Phòng Huyền Linh đi theo Hứa Diên Niên vào nội đường, hai người phân chủ khách ngồi xuống. Thẩm Quang đứng phía sau Phòng Huyền Linh. Hứa Diên Niên lập tức cảm nhận được một loại áp lực vô hình, liền cười nói:
- Thẩm tướng quân, mời ngồi xuống đi!
Phòng Huyền Linh quay lại cười nói:
- Hứa sứ quân đã khách khí như vậy thì ngươi ngồi xuống đi!
Thẩm Quang gật đầu, rồi ngồi xuống cạnh Phòng Huyền Linh. Nhiệm vụ của Thẩm Quang không phải là tham dự đàm phán, mà là khi Hứa Diên Niên không đi vào khuôn khổ thì ra tay uy hiếp. Đương nhiên, nếu Hứa Diên Niên nghe lời và phối hợp, thì y không cần phải ra tay nữa.
Phòng Huyền Linh không chút hoang mang nói:
- Không biết tình hình chiến sự ở quận Bành Thành, Hứa sứ quân đã nắm được bao nhiêu?
- Ta nghe nói Mạnh Hải Công rút lui về hướng Thanh Châu. Ta ở quận Đông Hải kiến thức nông cạn, điều này là do lính đào ngũ nói mới biết được, không biết tình hình chiến sự gần đây như thế nào?
Hứa Diên Niên dè dặt trả lời.
- Xem ra tin tức của sứ quân hơi lạc hậu rồi. Bốn ngày trước, tướng quân nhà ta đã dẫn đại quân tiêu diệt toàn bộ quân Mạnh Hải Công ở Lưu huyện, cha con Mạnh Hải Công trốn thoát, nhưng Hàn Trị Thủy bị xử tử. Dương đại soái cũng công phá được huyện Bành Thành. Mạnh Đạm Quỷ dẫn tàn quân hốt hoảng bỏ chạy về hướng Tiếu quận.
Hứa Diên Niên nghe xong thì trợn mắt há hốc mồm. Mạnh Hải Công đã xong đời rồi sao?
Phòng Huyền Linh cười nói:
- Còn có một tin muốn báo cho sứ quân. Uất Trì tướng quân đã dẫn năm ngàn quân đến quận Đông Hải, chậm nhất ngày mai sẽ đến huyện Cù Sơn.
Tin này khiến Hứa Diên Niên lại ngồi không yên, hoảng hốt đứng lên. Phòng Huyền Linh thản nhiên nói:
- Tin này khiến Hứa sứ quân thấy giật mình sao?
Hứa Diên Niên thấy mình thất thố, nên vội vàng ngồi xuống, dùng tay áo lau mồ hôi lạnh trên trán:
- Ta chỉ là cao hứng thôi, Mạnh Hải Công rốt cuộc đã xong đời, quận Đông Hải rốt cuộc có thể trở về triều đình rồi.
- Đúng vậy, quận Đông Hải sắp trở về triều đình rồi, nhưng Hứa sứ quân định ăn nói với triều đình thế nào đây?
- Điều này…ta cũng có nỗi khổ, vì bảo vệ dân chúng, không thể không lá mặt lá trái với bọn loạn phỉ, ta nghĩ triều đình có thể hiểu được…
Hứa Diên Niên lại một phen lau mồ hôi to như hạt đậu trên trán. Y nói năng lộn xộn, có vẻ không nói được nữa.
- Vì bảo vệ dân chúng, mà còn lấy lương thực và vải vóc của kho triều đình, Hứa quận thừa, điều này khó giải thích với triều đình đấy!
Nói xong, Phòng Huyền Linh lấy sổ sách ra ném cho y:
- Trong này ghi chép vải vóc, ghi thiếu mất năm ngàn súc vải. Nhưng số vải này chúng ta lại thấy có ở biệt trạch của sứ quân, ngoài ra còn có lương thực, sứ quân đừng nói chúng ta vu cáo hãm hại ngươi.
Sắc mặt Hứa Diên Niên trở nên trắng bệch. Điều y sợ nhất rốt cuộc đã xảy ra, y giống như ngũ lôi oanh đỉnh. Ngồi yên trên ghế, trong đầu trống rỗng, nhưng lời của Phòng Huyền Linh y đều nghe rõ ràng:
- Hứa sứ quân, ra sức vì bọn loạn phỉ, lấy trộm lương thực, tài vật trong kho công, đây là tội chém đầu cả nhà!
Hứa Diên Niên dù sao cũng lăn lộn trong quan trường đã lâu nên rất nhanh liền có phản ứng trở lại. Nếu Phòng Huyền Linh muốn bắt mình, y sẽ không nói những lời này, y chắc chắn có mục đích khác.
Hứa Diên Niên dường như bám được vào cây cỏ cứu mạng, run rẩy nói:
- Khẩn cầu Phòng quân sư chỉ cho hạ quan một con đường sáng.
Lúc này, Phòng Huyền Linh lấy ra một thư nhận tội, để trước mặt Hứa Diên Niên:
- Hứa sứ quân ký tên rồi điểm chỉ, việc đó sẽ không xảy ra đâu.
Hứa Diên Niên xem qua thư nhận tội. Trong lòng y hiểu rõ, nếu ký nó, chẳng khác nào chụp một sợi dây xích lên cổ mình vĩnh viễn.
- Cái này….cái này…
Y không biết làm thế nào mới được.
Thẩm Quang đứng lên, lạnh lùng nói:
- Xem ra ta phải để dân chúng toàn thành đến tham quan biệt trạch của Hứa quận thừa, ta phải đi đây!
- Đừng!
Hứa Diên Niên bỗng sợ đến mức mềm nhũn.
- Thẩm tướng quân xin dừng bước, để ta khuyên Hứa sứ quân.
Phòng Huyền Linh không chút hoang mang, cười nói với Hứa Diên Niên:
- Ký thư nhận tội này, ngươi sẽ trở thành người của chúng ta. Trương soái không chỉ giúp ngươi thoát tội, hơn nữa sẽ nghĩ cách để tiến cử ngươi làm thái thú Đông Hải. Hứa sứ quân là người hiểu chuyện, chắc hiểu là chúng ta không muốn làm khó ngươi, mà là hi vọng mọi người có thể hợp tác vui vẻ.
Hứa Diên Niên cúi đầu không nói, đã hơi động lòng. Phòng Huyền Linh nhìn thấy y đã xao động, liền cười nói:
- Hứa thái thú suy nghĩ một chút đi! Sáng mai, trước khi đại quân vào thành thì trả lời cho ta, ta xin cáo từ.
Phòng Huyền Linh cố ý nhấn mạnh hai chữ ‘thái thú’, rồi nháy mắt với Thẩm Quang, hai người đứng dậy rời đi, vừa mới bước đến bậc cấp, Hứa Diên Niên đuổi theo và nói:
- Phòng quân sư, xin dừng bước!
Rốt cuộc y đã nghĩ thông suốt, nếu có thể thoát tội, còn có thể trở thành thái thú Đông Hải, thì nghe theo Trương Huyễn cũng không phải là không tốt, trong chuyện này lợi nhiều hại ít.
- Được rồi, giờ ta sẽ ký tên!
Hứa Diên Niên rốt cuộc hạ quyết tâm, y cắn mạnh ngón tay mình, điểm dấu tay lên thư nhận tội.
Phòng Huyền Linh lộ ra ý cười. Điều này nghĩa là bọn họ đã khống chế được quận Đông Hải, bước tiếp theo chính là cần khai thông quan hệ với Ngu Thế Cơ, bổ nhiệm Hứa Diên Niên làm thái thú Đông Hải.
***
Uất Trì Cung tiến binh rất nhanh ngoài cả dự kiến của Phòng Huyền Linh. Tối hôm đó, Uất Trì Cung đã dẫn năm ngàn quân đến huyện Cù Sơn, Hứa Diên Niên mở cửa thành nghênh đón quân Tùy vào thành.
Nhưng tiến vào quận trị không có nghĩa là đã lấy được quận Đông Hải. Điểm đặc thù của quận Đông Hải là ở chỗ nó còn có một hòn đảo lớn ở ngoài khơi. Trên đảo vẫn còn ba ngàn quân của Mạnh Hải Công, chỉ khi hạ được đảo Đông Hải, mới gọi là thu phục hoàn toàn quận Đông Hải.
- Phía nam và phía bắc của đảo Đông Hải đều có một ngọn núi lớn. Núi ở phía bắc gọi là núi Úc Lâm, ở phía nam tên là núi Tạ Lộc. Huyện Đông Hải chính là ở dưới núi Tạ Lộc, qua eo biển là có thể nhìn thấy rõ ràng, hiện giờ không có thuyền lớn, chỉ có thể dùng thuyền đánh cá để đổ bộ lên đảo Đông Hải…
Trong đại đường, Hứa Diên Niên trình bày tình hình đảo Đông Hải cho mọi người nghe. Y thấy tất cả đều nghe chăm chú, liền nói tiếp:
- Hiện giờ đảo Đông Hải có ba ngàn quân của Mạnh Hải Công, tướng quân là Vương Tông Bình, là người huyện Cù Sơn.
Nghe đến đây, Phòng Huyền Linh liền ngắt lời y:
- Vương Tông Bình còn có người thân ở huyện Cù Sơn không?
- Phụ thân và đại ca của y đều ở huyện Cù Sơn.
Hứa Diên Niên hiểu ý Phòng Huyền Linh, nên vội vàng nói:
- Y là tâm phúc của Mạnh Hải Công, sợ là y không đầu hàng, cho dù lấy phụ thân ra uy hiếp cũng vô dụng.
Phòng Huyền Linh trầm ngâm một lát rồi hỏi:
- Trên đảo Đông Hải có bao nhiêu nhân khẩu, bao nhiêu lương thực, Hứa sứ quân có biết không?
- Phỏng chừng lương thực cũng không ít, nhưng nhân khẩu về cơ bản là không có. Nhân khẩu trên đảo Đông Hảo đều bị Mạnh Hải Công chuyển về huyện Cù Sơn chúng ta. Trên đảo là một tòa thành trống không, chỉ có ba ngàn quân.
Phòng Huyền Linh nhìn thoáng qua Uất Trì Cung:
- Uất Trì tướng quân muốn tấn công cứng rắn, hay là dùng kế?
Uất Trì Cung cười nói:
- Lúc ta xuất phát, tướng quân có dặn dò rằng đến đây, hết thảy mọi việc đều nghe theo quân sư sắp xếp, quân sư quyết định đi!
Dừng một chút, Uất Trì Cung lại nói:
- Ngoài ra, tướng quân cho ta đem về đây mấy tên thân binh của Mạnh Hải Công. Bọn chúng có thể cho Vương Tông Bình biết tình hình chiến đấu ở Lưu huyện.
- Rất hợp ý ta!
Phòng Huyền Linh vui vẻ gật đầu, nói với Hứa Diên Niên:
- Phiền Hứa sứ quân gọi đại ca của Vương Tông Bình đến. Ta viết một bức thư để y mang đến cho Vương Tông Bình, xem thử Vương Tông Bình có chấp nhận điều kiện của ta không.
***
Da không còn thì lông cũng không có chỗ bám. Mạnh Hải Công đã bại vong chạy trốn, thuộc cấp của y cũng không còn lòng dạ nào trấn thủ đảo Đông Hải nữa, Vương Tông Bình đã chấp nhận yêu cầu của Phòng Huyền Linh, giao đảo Đông Hải, nhưng y đưa ra ba điều kiện, thứ nhất: phóng thích phụ thân và huynh trưởng của y, thứ hai: y sẽ không đầu hàng quân Tùy, cho phép y dẫn quân rời khỏi quận Đông Hải, thứ ba: y muốn mang theo toàn bộ ba ngàn quân.
Hai điều kiện đầu Phòng Huyền Linh đã đồng ý, nhưng về điều kiện thứ ba hai bên vẫn còn chưa thống nhất. Phòng Huyền Linh kiên quyết không để ba ngàn quân rời đi, nhưng giằng co hai ngày liền thì Vương Tông Bình thỏa hiệp, đề nghị để binh lính lựa chọn đi hay ở.
Đây không phải là y nguyện ý nhận thua, mà là tin đại quân của Mạnh Hải Công diệt vong đã truyền khắp ba quân, phần lớn binh lính cũng không muốn đi theo Vương Tông Bình nữa.
Thấy binh lính sắp làm phản đến nơi, Vương Tông Bình đành phải chấp nhận phương án của Phòng Huyền Linh.
Cuối cùng, Vương Tông Bình dẫn không đầy ba trăm quân của Mạnh Hải Công nguyện ý đi theo, rời khỏi quận Đông Hải, đi đến Tiếu quận nương tựa Mạnh Hải Công. Vương Tông Bình biết Mạnh Hải Công còn có sào huyệt thứ ba ở Tiếu quận.
Ba ngày sau, Trương Huyễn dẫn đại quân đến quận Đông Hải. Thực ra, Trương Huyễn rất có hứng thú với đảo Đông Hải. Ở đây diện tích lớn, lại cách đất liền một eo biển, ngoài ra núi cao hoàng đế xa, nhân khẩu quận Đông Hải thưa thớt, cằn cỗi so với quận Bành Thành và Hạ Bì, nên không được triều đình xem trọng. Đây là cơ hội để hắn tiến hành bố cục chiến lược.
Mấu chốt trong đó là khống chế quan viên quận Đông Hải, mà Hứa Diên Niên là người đứng đầu.
Trương Huyễn dẫn đại quân đến huyện Cù Sơn. Phòng Huyền Linh dẫn một đám quan viên đến cửa thành, nghênh đón Trương Huyễn:
- Thuộc hạ không phụ sự tin tưởng của tướng quân, đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ!
- Quân sư vất vả rồi!
Trương Huyễn xoay người xuống ngựa, tiến lên nắm chặt bả vai Phòng Huyền Linh. Hai người nhìn nhau cười, rất nhiều lời để nói nhưng không cần phải nói nữa, vì trong lòng cả hai đều đã hiểu nhau.
Lúc này, Phòng Huyền Linh kéo Hứa Diên Niên qua rồi giới thiệu:
- Vị này chính là Hứa quận thừa, lần này nhờ có Hứa quận thừa, chúng ta mới có thể hoàn toàn quét sạch được bọn phản loạn ở quận Đông Hải.
Hứa Diên Niên trong lòng hổ thẹn, vội vàng khom người thi lễ:
- Ngưỡng mộ uy danh của tướng quân đã lâu, hôm nay được gặp, đã được an ủi cả đời!
Trong lòng Trương Huyễn thấy buồn cười, mình quan trọng với y như vậy sao? Hắn hồi lễ, ôn hòa cười nói:
- Hứa quận thừa trong lòng vẫn có triều đình, âm thầm trợ giúp quân Tùy. Vì lập công lớn khi thu phục quận Đông Hải, ta nhất định sẽ bẩm với triều đình, đề cử Hứa quận thừa làm thái thú quận Đông Hải.
Hứa Diên Niên mừng rỡ, cuống quít bày tỏ:
- Ty chức nguyện ra sức vì tướng quân!
Trương Huyễn mỉm cười, xem ra Phòng Huyền Linh làm rất tốt, đã hoàn toàn khống chế được Hứa Diên Niên, tạo cơ sở vững chắc để thực hiện kế hoạch sau này.
Lúc này, Hứa Diên Niên lại lần lượt giới thiệu Trương Huyễn với những quan viên khác. Mọi người đều cực kì nịnh bợ, trong lòng bọn họ hiểu rõ, ra sức vì Lý Tử Thông, Mạnh Hải Công nhiều năm như vậy, họ có thoát tội được hay không mấu chốt đều ở Trương Huyễn.
Mọi người vây quanh Trương Huyễn đi vào trong huyện thành. Lúc này, Trương Huyễn hỏi Phòng Huyền Linh:
- Uất Trì và Thẩm Quang ở đâu?
- Bọn họ đều ở trên đảo Đông Hải.
Trương Huyễn vui vẻ nói:
- Nếu đã có thể lên đảo, ta cũng muốn đi xem thế nào.