Trương Huyễn trở về phủ lúc hoàng hôn, hắn giao ngựa cho mã phu, bước nhanh lên bậc thang, đã thấy người gác cổng muốn nói lại thôi, dường như có chuyện gì muốn nói với mình. Trương Huyễn đang định hỏi, lại cảm giác một đoàn màu đỏ chạy ra từ trong phủ, lập tức nhào vào ngực mình, mềm mại mịn màng, đúng là một thiếu nữ cao gầy.
Trương Huyễn ngây ngẩn cả người, vóc người này rõ ràng không phải thê tử Lư Thanh. Hắn nâng thiếu nữ dậy, thì ra là Tân Vũ mặt đầy nước mắt, đầu Trương Huyễn “ong!” một tiếng, trở nên trống rỗng, tại sao là nàng… nàng… sao lại tới đây?
- Trương lang, chàng… chàng không nhận ra ta sao?
Tân Vũ lùi ra sau một bước, trong lòng đau đớn khôn nguôi, kinh ngạc nhìn chăm chú Trương Huyễn.
- Làm sao ta có thể không nhận ra… Chỉ có điều… nàng tới đột ngột quá, ta thật sự không ngờ được!
Trên mặt Trương Huyễn lộ ra nụ cười khổ:
- Tân Vũ, sao nàng lại tới Giang Đô?
Rốt cuộc Tân Vũ cũng không kìm nén được tình cảm trong lòng, nàng lại nhào vào lòng Trương Huyễn, cất tiếng khóc rống lên.
Trương Huyễn nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc nàng, lúc này, hắn bỗng nhiên nghĩ ra điều gì, ngẩng đầu, đã thấy thê tử Lư Thanh đứng cách đó không xa, ánh mắt đầy u oán nhìn mình, Trương Xuất Trần tựa vào cột gỗ, như cười như không nhìn mình.
Trương Huyễn bối rối vô cùng, trước con mắt nhìn trừng trừng của mọi người có chút xấu hổ, nhất thời hắn không biết nên nói sao cho phải. Lúc này, Trương Xuất Trần đã đi tới, kéo cánh tay Tân Vũ cười nói:
- Tân Vũ muội tử, chúng ta vào nhà nói chuyện, để y thay quần áo trước đã!
Trong lòng Trương Huyễn cảm kích Trương Xuất Trần đã giải vây, hắn cũng thấp giọng cười nói:
- Đi trước đi! Chúng ta trở về rồi nói chuyện.
Tân Vũ gật gật đầu, hơi ngượng ngùng lau nước mắt, lại thâm tình liếc mắt nhìn Trương Huyễn một cái, lúc này mới đi theo Trương Xuất Trần vào nội trạch.
Trương Huyễn cười khổ đi lên trước nói với Lư Thanh:
- Chuyện này ta có thể giải thích.
Lư Thanh tự nhiên cười nói:
- Phu quân đi rửa mặt trước đã, thay quần áo ăn tối, chúng ta để sau hãy nói.
Trương Huyễn chỉ cảm thấy trên mặt nóng ran từng đợt, lúc này mới đi theo A Viên tới ngoại thư phòng. Vào ngoại thư phòng, A Viên cởi áo bào cho hắn. Nàng thấy xung quanh không có ai liền thấp giọng nói:
- Công tử không cần lo lắng, vị cô nương Đột Quyết đã nói hết chuyện xảy ra ở thảo nguyên với phu nhân rồi.
Trương Huyễn lập tức nhẹ lòng, nếu Tân Vũ đã nói tất cả, vậy mình cũng đỡ phải giải thích. Hắn cũng mặc áo ngoài hỏi:
- Phu nhân có thái độ thế nào?
- Phu nhân an ủi nàng, nhất định sẽ cho nàng một lời giải thích, bảo nàng đừng lo lắng, trước mắt an tâm ở lại đây, đúng rồi, cô nương Đột Quyết này tìm công tử hình như có chuyện quan trọng.
Trong lòng Trương Huyễn thầm thở dài, đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, Tân Vũ đã dần phai nhạt trong lòng hắn, hắn cũng nghĩ nàng đã lập gia đình, lại không ngờ rằng nàng đối với mình tình thâm, chạy đến Trung Nguyên tìm mình, Trương Huyễn hiện tại không khỏi cảm thấy hổ thẹn.
Lúc này, Lê Hương xuất hiện ở cửa:
- Lão gia, phu nhân mời người dùng bữa!
Trương Huyễn khẽ gật đầu, rửa mặt qua loa, bước nhanh về phía nhà ăn.
***
Đêm đến, Trương Huyễn ngồi một mình trong nội thư phòng đọc sách, lúc này, cửa kẹt một tiếng mở ra, Lư Thanh bưng một chén trà nóng bước vào. Nàng đưa cho Trương Huyễn chén trà cười nói:
- Sao chàng không hỏi thiếp, hiện giờ Tân Vũ như thế nào?
Trương Huyễn uống một ngụm trà, vẻ mặt bất đắc dĩ nói:
- Ta có thể nói gì đây? Nàng cứ nói thẳng với ta là được rồi.
- Nàng thông minh hơn thiếp tưởng rất nhiều, thiếp nghĩ nàng là nữ tử thảo nguyên, rất khó gần gũi, nhưng thiếp phát hiện kì thực nàng hiểu rõ hết mọi điều. Nàng ở chỗ của Vũ Nương, cũng không nói muốn tìm chàng.
Trương Huyễn khẽ gật đầu:
- Nữ tử Thiết Lặc chính là thẳng thắn hơn nữ tử người Hán, hơi chủ động hơn một chút, kỳ thực tâm tư của nữ hài đều giống nhau.
Lư Thanh hé miệng cười nói:
- Xem ra phu quân thấu hiểu rất rõ.
Trương Huyễn cười khổ một tiếng, cũng không trả lời. Lư Thanh lại chăm chú nhìn hắn nói:
- Phu quân định sắp xếp cho nàng thế nào?
- Nam chủ ngoại, nữ chủ nội. Sắp xếp cho nàng thế nào là chuyện của phu nhân, ta sẽ không hỏi tới.
Lư Thanh xinh đẹp trầm mặt, lạnh lùng nói:
- Có thể để nàng ở lại vài ngày, nhưng vẫn phải tiễn bước nàng đi thôi!
Sắc mặt Trương Huyễn hơi thay đổi, sau một lúc lâu nói:
- Vậy thì quá vô tình rồi nha!
Lư Thanh che miệng mỉm cười:
- Đùa chàng một chút thôi!
Nàng chỉ đơn giản ngồi trong lòng trượng phu, làm nũng ôm cổ Trương Huyễn nói:
- Nếu ta đồng ý nhận nàng làm tỷ muội, chàng sẽ cảm tạ ta thế nào?
- Ta vô cùng cảm kích!
- Chàng nha…
Lư Thanh vươn ngón tay trắng trẻo chỉ vào mũi trượng phu một cái, gắt giọng:
- Người ta trao thân cho chàng, vẫn luôn ở thảo nguyên chờ chàng, nữ tử trọng tình trọng nghĩa như vậy, sao ta có thể đuổi nàng đi. Ta chỉ sợ qua mấy ngày nữa lại có một nữ tử chạy tới, nói muốn tìm phu lang của nàng ta. Chàng thành thật nói xem, rốt cuộc còn mấy cô nương đến tìm chàng nữa, để ta chuẩn bị tâm lý một chút!
Trương Huyễn vội vàng lắc đầu:
- Trừ nàng ấy ra, không có ai khác!
- Chỉ có một mình nàng ấy?
Lư Thanh như cười như không hỏi.
- Chỉ có mình nàng ấy!
- Vậy Vũ Nương có tính không, muội ấy cũng tới tìm chàng mà!
- Nàng… nàng không có quan hệ gì với ta, ta không nợ nàng gì cả, nàng và Tân Vũ không giống nhau.
- Nhưng ta nợ muội ấy, nếu muội ấy không kịp thời trở lại cứu ta, ta thật sự đã mất mạng rồi, con của ta cũng không còn nữa.
Lư Thanh thở dài, đứng lên nói:
- Phu quân, ta vẫn muốn nói với chàng về chuyện của muội ấy, muội ấy không nơi nương tựa, không gia đình, không người thân, phiêu lưu tứ xứ, chàng không thấy muội ấy thật sự rất đáng thương sao?
- Nhưng ta biết, có người rất thích nàng!
Trương Huyễn nghĩ tới Trương Trọng Kiên.
- Chàng nói tới vị sư huynh kia của muội ấy chứ gì!
Lư Thanh lắc đầu:
- Vũ Nương từng nói với ta, nàng biết sư huynh một lòng thích nàng, nhưng cho tới bây giờ nàng chỉ coi y là huynh trưởng, nàng từ Tây Vực trở về, chính là để cự tuyệt tình ý cùng sự ái mộ sư huynh dành cho nàng, sau đó nàng từ Tây Vực đi thẳng tới Giang Đô, phu quân, chàng vẫn chưa rõ hay sao?
- Vậy nàng muốn ta làm sao bây giờ? Bảo ta cưới nàng sao? Cho nàng một gia đình, như vậy nàng có thể an tâm ở lại, có phải thế không?
Lư Thanh chăm chú nhìn phu quân một lát, chậm rãi nói:
- Phu quân, chàng từng tặng nàng ấy một thanh kiếm, chàng dám nói bản thân chưa từng nghĩ tới nàng ấy không?
Trương Huyễn tránh ánh mắt trong trẻo của thê tử, hắn có hơi chột dạ nói:
- Ta chỉ cảm kích nàng ấy đã cứu nàng, cho nên mới đưa nàng một thanh kiếm.
- Nhưng chàng có biết muội ấy để thanh kiếm kia ở đâu không? Đặt ở đầu giường của muội ấy, muội ấy coi trọng chàng như vậy, phu quân, chàng hiểu không?
Lư Thanh thở dài:
- Ta là nữ nhân, là thê tử của chàng, ta còn có thể tha thứ cho nàng, chấp nhận nàng, vì sao chàng lại đối xử lạnh lùng với nàng ấy như thế?
Trầm mặc thật lâu, Trương Huyễn từ từ nói:
- Năm đó Đậu Khánh, cũng là nghĩa phụ của nàng từng nói, muốn hứa gả nàng cho ta, lúc ấy ta thật sự cũng có chút động lòng với nàng ấy, nhưng sau đó ta cảm thấy không nên kết thông gia với họ, liền khéo léo từ chối đề nghị của Đậu Khánh.
- Nhưng nàng không phải họ Trương, mẫu thân của nàng họ Trương, mẫu thân nàng sau khi sinh hạ nàng không bao lâu thì qua đời, nàng được Dương Huyền Cảm thu dưỡng, ngay cả bản thân nàng cũng không biết phụ thân mình là ai?
Sau một lúc lâu Trương Huyễn nói không nên lời, đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng Trương Xuất Trần:
- Thanh tỷ, tỷ ở đây sao?
Cửa không khóa, Lư Thanh vội mở cửa, cười nói:
- Vũ Nương, Tân Vũ đâu rồi?
- Nàng quá mệt mỏi, hai ngày liền chưa ngủ, vừa mới chợp mắt, nàng nói có chuyện quan trọng muốn nói với Tướng quân.
- Chuyện gì?
Trương Huyễn từ trong phòng bước ra.
Trương Xuất Trần tránh né ánh mắt Trương Huyễn, hơi co quắp nhìn chăm chú xuống đất nói:
- Tân Vũ nói, thảo nguyên hội minh là một cái bẫy, người Đột Quyết đã sớm âm thầm điều động mấy chục vạn quân đội, phụ thân nàng không liên lạc được với triều đình, cho nên nàng xung phong nhận việc đến Trung Nguyên báo tin.
- Thì ra là thế!
Trương Huyễn vội vàng nói với thê tử:
- Ta phải lập tức tới quân doanh xem thử, có lẽ tối muộn… không thể về.
- Phu quân đi đi! Lấy quốc sự làm trọng.
Trương Huyễn vừa liếc nhìn Trương Xuất Trần, lúc này mới vội vã đi ra cửa.
Lư Thanh nhìn trượng phu đi xa, rồi cười nói với Trương Xuất Trần:
- Ta nói với Tướng quân chuyện của Tân Vũ rồi.
- Hắn nói thế nào?
Trương Xuất Trần thấp giọng hỏi.
- Chàng có thể nói gì đây, chàng bảo nam chủ ngoại, nữ chủ nội, việc này để ta suy xét, muội nói lời này của chàng là có ý gì?
- Ý của hắn, chính là hy vọng Tân Vũ ở lại! Thanh tỷ ngay cả chuyện này cũng nghe không hiểu sao?
- Có lẽ vậy!
Lư Thanh liếc mắt nhìn nàng cười nói:
- Có điều chúng ta cũng nói thêm cả chuyện của muội nữa?
- Ta… ta có chuyện gì để nói?
Trương Xuất Trần lập tức tâm hoảng ý loạn, xoay người muốn đi, Lư Thanh lại choàng tay nàng, dịu dàng nói với nàng:
- Vũ Nương, chúng ta nói rõ ràng một chút!