Giang Sơn Chiến Đồ ( Dịch Full )

Chương 506 - Chương 463: Thuyền Vượt Biển (Hạ)

Chương 463: Thuyền vượt biển (hạ)
Chương 463: Thuyền vượt biển (hạ)

Tin tức toàn bộ cửa hàng Phú Quốc bị kê biên tài sản khiến Thẩm Kiên trợn mắt há hốc mồm. Y không thể nào nghĩ vì một chiếc thuyền vượt biển mà Trương Huyễn trở mặt với mình. Hai tháng trước, hắn còn tỏ ý muốn hợp tác với Giang Nam hội, bây giờ thì sao? Lại đi thẩm tra cửa tiệm của Giang Nam hội, khiến Thẩm Kiên căm tức vạn phần.

Tuy nhiên, Thẩm Kiên cũng hiểu được, Trương Huyễn chỉ nhắm vào cửa hàng Phú Quốc, không hoàn toàn trở mặt với cả Giang Nam hội, nếu không chính mình cũng không thể bình an ngồi ở đây.

Nhưng bất kể thế nào thì Thẩm Kiên vẫn lòng nóng như lửa đốt. Sáng mai đội thuyền sẽ xuất phát đi Lư Giang đưa Mạnh Hải Công qua sông. Hiện giờ Trương Huyễn lại khống chế đội thuyền, thật là làm hỏng đại sự.

Thẩm Kiên quyết định đi tìm Trương Huyễn nói chuyện. Y vừa định đi thì một gã quản sự lo lắng chạy đến nói:

- Thẩm đông chủ, bên ngoài có rất nhiều quân lính muốn vào điều tra cửa hàng!

Thẩm Kiên hoảng sợ. Trong kho hàng của y có giấu mấy ngàn bộ binh giáp mua của Đậu gia, nếu tra thấy thì nguy, y vội vàng bước ra ngoài cửa lớn.

Ngoài cửa lớn, ánh lửa sáng choang, mấy trăm binh lính cầm đuốc vây chặt ngoài cửa. Đại quản sự của cửa hàng ra sức giải thích với binh lính, xin họ chờ một lát. Đúng lúc này, Thẩm Kiên đi ra:

- Ta là đại đông chủ ở đây, có chuyện gì cứ nói với ta!

Một viên tướng tiến lên lạnh lùng nói:

- Chiêu thảo sứ hoài nghi trong cửa hàng Phú Quốc có cất giấu binh khí phi pháp, tư thông với Đỗ Phục Uy. Chúng ta đặc biệt phụng mệnh đến điều tra, xin lập tức mở cửa, đừng cản trở chúng ta thi hành công vụ!

Đại quản sự sợ đến mức mặt trắng bệnh, trong kho quả thật có mấy bộ binh giáp, phải làm sao bây giờ? Y sợ hãi nhìn Thẩm Kiên.

Thẩm Kiên trong lòng thầm thở dài, nếu thật muốn điều tra thì đã phá cửa xông vào rồi, còn phí lời với mình làm gì, rõ ràng chỉ làm ra vẻ. Trong lòng y đã hiểu được, nên vội vàng chắp tay nói:

- Giờ ta sẽ đi tìm Chiêu thảo sứ tướng quân của các người, xin đợi ta nửa canh giờ, rồi tiếp tục nói!

Thiên tướng lạnh lùng nhìn y một cái rồi khoát tay:

- Chặn cửa trước cửa sau, phòng ngừa bọn chúng chuyển hàng cấm đi!

Y lại nói với Thẩm Kiên:

- Nể mặt đại đông chủ, ta cho ngài nửa canh giờ!

Thẩm Kiên chắp tay rồi lên xe ngựa. Xe ngựa nhanh chóng chạy về hướng quân nha của chiêu thảo sứ. Không bao lâu sau đã đến nơi, thấy binh lính đứng đầy trước quân nha. Trương Huyễn toàn thân khôi giáp, tay cầm bội kiếm, nhãn quang nghiêm nghị nhìn vào Thẩm Kiên đang cuống quít xuống ngựa.

Trương Huyễn thầm cười lạnh. Đây gọi là rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, Giang Nam lại muốn đấu với ta ở Giang Đô, quả thực là chán sống rồi.

Thẩm Kiên bước vội đến, khom người nói:

- Tướng quân, ta cam đoan trước trưa mai sẽ đưa ba mươi thợ thuyền đến quân nha, xin tướng quân giơ cao đánh khẽ.

- Còn bản vẽ thì sao?

Trương Huyễn hỏi.

- Hồi bẩm tướng quân, bản sao của bản vẽ thật sự đã bị thiêu hủy cùng với xưởng đóng tàu Giang Ninh, chúng tôi không có cướp được. Nhưng ở Công bộ có bản chính, chúng tôi có thể giúp tướng quân lấy về.

- Nếu không có bản vẽ thì thôi, không phiền ngươi đại giá.

Trương Huyễn lấy ra lệnh tiễn nói:

- Đi truyền mệnh lệnh của ta, lập tức rút quân.

Hai gã kị binh nhận lệnh tiễn rồi chạy như bay đi. Trương Huyễn lại lạnh lùng nói với Thẩm Kiên:

- Nếu còn muốn đùa giỡn với ta, thì ta không chỉ trở mặt với cửa hàng Phú Quốc thôi đâu, ngươi hẳn đã hiểu được ý của ta!

- Tại hạ không dám!

Thẩm Kiên liền vội vàng khom người nói.

Trương Huyễn hừ một tiếng, quay ngựa chạy về hướng cửa thành. Bọn kị binh chạy theo sau, một lát đã đi hết.

Thẩm Kiên lau mồ hôi lạnh, bước lên xe ngựa ra lệnh:

- Mau trở về cửa hàng!

Một lúc sau xe ngựa quay về cửa hàng, quân Tùy đã đi hết. Đại quản sự lên phía trước nói:

- Đông chủ, bọn họ không vào phủ mà rút lui hết rồi.

Thẩm Kiên thở dài, nói với y:

- Ngươi lập tức đi Diên Lăng, đem ba mươi thợ thuyền của xưởng đóng tàu Hồng An mang về Giang Đô, chuẩn bị một ít tiền thưởng, cần phải trở về trước trưa mai, nhớ kĩ, ngàn vạn lần không được về muộn.

- Đông chủ yên tâm, tiểu nhân đi đây!

Đại quản sự dẫn theo vài tùy tùng rồi vội vàng ra đi. Thẩm Kiên trong lòng không khỏi nghi hoặc, chẳng lẽ Trương Huyễn cũng muốn đóng tàu vượt biển sao?

***

Kinh thành Lạc Dương, từ sau khi thiên tử Dương Quảng đi tuần ở phía bắc, rất nhiều quan viên và quân đội đi theo thiên tử, trong kinh thành rõ ràng lơi lỏng, đầu tiên là lệnh cấm đi lại ban đêm tạm thời được bãi bỏ, phường môn mở cửa suốt đêm, không khí áp lực trong kinh thành biến mất, trong quán rượu, thanh lâu nói chuyện phiếm không kiêng nể gì.

Nhưng mỗi ngày vẫn bình lặng trôi qua, nam thị và bắc thị của kinh thành vẫn kinh doanh thịnh vượng như trước, mỗi ngày đều có lượng lớn hàng hóa ra vào thành, trong thành tiếng người ồn ào, náo nhiệt lạ thường.

Buôn bán vải vóc cũng rất tốt, sắp đến cuối năm rồi nên nhà nhà đều mua vải để may áo mới, nhưng năm nay buôn bán tốt nhất lại là một cửa hàng vải mới mở của Hoàng thị. Biển hiệu to lớn cách mấy trăm bước đã có thể nhìn rõ, mỗi ngày đều nhập nhiều thuyền chở đầy vải vóc, vô số xe la chở vải vóc xuất hàng, việc buôn bán náo nhiệt vô cùng.

Tiệm vải này là do đại thương nhân ở Thái Nguyên là Hoàng Tấn thuê lại cửa hàng của Trương Huyễn mở. Đây cũng là cửa tiệm buôn vải có diện tích lớn nhất, diện tích khoảng năm mẫu, trong kho hàng chất như núi, tiểu nhị có hơn ba mươi người.

Đại chưởng quỹ của tiệm là đệ đệ của Hoàng Tấn, là một nam tử trung niên thân hình cao lớn, vẻ mặt tinh minh, đối với người khác rất tốt, trong ngoài cửa hàng đều do y quản lý.

Còn một người khác là nhị chưởng quỹ, cũng là một nam tử trung niên, vừa lùn vừa béo, tướng mạo xấu xí, nhưng vẻ mặt hòa nhã, cả ngày tủm tỉm cười. Y họ Hà, mọi người đều gọi y là Hà chưởng quỹ, nhưng y dường như không hỏi đến việc buôn bán, cả ngày đi sớm về trễ. Theo đại chưởng quỹ giải thích, Hà chưởng quỹ chịu trách nhiệm ra ngoài lôi kéo khách hàng lớn.

Nhưng thực ra, chỉ có hai người biết bí mật của Hà chưởng quỹ, một là đông chủ Hoàng Tấn, một là Hoàng đại chưởng quỹ. Hà chưởng quỹ chỉ là chưởng quỹ trên danh nghĩa mà thôi, thân phận thật sự của y là đầu lĩnh thám báo do Trương Huyễn cài ở kinh thành, có mười tên thủ hạ mẫn cán, đều lấy thân phận là tiểu nhị trong cửa hàng.

Mặt khác, ở ngoài cửa thành phía đông còn mở một nơi bán chim ưng, chuyên nuôi chim ưng săn mồi và chim ưng đưa thư. Đây cũng là thú vui lớn của quý khách ở Lạc Dương, đương nhiên, cửa hàng chim ưng chỉ là hỗ trợ cho việc thư từ qua lại của bọn họ và Trương Huyễn.

Hà chưởng quỹ tên là Hà Thủ Nghĩa, người quận Bắc Hải. Mấy ngày nay y vô cùng bận rộn, y nhận được một nhiệm vụ bí mật, vẫn đang tìm các mối quan hệ để hoàn thành nhiệm vụ Trương Huyễn giao phó.

Vừa chạng vạng, một nam tử khoảng hơn năm mươi tuổi đến cửa hàng vải Hoàng thị. Thoạt nhìn thấy y giống một viên quan không được như ý, mặc triều phục thất phẩm, nhưng giày và phục sức đều cũ nát rồi. Y đi đến cửa hàng, chắp tay hỏi:

- Xin hỏi Hà chưởng quỹ có nhà không?

- Hà chưởng quỹ, bên ngoài có người cần tìm!

Một tiểu nhị la lớn.

- Đến đây! Đến đây!

Hà chưởng quỹ béo lùn từ bên trong đi ra, liếc mắt nhìn triều quan:

- À! Là Chu viên ngoại lang, làn gió thơm nào thổi ngài tới đây vậy?

Vị quan này tên là Chu Mật, là viên ngoại lang quản lý bộ phận thuyền bè của Công bộ. Chức quan hơi nhỏ, không được đi theo thiên tử, nên phải ở lại Lạc Dương. Y miễn cưỡng cười nói:

- Hà chưởng quỹ có thời gian không? Ta muốn nói chuyện với ngài một chút.

Hà Thủ Nghĩa lập tức hiểu được ý của y, bèn cười nói:

- Như vậy đi! Ta mời ngài đi Thiên Tự Các uống một chén, chúng ta vừa uống vừa nói chuyện.

***

Trong phòng lớn trên lầu hai của Thiên Tự Các, Hà Thủ Nghĩa và Chu Mật ngồi ở vị trí gần cửa sổ. Chu Mật uống một hơi hết ba chén rượu, rượu nho Cao Xương chính tông khiến y thoải mái nheo nheo mắt. Đã nhiều năm rồi y không được uống loại rượu ngon như vậy.

Chu Mật xuất thân bần hàn, lại không biết luồn cúi, làm một tiểu quan thanh bạch được hai mươi năm rồi, bổng lộc thấp kém, lại không có khoản thu nhập nào khác, hơn nữa trong nhà y nhiều nhân khẩu, các con đều đang đi học, chi tiêu rất nhiều. Cha mẹ tuổi già nhiều bệnh, thực tại sống rất nghèo khó. Mới năm trước y mới được chuyển đến Công bộ, nhưng đến đây cũng không hơn được bao nhiêu, rốt cuộc cũng không quản việc gì cụ thể, chỉ chạy tới chạy lui, chỉnh lý các loại văn thư, y đã hơn năm mươi tuổi rồi, không còn cơ hội thăng quan nữa, trong nhà vẫn còn nhiều khoản nợ, khiến y lo lắng đến bạc tóc.

Nhưng mấy ngày trước đây, vận khí của Chu Mật bỗng thay đổi khi một chưởng quỹ họ Hà đến tìm y, nói là muốn có một bản vẽ, nếu mình đồng ý đưa bản vẽ cho y, mình sẽ được thù lao ba trăm lượng hoàng kim.

Chu Mật bắt đầu vui mừng như điên, nhưng khi y biết đối phương muốn có bản vẽ của thuyền vượt biển, thì lòng y bỗng chốc nguội lạnh. Bản vẽ đúng là do y quản, nhưng bản vẽ này là bản vẽ loại Giáp, thuộc về loại cơ mật, nếu bị người khác tố giác, y sẽ bị hạ ngục nên nhất thời do dự.

Suy nghĩ vài ngày rồi, đến hôm qua y mới phát hiện mười mấy hòm gỗ chứa bản vẽ đã bám đầy bụi, sau khi nhập kho vào năm năm trước, đến nay vẫn chưa được mở ra.

Hơn nữa, người tiền nhiệm của y đã chết vào năm trước, sau này cho dù bị bị người ta phát hiện bản vẽ mất tích, y cũng có thể đổ cho người tiền nhiệm, hoặc có lẽ sẽ không có ai mở ra xem, nghe nói xưởng đóng tàu Giang Ninh đóng loại thuyền lớn này đã bị loạn phỉ tiêu hủy, nên không đóng thuyền được nữa thì cần tới bản vẽ làm gì?

Chu Mật rốt cuộc động tâm, mấu chốt là muốn có ba trăm lượng hoàng kim, nợ bên ngoài của y sẽ được trả hết, con cái có đi học, cha mẹ có tiền mua thuốc, còn có thể mua ít ruộng đất dưỡng già, dù sao y cũng đã năm mươi ba tuổi rồi.

Chu Mật biết đây có thể là cơ hội duy nhất trong đời mình. Y rốt cuộc hạ quyết tâm, cấp trên của y đều đã đi theo thiên tử tuần tra phía bắc, hiện giờ là thời điểm tốt nhất để lấy bản vẽ, bỏ qua cơ hội này thì y sẽ hối hận cả đời.

Chu Mật lại uống cạn một chén rượu, bốn chén rượu vào bụng, dũng khí của y cũng tăng lên vài phần.

- Ta có thể đưa bản vẽ cho ngươi, nhưng ta muốn biết rốt cuộc ai là người muốn có bản vẽ này?

Hà Thủ Nghĩa khẽ mỉm cười:

- Tại sao cần phải biết, ngươi biết rồi không có gì tốt đâu, không chừng sẽ bị giết người diệt khẩu, nên bỏ qua sự tò mò đi! Ta đưa cho người thêm năm mươi lượng hoàng kim.

- Được rồi, ta không hỏi nữa, nhưng ta muốn một tay giao vàng, một tay đưa bản vẽ, ngoài ra, các ngươi….tuyệt đối không thể giết người diệt khẩu, ta trên có cha mẹ, dưới có con cái, cả đại gia đình cần ta nuôi sống.

Chu Mật run giọng nói.

- Yên tâm đi! Chúng ta không tạo rắc rối cho mình đâu! Giết ngươi thì bản vẽ mất tích cũng sẽ bị phát hiện, ngươi nói đúng không?

Chu Mật nghĩ cũng đúng, nên trong lòng yên tâm hơn.

Lúc này, Hà Thủ Nghĩa lấy ra một túi da nặng đưa cho y:

- Trong này là năm thỏi hoàng kim, mỗi thỏi năm mươi lượng, nhận lấy đi!

- Nhưng….bản vẽ vẫn chưa lấy ra, có mười mấy hòm, ta mỗi lần chỉ có thể mang đi một hòm, ít nhất nửa tháng mới lấy được.

- Ta đã sớm điều tra rồi, bản vẽ này là do ngươi quản, ngươi lấy dễ như trở bàn tay, không phải vậy sao?

Hà Thủ Nghĩa cười híp mắt.

Chu Mật chạm nhẹ vào hoàng kim, trong lòng vô cùng bối rối, dường như y đang chạm vào một hòn than nóng, y bình tâm lại rồi khiếp đảm hỏi:

- Các người…không phải là loạn phỉ phải không!

- Ha hả! Chúng ta không phải loạn phí, mà là thái thú của quận nào đó, quan triều đình chính tông, nên ngươi không cần có cảm giác tội lỗi, chúng ta chỉ muốn đóng thuyền lớn ra biển buôn bán thôi.

Chu Mật nhẹ nhàng thở ra, nếu lời bọn họ là thật, mình cũng không cần lo việc giúp kẻ xấu làm điều ác rồi. Tuy rằng không thể biết được có phải đối phương dụ dỗ, lừa gạt mình nhưng y thà tin đó là sự thật.

- Thật ra ta đã lấy về hai hòm bản vẽ, tối nay các ngươi có thể đến nhà ta lấy, mười hai hòm bản vẽ còn lại, ngày kia ta sẽ lấy cớ đi xưởng đóng tàu Lạc Dương, ngay tại đầm Hắc Long, các ngươi nửa đường tiếp ứng một chút, mặt khác tốt nhất là các ngươi chuẩn bị cho ta mười bốn hòm bản vẽ giả, mặc dù không có ai mở hòm, nhưng nếu bị người khác phát hiện ra thùng không, thì sẽ xảy ra chuyện lớn, yêu cầu này cũng không có gì quá đáng phải không!

Hà Thủ Nghĩa híp mắt cười:

- Chỉ là chuyện nhỏ, ta cam đoan sẽ trả lại như hòm ban đầu.

Bình Luận (0)
Comment