Giang Sơn Chiến Đồ ( Dịch Full )

Chương 503 - Chương 460: Trở Về Giang Đô

Chương 460: Trở về Giang Đô
Chương 460: Trở về Giang Đô

Đại quân của Trương Huyễn xuất chinh hơn một tháng, rốt cuộc cũng quay về Giang Đô. Tuy nhiên ngoài dự liệu của các tướng sĩ, không ngờ ở Giang Đô bọn họ lại được nghênh đón vô cùng long trọng.

Loạn phỉ ở Từ Châu được bình định, nghĩa là giao thông trên kênh Thông Tế được khôi phục. Hàng hóa chất thành núi ở bến tàu tại Giang Đô sắp được chuyển đi, điều này liên quan đến kế sinh nhai của mười mấy vạn dân ở Giang Đô.

Cho nên khi tin tức quân đội Trương Huyễn bình định được Từ Châu được truyền đến, giới buôn bán ở Giang Đô sôi sục, khiến cho cả thành Giang Đô cũng nhảy múa hoan hô, vậy nên người Giang Đô sao lại không cảm kích Trương Huyễn và tướng sĩ.

Hơn mười vạn thương nhân, người buôn bán nhỏ, kiệu phu cùng với người nhà của họ tự phát tổ chức ra khỏi thành nghênh đón tướng sĩ quân Tùy trở về, khua chiêng gõ trống, cờ bay phấp phới, tiếng hoan hô đợt sau lớn hơn đợt trước.

Khi các thương nhân khiêng hàng trăm con heo mập đem đến chỗ quân Trương Huyễn, Trương Huyễn rất cảm động với tình cảm của dân chúng, hắn đích thân tiến lên nhận hậu lễ của các thương nhân, ôm quyền cao giọng nói với mọi người:

- Cảm tạ các vị phụ lão hương thân, chỉ cần Trương Huyễn còn ở Giang Đô một ngày, tuyệt đối sẽ không để kênh Thông Tế bị cản trở, tuyệt đối không làm đứt đoạn kế sinh nhai của mọi người!

Sự bày tỏ của Trương Huyễn được tất cả mọi người hoan hô, không biết ai hô to một tiếng:

- Quân Tùy vạn tuế!

- Quân Tùy vạn tuế!

- Quân Tùy vạn tuế!

Tiếng gọi ầm ĩ vang dội tận trời.

Khi tướng sĩ quân Tùy trở về quân doanh nghỉ ngơi, đám người nghênh đón cũng dần dần tản đi. Trương Huyễn dẫn theo một nhóm thân binh trở về ngôi nhà xa cách đã lâu của mình.

Vừa vào cửa, thê tử Lư Thanh vốn chờ đợi đã lâu, liền nhào vào lòng hắn, không kìm được nước mắt ròng ròng. Trương Huyễn nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của thê tử, thấp giọng cười nói:

- Sắp làm mẫu thân rồi mà còn hay khóc, để người khác nhìn thấy sẽ chê cười.

Lư Thanh cũng cảm thấy mình thất thố, vội vàng lau nước mắt, ngượng ngùng cười nói:

- Vừa xảy ra một số chuyện nên trong lòng kích động hơn so với ngày thường.

Trương Huyễn biết nàng muốn nói tới chuyện gì. Hắn nhìn bốn phía nhưng không thấy Trương Xuất Trần, bèn cười nói:

- Vũ Nương đâu rồi? Ta muốn cảm tạ nàng ấy, nếu không có nàng ấy, thê tử của ta thật sự gặp nguy hiểm rồi.

- Còn nói nữa! Ta nói cho nàng biết hôm nay chàng sẽ trở về. Nàng lại nói nàng có việc, đi ra ngoài dạo phố, đến giờ vẫn chưa thấy về.

Phu thê hai người vừa đi vừa nói, vừa vào trong nội thất, Trương Huyễn đã ôm lấy vợ, hai người hôn nhau rất lâu.

***

Sau khi trở về Giang Đô, quân đội được nghỉ ba ngày. Vì nhận được nhiều ban thưởng nên bọn lính đều vào thành đi dạo phố, mua sắm uống rượu, thanh lâu kinh doanh càng thịnh vượng. Phố lớn ngõ nhỏ nào cũng có thể thấy bóng dáng binh lính.

Đương nhiên, cũng có nhiều đội quân xếp hàng tuần tra ngoài đường, chủ yếu là để ngăn cản binh lính đánh nhau, ẩu đả, gây hấn, chọc ghẹo nữ nhân.

Trương Huyễn khó khăn lắm mới nghỉ được mấy ngày, liền ở nhà với vợ và xem sách mình yêu thích, trải qua được mấy ngày nghỉ nhàn rỗi.

Một buổi nọ, Trương Huyễn đang ở trong thư phòng sắp xếp một số đồ vật, nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân, thấy một thanh âm quen thuộc từ góc sân đi qua, hắn vội vàng chạy ra gọi:

- Vũ Nương, đợi một chút!

Trương Xuất Trần đang muốn đi xuyên qua một cửa nhỏ ra ngoài, nghe Trương Huyễn gọi, nàng phải dừng bước, khuôn mặt xinh đẹp không tránh khỏi đỏ lên:

- Tướng quân, có chuyện gì không?

Trương Huyễn đi tới cười nói:

- Ta vẫn chưa tạ ơn cô cứu mạng A Thanh, nhờ cô đến kịp lúc, nếu không hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

Trương Xuất Trần thản nhiên cười:

- Đây là việc ta nên làm, Thanh tỷ là bằng hữu tốt nhất của ta, cứu nàng là bổn phận của ta, tướng quân không cần phải cảm tạ!

Trương Huyễn yên lặng gật đầu, lại nói:

- Ta nghe nói việc của nghĩa phụ cô. Ta cũng rất buồn, ông ấy cũng có ơn với ta, ta vẫn ghi khắc trong tâm khảm.

- Đa tạ tướng quân vẫn nhớ đến ông!

Hai người nhất thời đều trầm mặc, Trương Huyễn bỗng vỗ trán một cái:

- Xem trí nhớ ta này, suýt nữa là quên, ta có chuẩn bị cho cô một món lễ vật!

- Lễ vật?

Trương Xuất Trần có chút khó hiểu.

- Cũng không phải là đặc biệt chuẩn bị, chỉ là ta có được một thanh kiếm, ta thấy rất thích hợp với cô nên liền mang về đây.

Trương Xuất Trần nghe nói là kiếm, ánh mắt lập tức sáng ngời, cười nói:

- Ta muốn xem thử, ở đâu vậy?

- Trong thư phòng, đi theo ta!

Trương Huyễn xoay người đi vào thư phòng, Trương Xuất Trần đi cùng hắn đến cửa thư phòng, nàng thoáng chần chừ một lát, nhưng vẫn bước vào.

Trương Xuất Trần lần đầu tiên đến thư phòng của Trương Huyễn. Nàng hơi tò mò quan sát xung quanh, thấy thư phòng bố trí vô cùng đơn giản, thanh nhã, không thấy có bất kì vẻ xa hoa nào. Nàng không khỏi thầm gật đầu. Nghĩa phụ đã nói với nàng, từ thư phòng có thể thấy bản sắc của nam nhân. Một nam nhân bất luận ở bên ngoài ngụy trang như thế nào, nhưng thư phòng thì không ngụy trang được, nơi này sẽ phản ánh được nội tâm thật sự của hắn.

Từ bố trí thư phòng đơn giản có thể thấy nội tâm của Trương Huyễn cũng đơn giản. Trương Xuất Trần biết rằng Trương Huyễn có nhiều tiền, nhưng hắn vẫn không theo đuổi của cải hay kiêu sa hưởng thụ, điều này đã chứng minh được đánh giá của nghĩa phụ về hắn năm đó. Đây là một người trẻ tuổi có chí hướng rộng lớn, hoặc có thể nói…hắn là một người tràn đầy dã tâm.

Lúc này, Trương Huyễn lấy từ trong rương ra một thanh kiếm vừa mỏng vừa dài. Mặc dù vỏ kiếm da cá mập bình thường, nhưng Trương Xuất Trần rất có nhãn quang, nàng liếc mắt một cái đã nhìn ra tạo hình chuôi kiếm này không tầm thường, tạo hình rất tốt vừa đúng độ dài, làm một thanh kiếm rất có cảm giác. Trương Xuất Trần cầm lấy chuôi kiếm đã cảm nhận được linh khí:

- Kiếm tốt!

Nàng bật ra lời khen.

- Còn chưa rút ra khỏi vỏ sao biết là kiếm tốt!

Trương Huyễn cười hỏi.

- Ta cảm nhận được sinh mệnh của nó.

Trương Xuất Trần nhẹ nhàng rút kiếm ra, một đạo hàn quang ánh lên mắt nàng, con ngươi trong mắt nàng lập tức co lại, kiếm mỏng như lá liễu, nhưng mũi kiếm lại sắc bén tuyệt luân, chất kiếm tinh thuần, nhẵn nhụi như nước.

Trương Xuất Trần nhẹ nhàng vuốt kiếm, mắt hơi ươn ướt, nàng thấy trong tay không phải là kiếm, mà là hồn của kiếm. Bảo kiếm này cần bao nhiêu tài năng mới tạo ra được, quả thực không phải là vật tầm thường trong nhân gian.

- Thích nó không?

Trương Huyễn ôn nhu hỏi.

Trương Xuất Trần nhẹ nhàng gật đầu, nàng không thể dùng lời nào để miêu tả nội tâm cảm động của mình. Nàng cảm thấy linh hồn của kiếm đã hòa với nàng thành một thể.

- Thanh kiếm này tên là Tích Thủy, tìm được trong kho báu của Vương Bạc, được ta thu giữ, nhưng ta thấy nó thích hợp với cô hơn, Xuất Trần, ta tặng cho cô.

- Ô!

Trương Xuất Trần chợt bừng tỉnh, ngượng ngùng cười hỏi:

- Sao lại tặng ta, để cảm tạ việc ta cứu phu nhân sao?

Trương Huyễn lắc đầu:

- Không liên quan đến việc cứu người, chỉ là muốn tặng cho cô thôi.

- Vậy…ta nhận vậy.

Trương Xuất Trần hơi ngượng ngùng cúi đầu. Nàng chớp mắt, đôi mắt đẹp liếc nhìn Trương Huyễn một cái, rồi xoay người bước đi, trong nháy mắt đã đi khỏi tầm mắt của Trương Huyễn. Trương Xuất Trần thấy tai mình sắp bốc cháy, nhưng trong lòng lại có niềm vui thầm kín không nói nên lời.

Trương Huyễn hơi giật mình. Ánh nhìn sâu sắc của Trương Xuất Trần khiến hắn đọc ra một loại tình cảm nào đó.

***

Trương Xuất Trần cẩn thận cất kiếm rồi, lại đến nội đường nơi Lư Thanh đang ngồi, thấy Lư Thanh đang giao việc gì đó cho quản gia, nàng liền ngồi một bên, cười với Lư Thanh, không quấy rầy ý nghĩ của nàng.

- Khúc quản gia, ta nhớ là đã dặn ngươi rồi, đối với hai nữ thị vệ bất hạnh gặp nạn, trợ cấp cho gia đình hai người mỗi hộ một trăm lượng hoàng kim, tại sao không thấy thể hiện trên sổ sách?

Khúc quản gia là người lo việc sổ sách mà Trương phủ mới tuyển, là một nam tử trung niên mập mạp, trắng trẻo, chính là quản lý sổ sách của Quảng Lăng xuân tửu ở đối diện. Y là người Giang Đô, tính tình rất thành thật. Lư Thanh tiếp xúc với y vài lần, thấy nhân phẩm y tốt nên mới trả giá cao mời y về làm kế toán trong phủ, thay mình quản lý thu chi sổ sách.

Đây cũng là vì sau khi Lư Thanh có thai thì sức khỏe không tốt, không thể tiếp tục quản lý khối tài sản khổng lồ, phức tạp trong nhà. Còn Từ quản gia thì quá bận rộn, đành phải giống như những gia đình giàu có khác, cần có phòng kế toán, tuyển thêm nội ngoại quản gia, đảm nhiệm mọi việc của gia đình.

Khúc quản gia tinh thông sổ sách, tư duy mạch lạc, làm việc rõ ràng, nhưng y lại không giỏi nói chuyện, cả ngày khó nói được một câu, bị bọn người dưới kêu là “Hộp tiền nghẹt”.

Khúc quản gia một lúc lâu mới nói một câu:

- Phu nhân có nói, trong quân cũng có trợ cấp, không có liên quan gì đến chúng ta, cho nên…

Lư Thanh giận đến mức vỗ vào quyển sổ:

- Ta biết ngay là ngươi nghĩ sai rồi, ta nói….

Lư Thanh khắc chế lửa giận trong lòng, giọng nói dịu lại nhưng vẫn rất nghiêm khắc:

- Ta chỉ nói là trong quân trợ cấp không có quan hệ gì với chúng ta, không phải là hai người bọn họ không liên quan gì với chúng ta. Chúng ta không phải trợ cấp, mà là cảm kích là có ý an ủi, tặng cho mỗi nhà một trăm lượng hoàng kim, ta nghĩ ngươi đã tặng rồi, không ngờ lại không có! Khúc quản gia, sự việc đã qua hơn nửa tháng, người nhà các nàng ấy sẽ nghĩ ta vô tình vô nghĩa, con gái người ta đã tặng tính mạng cho ta đó.

Khúc quản gia hổ thẹn cúi đầu, một lúc sau mới nói:

- Ta biết sai rồi.

- Lập tức nói Từ quản gia đi tặng, mặt khác, tặng cha mẹ hai nàng ấy mỗi nhà một trăm mẫu ruộng tốt, coi như là ruộng để dưỡng già, đi làm ngay đi!

- Vâng! Tại hạ đi xử lý ngay.

Khúc quản gia hành lễ rồi hấp tấp lui xuống.

Chờ y đi xa, Lư Thanh mới thở dài nói với Trương Xuất Trần:

- Vốn tưởng rằng không cần phải xen vào việc vặt này, cuối cùng…Muội cũng thấy rồi, nếu ta không cẩn thận xem lại sổ sách thì có chuyện rồi, đến bây giờ mà tiền trợ cấp vẫn chưa đưa cho người ta, đã làm hỏng thanh danh của ta rồi.

Trương Xuất Trần cười nói:

- Không phải ta đã khuyên tỷ rồi sao? Đừng thấy trong nhà chỉ có hai người thì người này không mời, người kia không cần, phải duy trì vận hành của một nhà giàu có, nên người cần thiết phải mời về, việc này không có liên quan gì với việc chủ nhân nhiều hay ít. Như kế toán ít nhất phải hai người, một người quản đồ vật, một người quản sổ sách, hai bên đối chiếu với nhau. Quản gia cũng ít nhất cần hai người, một quản trong nhà, một quản bên ngoài, Từ quản gia sẽ không bận rộn đến mức loay hoay chạy tới chạy lui. Sắp tới đứa nhỏ ra đời, còn phải mời nhũ mẫu, lớn lên phải mời gia sư, nhiều việc lắm!

Lư Thanh rất kinh ngạc, cười nói:

- Muội là nha đầu cả ngày động đao động kiếm, sao lại biết những việc này?

- Lại bắt đầu khinh người rồi!

Trương Xuất Trần cười nói:

- Tỷ nghĩ rằng ta chỉ biết động đao động kiếm thôi sao? Nói cho tỷ biết, ta còn biết thêu hoa vẽ tranh, ta cũng có đọc sách, trong bụng cũng có mấy ngàn chữ, không nhìn ra sao?

- Tốt lắm, nếu văn võ toàn tài thì nhà này sau này giao cho muội quản, ta có thể an tâm sinh con rồi!

- Biến! Ta không có kiên nhẫn quản những việc vặt đó, hơn nữa, ta không phải là nữ quản gia của tỷ, sao ta phải quản.

Lư Thanh chỉ vào Trương Xuất Trần cười nói:

- Trời đất chứng giám, ta không xem muội là nữ quản gia, tự muội nói đấy.

- Vậy tỷ xem ta là gì?

- Xem muội là muội muội, là nhị phu nhân được không!

Trương Xuất Trần ngây người, bỗng che miệng cười:

- Ta không thèm phu quân của tỷ, tỷ coi hắn là bảo bối, ta coi hắn là tảng đá, không đáng để bản cô nương ưu ái. Thôi đi, không nói việc nhà với tỷ nữa, ta vừa mới có một thanh hảo kiếm, đi xem kiếm đi!

Nàng ngoài miệng nói nhẹ nhàng, nhưng trong mắt hơi bối rối, sợ Lư Thanh nói thêm gì nữa, liền vội vàng đứng lên đi.

Lư Thanh vô cùng thông minh sắc sảo, nhìn ra được vẻ bối rối của Trương Xuất Trần, trong lòng thầm cười: “Hôm nào thử thăm dò nàng một chút!”.

Bình Luận (0)
Comment