Giang Sơn Chiến Đồ ( Dịch Full )

Chương 505 - Chương 462: Thuyền Vượt Biển (Trung)

Chương 462: Thuyền vượt biển (trung)
Chương 462: Thuyền vượt biển (trung)

Dù đã phái quân khống chế hai chiếc thuyền vượt biển, nhưng Trương Huyễn vẫn không mang hai chiếc thuyền về Giang Đô, mà chuẩn bị chuyển đến quận Bắc Hải, chứ không phải gia nhập đội chiến thuyền của quân Tùy ở Giang Đô.

Khi Trương Huyễn vừa trở về quan nha Giang Đô, một tên lính ở ngoài bẩm báo:

- Khởi bẩm tướng quân, đông chủ cửa hàng Phú Quốc cầu kiến!

Cửa hàng Phú Quốc là một trong ba cửa hàng lớn ở Giang Đô, trong tay có hàng trăm cửa tiệm và hai đội tàu. Thông qua việc tìm kiếm thuyền vượt biển lần này, Trương Huyễn đã biết đứng sau cửa hàng này là Giang Nam hội, nếu đông chủ của cửa hàng tìm mình, không cần phải nói, vị đông chủ này nhất định là nhân vật quan trọng của Giang Nam hội.

- Mời y vào!

Không bao lâu sau, hai thân binh đưa đông chủ của cửa hàng Phú Quốc vào, ngoài dự liệu của Trương Huyễn, vị đông chủ này lại chính là Thẩm Kiên.

- Hóa ra là Thẩm tiên sinh!

Trương Huyễn không kìm được bật cười:

- Xem ra Giang Đô thật có sức hấp dẫn, khiến Thẩm tiên sinh vẫn lưu luyến đến nay mà chưa rời đi.

Trên mặt Thẩm Kiên không giấu vẻ lo âu. Hai chiếc thuyền kia chuẩn bị ngày mai sẽ về quận Lư Giang, đón bọn Mạnh Hải Công vượt sông, không ngờ đến thời điểm then chốt lại bị Trương Huyễn giữ lại. Trong lòng Thẩm Kiên vừa lo lắng, vừa gấp gáp. Y lo rằng Trương Huyễn đã phát hiện ra ý đồ tiếp nhận Mạnh Hải Công của Giang Nam hội, còn gấp gáp vì kế hoạch không ngờ bị ngăn trở, tạm thời y vẫn chưa có kế hoạch dự bị, như vậy sẽ làm lỡ đại sự.

Dù trong lòng lo lắng, nhưng Thẩm Kiên vẫn kiềm chế kích động, miễn cưỡng gượng cười, chắp tay nói:

- Hôm nay, khẩn cầu tướng quân giơ cao đánh khẽ, cho cửa hàng Phú Quốc một con đường sống.

- Vậy sao? Ta sẽ rửa tai lắng nghe!

Trương Huyễn khoát tay:

- Mời ngồi!

Thẩm Kiên ngồi xuống, khom người nói:

- Về hai chiếc thuyền lớn kia, chúng tôi chi ba trăm lượng hoàng kim cho huyện Giang Dương, chuẩn bị tu sửa xong sẽ dùng vận chuyển hàng hóa lớn, không biết sao lại bị bại lộ, thuyền bị quân đội khống chế, mong tướng quân chỉ cho chúng tôi một con đường sáng!

Trương Huyễn thản nhiên cười:

- Hai chiếc thuyền đó là chiến thuyền hậu cần của quân Tùy khi tấn công Cao Câu Ly, tạm thời gởi ở huyện Giang Dương, không thuộc sở hữu của huyện Giang Dương, huyện Giang Dương không có quyền bán.

- Nhưng hai chiếc thuyền đó đã đậu ở huyện Giang Dương ba năm rồi, cũ nát, không được tu sửa, căn bản không có người nhận lãnh, chúng tôi mới mua về, lại bỏ nhiều tiền sửa chữa trùng tu, mới khôi phục được nguyên trạng, tướng quân lại cướp lấy, điều này không tránh khỏi quá…quá không có đạo lý!

Trương Huyễn nghiêm mặt:

- Kênh mương ở Giang Nam căn bản không thể dùng loại thuyền này, các ngươi mua chúng về làm gì? Hơn nữa đây là thuyền của quân đội, Giang Nam hội vẫn thấy mình chưa đủ kiêu ngạo sao?

Thẩm Kiên nghe Trương Huyễn nói, hiểu được mình đã dẫn lửa đốt mình, nên vội vàng phủi sạch mọi thứ:

- Thật không dối gạt tướng quân, chúng tôi chuẩn bị bán hai chiếc thuyền này, có người nhờ chúng tôi mua và tu sửa, chúng tôi là thương nhân, chỉ vì mục đích kiếm tiền, không có ý đồ gì khác.

- Vậy sao?

Trương Huyễn cười lạnh một tiếng:

- Không biết người nào muốn mua hai chiếc thuyền lớn đó? Thẩm đông chủ có thể bẩm báo không?

- Điều này…

Thẩm Kiên do dự một chút rồi nói:

- Là một khách thương ở quận Nhạc Dương, bọn họ muốn làm ăn trên kênh đào Giang Đô, cụ thể là ai, thứ lỗi cho tại hạ không thể bẩm báo.

Trương Huyễn xoay chuyển ý nghĩ, hắn bỗng cười nói:

- Không phải là khách nhân ở La huyện chứ!

Thẩm Kiên sắc mặt đại biến, y không biết vì sao Trương Huyễn có thể đoán được, chẳng lẽ có người tiết lộ bí mật sao? Không thể nào, chuyện này ngoài mình ra, không có ai biết được, vậy Trương Huyễn làm sao biết?

Trương Huyễn đoán được là Tiêu Tiển muốn mua hai chiếc thuyền lớn này. Rốt cuộc Tiêu Tiển cũng có dã tâm muốn khuếch trương quân đội ở vùng ven sông, nên có một đội quân hùng mạnh ắt không thể thiếu, hai chiếc thuyền đồ sộ này không chỉ có Trương Huyễn để ý, mà còn có Tiêu Tiển, y không muốn bại lộ thân phận, nên mới mua thông qua cửa hàng Phú Quốc, có điều Tiêu Tiển có biết bối cảnh của cửa hàng Phú Quốc hay không thì Trương Huyễn không đoán được.

Thẩm Kiên một lúc lâu sau vẫn không nói nên lời, y không biết phải trả lời như thế nào. Nhưng Trương Huyễn cũng không cần y trả lời. Trương Huyễn đứng lên, lạnh lùng nói:

- Ta có thể nói rõ ràng với Thẩm tiên sinh, hai chiếc thuyền đó đã sát nhập vào thủy quân của ta, không thể nào trả lại cho các ngươi. Cửa hàng Phú Quốc có thể đến huyện Giang Dương đòi lại tiền mua thuyền, chuyện này quyết định như vậy, Thẩm tiên sinh, xin mời!

Trong lòng Thẩm Kiên vô cùng chán nản. Rốt cuộc y không thể lấy hai chiếc thuyền đó về, đương nhiên y cũng không thể đến huyện Giang Dương đòi tiền, chỉ có thể nhận tổn thất về mình. Tuy nhiên có một điều may mắn là dường như Trương Huyễn không biết việc của Mạnh Hải Công, nghĩ tới nghĩ lui, y chỉ có thể dùng thuyền của cửa hàng đi đón bọn Mạnh Hải Công qua sông, đây là cách duy nhất.

Thẩm Kiên bất đắc dĩ phải đứng dậy cáo từ. Trương Huyễn bắt đầu suy xét làm thế nào để chuyển hai chiếc thuyền này về quận Bắc Hải. Thuyền lớn đương nhiên phải đi đường biển, đi lên phía bắc về hướng Thanh Châu, có điều có thể tìm được những thợ thuyền năm đó đóng loại thuyền này hay không.

Lúc này, Trương Huyễn nghĩ tới một chuyện, vội bảo thân binh:

- Mau đi gọi đông chủ của cửa hàng Phú Quốc quay lại!

Hắn vừa rồi nhất thời chưa nghĩ ra, nếu Thẩm Kiên có thể tu sửa thuyền cũ thành như mới, như vậy trong tay y nhất định có thợ thuyền năm đó đóng loại thuyền này, thậm chí còn có bản vẽ, loại thuyền vượt biển này có phải là do Giang Ninh đóng hay sao? Mà Giang Ninh chính là sào huyệt của Giang Nam hội.

Một lát sau, thân binh chạy về nói:

- Tướng quân, chúng tôi đã chậm một bước, xe ngựa của y đã đi rồi.

Trương Huyễn liền nói ngay:

- Chuẩn bị ngựa cho ta, ta muốn đi cửa hàng Phú Quốc!

***

Cửa hàng Phú Quốc nằm ở phía nam Giang Đô, nhưng không nằm trong chợ, mà là ở một tòa nhà lớn cạnh sông ở phía nam thành. Tòa nhà này rộng chừng mười mẫu, do một tòa nhà chính và mười kho hàng hợp thành, cửa sau có bến tàu, các loại vật tư có thể trực tiếp chuyển lên thuyền rồi vận chuyển đi khắp nơi.

Thẩm Kiên trở lại cửa hàng, định viết một phong thư tạ lỗi cho Tiêu Tiển, nói rõ ràng cho y biết nguyên nhân mất hai chiếc thuyền.

Lúc này, một gã tiểu nhị chạy vào cửa nói:

- Đông chủ, chiêu thảo sứ Trương tướng quân đến.

Thẩm Kiên ngây người, Trương Huyễn lại đến làm gì?

Trong lòng y hơi bất an, nhưng không kịp nghĩ nhiều, y vội vàng ra ngoài nghênh đón.

Trương Huyễn mặc thường phục, đầu đội mũ sa, mặc áo xanh, mang thắt lưng da, đang khoanh tay đứng ở cửa lớn đánh giá bố cục của cửa hàng Phú Quốc.

Lúc này, Thẩm Kiên bước nhanh đến, khom người thi lễ:

- Tham kiến tướng quân!

- Ha ha, vừa rồi có quên mất một chuyện quan trọng, nên lại chạy đến tìm Thẩm tiên sinh.

- Tướng quân nói một tiếng, Thẩm mỗ tự nhiên tới nhà, thật sự không cần phiền tướng quân đích thân đến đây!

- Không sao, ta có chút việc muốn nhờ Thẩm đông chủ.

- Mời tướng quân vào nhà nói chuyện!

Trương Huyễn theo Thẩm Kiên vào phòng khách quý, có thị nữ dâng trà, Trương Huyễn uống một ngụm trà rồi cười nói:

- Ta vừa nghĩ đến một chuyện, quận Đông Lai cũng có một chiếc thuyền lớn như thuyền hôm nay chúng ta nói đến, ở tại chỗ đóng thuyền của quận Đông Lai, có điều đã cũ nát quá rồi, nhưng long cốt còn tốt, ta nghĩ, nếu Thẩm đông chủ có thể tu sửa hai chiếc thuyền cũ đó, không biết Thẩm đông chủ có nguyện ý giúp ta không?

Thẩm Kiên là người cực kì khôn khéo, y lập tức hiểu được ý đồ của Trương Huyễn, là cần thợ thuyền của mình. Trong lòng y thầm oán hận, liền áy náy khéo léo từ chối:

- Tướng quân, thật xin lỗi, ta chỉ sợ không giúp được!

- Tại sao?

Nụ cười trên mặt Trương Huyễn biến mất.

- Những thợ thuyền kia đều là chiêu mộ tạm thời, sửa xong thuyền thì liền giải tán, ta không biết bọn họ là người ở đâu?

- Hừ!

Trương Huyễn không nhịn được hừ một tiếng.

- Theo ta được biết, hai năm trước xưởng đóng tàu của Giang Ninh bị loạn phỉ dùng một mồi lửa thiêu hủy. Sau đó, đại Tùy đã không đóng loại thuyền lớn này nữa, Thẩm đông chủ không ngờ lại tùy tiện chiêu mộ được một số thợ có thể sửa được, chẳng lẽ nào là trong tay có bản vẽ?

Giang Nam hội quả thật cũng muốn có một bản sao của bản vẽ, đáng tiếc xưởng đóng tàu của Giang Nam bị đốt, bản vẽ cũng bị thiêu hủy.

Thẩm Kiên tiếc nuối lắc đầu:

- Theo ta biết, bản sao của bản vẽ đã bị thiêu hủy, bản chính có lẽ ở Công bộ hoặc Tương Tác giám (cơ quan chuyên quản lý xây dựng, chế tạo…vào thời cổ), chúng ta làm sao có thể có. Hơn nữa, chỉ là tu sửa thuyền, không phải là đóng mới, thợ thuyền bình thường đều có thể làm được, không cần phải có kĩ thuật gì cao thâm, tướng quân, ta thực sự không giúp được.

- Được rồi! Nếu Thẩm đông chủ đã nói như vậy thì ta xin cáo từ!

Trương Huyễn đứng dậy chắp tay, nghênh ngang rời đi. Thẩm Kiên tiễn hắn ra cửa chính, nhưng trong lòng hơi bất an, hắn dường như đã biết được chuyện gì?

Màn đêm vừa buông, mấy ngàn quân Tùy bỗng xuất hiện ở phía nam thành, nhiều đội quân Tùy chạy trên đường chợ, niêm phong tất cả cửa hàng, bắt tiểu nhị và chưởng quầy đi, vật tư niêm phong cất vào kho. Đồng thời, hai đội tàu ở trên bến tàu ngoài thành Giang Đô cũng bị thủy quân kê biên tài sản, kéo đi.

Ở phía nam thành mọi người đều bàng hoàng, không biết chuyện gì xảy ra, nhà nhà đều đóng cửa cửa hàng, nhưng rất nhanh đều phát hiện hơn một trăm cửa tiệm bị kê biên tài sản không ngờ đều là của cửa hàng Phú Quốc. Hai đội tàu cũng là đội tàu của cửa hàng Phú Quốc, các thương nhân lập tức đều bàn tán không biết cửa hàng Phú Quốc phạm vào tội gì, lẽ nào là tư thông với loạn phỉ sao?

Bình Luận (0)
Comment