Đảo Đông Hải chính là cảng Liên Vân ở Liên Đảo ngày nay, hai ngọn núi ở hai phía đông tây nhìn về phía eo biển. Phía đông là Cù Sơn, huyện Cù Sơn ở dưới chân núi, phía đông nam eo biển là núi Tạ Lộc, chính là núi Vân Đài hiện giờ, ở mặt đông bắc còn có một ngọn núi, tên là núi Úc Lâm.
Nhưng vào thời Tùy, đảo Đông Hải lớn hơn rất nhiều so với Liên Đảo, không chỉ có núi, mà còn có đất trồng trọt rộng lớn, rừng rậm và một huyện thành. Mấy vạn người sống ở đây cũng không thành vấn đề.
Núi và đồi núi chiếm hơn nửa đảo Đông Hải. Huyện thành nhỏ là huyện Đông Hải, hiện giờ toàn bộ nhân khẩu trong huyện đã bị Mạnh Hải Công chuyển sang bờ bên kia. Trên đảo chỉ còn lại vài làng chài nhỏ chưa đến năm trăm dân.
Đảo Đông Hải được Mạnh Hải Công xây dựng rất tốt, khai khẩn hơn một ngàn khoảnh đất, xây một bến tàu quy mô, tàu biển hai vạn thạch có thể dừng ở đây. Chiến mã của Mạnh Hải Công chính là từ Tân La vận chuyển đến đây.
Bởi vì hải đảo đối diện Cù Sơn là loạn thạch và bãi cát, thuyền lớn không thể bỏ neo, bến tàu được xây dựng ở phía bắc, tại một cảng thiên nhiên bên sườn núi Úc Lâm, từ đất liền không nhìn thấy nên vô cùng bí mật.
Trương Huyễn đi thuyền lớn đến bến tàu trong vịnh đông bắc, Uất Trì Cung và Thẩm Quang đang đợi ở bến tàu tiến lên thi lễ:
- Ty chức tham kiến tướng quân!
- Hai vị tướng quân vất vả rồi!
Trương Huyễn liếc mắt về dãy núi bốn phía, cười hỏi:
- Các huynh đệ đóng quân ở đâu?
- Hồi bẩm tướng quân, các huynh đệ tạm thời trú trong thị trấn, đều nhờ quân sư đàm phán thành công, nên tàn quân của Mạnh Hải Công bỏ chạy không thiêu hủy lương thực, trong kho hàng có hai vạn thạch lương thực và một lượng lớn vũ khí.
Trương Huyễn gật gật đầu. Lần thu phục quận Đông Hải này, quả thật Phòng Huyền Linh làm rất tốt, các kế hoạch đều hoàn thành xuất sắc.
Trương Huyễn quay lại nhìn bến tàu rồi hỏi:
- Hiện giờ trên đảo có bao nhiêu thuyền?
- Ước chừng có hơn hai mười chiếc thuyền, trong đó thuyền ngàn thạch có khoảng tám chiếc, còn lại đều là thuyền nhỏ, ngoài ra còn có thuyền đánh cá là tài sản của ngư dân.
- Có bao nhiêu ngư dân?
- Bốn làng chài nhỏ tổng cộng hơn ba trăm người, lúc trước Mạnh Hải Công cũng muốn chuyển họ đi, nhưng bọn họ sống chết không chịu nên cuối cùng đành thôi.
Trương Huyễn ngẫm nghĩ, nếu muốn bảo vệ bí mật, thì chuyển những ngư dân này đi cũng không có ý nghĩa gì, chỉ cần khiến họ ít tiếp xúc với bờ bên kia là không có vấn đề gì.
Lúc này, Uất Trì Cung hạ giọng hỏi:
- Tướng quân muốn đóng quân trên đảo sao?
Trương Huyễn gật đầu:
- Ta định để một ngàn quân đóng trên đảo, chủ yếu để khống chế bến tàu.
Uất Trì Cung cười đáp:
- Chắc là không có vấn đề gì lớn. Dù sao trên đảo cũng có đủ đất trồng, trong kho có lương thực. Quân đội ở trên đảo có thể trồng trọt, nuôi heo nuôi gà. Lương thực rau quả hoàn toàn có thể tự cung tự cấp.
Thẩm Quang bổ sung:
- Có thể dựng một cửa hàng ở huyện Cù Sơn để bán một ít đồ dùng hàng ngày, mặt khác cũng là điểm tình báo, tướng quân thấy thế nào?
Trương Huyễn không nhịn được mà cười nói:
- Không hổ danh là đội trưởng thám báo, nói ba câu đã không quên nghề của mình, mở một cửa hàng rồi còn nghĩ đến làm tình báo.
Mọi người nhìn nhau cười ha hả.
***
Hoàng đế nhà Tùy Dương Quảng chỉ ở Quan Trung hai ngày, ngay cả thành Trường An cũng không vào, chỉ đi một vòng tượng trưng, đội ngũ trùng trùng điệp điệp quay đầu đi về Bồ Quan.
Dương Quảng cực kì chán ghét Quan Trung và Trường An. Quan Trung là căn cơ của quý tộc Quan Lũng. Trường An lại là đại bản doanh của quý tộc Quan Lũng. Tuy triều Tùy thành lập trên cơ sở của quý tộc Quan Lũng, nhưng từ Tùy Văn Đế đến Dương Quảng, cả hai cha con đều ra sức làm suy yếu ảnh hưởng của quý tộc Quan Lũng với triều Tùy. Dương Quảng dời đô đến Lạc Dương chính vì muốn thoát khỏi sự khống chế của quý tộc Quan Lũng, sau này Võ Tắc Thiên dời đô Lạc Dương cũng xuất phát từ mục đích như vậy..
Từ Bồ Quan đi qua Hoàng Hà sẽ tiến vào Tịnh Châu, đội tuần tra tạm trú ở quận Hà Đông để nghỉ ngơi.
Xung quanh vương trướng chiếm ba mẫu của thiên tử Dương Quảng là mấy trăm nóc lều lớn, đây đều là lều của văn võ đại thần, ở ngoài còn có mấy ngàn doanh trướng của quân Kiêu Quả, tầng tầng lớp phòng ngự vây quanh.
Lều của Ngu Thế Cơ ở tầng thứ nhất của lều các quan lại, chia làm nội trướng và ngoại trướng. Ngoại trướng là nơi làm việc, tiếp khách, nội trướng là chỗ ngủ. Loại trọng thần có cuộc sống xa xỉ như Ngu Thế Cơ tuyệt đối không để mình thiệt thòi, y dẫn theo hai tỳ thiếp xinh đẹp để hầu hạ mình.
Màn đêm vừa buông, Ngu Thế Cơ nửa nằm nửa ngồi trên giường êm, mắt nhắm hờ, hai tỳ thiếp nhẹ nhàng bóp chân cho y. Lúc này, một gã tùy tùng ở ngoài trướng bẩm báo:
- Lão gia, Nghiễm công tử đến rồi!
Ngu Thế Cơ mở to mắt nói:
- Cho y vào!
Ngu Thế Cơ khoát tay, hai tỳ thiếp liền đỡ y ngồi lên, thu dọn đồ đạc rồi lui vào trong nội trướng. Một lát sau, con riêng của Ngu Thế Cơ là Hạ Hầu Nghiễm bước nhanh vào, quỳ xuống thi lễ:
- Tham kiến phụ thân đại nhân!
Ngu Thế Cơ tuy rằng tham lam của cải, nhưng gia giáo nghiêm khắc, trước giờ không cho phép con đẻ tham dự vào chuyện đút lót nhận hối lộ của y, cho nên loại chuyện này để giao cho con riêng đi làm. Hạ Hầu Nghiễm thật ra là lái buôn giao dịch quyền thế, của cải cho Ngu Thế Cơ.
- Ngồi xuống đi!
Ngu Thế Cơ biết Hạ Hầu Nghiễm vội vàng từ Lạc Dương đến đây, chắc chắn là có vụ mua bán lớn rồi.
Hạ Hầu Nghiễm ngồi xuống, hạ giọng nói:
- Phụ thân, Trương Huyễn phái tâm phúc đến tìm con, có việc muốn nhờ!
- Hắn tìm ngươi làm gì?
- Trước tiên hắn đưa một ngàn năm trăm lượng hoàng kim, nói là lệ phí hàng năm của năm sau…
Ngu Thế Cơ mỉm cười, Trương Huyễn này thật thông minh, bây giờ mới là tháng mười, hắn đã dâng lệ phí của sang năm rồi, hơn nữa còn tăng thêm năm trăm lượng hoàng kim, thật rất hiểu tình hình!
- Sau đó thì sao?
- Sau đó hắn lại dâng hai ngàn năm trăm lượng hoàng kim, hắn hy vọng có thể đề cử hai chức vị thái thú Đông Hải và Đông Hải quận thừa.
- Vậy hắn muốn đề cử ai?
- Hồi bẩm phụ thân, hắn muốn đề cử Đông Hải quận thừa hiện nay là Hứa Diên Niên làm thái thú Đông Hải, đề cử huyện lệnh Túc Dự Lư Phổ làm Đông hải quận thừa.
Ngu Thế Cơ trong mắt thoáng chút suy nghĩ, hắn lập tức lấy ra một bản sao của quân báo, đây là bản báo cáo của Trương Huyễn sau khi thu phục quận Đông Hải, trong đó vô cùng khen ngợi công lao của Đông Hải quận thừa Hứa Diên Niên, tán dương y trong lòng có Đại Tùy, nhẫn nhục bảo vệ dân chúng, là nội ứng của Trương Huyễn, khiến quân Tùy không đánh mà thắng, thu phục được quận Đông Hải, đồng thời tiêu diệt tàn quân còn lại của Mạnh Hải Công.
Ngu Thế Cơ mỉm cười, nói với Hạ Hầu Nghiễm:
- Ngươi trở về nói với người Trương Huyễn phái tới rằng chuyện này rất khó xử lý, nhưng ta sẽ ra sức giúp hắn, hy vọng lần sau hắn không đưa ra việc khó khăn như vậy nữa.
Hạ Hầu Nghiễm đương nhiên hiểu rằng việc này chỉ cần phụ thân động tay là được, có điều phải phóng đại mức độ khó khăn lên một chút, để đối phương biết được khoản tiền này bỏ ra không lãng phí.
- Con hiểu rồi, trở về sẽ nói với bọn họ.
Hạ Hầu Nghiễm đứng dậy thi lễ rồi vội vàng rời đi.
Ngu Thế Cơ khoanh tay đi qua đi lại trong lều, có một số việc y sẽ không nói với Hạ Hầu Nghiễm, nhưng trong lòng y vô cùng hiểu rõ. Y biết Trương Huyễn nhờ y giúp là có mục đích.
Trương Huyễn muốn khống chế quận Đông Hải. Hứa Diên Niên chắc là bị y khống chế rồi, còn có Lưu Phổ, chắc là con trai của Lưu Thịnh Công ở quận Bành Thành, xem ra Trương Huyễn và Lưu gia đã có giao dịch, khống chế được thái thú và quận thừa, toàn bộ quận Đông Hải trên thực tế đã bị Trương Huyễn khống chế rồi.
Dụng ý của Trương Huyễn rất rõ ràng, hắn không muốn từ bỏ Thanh Châu, mà quận Đông Hải lại là đường thông giữa Giang Đô và Thanh Châu. Tên Trương Huyễn này, dã tâm thật không nhỏ!
Ngu Thế Cơ thân là trọng thần triều đình trong tay nắm đại quyền, y biết rõ nguy cơ của triều Tùy. Nguy cơ của triều Tùy không phải là khắp nơi xảy ra khói lửa tạo phản, nguy cơ trầm trọng hơn là những thế gia và quyền thần dần dần mất đi sự công nhận đối với triều Tùy. Loại nguy cơ này đã bắt đầu từ khi tiên đế phế bỏ binh quyền của quý tộc Quan Lũng, nguy cơ này còn gia tăng khi Dương Huyền Cảm tạo phản.
Ngu Thế Cơ liều mạng nhận hối lộ, nhưng đồng thời y cũng suy nghĩ đến tương lai gia tộc và con cháu của mình, để cho bọn họ một con đường lui.
***
Trong vương trướng, Dương Quảng đang ngồi trước ngự án tập trung phê duyệt tấu chương. Lúc này, hoạn quan ở cửa lều bẩm báo:
- Bệ hạ, Ngu tướng quốc cầu kiến!
Dương Quảng buông bút son rồi cười nói:
- Mời y vào!
Một lát sau, Ngu Thế Cơ vội vàng đi vào, khom người thi lễ:
- Vi thần tham kiến bệ hạ!
- Ngu ái khanh vẫn chưa nghỉ ngơi sao?
- Bẩm bệ hạ, vi thần đang chuẩn bị việc khen thưởng chính thức cho trận chiến ở Từ Châu, có một số vị trí bổ nhiệm, cần thương lượng lại với bệ hạ!
- Ái khanh ngồi xuống rồi nói!
Ngu Thế Cơ ngồi xuống, chậm rãi nói:
- Về bổ nhiệm thái thú quận Bành Thành, bệ hạ muốn điều Trần thái thú của quận Ly Thạch đảm nhiệm, nhưng vi thần xem kĩ lại bối cảnh của Trần thái thú, phát hiện một con gái của y gả cho cháu của Hạ Nhược Bật, bệ hạ có biết việc này không?
Dương Quảng ngẩn người, y thật sự không biết việc này. Trần Tế lại là thông gia của quý tộc Quan Lũng? Trong mắt y hiện lên tia giận dữ, y thấy biểu hiện của Trần Tế không tệ, lại ở quận Ly Thạch tám năm rồi, mới định điều gã đi Bành Thành, không ngờ gã lại có liên quan đến quý tộc Quan Lũng.
Ngu Thế Cơ hiểu rất rõ Dương Quảng, chỉ cần dính tới quý tộc Quan Lũng, Dương Quảng tuyệt đối sẽ không dùng. Quả nhiên, Dương Quảng khoát tay:
- Thôi đi, suy nghĩ chọn người khác đi!
- Bệ hạ, vi thần có một đề nghị!
- Ngu ái khanh cứ nói!
- Bệ hạ, bốn quận của Từ Châu trước đây đều hướng về triều đình, bất kể là thuế má, tấu báo hay tình hình dân chúng, quan địa phương ở bốn quận đều làm rất tốt. Lần này, Mạnh Hải Công nhanh chóng suy yếu cũng là do bọn họ âm thầm chống lại, nên vi thần cảm thấy nên duy trì tình trạng này. Hơn nữa, quan trường của Từ Châu cũng đã cân bằng, có lợi cho triều đình. Vi thần lo lắng nếu phá vỡ loại cân bằng này thì chịu tổn thất chính là triều đình.
Phương án của Ngu Thế Cơ nhiều lần được thiên tử Dương Quảng tiếp thu mấu chốt vì y hiểu rõ nội tâm của thiên tử. Y biết thiên tử lo nhất là triều đình không khống chế được địa phương. Vì thế đánh vào điểm này thì vừa vặn động đến điểm yếu của Dương Quảng.
Dương Quảng trầm ngâm một lát:
- Vậy ý kiến của ái khanh thế nào?
- Vi thần đề nghị đề bạt ngay tại chỗ, không điều quan viên từ bên ngoài đến, không chỉ có quận Bành Thành, quận Đông Hải cũng như vậy, đề bạt quận thừa làm thái thú, huyện lệnh của huyện lớn thì làm quận thừa, như vậy thì mới bảo đảm tiếp tục cân bằng, bảo đảm triều đình khống chế được bốn quận Từ Châu.
Dương Quảng gật đầu, như vậy cũng tốt, so với việc không biết gì mà điều một thân gia của quý tộc Quan Lũng đến.
- Trẫm hiểu rồi, ái khanh có thể làm một bản dự thảo, nếu không có vấn đề gì lớn, sẽ thi hành theo phương án của ái khanh.
- Vi thần trở về sẽ thảo phương án!
Dương Quảng lại nghĩ đến một chuyện, cười nói:
- Còn việc của thê tử Trương Huyễn, hoàng hậu đã hạ chỉ phong nàng làm tam phẩm phu nhân, ngươi cũng thảo ý chỉ đi!
- Vi thần tuân mệnh!