc y đang là quận thừa.
Mấy ngày nay Hứa Diên Niên đã nghe phong thanh tin tức, vì phần lớn binh lính Đông Hải tham gia quân đội của Mạnh Hải Công đã liên tục trốn về quê nhà. Bọn họ mang về tin tức Mạnh Hải Công bị Trương Huyễn và Dương Nghĩa Thần hai mặt giáp công, càng đánh càng thua. Điều này nghĩa là thất bại của Mạnh Hải Công đã đến trước mắt rồi.
Hứa Diên Niên cảm nhận được sự cấp bách, y cần phải tranh thủ thời gian đem tài vật, lương thực trong tay đổi thành hoàng kim, sau đó mở đường vào kinh, y có thể thoát tội, nhưng vấn đề là hiện tại sức mua ở quận Đông Hải giảm sút, phải đi Giang Đô thì mới có thể bán được, nhưng nhất thời y chưa tìm được thuyền vận chuyển, khiến lòng y nóng như lửa đốt.
Sáng sớm, Hứa Diên Niên đứng ngồi không yên ở quan nha, chờ đợi tin tức của thuyền. Y quyết định dùng thuyền đánh cá để chuyển hàng đến Diêm Thành, lại từ Diêm Thành chuyển hàng đi Giang Đô, đây là biện pháp duy nhất.
Lúc này, một tên nha dịch tâm phúc vội vàng chạy vào, thở hồng hộc nói:
- Sứ quân, có việc gấp!
- Tìm được thuyền đánh cá rồi sao?
- Không phải…thuyền đánh cá, mà là biệt trạch của sứ quân xảy ra chuyện rồi.
- Xảy ra chuyện?
Môi Hứa Diên Niên run run:
- Xảy…xảy ra chuyện gì?
- Cổng của biệt trạch bị khóa trái, kho hàng ngầm dưới đất để vải vóc cũng bị người ta dùng đồng lỏng đổ vào khóa, cửa sắt không thể mở ra nữa.
- Là ai làm?
Hứa Diên Niên lập tức giận đến tím mặt, y cảm thấy đây là trò đùa dai do ai đó ở sau lưng bày trò.
- Không biết, nhưng dân phu chuyển hàng cũng biến mất rồi.
Hứa Diên Niên bỗng hít một hơi lạnh, đặt mông ngồi xuống, y rốt cuộc hiểu được đây không phải là trò đùa dai, mà có người để ý đến mình rồi, nếu không dân phu sẽ không thể vô duyên vô cớ mất tích.
Đúng lúc này, một nha dịch bước nhanh vào, trong tay cầm một bái thiếp, khom người nói:
- Sứ quân, bên ngoài có khách đến xin gặp!
Hứa Diên Niên cầm bái thiếp, tùy tiện liếc qua, mông như bị cái gì châm phải, lập tức nhảy dựng lên, trên bái thiếp viết ‘Lục sự tham quân dưới quyền Giang Hoài Chiêu thảo sứ, Phòng Kiều bái kính’.
Hứa Diên Niên là kẻ lão luyện trong quan trường, y làm sao không rõ, tài vật của mình nhất định là bị Phòng Huyền Linh khống chế. Gốc gác của y thì Phòng Huyền Linh đã biết, y giống như giẫm lên khoảng không, trong lòng trống rỗng, không biết nên làm thế nào mới được.
Một lúc lâu sau, y mới miễn cưỡng nói:
- Mời y vào đi!
Y lập tức bước ra ngoài, đứng ở cửa giữa chờ đón Phòng Huyền Linh.
Không bao lâu sau, Phòng Huyền Linh mặc nho bào màu trắng bước nhanh vào, theo sau y còn có nam tử dáng người trung bình, khuôn mặt gầy guộc, ánh mắt sắc bén hơn dao, vừa nhìn thấy Hứa Diên Niên đã thấy hốt hoảng, vội vàng khom mình thi lễ:
- Hoan nghênh Phòng quân sư đến quận nha, tại hạ là Hứa Diên Niên.
- Ta đã gặp Hứa quận thừa rồi, Phòng Kiều có lễ!
Phòng Huyền Linh trả lễ rồi giới thiệu:
- Vị này là Thẩm tướng quân, cũng là danh tướng dưới quyền Trương soái.
- Ngưỡng mộ đã lâu! Ngưỡng mộ đã lâu!
Hứa Diên Niên đương nhiên biết Thẩm Quang, nên trong lòng vô cùng chua xót, chắc là hàng hóa của mình bị Thẩm Quang khống chế, y miễn cưỡng mỉm cười:
- Mời hai vị theo ta vào nội đường!
- Cung kính không bằng tuân mệnh!
Phòng Huyền Linh cười thản nhiên theo Hứa Diên Niên bước vào nội đường, Thẩm Quang không nói một lời, mặt không chút cảm xúc đi theo sau quân sư.