Giang Sơn Chiến Đồ ( Dịch Full )

Chương 511 - Chương 468: Mật Sứ Của Khả Hãn

Chương 468: Mật sứ của Khả Hãn
Chương 468: Mật sứ của Khả Hãn

Lưu Vũ Chu tới trước đón tiếp sứ giả bí mật của Đột Quyết Khả Hãn, lại thật không ngờ người tới là Vạn Phu trưởng đội cận vệ của Khả Hãn, nhất thời làm y chấn động. Y biết dưới trướng Đột Quyết Khả Hãn có thập đại vạn phu trưởng, Khang Sao Lợi đứng hàng thứ ba, có địa vị cực kỳ cao trong quân đội Đột Quyết.

Y lập tức ý thức được lần này Đại Tùy và Đột Quyết hội minh không phải là chuyện nhỏ. Lưu Vũ Chu vội vàng xoay người xuống ngựa thi lễ:

- Tham kiến Vạn phu trưởng!

Khang Sao Lợi khoát tay:

- Bây giờ ta là hộ vệ của thương đội, Lưu tướng quân không cần đa lễ, ta nghĩ người ta muốn gặp hẳn là ở trong quý phủ của Lưu tướng quân.

- Đúng vậy! Xin mời đi theo ta.

Lưu Vũ Chu trở mình lên ngựa, dẫn Khang Sao Lợi đi nhanh tới quý phủ của y.

Trong nội đường, Khang Sao Lợi gặp được người mà gã muốn gặp, con của Vũ Văn Thuật – Vũ Văn Trí Cập.

Vũ Văn Thuật và Đột Quyết âm thầm cấu kết đã lâu, từ rất nhiều năm trước, hai nhi tử của Vũ Văn Thuật cũng vì tư bán sắt thô hàng cấm cho Đột Quyết mà bị Dương Quảng nghiêm khắc xử phạt, nếu không phải Nam Dương công chúa cầu tình, hai huynh đệ thiếu chút nữa đã bị xử trảm, cuối cùng phạt giao cho phụ thân Vũ Văn Thuật của chúng làm nô.

Sau lần đả kích nặng nề này, Vũ Văn Thuật yên lặng vài năm, nhưng thời gian còn lại trên thế gian của lão đã không còn nhiều, lão nhất định phải tìm kiếm cho hai đứa con trai một hậu trường vững chắc, hậu trường lão trăm phương nghìn kế tìm kiếm đó chính là Đột Quyết.

Lần này Đột Quyết Thủy Tất Khả Hãn đột nhiên đề xuất hội minh với Tùy Đế Dương Quảng, khả năng rất lớn là để nghị của Vũ Văn Thuật.

Hơn nửa năm trước, Vũ Văn Thuật bảo trưởng tử Vũ Văn Hóa Cập liên hệ với Đột Quyết, nhưng để tránh người hoài nghi, lão lại bảo con thứ Vũ Văn Trí Cập liên hệ lần thứ hai với Đột Quyết, Vũ Văn Trí Cập nhân phẩm cực kém, không có mấy ai thích gã, nếu gã mất tích mấy tháng cũng sẽ không có ai chú ý.

Vũ Văn Trí Cập mời Khang Sao Lợi ngồi xuống, lại bảo Lưu Vũ Chu dâng trà, Lưu Vũ Chu tự mình dâng trà cho hai người, biển hiện cực kỳ cung kính, chỗ dựa vững chắc trong triều đình của y chính là Vũ Văn Thuật. Mặt khác, y lại bí mật đầu phục Đột Quyết. Tới một mức độ nào đó, y chính là người liên lạc bí mật giữa Vũ Văn Thuật và Đột Quyết.

Vũ Văn Trí Cập lấy ra một phong thư đặt trước mặt Khang Sao Lợi:

- Đây là thư phụ thân ta tự tay viết cho Khả Hãn, xin Vạn phu trưởng chuyển cho Khả Hãn!

Khang Sao Lợi nhận thư cười nói:

- Thư ta sẽ chuyển, có điều lần này ta xuôi nam là có chuyện quan trọng xin Vũ Văn công tử hỗ trợ, kỳ thật cũng là ý tứ của Khả Hãn nhà ta.

Vũ Văn Trí Cập tuy rằng kích động lỗ mãng nhưng cũng không tính là ngu xuẩn, y biết Đột Quyết Khả Hãn tìm mình hỗ trợ nhất định sẽ không phải chuyện nhỏ. Trong lòng y có chút không yên, vội vàng nói:

- Tuy rằng ta thế đơn lực bạc nhưng ta nhất định sẽ làm hết sức.

- Không phải làm hết sức, mà là nhất định phải làm được!

Khang Sao Lợi lạnh lùng nói:

- Việc này liên quan đến thành bại của kế hoạch, hy vọng Vũ Văn công tử đừng khiến Khả Hãn nhà ta thất vọng.

Lưu Vũ Chu bên cạnh nhìn ra Vũ Văn Trí Cập đang bất an, vội vàng hòa giải:

- Nếu nhờ Vũ Văn công tử hỗ trợ, hay là Vạn phu trưởng nói trước một câu xem rốt cuộc là chuyện gì?

Khang Sao Lợi lấy bản đồ trong tay, đặt lên bàn mở ra, gã chỉ vào tòa quan ải trên bản đồ nói:

- Tòa quan ải này tên là Lâu Phiền quan, Khả Hãn nhà ta hy vọng trong vòng hai tháng, tòa quan ải này biến thành một tòa quan ải trống không, đây đối với gia tộc Vũ Văn các người hẳn là chuyện rất nhỏ.

Vũ Văn Trí Cập cúi đầu trầm tư rất lâu, sau đó hỏi:

- Nếu kế hoạch lần này thành công, chúng ta sẽ được gì?

Khang Sao Lợi khẽ mỉm cười:

- Trước kia Khả Hãn nhà ta chẳng phải đã từng hứa rồi sao? Chúng ta sẽ lập một hoàng đế mới ở Trung nguyên, tái sinh hoàng tộc Vũ Văn, giúp Bắc Chu phục quốc.

Tổ tiên của Vũ Văn Thuật chỉ là một gia nô Vũ Văn, không có chút quan hệ nào với hoàng tộc Bắc Chu, nhưng Vũ Văn Thuật lại tự xưng là hậu nhân của hoàng tộc Bắc Chu, lão nằm mơ cũng hy vọng gia tộc Vũ Văn thay thế được Đại Tùy, đây cũng là mục đích thực sự khiến Vũ Văn Thuật đầu nhập Đột Quyết.

Vũ Văn Trí Cập chậm rãi gật đầu:

- Được rồi! Ta lập tức trở về Lạc Dương, tin tưởng phụ thân ta sẽ nghĩ cách thực hiện nguyện vọng của Khả Hãn.

- Tốt lắm, ta sẽ ở lại quận Mã Ấp, chờ đợi Vũ Văn công tử hoàn thành trọng trách Khả Hãn nhà ta đã giao phó.

***

Vũ Văn Trí Cập vội vàng rời đi, bây giờ đã là mùng mười tháng Giêng, thời gian cho y hoàn thành nhiệm vụ không còn nhiều nữa.

Nhưng Khang Sao Lợi lại nói đến một kế hoạch quan trọng hơn với Lưu Vũ Chu.

- Lưu tướng quân, mấy năm nay Khả Hãn nhà ta luôn quan sát ngươi, ta muốn chúc mừng ngươi, ngươi đã thông qua khảo sát của Khả Hãn nhà ta.

Lưu Vũ Chu quỳ một gối:

- Ty chức nguyện vì Khả Hãn tận lực!

Khang Sao Lợi cười nâng Lưu Vũ Chu dậy:

- Hy vọng Lưu tướng quân nhớ kỹ một điểm, trong mắt Khả Hãn, ngươi chưa bao giờ là tùy tòng của Vũ Văn Thuật, ngươi và lão cùng người ở địa vị mãnh tướng Đại Tùy, mặc kệ hiện tại, quan trọng là tương lai!

Lưu Vũ Chu kích động đến không nói nên lời, y hoàn toàn hiểu được thâm ý trong lời của Khang Sao Lợi. Một khi Đại Tùy diệt vong, Đột Quyết tuyệt sẽ không chỉ nâng đỡ gia tộc Vũ Văn lên làm hoàng tộc, Lưu Vũ Chu y cũng sẽ là một trong số đó.

Lúc này Khang Sao Lợi lại vỗ vỗ vai Lưu Vũ Chu, cười nói:

- Người Hán các ngươi có câu danh ngôn, làm đại sự không thể tiếc thân, bỏ ra một chút quyết đoán, ta cũng cần ngươi trợ giúp.

Lưu Vũ Chu gật gật đầu:

- Vạn phu trưởng cứ nói, Lưu Vũ Chu tuyệt không tiếc thân!

- Ta cũng cần tìm một nơi có thể giấu hai ngàn quân đội, tốt nhất là ở phía nam quận Mã Ấp, giao thông phải tiện lợi, nhưng cũng đủ bí mật, không thể bị quân Tùy phát hiện, hy vọng Lưu tướng quân có thể tìm một chỗ như vậy cho ta.

Lưu Vũ Chu trầm tư chốc lát nói:

- Ta biết quả thật có một chỗ như vậy!

***

Phía đông huyện Thiện Dương ngoài trăm dặm, có một trấn nhỏ tên gọi trấn Tang Can, ước chừng hơn trăm gia đình, tuyệt đại bộ phận mọi người đều là hộ săn bắn ở Thái Hành Sơn.

Trấn nhỏ phía tây dựa vào sông Tang Can, lưng dựa Thái Hành Sơn, vị trí vô cùng hẻo lánh, nhưng dọc theo sông Tang Can có thể xuống thẳng quận Lâu Phiền, trấn nhỏ giao thông lại vô cùng tiện lợi, cho nên trấn Tang Can là nơi nổi tiếng tập hợp và trung chuyển da lông, quý tiết thu đông hàng năm, mấy ngàn khách thương tập hợp ở trấn nhỏ, mang đến lợi ích rất lớn cho trấn nhỏ.

Nhưng vào quý tiết xuân hạ, nơi này lại ít ai lui tới, đám thợ săn nghỉ ngơi lấy lại sức, ở nhà cùng sinh hoạt với người thân, đợi cuối hạ đầu thu bọn họ sẽ vào núi săn bắt dã thú lớn.

Lúc này tuyết lớn gió núi, toàn bộ trấn Tang Can đắm chìm trong niềm vui năm mới, từng nhà đều ở trong ngôi nhà ấm áp, trong trấn nhỏ yên tĩnh, không một bóng người.

Giữa trưa, một chi hai ngàn kỵ binh Đột Quyết bao vây trấn nhỏ, bắt đầu nhằm vào trấn nhỏ máu tanh sát hại, tiếng vó ngựa như sấm, kỵ binh Đột Quyết vọt vào từng hộ gia đình, tiếng khóc, tiếng la, phụ nữ thét chói tai, trẻ con khóc nỉ non, nam nhân cầu xin, cuối cùng biến thành một tràng tiếng kêu thảm thiết. Ngắn ngủi chưa tới nửa canh giờ, cư dân trong trấn nhỏ Tang Can đã bị tàn sát hầu như không còn, trấn nhỏ này trở thành nơi ẩn thân của kỵ binh Đột Quyết.

***

Đề nghị cuối cùng của Trương Huyễn với việc Tùy đế Dương Quảng bắc tuần cuối cùng chỉ như phù dung sớm nở tối tàn, Bùi Củ thậm chí ngay cả đáp lại cũng không có. Lúc này gần đến tết trung thu, toàn bộ thành Giang Đô đều đắm chìm trong không khí vui vẻ, đối với người Giang Đô mà nói, Đột Quyết ở phương bắc quá xa, mà hoa đăng trước mắt mới là cội nguồn khiến họ vui sướng.

Tết Thượng Nguyên cũng là tết Nguyên Tiêu ngày nay, năm mới là ngày hiến tế tổ tiên, tết Thượng Nguyên mới là ngày toàn dân vui chơi thoải mái, hưởng thụ sự náo nhiệt và vui mừng. Mười bốn, mười lăm, mười sáu tháng Giêng, suốt buổi tối của ba ngày đều là tết vui chơi của dân chúng bình dân.

Bắt đầu từ mười bốn tháng Giêng, thành Giang Đô đã giăng đèn hải dương, hoa đăng rực rỡ, ánh sáng đủ mọi màu sắc tràn ngập, các loại hoa đăng đủ hình dáng trải rộng khắp phố lớn ngõ nhỏ thành Giang Đô. Trên đường lớn Quảng Lăng thành Giang Đô là một thế giới hoa đăng, con đường hoa đăng dài mười dặm hấp dẫn mười vạn dân chúng Giang Đô bốn phương tám hướng hội tụ tại đây.

Luân đăng cao tới năm trượng rực rỡ hoa mỹ, Đào hoa đăng cao ba trượng tinh mỹ tuyệt luân, Thường Nga mỹ nhân đăng cao tới ba trượng giống y như đúc, từng chiếc hoa đăng to lớn đứng sừng sững trên đường cái, phía dưới là đám người xem náo nhiệt, nhiều hơn là đám trẻ con mang theo hoa đăng, chạy nhảy nô đùa qua lại không ngớt trong đám người.

Cửa nam thành, cửa thành ngày đêm không đóng, vô số nông dân dắt díu vợ con từ bốn phương tám hướng trong thành vọt tới. Lúc này, Trương Xuất Trần mặc một thân võ phục màu vàng nhạt dắt ngựa đi vào thành Giang Đô, vẻ phong trần mệt mỏi. Từ hai mươi ngày trước Lư Thanh ám chỉ nguyện ý chấp nhận nàng, nàng âm thầm lặng lẽ rời khỏi Trương phủ, trở về Trường An tế bái phần mộ nghĩa phụ, bản thân nàng cũng không biết tại sao phải bỏ đi, cũng không biết vì sao mình lại trở về.

Ánh mắt Trương Xuất Trần phức tạp nhìn đám người như nước chảy cùng hoa đăng rực rỡ ánh sáng hai bên đường cái Quảng Lăng, trong lòng nàng có một loại cô độc không nói ra được, trên thực tế nàng vốn không có chỗ để đi, cũng không có người thân, tòa phủ đệ cạnh cửa thành bắc ở xa xa này có một sức hấp dẫn mãnh liệt đối với nàng.

Trương Xuất Trần khe khẽ thở dài, nàng không biết mình phải làm thế nào để đối mặt với Lư Thanh, nàng đi không từ biệt, làm tổn thương lòng tin của Lư Thanh đối với nàng.

Bên cạnh truyền đến một tràng tiếng cười vui, một nhóm thiếu nữ vây quanh một tiệm trang sức chọn lựa các loại trang sức bằng đồng, các nàng trả tiền, rất nhanh rời khỏi.

Trương Xuất Trần dắt ngựa đi tới trước cửa tiệm trang sức, yên lặng nhìn đủ loại trang sức bằng đồng tinh mỹ, bên cạnh còn có các loại quyên hoa, những trang sức đồng kia làm cho nàng nhớ tới mẫu thân đã qua đời, nhớ tới thời thơ ấu vui vẻ của mình.

- Cô nương, mua một chiếc quyên hoa đi! Chỉ năm mươi đồng thôi.

Đại thẩm bán trang sức tươi cười khuyên.

Trương Xuất Trần mua mấy chục loại trang sức bằng đồng, đại thẩm mặt mày hớn hở, lại chỉ chỉ quyên hoa cười nói:

- Cô nương chọn một đóa quyên hoa đi! Tặng cô nương đó.

Lúc này, bên cạnh bỗng nhiên truyền tới một giọng nói trầm thấp quen thuộc:

- Mẫu đơn không tồi.

Trong lòng Trương Xuất Trần cả kinh, vừa quay đầu lại, đã thấy Trương Huyễn đứng phía sau mình, trên mặt mang nụ cươi thản nhiên, cách đó không xa còn có mấy tên sĩ binh đi theo.

- Huynh… huynh tại sao lại ở đây?

Trong lòng Trương Xuất Trần lập tức hoảng loạn.

Trương Huyễn cười chỉ chỉ thành lâu:

- Ta đang trực tuần tra trên thành, vừa lúc thấy cô vào thành.

Trương Huyễn nhặt đóa quyên hoa mẫu đơn lên, cài lên mái tóc Trương Xuất Trần, Trương Xuất Trần cũng không có cự tuyệt, nàng đỏ bừng mặt, chậm rãi cúi đầu:

- Cảm ơn!

Trương Huyễn nhận lấy dây cương của nàng, cười chỉ chỉ phía trước:

- Chúng ta đi đi!

Trương Xuất Trần khẽ gật đầu một cái, sóng vai chậm rãi đi cùng Trương Huyễn.

Bình Luận (0)
Comment