Giang Sơn Chiến Đồ ( Dịch Full )

Chương 504 - Chương 461: Thuyền Vượt Biển (Thượng)

Chương 461: Thuyền vượt biển (thượng)
Chương 461: Thuyền vượt biển (thượng)

Trương Huyễn vẫn không quên việc thuyền vượt biển mà Ngô Ứng Khâm nói với mình. Sau khi về Giang Đô, hắn lập tức phái người đi thăm dò tin tức. Ngô Ứng Khâm đã từng nói ở Giang Đô có hai chiếc thuyền loại này.

Lúc này, hắn đã nhận được chim ưng đưa thư của Vi Vân Khởi gởi tới. Trong thư nói rõ ràng rằng bốn chiếc thuyền vượt biển ở bãi thuyền quận Bắc Bình đã bị tháo dỡ, bao gồm các bộ phận vật liệu bên trong, hiện giờ đang ở kho của huyện Thọ Quang, nhưng không có bản vẽ hoặc mẫu tham khảo, thợ thuyền không thể nào đóng lại loại thuyền này.

Tìm được hai chiếc thuyền kia là việc cấp bách của Trương Huyễn!

Trưa hôm đó, Trương Huyễn đang ở trong quân doanh, thị sát sáu ngàn thủy binh huấn luyện. Tuy rằng triều đình keo kiệt, đối với việc hắn tiêu diệt Mạnh Hải Công, chỉ thăng tước vị cho hắn lên một bậc, nhưng bộ Binh đã phê chuẩn yêu cầu xin tăng thêm quân của hắn, chấp thuận cho hắn tăng thêm một vạn quân, tiện cho việc hai mặt tác chiến. Như vậy, quân đội của hắn đã lên đến ba vạn quân, bằng số quân của Dương Nghĩa Thần.

Mở rộng quân đội làm cho Trương Huyễn hưng phấn hơn so với được thăng quan. Thật ra, quân đội của hắn đã tăng thêm một vạn quân rồi, đầu tiên là ở Hạ Bì, chọn năm ngàn quân tinh nhuệ trong đám tù binh, tiếp theo là trước đây mượn danh chiêu mộ quỷ nước để chiêu mộ năm ngàn thủy quân Giang Đô.

Năm ngàn thủy quân này là quân mới chiêu mộ, thêm vào một ngàn thủy tặc trong tay Tề Lượng, tổng cộng có sáu ngàn thủy quân, mặc dù kỹ năng bơi đều rất tốt, nhưng năng lực giao chiến vẫn chưa đạt yêu cầu, cần huấn luyện ít nhất mấy tháng nữa.

Huấn luyện quân đội trước giờ luôn là sở trường của Uất Trì Cung. Trong hai tháng ngắn ngủi, y có thể huấn luyện một đám ô hợp thành một đội quân tinh nhuệ.

Ở chỗ huấn luyện, từ xa đã nghe tiếng Uất Trì Cung rống như tiếng sấm:

- Bọn nhu nhược này, mới một canh giờ đã đứng không nổi nữa sao? Hai bên giao chiến, chém giết mấy ngày mấy đêm là chuyện thường, đến lúc đó các ngươi lấy thể lực ở đâu ra? Nếu không muốn trở thành quỷ dưới đao kẻ khác thì đứng thẳng lên cho ta, hôm nay đứng ba canh giờ!

Trương Huyễn đứng trên đài cao, nhìn sáu ngàn binh lính đang đứng nghiêm, hắn không khỏi nhớ tới tình hình lần đầu tiên huấn luyện của mình, mặt hiện ra ý cười đồng cảm.

Lúc này, tướng thủy quân Tề Lượng vội vàng đi lên trước, khom người thi lễ:

- Ty chức tham kiến chủ soái!

Sau khi mở rộng quân đội, Trương Huyễn chuẩn bị đem sáu ngàn thủy quân phân làm ba, chia cho ba vị tướng thống lĩnh, Tề Lượng là thiên tướng của đội thủy quân thứ nhất. Có điều hai thiên tướng còn lại vẫn chưa chọn được người.

- Tề tướng quân miễn lễ!

Trương Huyễn cười gật gật đầu. Hắn giơ roi ngựa chỉ vào sân huấn luyện hỏi:

- Tề tướng quân thấy huấn luyện như thế nào?

Tề Lượng tán thưởng thật lòng:

- Ty chức bội phục sát đất cách huấn luyện của Uất Trì tướng quân!

- Sao lại tán thưởng y như vậy?

- Hồi bẩm chủ soái, hơn một ngàn thủ hạ trước đây của ty chức ở trong đội ngũ huấn luyện. Bọn họ đều là thủy tặc hỗn tạp, đều là người phóng đãng khó khống khế, nhưng vào tay của Uất Trì tướng quân trong năm ngày ngắn ngủi, dường như đã thay da đổi thịt, hoàn toàn thay đổi, dáng vẻ trộm cướp của họ không còn chút gì, trở nên kiên nghị, kỉ luật, chính tại hạ cũng không nhận ra bọn họ.

Trương Huyễn mỉm cười:

- Quả thật là như vậy, vào tay của Uất Trì tướng quân, cho dù là quỷ cũng sẽ biến thành người.

Lúc này, Trương Huyễn lại nghĩ tới một chuyện, nên nói với Tề Lượng:

- Ta có chuyện muốn hỏi Tề tướng quân.

- Xin chủ soái cứ nói, ty chức biết thì sẽ hồi đáp!

Trương Huyễn trầm ngâm một chút rồi hỏi:

- Tề tướng quân nghe nói đến thuyền vượt biển chưa?

Tề Lượng lập tức gật đầu:

- Ty chức biết hai loại thuyền vượt biển, một là tên khác của chiến thuyền ngũ nha, một loại khác là thuyền vận chuyển, có thể chuyển hai vạn thạch vật tư ra biển, chủ soái muốn nói đến loại nào?

- Ta muốn nói đến loại thuyền vận chuyển.

- Lúc đầu năm, ty chức có nhìn thấy một lần ở Giang Ninh. Hai chiếc thuyền hàng rất lớn bỏ neo trên bến tàu, vô cùng đồ sộ. Đỗ Phục Uy động lòng vô cùng, nhưng nghe nói chúng thuộc về quan phủ nên y chỉ đành nhìn thuyền mà than thở.

Trương Huyễn nghe nói thuyền lớn ở Giang Ninh, trong lòng hắn cũng xao động, chẳng lẽ hai chiếc thuyền này đã bị Trần Lăng đưa đến Giang Nam rồi?

Đúng lúc này, kị tào tham quân Lý Thanh Minh vội vàng đi tới, khom người thi lễ với Trương Huyễn:

- Thuộc hạ tham kiến sứ quân!

Vì tướng quân dưới quyền của Trương Huyễn đã có nhiều, cho nên mọi người đều dần dần đổi sang gọi Trương Huyễn là chủ soái, đồng thời y lại là Giang Hoài chiêu thảo sứ, vì thế một số quan văn cũng quen gọi hắn là sứ quân.

Trương Huyễn phái Lý Thanh Minh đi điều tra việc thuyền vượt biển, hắn vội vàng hỏi:

- Tìm được tung tích hai chiếc thuyền đó rồi sao?

- Thuộc hạ hỏi thăm khắp nơi, có được không ít manh mối. Vào đầu năm, hai chiếc thuyền vận chuyển lương thực đến huyện Đan Dương để chuẩn bị cho chiến tranh, sau đó đi đâu không rõ.

- Đi đâu không rõ?

Trương Huyễn nhíu mày:

- Không phải nam hạ cùng với quân Trần đại tướng quân sao?

Tề Lượng bên cạnh chen lời:

- Chủ soái, hai chiếc thuyền đó không thể đi trên sông Giang Nam, chắc chắn là không đi về phía nam với quân Trần đại tướng quân!

Lý Thanh Minh cũng vội vàng nói:

- Tề tướng quân nói không sai, quả thật không xuôi nam cùng với quân của Trần đại tướng quân, hơn nữa trong ghi chép của quan phủ nói rằng hai chiếc thuyền này đã biến mất.

Lúc này, Uất Trì Cung phái người đến tìm Tề Lượng, nên Tề Lượng vội vàng thi lễ rồi rời đi.

Đợi Tề Lượng đi xa, Trương Huyễn mới lạnh lùng nói:

- Nói đi! Rốt cuộc hai chiếc thuyền đó ở đâu?

Lý Thanh Minh hạ giọng nói:

- Thuộc hạ tìm Vương thái thú, y nói thuyền do huyện Giang Dương quản lý, thuộc hạ lại đi tìm Hàn huyện lệnh của huyện Giang Dương, y cũng nói là không biết, sau đó thuộc hạ tìm được Kim chủ bộ, Kim chủ bộ mới nói nhỏ cho thuộc hạ biết, hai thuyền đó ở huyện Diên Lăng, nhưng đã bị bán cho Giang Nam hội.

- Cái gì!

Trương Huyễn lập tức giận dữ:

- Vật quý của quốc gia mà lại tự tiện bán cho Giang Nam hội, ai có gan lớn như vậy?

Lý thanh Minh cười khổ một tiếng nói:

- Sứ quân cho rằng chúng là vật quý của quốc gia, nhưng trong mắt quan phủ địa phương, chúng chỉ là hai chiếc thuyền lớn, không khác gì loại thuyền bình thường, trong ghi chép cũng để cùng với các loại thuyền bình thường, còn triều đình càng không để ý gì đến chúng.

Trương Huyễn một lúc lâu sau vẫn chưa nói nên lời. Hắn nghĩ đến việc bốn chiếc thuyền biến mất ở Bắc Bình, căn bản không có ai để ý đến chúng, sợ rằng lời Lý Thanh Minh nói là thực tế.

Nhưng bất luận thế nào, hắn tuyệt đối không cho phép bán hai chiếc thuyền này cho Giang Nam hội, hắn lúc này quyết đoán nói:

- Lập tức đi huyện Diên Lăng!

***

Ba mươi chiến thuyền vượt sóng chạy về phía huyện Diên Lăng ở bờ sông bên kia. Trương Huyễn đứng ở đầu thuyền, ánh mắt nghiêm khắc nhìn chăm chú về phía bờ sông.

Là người phi thường thì phải có nhãn quang của người phi thường. Khi quan phủ Giang Đô vứt bỏ hai chiếc thuyền vượt biển, khi triều đình đại Tùy không xem trọng loại thuyền này, thì với nhãn quan của người phi thường, Trương Huyễn đã xem thuyền vượt biển chính là vật quý của quốc gia.

Đại Tùy chỉ còn lại tám chiếc thuyền vượt biển, bốn chiếc đã bị tháo dỡ, hai chiếc ở Lạc Dương, có thể đã được xếp vào đội thuyền tuần tra của Dương Quảng, còn hai chiếc ở tại Giang Đô, ngay trước mắt Trương Huyễn, hắn làm sao có thể bỏ qua chúng.

Huyện Diên Lăng được gọi là cửa khẩu của kinh thành, cũng chính là Trấn Giang ngày nay, là điểm bắt đầu của kênh đào Giang Nam. Kênh đào Giang Nam bắt đầu từ huyện Diên Lăng, thông đến huyện Tiền Đường của quận Dư Hàng, nối với kênh Thông Tế, trở thành kênh đào lớn thông suốt nam bắc của đại Tùy.

Huyện Diên Lăng từ thời Tam quốc đã là cảng lớn nổi tiếng trên sông Trường Giang. Lưu Bị chiêu thân ở tại núi Bắc Cố trên bờ sông, trên núi đến nay vẫn còn nhiều ngôi lầu đủ màu sắc ‘Hà xử vọng Thần Châu, mãn nhãn phong quang Bắc Cố lâu’.

Nhưng Trương Huyễn không có tâm trạng đi chiêm ngưỡng cảnh xưa chùa Cam Lộ, tất cả tâm tư của hắn đều hướng về hai chiếc thuyền vượt biển kia. Lúc chiến thuyền cập bến huyện Diên Lăng, bỗng thấy có tiếng binh sĩ trên cột buồm hô to:

- Chủ soái, ty chức nhìn thấy rồi, ở ngay phía đông!

Trương Huyễn vội vàng đứng trên đài cao, trong số vô số thuyền bên bờ sông, hắn cũng chỉ nhìn thấy hai chiếc khổng lồ, bỏ neo ở phía đông bến tàu. Trong lòng Trương Huyễn vui mừng như điên, chiến thuyền không bị lấy đi, chúng vẫn còn trong bến.

Đội chiến thuyền lập tức chạy về phía đông, nhưng khi chiến thuyền dần dần đến gần hai chiếc thuyền lớn, tất cả mọi người đều kinh ngạc. Chiến thuyền ngàn thạch đứng trước hai chiếc thuyền khổng lồ này, trở nên vô cùng nhỏ bé. Trương Huyễn cũng chấn động, dù hắn đã thấy thuyền rồng khổng lồ của Dương Quảng, nhưng hai chiếc này dường như còn to lớn hơn thuyền rồng của Dương Quảng, dài khoảng ba mươi trượng, cao hơn mười trượng, tương đương với loại thuyền một ngàn năm trăm tấn thời hiện đại.

Tuy nhiên trong lòng Trương Huyễn hơi nghi hoặc, hai chiếc thuyền này không thể đi trên sông Giang Nam, Giang Nam hội mua chúng để làm gì?

Lúc này, trên thuyền lớn có hơn trăm thợ thuyền đang bận rộn rửa sạch khoang thuyền. Giang Nam hội mua hai chiếc thuyền này đươc gần hai tháng, vẫn để lại trên bến Diên Lăng để tu sửa, phải phết dầu lại, đổi đinh gỉ thành mới, đổi những ván thuyền đã mục, bận rộn suốt hai tháng nên thuyền vẫn chưa được đem đi.

Chiến thuyền của quân Tùy nhanh chóng bao vây hai chiếc thuyền lớn. Hàng trăm binh linh xông lên thuyền, thét lớn, ra lệnh cho tất cả thợ thuyền rời thuyền, bọn họ sợ đến thất kinh, vội vàng chạy lên bờ.

Trương Huyễn cùng mười mấy thân binh vây quanh bước lên chiếc thuyền vượt biển gần bờ nhất. Mặc dù không có vẻ tráng lệ như thuyền rồng của Dương Quảng, nhưng lại có khí thế to lớn, boong tàu rộng rãi, cột buồm cao ngất, neo sắt khổng lồ, hết thảy đều có vẻ đồ sộ chắc chắn.

Lúc này, một quản sự vẻ mặt kinh hoàng bị dẫn đến, y quỳ xuống thi lễ, nơm nớp lo sợ nói:

- Khởi bẩm Chiêu thảo sứ đại nhân, chiếc thuyền này được cửa hàng Phú Quốc ở Giang Đô mua rồi, có khế ước chuyển nhượng của quan phủ.

- Nói bậy!

Trương Huyễn nghiêm mặt, nổi giận nói:

- Đây là chiến thuyền của quân Tùy, ai dám bán đi!

Quản sự sợ đến mức cuống quít dập đầu:

- Tiểu nhân nói thật, chiếc thuyền này là mua từ quan phủ, tiểu nhân còn có khế ước chuyển nhượng của quan phủ.

Y từ trong người lấy một quyển khế ước trình lên. Trương Huyễn cười lạnh một tiếng, tiện tay xé tan khế ước thành từng mảnh, ném vào lòng sông, lạnh lùng nói:

- Ta không quản khế ước gì của các người. Từ nay trở đi, hai chiếc thuyền lớn này thuộc về quân đội.

Bình Luận (0)
Comment