Giang Sơn Chiến Đồ ( Dịch Full )

Chương 509 - Chương 466: Truyền Tin Tới Bùi Củ

Chương 466: Truyền tin tới Bùi Củ
Chương 466: Truyền tin tới Bùi Củ

Trương Huyễn vội vã trở về quân doanh, đồng thời bảo thân binh đi mời Phòng Huyền Linh.

Thật ra Trương Huyễn đã sớm biết Đột Quyết hội minh (gặp mặt đồng minh) là một cái bẫy, vì thế hắn lại nhắc nhở Bùi Củ, ban đầu quân đội Đột Quyết vẫn sẽ dừng lại ở Khất Phục phục kích thương đội triều Tùy.

Trong lịch sử, Tùy Đế Dương Quảng chính là gặp nguy hiểm ở quận Nhạn Môn, bị đại quân Đột Quyết bắt sống, trận chiến ấy là bước chuyển biến trọng đại đối với chính cục triều Tùy. Sau trận đánh đó, triều đình không còn cách nào khống chế quan phủ địa phương nữa.

Hôm nay, Tân Vũ lần nữa mang đến lời nhắn của cha nàng, Đột Quyết đã điều động mấy chục kỵ binh, do Bạt Dã Cổ làm đại tù trưởng, tình báo của ông ta đương nhiên chính xác không thể nghi ngờ, nhưng vấn đề là, Trương Huyễn hắn có muốn thay đổi đoạn lịch sử này hay không?

Lúc này, có binh lính ngoài cửa bẩm báo:

- Chủ soái, Phòng quân sư tới.

- Mời y vào!

Tiếng bước chân vang lên, Phòng Huyền Linh bước nhanh vào phòng, cười nói:

- Đã muộn thế này, Sứ quân có việc gấp gì vậy?

- Thật xin lỗi, quấy rầy quân sư nghỉ ngơi!

- Không sao, tối nay đúng lúc ta đang làm nhiệm vụ ở quân doanh, đang đọc sách ở trong phòng, Sứ quân, xảy ra chuyện gì?

Trương Huyễn thở dài:

- Lần này Thiên tử bắc thượng cùng Đột Quyết hội minh, sợ ràng sẽ rơi vào cái bẫy của Đột Quyết.

- Làm sao Sứ quân biết?

- Ta ở thảo nguyên có quen biết với Bạt Dã Cổ, đại tù trưởng bộ Đồ Lặc. Hôm nay y phái người đưa tin cho ta, Đột Quyết Khả Hãn đã điều động mấy chục vạn đại quân, chuẩn bị phục kích Thiên tử.

Phòng Huyền Linh hơi biến sắc, y trầm tư chốc lát nói:

- Tướng quân cảm thấy Thiên tử sẽ nghe theo đề nghị của chúng ta, không đi hội minh nữa sao?

Trương Huyễn lắc đầu:

- Đây chính là chỗ ta khổ tâm nhất, sợ rằng Đột Quyết Khả Hãn đã chuẩn bị hai khả năng, nếu như Thiên tử tới hội minh trước, gã sẽ phụ kích Thiên tử. Nếu Thiên tử không đi, vậy thì gã sẽ coi đây là cái cớ để xâm lấn triều Tùy, mấy chục vạn thiết kỵ, sợ rằng Hoàng Hà tới Bắc Đô sẽ trăm họ lầm than.

Phòng Huyền Linh khe khẽ thở dài:

- Tướng quân nói đúng. Năm đó Đại Tùy đang là lúc quân lực quốc lực cường thịnh nhất cũng không thể diệt Đột Quyết, hôm nay đã suy yếu, lại càng khó có thể địch nổi Đột Quyết. Lần này Đột Quyết mưu đồ đã lâu, tuyệt đối là người đến không có ý tốt.

Trương Huyễn chắp tay đi vài bước, nhướn mày nói:

- Ta cảm thấy Thiên tử hình như cũng cảm thấy Đột Quyết uy hiếp, cho nên mới khuất nhục cúi đầu ra mắt tù trưởng Đột Quyết, chẳng lẽ quân sư không cảm thấy sao? Vốn nên là Đột Quyết Khả Hãn tới kinh thành triều kiến Thiên tử, tựa như Khải Dân Khả Hãn năm đó. Bây giờ thì hay rồi, một tờ chiếu thư của Thủy Tất Khả Hãn, Thiên tử Đại Tùy phải bắc thượng ngay, vô cùng nhục nhã mà!

- Vậy Sứ quân định làm thế nào?

- Ta muốn suất quân bắc thượng.

- Không thể bắc thượng!

Không đợi Trương Huyễn nói xong, Phòng Huyền Linh quả quyết phản đối:

- Sứ quân mặc dù muốn làm tròn trách nhiệm của thần tử, nhưng không có ý chỉ của Thiên tử đã tùy tiện bắc thượng, sợ rằng chẳng những không có công cứu giá, ngược lại trở thành có lòng mưu nghịch.

Có lẽ cảm thấy ngữ khí của mình quá nặng nề, Phòng Huyền Linh lại hòa hoãn nói:

- Sứ quân có thể thông qua trọng thần triều đình để cảnh báo Thiên tử. Ít nhất có thể cho Thiên tử biết ý đồ của Đột Quyết, như vậy, đại quân Kiêu Quả cũng có thể có sự chuẩn bị trước.

Dừng một lát, Phòng Huyền Linh lại nói:

- Thuộc hạ có thể hiểu được lòng muốn đuổi giặc Hồ của Tướng quân, nhưng chuyện này trọng đại, chúng ta phải cẩn thận, có thể tích cực đối phó, nhưng không được lỗ mãng hành động. Tướng quân không thể xuất binh, nhưng có thể lấy cớ thanh trừ dư nghiệt Mạnh Hải Công, phái kỵ binh bắc thượng Trung Nguyên. Một khi thiên tử hạ chiếu thư biểu đạt, kỵ binh được trở thành tiên phong, đồng thời phái thám báo tới quận Mã Ấp, tìm hiểu rõ tình hình bên đó.

Lúc này Trương Huyễn đã tỉnh táo lại, hắn trầm mặc chốc lát, gật đầu:

- Quân sư nói đúng, chuyện này quả thật phải xử lý cẩn thận!

Trương Huyễn lúc này nói với thân binh ở bên ngoài trướng:

- Mau lệnh cho Bùi Hành Nghiễm và Thẩm Quang tới gặp ta!

Khi Trương Huyễn trở về phủ đã là nửa đêm canh hai, hắn vừa vào sân, Lư Thanh chờ ở tiền viện tiến lên đón.

- Muộn rồi, sao còn chưa ngủ?

Trương Huyễn ân cần hỏi.

Lư Thanh đầy vẻ lo lắng, tiến lên trước nói:

- Phu quân, Vũ Nương đi rồi.

- Đi đâu?

Trương Huyễn không hiểu hỏi.

- Thiếp không biết, trường kiếm và ngựa của muội ấy đều không thấy, thiếp xem qua phòng của muội ấy, quần áo và đồ nữ trang cũng không thấy, không để lại bức thư nào.

Trương Huyễn ngây ngẩn cả người, đây rõ ràng là Trương Xuất Trần ra đi không lời từ biệt, đây là xảy ra chuyện gì? Hắn nghi ngờ nhìn Lư Thanh.

Lư Thanh nhẹ nhàng thở dài một tiếng:

- Có lẽ những lời đó của ta đã xúc phạm muội ấy.

- Nàng nói những gì?

Lư Thanh lắc đầu:

- Bỏ đi, có lẽ là thiếp đã hiểu lầm nàng, phu quân đừng hỏi nữa.

Trương Huyễn thấy tâm trạng thê tử xấu đi, liền nhẹ nhàng ôm vai nàng cười nói:

- Có lẽ nàng ấy tới Trường An bái tế nghĩa phụ, dựa theo phong tục, năm mới hẳn là nàng phải đi tảo mộ.

Lư Thanh cười khổ, nếu thật sự đi tảo mộ, sao không thể nói với mình một tiếng, rõ ràng là tại cuộc nói chuyện kia.

Trong lòng Lư Thanh thầm thở dài, nàng kín đáo nói với Trương Xuất Trần, nguyện ý nhận nàng làm tỷ muội với mình, hy vọng nàng và mình có thể trở thành người một nhà.

Trương Xuất Trần không nói câu nào, lại không ngờ nàng ra đi không từ biệt, chẳng lẽ mình thật sự đã hiểu lầm tình cảm của nàng? Nàng thật sự không có lòng hướng về phu quân?

Nghĩ tới đây, Lư Thanh không khỏi cúi đầu thở dài.

***

Năm mới đã gần kề, Thái Nguyên vẫn là một thế giới tràn ngập tuyết trắng như trước. Tùy Đế Dương Quảng vào ở Tấn Dương cung ở Thái Nguyên, ông ta nán lại ở Thái Nguyên hơn một tháng, đợi khi tuyết tan sẽ tiếp tục tuần thị lên phía bắc.

Lý Uyên đã chuẩn bị hơn nửa năm cho việc Thiên tử tới, vì lần bắc tuần Thái Nguyên này, Lý Uyên có thể gọi là hết lòng lo lắng, cơ hồ điều động tất cả tài nguyên có thể điều động, không chỉ để Thiên tử có thể an tâm ở lại trong Tấn Dương cung, đồng thời cũng xây dựng chỗ ở cho bách quan, từ Tứ phẩm cho tới đại thần đều có nơi ở thoải mái.

Tâm huyết của Lý Uyên cũng không uổng phí, vô luận là Thiên tử hay trọng thần văn võ cũng rất hài lòng với sự chuẩn bị chu đáo của Lý Uyên, người người đều nói tốt cho Lý Uyên trước mặt Thiên tử, thế cho nên phủ kho Thái Nguyên giảm mạnh, Dương Quảng cũng không trách cứ Lý Uyên xa hoa lãng phí, ngược lại còn tán dương Lý Uyên thấu hiểu thánh ý.

Hôm nay là mùng một tháng Giêng, Thiên tử Dương Quảng cử hành đại triều năm mới ở Tấn Dương cung, ăn mừng năm Đại Nghiệp thứ mười hai đã tới, ngay sau đó là đại yến văn võ ở Đức Dương điện trong Tấn Dương cung, mãi cho tới xế chiều, văn võ bá quan mới tận hứng rời đi.

Trước một tòa phủ trạch mới tu sửa ngay gần cửa bắc thành Thái Nguyên, một chiếc xe ngựa có tám tùy tùng hộ vệ chậm rãi dừng lại trước bậc thềm, Bùi Hành Kiệm đã chờ trước cửa phủ vội tiến lên, đỡ lấy gia chủ Bùi Củ từ trong xe ngựa bước ra.

Tòa phủ trạch này chính là biệt trạch ở Thái Nguyên mà Lý Uyên đã xây riêng cho Bùi Củ, chiếm diện tích năm mẫu, không lớn, bố trí cũng rất trang nhã. Bùi Củ ở đây thấy rất tốt, lần này Bùi Củ hộ tống Thiên tử Dương Quảng bắc tuần, ngoài tám gia đinh tâm phúc ra, còn có tộc tôn Bùi Hành Kiệm đi theo, chăm sóc cuộc sống hàng ngày của Bùi Củ suốt dọc đường đi.

Hôm nay trong triều yến Bùi Củ uống nhiều gấp đôi, lại thêm tuổi tác đã cao, sức khỏe hiện giờ có phần không trụ nổi, ông nóng lòng trở về thư phòng của mình nghỉ ngơi chốc lát.

Bùi Hành Kiệm do dự một chút, vốn y có chuyện quan trọng muốn bẩm báo với tộc tổ phụ, nhưng tổ phụ hình như trong người khó chịu, y đành phải cùng tùy tùng đỡ Bùi Củ vào thư phòng ngồi xuống.

Lúc này, một thị nữ dâng chén trà nóng lên, Bùi Củ uống hai ngụm trà nóng, cảm giác thư thái rất nhiều, ông thấy Bùi Hành Kiệm hết sức do dự, liền cười hỏi:

- Hôm nay là mùng một tháng Giêng, có chuyện gì muốn nói sao?

- Hồi bẩm tổ phụ, Trương Huyễn phái người tới đưa tin, nói là có tình báo khẩn cấp.

Cảm giác say của Bùi Củ nhất thời tỉnh lại bảy tám phần, ông vừa uống mấy ngụm trà nóng, vừa nói:

- Dẫn người đưa tin tới đây.

Chốc lát, Bùi Hành Kiệm đưa một người trẻ tuổi vào, người trẻ tuổi quỳ một gối xuống hành lễ nói:

- Ty chức là Lữ soái thám báo Lưu Tân, phụng lệnh chủ soái nhà ta đặc biệt tới báo tin cho Bùi các lão.

Y lấy từ trong lòng ngực một phong thư, giơ lên cao cho Bùi Củ xem, Bùi Củ nhận lấy thư hỏi:

- Trương tướng quân còn có lời gì nhắn với ta không?

- Chuyện muốn nói đều ở trong thư, không có lời nhắn.

Bùi Củ gật đầu, phân phó Bùi Hành Nghiễm:

- Dẫn vị tiểu tướng quân này đi, khoản đãi chu đáo, lại thưởng mười lượng hoàng kim.

- Đa tự Bùi các lão hậu đãi!

Thám báo đưa tin đi theo Bùi Hành Kiệm lui xuống, lúc này Bùi Củ mới mở thư của Trương Huyễn ra xem, chỉ chốc lát sau, ông cười lắc đầu, tình báo Trương Huyễn không ngại xa ngàn dặm phái người đưa tới hóa ra lại là tin này sao? Bùi Củ nhất thời không có hứng thú, một cơn mệt mỏi ập tới, Bùi Củ nằm trên giường ngủ thật say.

Ngủ cho tới tận lúc hoàng hôn mới tỉnh, thị nữ vội vàng đưa nước nóng để rửa mặt súc miệng tới, Bùi Củ hoàn toàn thanh tỉnh, giờ mới phát hiện quyển trục thư đã rơi vào chậu than bên cạnh.

Ông lại nhặt quyển trục lên lần nữa, trong thư Trương Huyễn nói, Đột Quyết Khả Hãn đã tập hợp mấy chục vạn đại quân của các bộ tộc tụ họp tại nha tướng phụ cận, đây chính là bước chuẩn bị cho đại cử xuất chinh, Thiên tử bắc thượng rất có thể sẽ rơi vào cạm bẫy bất ngờ.

Lần này, cuối thư Bùi Củ thấy nơi phát ra tin tức là đại tù trưởng Đồ Lặc – Bạt Dã Cổ, ông không khỏi nhướn mày. Nếu như tin tức là của Đồ Lặc, tại sao Đồ Lặc không phái người đưa tin cho mình? Phải biết rằng Đồ Lặc vẫn có tai mắt nằm vùng ở thảo nguyên của Đại Tùy, có tuyến liên lạc riêng của mình.

Lúc này, Bùi Hành Kiệm ở ngoài cửa bẩm báo:

- Khởi bẩm tổ phụ, Thái Nguyên Lưu thủ Lý sứ quân đến đây bái kiến!

Là Lý Uyên tới, Bùi Củ khẽ gật đầu nói:

- Để y vào!

Chốc lát, Lý Uyên vội vã đi vào thư phòng, lần này tiếp đãi Thiên tử bắc tuần, Lý Uyên được trên dưới nhất trí tán dương, có thể thấy rõ y cực kỳ hăng hái, mặt mày hồng hào, y tiến lên thi lễ thật sâu:

- Ty chức Lý Uyên tham kiến Bùi công!

Bùi Củ khoát khoát tay cười nói:

- Thúc Đức không cần đa lễ, mời ngồi đi!

Lý Uyên ngồi ở ghế dưới, cười nói:

- Ty chức tại triều yến thấy Bùi công uống nhiều mấy bước, hơi lo lắng cho sức khỏe Bùi công, cho nên đặc biệt tới hỏi thăm!

Bùi Củ gật đầu khen:

- Thúc Đức quả nhiên là người có lòng, có điều ta không sao hết, vô ý uống thêm mấy chén rượu, ngủ một giấc là ổn, hôm nay Thánh thượng hai lần tán dương Thúc Đức, Thúc Đức sau này tiền đồ vô lượng rồi!

- Ty chức chỉ là làm tròn chức trách mà thôi, không ngờ được Thánh thượng ưu ái, ty chức thật sự thẹn không dám nhận!

- Hay cho câu làm tròn chức trách!

Bùi Củ khe khẽ thở dài:

- Đây chính là điểm mấu chốt, hiện giờ không có mấy quan địa phương chịu làm tròn chức trách như Thúc Đức, Thánh thượng cũng rất cảm động, nói với ta Thúc Đức là người có thể trọng dụng, Thánh thượng lại nhắc tới việc cấp một chút quân quyền cho Thúc Đức.

Lý Uyên trong lòng rất đỗi vui mừng, đây chính là dụng ý thực sự y tìm đến Bùi Củ, y cũng nghe nói Thánh thượng muốn cho mình quân quyền, quả thực khiến y không thể tin được, cho nên y tìm Bùi Củ để xác nhận.

Y dè dặt hỏi:

- Về chuyện quân quyền, hiện giờ có rất nhiều tin đồn, ty chức trong lòng hoảng loạn, ty chức lo lắng đây là có người đang hãm hại ty chức, cho nên đặc biệt tới thỉnh giáo Bùi công, ti chức nên làm thế nào cho phải?

Bùi Củ vuốt râu cười nói:

- Người ngay không ám chỉ, Thúc Đức thật sự không biết nguyên nhân trong chuyện này sao?

Bình Luận (0)
Comment