Cùng với việc thiên tử Dương Quảng tuần tra phía bắc, các chiến dịch bình định loạn phỉ ở khắp nơi cũng rơi vào thế giằng co. Ở khu vực Trung Nguyên, đã vây khốn quân Ngõa Cương mấy tháng, nhưng vì Dương Khánh âm thầm theo đường phía tây vận chuyển lượng thực cho quân Ngõa Cương, khiến cho việc Trương Tu Đà vây khốn quân Ngõa Cương cũng là phí công vô ích.
Trong khi Giang Hoài, Đỗ Phục Uy dẫn quân về Hoài Nam ngủ đông. Trương Huyễn vừa mới tiêu diệt xong Mạnh Hải Công, trở về Giang Đô nghỉ ngơi, tạm thời trong thời gian ngắn sẽ không phát động chiến dịch mới. Ở Giang Nam, quân Trần Lăng không có cách nào thắng được Thẩm Pháp Hưng tạo phản nhưng được người dân Giang Nam ủng hộ, hai bên vẫn ở trong thế giằng co. Ở Hà Bắc, quân của Dương Nghĩa Thần và Vương Thế Sung cũng đang giằng co với loạn phỉ.
Cùng lúc đó, ở Hà Bắc, Trung Nguyên, Tịnh Châu, Quan Trung, Lũng Hữu, Ba Thục, Kinh Tương,… các cuộc tạo phản của loạn phỉ với quy mô nhỏ xuất hiện ào ạt, dần dần mở rộng, toàn bộ đại Tùy như trong đêm trước của một cuộc rung chuyển lớn sắp bùng nổ.
Mùa thu năm Đại Nghiệp thứ mười một đã qua, mùa đông đã đến, hạ tuần tháng mười hai, Giang Đô có trận tuyết lớn đầu tiên.
Tuyết rơi ào ạt cả một đêm đến khi trời sáng mới ngừng. Mặt trời phá tan mây đen, chiếu rọi trên thành trì và vùng quê phủ đầy tuyết trắng, toàn bộ thành Giang Đô như phủ một chiếc áo khoác thật dày, biến thành một thế giới băng tuyết tinh khiết hoàn mỹ.
Bởi vì có mặt trời, nên trên đường người đi cũng nhiều lên, dù gì mười ngày nữa cũng là năm mới rồi, nhà nhà đều bận rộn chuẩn bị cúng tế và vật phẩm cho năm mới. Dù sông ở phía bắc đóng băng, nên giao thông đường thủy nam bắc tạm thời bị tạm dừng, nhưng trong thành phía nam vẫn náo nhiệt lạ thường, người đi mua hàng chật ních các cửa hàng.
Trong phủ Trương Huyễn cũng giống như những gia đình khác cùng giăng đèn kết hoa, vui vẻ chuẩn bị chúc mừng năm mới, đèn lồng đỏ lớn treo lên, cây trúc có buộc lụa đỏ cũng được dựng thẳng lên, phòng trước phòng sau đều được quét dọn sạch sẽ.
Trước cổng, Lê Hương và A Viên đang dán một lá bùa đào lên cổng, Từ quản gia bên cạnh nhắc nhở:
- A Viên cô nương, bùa đào trước tiên phải dán ở cánh cổng bên trái, rồi mới dán bên phải, cần phải chú ý đấy!
- Có quan hệ gì đâu, dù sao cũng là dán thôi, dán thẳng thớm là được rồi.
- Không phải như vậy, chủ yếu là phải chú ý dán cho thuận, mọi người đều quen từ trái sang phải, bùa đào cũng phải dán thuận, thì năm mới mới thuận lợi.
A Viên than thở một câu:
- Như ông nói, những năm mà không thuận lợi bời vì là bùa đào không dán đúng sao?
Lúc này, Lê Hương kéo tay áo A Viên, chỉ về phía sau. Mọi người đều quay lại mới phát hiện dưới bậc cấp không biết từ lúc nào đã xuất hiện một thiếu nữ Đột Quyết dắt ngựa đến. Nàng ta có khuôn mặt trái xoan, da ngăm, mái tóc đen nhánh, tết thành vô số bím nhỏ, đầu đội mũ bát giác màu đỏ, mặc áo da bó sát người với váy dài, dáng người cao gầy, thon thả. Dáng vẻ vô cùng xinh đẹp, thắt lưng còn đeo một đoản kiếm khảm bảo thạch, dẫn theo hai con chiến mã rất khỏe mạnh, trên ngựa có cung tên.
Nhìn dáng vẻ nàng khoảng mười sáu, mười bảy tuổi. Tuy rằng lặn lội đường xa khiến nàng có vẻ phong trần mệt mỏi, nhưng đối mắt đen như bảo thạch vẫn sáng ngời lạ thường.
Tất cả mọi người đều ngây người, sao lại có một thiếu nữ Đột Quyết đến đây?
- Xin hỏi…
Thiếu nữ Đột Quyết nói tiếng Hán không thành thục lắm:
- Nơi này là nhà của Trương Huyễn phải không?
- Đây đúng là nhà Trương Huyễn. Xin hỏi nàng là ai?
A Viên tò mò hỏi.
Thiếu nữ Đột Quyết do dự một lát rồi nói:
- Ta là… Tân Vũ, từ Bạt Dã Cổ đến, ta đến tìm phu lang của ta.
Dù tiếng Hán của nàng không chuẩn lắm, nhưng khi mọi người nghe hiểu rồi càng ngạc nhiên hơn, A Viên lại hỏi:
- Phu lang của cô là ai? Cô đi nhầm nhà rồi phải không?
Thiếu nữ lắc đầu:
- Ta không nhầm, phu lang của ta chính là Trương Huyễn. Ta đi Lạc Dương tìm hắn, người ta nói hắn làm tướng quân ở đây.
Nàng nhìn thoáng qua tấm biển, càng thêm chắc chắn :
- Chính là Chiêu thảo sứ!
Ánh mắt mọi người đều mở trừng trừng. A Viên và Lê Hương ngơ ngác nhìn nhau. Cô nương Đột Quyết này không ngờ lại nói Tướng quân là phu lang của nàng, hai người gần như đồng thời quay người chạy vào trong phủ:
- Phu nhân, không được rồi…
Thiếu nữ Đột Quyết này là mối tình đầu trên thảo nguyên của Trương Huyễn, là Tân Vũ. Thời hạn ba năm Trương Huyễn hẹn ước dù vẫn chưa đến, nhưng đầu năm nay mẹ của Tân Vũ mắc bệnh mà qua đời, nàng hiếu thuận với mẹ mười tháng, liền kìm không được nỗi nhớ, nên khởi hành đến Trung Nguyên tìm tình lang.
Nàng trải qua trăm ngàn cay đắng, từ thảo nguyên đi đến Lạc Dương, lại từ Lạc Dương đi Giang Đô, rốt cuộc mới tìm được nhà Trương Huyễn, có điều nàng vẫn chưa biết, tình lang của nàng đã cưới thê tử.
Đúng lúc này, Trương Xuất Trần cưỡi ngựa từ bên ngoài trở về. Nàng xoay người xuống ngựa, liếc mắt thấy hai chiến mã khỏe mạnh, lại nhìn thấy phía trước chiến mã có một thiếu nữ Đột Quyết, trong lòng thấy kì quái, liền hỏi Từ quản gia:
- Từ quản gia, nàng ta tìm ai?
Từ quản gia vội vàng nháy mắt với Trương Xuất Trần, đến bên nói khẽ với nàng:
- Thiếu nữ Đột Quyết này đến tìm lão gia, nàng ta nói lão gia là phu lang của nàng.
Trương Xuất Trần che miệng ‘phụt’ một tiếng, suýt nữa cười ra tiếng, Trương Huyễn lại có một nương tử Đột Quyết sao?
Lúc này, Trương Xuất Trần chuyển xoay ý nghĩ, chợt nhớ Lý Tĩnh từng nói với nàng một chuyện rất lý thú. Ở Bạt Dã Cổ có một thiếu nữ vô cùng thích Trương Huyễn, chẳng lẽ là nàng ta?
Trương Xuất Trần ngẫm nghĩ một lát rồi cười hỏi:
- Cô nương, nàng từ Câu Luân Hồ Bạn đến phải không?
Ánh mắt Tân Vũ sáng lên:
- Tỷ tỷ, tỷ biết ta sao?
Tiếng tỷ tỷ gọi thật ngọt ngào, làm cho Trương Xuất Trần thấy rất thoải mái, cười nói:
- Ta nghe Lý công tử có kể qua, hình như Trương tướng quân ở Bạt Dã Cổ…
- Đúng rồi!
Tân Vũ càng thêm kích động, vội vàng nói:
- Ta chính là từ Bạt Dã Cổ đến, ta tên là Tân Vũ, ngàn dặm xa xôi tìm đến Trương Huyễn!
Trương Xuất Trần đã hiểu rõ rồi, trong lòng thầm đắc ý, báo ứng của Trương Huyễn đến rồi, xem hắn sẽ giải quyết như thế nào? Trong lòng nàng có ý nghĩ muốn trêu cợt Trương Huyễn nên vui vẻ cười nói:
- Ngày mai Trương Huyễn mới trở về, đây là nhà của hắn, nàng mau vào đi!
Nàng kéo Tân Vũ đi vào trong phủ rồi nói với quản gia:
- Từ quản gia, nhờ ngươi trông coi lũ ngựa!
Từ quản gia không dám để thiếu nữ Đột Quyết vào phủ, nhưng Xuất Trần cô nương đã phân phó, y tự nhiên phải làm theo. Thật ra trong lòng y cũng rất đồng cảm, từ thảo nguyên xa xôi như vậy đến tìm lão gia, thật không dễ dàng!
Tân Vũ không từ chối, nàng đi theo Trương Xuất Trần vào cửa chính, đánh giá Trương Xuất Trần một chút rồi tò mò hỏi:
- Tỷ là thê tử của Trương Huyễn sao?
Khuôn mặt xinh đẹp của Trương Xuất Trần bỗng đỏ lên, vội vàng lắc đầu:
- Ta không phải… không phải, ta là bằng hữu tốt của thê tử hắn.
Trong lòng Trương Xuất Trần thầm kinh ngạc, chẳng lẽ nàng không thèm để ý việc Trương Huyễn đã thành gia thất sao?
Ở Lạc Dương Tân Vũ hỏi thăm Trương Huyễn đã biết hắn lấy vợ rồi. Tuy nhiên nàng không để ý, phụ thân nàng có mười mấy thê tử, huynh trưởng Đồng Thái cũng có năm thê tử.
Trong mắt nàng, nhiều thê tử chính là biểu hiện của nam nhân anh hùng, chỉ có loại nam nhân vô dụng mới không cưới được thê tử, hoặc chỉ có một thê tử, ngay cả chiến lợi phẩm là nữ nhân cũng không có.
Lúc này, Lư Thanh vội vàng đi ra, theo sau là A Viên và Lê Hương. Bọn họ vừa nói với phu nhân, nương tử trên thảo nguyên của tướng quân đến đây. Lư Thanh rất kinh ngạc, trước giờ trượng phu chưa từng nói với mình việc hắn có một thê tử ở Đột Quyết.
Tuy nhiên, Lư Thanh là người vô cùng thông minh. Nàng có nghe trượng phu kể hắn từng ở thảo nguyên một tháng. Lúc bọn họ gặp nhau ở Trác quận, chính là lúc trượng phu mới trở về từ thảo nguyên. Thời gian Trương Huyễn ở thảo nguyên chỉ có một tháng, chắc hẳn không có thời gian cưới vợ, chắc A Viên và Lê Hương đã hiểu lầm, thiếu nữ Đột Quyết nói phu lang chắc là chỉ tình nhân.
Trương Xuất Trần kéo Tân Vũ qua cười nói:
- Thanh tỷ, vị này là Tân Vũ muội tử, từ Câu Luân Hồ đến đây, tướng quân quen nàng ở đó, ta nghe Lý công tử nói, tướng quân đã được nàng giúp đỡ rất nhiều.
Trương Xuất Trần ám chỉ Lư Thanh đừng quá lạnh nhạt, Tân Vũ quả thật có quan hệ với Trương Huyễn.
Nàng lại nói với Tân Vũ:
- Vị này là thê tử của Trương tướng quân!
- Hóa ra người là Lư tỷ tỷ, ta ở Lạc Dương đã nghe người ta nói đến tỷ, quả nhiên còn đẹp hơn thiên nga ở Câu Luân Hồ.
Tân Vũ cười rạng rỡ như hoa dại trên thảo nguyên. Lư Thanh lập tức thấy đối phương thật khờ khạo, thuần phác, không hiểu hàm ý châm biếm trong lời của người Hán. Người ta kể về mình cho nàng biết, chính là cười nhạo nàng nhưng nàng hoàn toàn không hiểu gì.
Lư Thanh vừa buồn cười, vừa thấy cảm khái, điều này làm cho nàng hơi ngượng, vội kéo tay nàng cười nói:
- Ta đâu có xinh đẹp như thiên nga, nàng mới xinh đẹp, lại khỏe mạnh, có sức sống, hoan nghênh Tân Vũ muội muội đến đây! Chúng ta vào phòng ngồi.
Tân Vũ lập tức liền yêu thích Lư Thanh, không ngờ lại ôn nhu như vậy, giọng nói nhỏ nhẹ, người lại xinh đẹp, trên thảo nguyên cũng không có nữ tử xinh đẹp như vậy, Trương Huyễn quả thật có nhãn lực.
Nàng vui mừng đi theo Lư Thanh vào nhà.
A Viên và Lê Hương đều kinh ngạc vạn phần. Hai người bọn họ tưởng thiếu nữ Đột Quyết nghe nói Tướng quân đã thành hôn, nhất định sẽ làm ồn ào, khóc lóc om sòm, thậm chí rút dao uy hiếp, nhưng không ngờ nàng ta căn bản không thèm để ý Tướng quân đã lập gia đình.
Hai người le lưỡi một cái, vội vàng khoát tay với mười mấy nữ thị vệ đang tránh phía sau cửa cách đó không xa, ra hiệu là phu nhân không sao.