Giang Sơn Chiến Đồ ( Dịch Full )

Chương 510 - Chương 467: Lý Uyên Thăng Quyền

Chương 467: Lý Uyên thăng quyền
Chương 467: Lý Uyên thăng quyền

- Vãn bối thật sự không biết, khẩn cầu Bùi công chỉ điểm!

Lúc thì Lý Uyên tự xưng là ty chức, lúc lại tự xưng vãn bối, đủ để thể hiện rằng lúc này y rất kinh sợ. Chuyện này cũng không thể trách được, Lý Uyên nghe nói mình sẽ được nắm giữ binh quyền tạm thời, trong lòng y căng thẳng vạn phần, không biết là phúc hay hoạ, lại càng không biết ý đồ thực sự của Thiên tử. Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể đến cầu Bùi Củ chỉ điểm bến mê.

Trong triều đình Bùi Củ là người nổi tiếng hiền lành, không đắc tội với ai, ai chân thành đối đãi với ông ta, ông ta cũng đối xử lại như thế, điều đó giúp Bùi Củ trở thành một người tồn tại giữa mấy tập đoàn thế lực lớn, ông được công nhận là đại diện cho lợi ích của sĩ tộc Sơn Đông tại triều đình, cũng là đồng minh với quý tộc Quan Lũng, đồng thời do tộc đệ Bùi Uẩn, ông và sĩ tộc phía nam cũng có giao tình thâm hậu.

Nhưng cũng vì thế, Bùi Củ chưa bao giờ dốc sức tương trợ cho ai, cùng lắm chỉ sơ qua rồi dừng lại, bởi vì dốc sức tương trợ cho một phái, có nghĩa sẽ đắc tội với các phái khác, Bùi Củ tuyệt sẽ không làm chuyện như thế.

Điểm này Trương Huyễn cũng dần dần nhìn thấu Bùi Củ, cho nên Trương Huyễn tình nguyện hàng năm đưa cho Ngu Thế Cơ ngàn lượng hoàng kim, cũng không nguyện cầu Bùi Củ hỗ trợ trong những vấn đề quan trọng.

Tuy nhiên, Lý Uyên tìm Bùi Củ nói thật mọi chuyện, quả thực tìm đúng người rồi. Bùi Củ rất nguyện ý nói về chuyện này với y, chỉ cần không đề cập đến tổn hại lợi ích của phái khác, Bùi Củ quả thật nguyện ý hết sức trợ giúp Lý Uyên, hơn nữa Lý Uyên là phái thực quyền hiếm có trong quý tộc Quan Lũng.

Bùi Củ vuốt râu khẽ cười nói:

- Ta nghĩ Thúc Đức sẽ biết nguyên nhân trong đó, không ngờ Thúc Đức không biết, quả là vậy! Ta đây sẽ nói cho ngươi biết, là vì Đậu Khánh qua đời.

Lý Uyên khó hiểu:

- Chuyện đó có liên quan gì tới việc nhạc phụ ta qua đời?

Bùi Củ thản nhiên cười:

- Thánh thượng không hy vọng hai phái quý tộc Quan Lũng biến thành một phái như vậy.

Lý Uyên im lặng, lời này của Bùi Củ nói rất sắc bén cũng vô cùng thấu triệt. Hai phái quý tộc Quan Lũng dựa vào Đậu Khánh và Độc Cô Thuận mà hợp nhất làm một phái, Đậu Khánh bệnh mà chết, phái Độc Cô chiếm ưu thế, Thiên tử tránh việc một phái của quý tộc Quan Lũng chiếm lợi thế, bèn nâng đỡ phái Đậu thị cũng là điều dễ hiểu.

Sau một lúc lâu, Lý Uyên thở dài nói:

- Ta hiểu rồi. Đa tạ Bùi công chỉ điểm bến mê!

Bùi Củ nhấp một hớp trà nóng, lại cười hỏi:

- Thúc Đức ở Thái Nguyên đã lâu, hẳn là khá am hiểu tình hình của người Đột Quyết, gần đây có nghe được tin tức gì không?

Lý Uyên sửng sốt, thật cẩn thận hỏi:

- Bùi công là chỉ phương diện nào?

- Về lần Thiên tử hội minh này, có tin tức nói người Đột Quyết cũng không có thành ý, Thúc Đức thấy thế nào?

- Việc này…

Lý Uyên nhất thời khó có thể trả lời. Mấy tháng nay tâm tư của y đều dồn vào việc cân nhắc xem tiếp giá thế nào, lấy lòng đủ mọi quan lại trọng thần ra sao, căn bản không thể quan tâm đến chuyện của Đột Quyết. Sau một lúc lâu y mới nói:

- Người Đột Quyết chỉ nhận lợi ích, nếu lợi ích đã đủ, kết minh cũng không phải là không thể.

- Chỉ sợ lợi ích Đột Quyết muốn, chúng ta không cho nổi!

Bùi Củ trên mặt lộ ra một ý cười chua xót.

- Bùi công nói đến cái gì?

Lý Uyên truy hỏi.

- Ta cũng không nói rõ ràng được, tóm lại, khoảng cách Thái Nguyên gần quận Mã Ấp. Lý sứ quân cần phải cẩn thận vạn phần mới được.

- Xin Bùi công yên tâm, ty chức nhớ kỹ!

Lúc này. Ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân vội vàng, Bùi Hành Kiệm ở cửa bẩm báo:

- Khởi bẩm tổ phụ, trong cung phái người tới. Thánh thượng tuyên tổ phụ vào cung!

Bùi Củ khẽ gật đầu, cười nói với Lý Uyên:

- Thật ngại quá, Thánh thượng tuyên ta vào cung, không tiếp sứ quân được rồi.

Lý Uyên vội vàng đứng dậy cáo từ:

- Thánh thượng triệu kiến là chuyện lớn, mời Bùi công tức khắc vào cung, ty chức cáo lui trước.

Lý Uyên thi lễ vội vàng đi, Bùi Củ thay đổi một bộ y phục, ông nhặt thư khẩn của Trương Huyễn lên xem chốc lát, rồi lại bỏ thư xuống.

Một khắc đồng hồ sau, Bùi Củ vội vàng đi vào ngự thư phòng của Dương Quảng ở Tấn Dương cung, ông ta chờ một lát, một hoạn quan đi ra cười nói:

- Bùi công, bệ hạ cho mời!

Bùi Củ không biết vì sao Thiên tử muốn tìm mình, bây giờ cách thời gian bắc thượng còn một tháng, cũng không có chuyện gì, hơn nữa hiện giờ rất nhiều chính vụ cụ thể ông ta không tham dự quá nhiều, hôm nay cũng có chút kỳ lạ, Thánh thượng lại lo lắng tìm mình đến.

Ông ta đi vào ngự thư phòng cúi người thi lễ:

- Lão thần tham kiến bệ hạ!

Dương Quảng đang phê duyệt tấu chương, y đặt bút xuống cười nói:

- Có chuyện thảo luận với Bùi công đây!

- Bệ hạ xin cứ nói, lão thần chăm chú lắng nghe!

- Xế chiều hôm nay nhận được tin tức, sứ giả Đột Quyết ngày mai đã tới rồi, phải thương lượng chi tiết cụ thể về việc hội minh một chút, trẫm muốn để Bùi công đại diện cho Đại Tùy thảo luận với sứ giả Đột Quyết, Bùi công thấy thế nào?

- Đây là bệ hạ tín nhiệm lão thần, lão thần sao dám bất tuân!

Ngừng một chút, Bùi Củ lại chậm rãi nói:

- Có mấy lời lão thần muốn nhắc nhở bệ hạ.

- Chuyện gì?

- Bệ hạ, về lần hội minh này, lão thần cảm thấy phải chuẩn bị hai tay, một tay văn phải có, một tay võ không thể thiếu, vạn lần không thể sơ suất.

Dương Quảng nhướn mày:

- Chẳng lẽ Bùi công nắm được chứng cứ gì sao?

- Chứng cứ thật ra không có, tuy nhiên nghe một số lời đồn đại, nói mùa thu năm trước Đột Quyết điều tập mấy chục vạn đại quân, chuẩn bị gây bất lợi với bệ hạ. Đây chỉ là nghe đồn, tuy nhiên lão thần hiểu rất rõ người Đột Quyết, Đột Quyết từ trước tới nay thiếu thành ý, để đạt thành lợi ích sẽ không từ thủ đoạn, nếu đàm phán có thể đạt thành lợi ích cho bọn họ, thật sự không có vấn đề gì, nhưng nếu đàm phán không đạt được lợi ích bọn họ muốn, quá mạo hiểm, cho nên lão thần cảm thấy chúng ta hẳn là phải đề phòng.

Dương Quảng trầm tư chốc lát nói:

- Trẫm lý giải được lo lắng của Bùi công, trẫm cũng sẽ tăng mạnh phòng ngự, nhưng bất kể như thế nào thì lần hội minh này có ý nghĩa trọng đại trong việc ổn định phương bắc của triều Tùy, cho dù có mạo hiểm chúng ta cũng không thể từ bỏ hội minh, trẫm có đại quân Kiêu Quả mười lăm vạn tinh nhuệ hộ vệ, trẫm tin tưởng sẽ không có vấn đề gì.

Thái độ của Dương Quảng nằm trong dự liệu của Bùi Củ, Thánh thượng không phải không thể nghĩ đến bắc thượng là phiêu lưu, mà lần hội minh này quá quan trọng, có ý nghĩa trọng đại tới mười năm bình an trong tương lai của Đại Tùy, cho nên dù có mạo hiểm Thánh thượng cũng không thể từ bỏ việc hội minh, đề nghị và lo lắng của Trương Huyễn kỳ thật không có chút ý nghĩa nào.

Bùi Củ âm thầm thở dài, khom người nói:

- Vậy đợi ngày mai xem tình hình hội đàm với sứ giả Đột Quyết rồi nói sau ạ!

- Đây mới là lời có ý nghĩa, không cần nói quyết tuyệt ngay từ đầu, như vậy cũng chẳng làm được việc gì hết. Trẫm rất tán thưởng phong cách làm việc của Ngu Thế Cơ, luận sự, tùy cơ ứng biến.

Dương Quảng rõ ràng không chịu nghe lời Bùi Củ khuyên can, chuyện này cũng khó trách, vì lần hội minh này y đã chuẩn bị gần nửa năm, sao có thể vì một vài lời đồn đại mà từ bỏ chuyện lớn hội minh này chứ?

Tuy nhiên Dương Quảng cũng rất để ý tới sự an toàn tính mạng của bản thân, nếu chẳng may người Đột Quyết thật sự không có thành ý hội minh thì sao? Y trầm tư rất lâu, sau đó lấy ra một kim lệnh tiễn nói:

- Mau truyền Vân Định Hưng tới gặp trẫm!

***

Huyện Thiện Dương quận Mã Ấp, hai năm trước, nơi này từng bị Đột Quyết hủy bỏ mậu dịch biên cảnh, hắc mã tặc trên đường hung hăng ngang ngược, nhưng phong tỏa chỉ duy trì mấy tháng. Đột Quyết liền không thể chịu đựng được tổn thất của việc phong tỏa mậu dịch ảnh hưởng tới nhân phong, mậu dịch biên cảnh lại được mở cửa, thương nhân hội tụ, huyện Thiện Dương từng một thời tiêu điều nay lại phồn vinh.

Dần tới ngày Đại Tùy và Đột Quyết hội minh, càng ngày càng nhiều thương đội tụ tập ở huyện Thiện Dương, nhưng lúc này trận tuyết lớn bao trùm lên thảo nguyên vẫn chưa tan, thương đạo bắc thượng lên thảo nguyên tạm thời bị cắt đứt, các thương đội chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi trận tuyết lớn tan đi.

Tuy nhiên một số thương đội lạc đà có kinh nghiệm vẫn không chịu để tuyết lớn đường sương ảnh hưởng, mặc dù bão tuyết uy hiếp rất lớn, nhưng món lời kếch sù mang đến thật hấp dẫn vẫn khiến những thương đội lạc đà đó bí quá hóa liều, điều khiển đội lạc đà băng qua thảo nguyên tuyết trắng xóa.

Chiều hôm đó, một chi thương đội Túc Đặc đã từ thảo nguyên tới huyện Thiện Dương, bọn họ do mấy trăm con lạc đà tạo thành, đã mang đến da lông và dược liệu tốt từ thảo nguyên, nghe nói thương nhân chen chúc tới trung nguyên, ở một phiên chợ nhỏ cạnh bắc thành thương nhân Túc Đặc cò kè mặc cả, náo nhiệt dị thường.

Thủ lĩnh hộ vệ thương đội Túc Đặc là một người Đột Quyết, tên là Khang Sao Lợi, tuổi chừng ba mươi lăm ba mươi sáu, dáng người khôi ngô cao lớn, làn da ngăm đen đỏ hồng lên, khuôn mặt to bản đặc trưng của người Đột Quyết, trong ánh mắt dài nhỏ lóe ra tia sáng giảo hoạt.

Gã không quan tâm đến giao dịch, đi theo người Túc Đặc vào thành, rồi đứng bên cạnh phiên chợ nhỏ đánh giá từng thương nhân tới giao dịch.

Thân phận thực sự của Khang Sao Lợi là Vạn phu trưởng của đội cận vệ bên cạnh Thủy Tất Khả Hãn, quan bái Đột Quyết Trụ quốc, vì gã từng làm tướng ở biên cảnh Đại Tùy trong thời gian dài, có thể nói tiếng Hán lưu loát, được Thủy Tất Khả Hãn cực kỳ coi trọng.

Lần này gã đến quận Mã Ấp là phụng mật lệnh của Khả Hãn gặp một người.

Nhìn một hồi lâu, gã quay đầu lại hỏi một tên người Hán dẫn đường:

- Chủ nhân của ngươi rốt cuộc ở đâu? Sao chưa tới gặp ta?

- Xin tướng quân an tâm, ta đã bảo đồng bạn đi tìm rồi, hẳn là sẽ nhanh chóng tới đây ngay.

Vừa dứt lời, chỉ thấy một tướng lĩnh quân Tùy cưỡi ngựa chạy gấp tới, tướng lĩnh quân Tùy này vô cùng hùng tráng, trên mặt mang một vết sẹo vừa lớn vừa dài, chính là Ưng Kích lang tướng quận Mã Ấp - Lưu Vũ Chu.

Vì quận Mã Ấp khống chế biên cảnh, cho nên triều đình cũng không hủy bỏ Ưng Dương phủ của quận Mã Ấp, trong Ưng Dương phủ quận Mã Ấp vẫn có ba nghìn quân đội như trước, do thái thú Vương Nhân Cung kiêm nhiệm Ưng Dương lang tướng, dưới có ba gã Ưng Kích lang tướng cụ thể chưởng quản quân đội, Lưu Vũ Chu là một trong số đó.

Khang Sao Lợi liếc mắt một cái nhận ra Lưu Vũ Chu, gã không khỏi mỉm cười, đi lên trước cười nói:

- Lưu tướng quân, chúng ta đã lâu không gặp!

Bình Luận (0)
Comment