- Cô nghĩ gì mà mua nhiều trang sức bằng đồng vậy?
Trương Huyễn liếc qua hộp gỗ trong tay Trương Xuất Trần hỏi.
- Trước đây mẫu thân ta cũng có một hộp trang sức như vậy, bị ta lén lấy ra chơi, kết quả làm rơi xuống sông, cũng không tìm được. Ta khóc chạy về nhà, mẫu thân không những không trách cứ ta, còn an ủi ta, lại thay ta mua mấy món khác thế vào.
Nói đến đây, ánh mắt Trương Xuất Trần đỏ lên, nàng khe khẽ thở dài một tiếng:
- Mỗi lần thấy trang sức đẹp, ta sẽ nhớ tới mẫu thân, nghĩ tới thời thơ ấu của mình.
- Ta nghe Thanh muội nói, cô theo họ của mẫu thân, đúng không?
Trương Huyễn liếc nàng một cái hỏi.
Trương Xuất Trần khẽ gật đầu:
- Mẫu thân họ Trương, ta không biết phụ thân là ai, nghe mẫu thân nói, hình như là họ Tạ, nghe nói có chút quan hệ với Tạ gia ở Giang Ninh, ta sinh ra không lâu thì ông mất tích, không biết là đã mất hay bỏ đi, nhũ danh Vũ Nương của ta chính là do ông đặt.
Trương Xuất Trần cười nhẹ một tiếng nói với Trương Huyễn:
- Huynh cũng có thể gọi ta là Vũ Nương.
Trương Huyễn cười cười:
- Vậy cô từng đi tìm ông ấy chưa? Ý ta là phụ thân của cô.
- Sao lại không tìm chứ, tuy nhiên không có kết quả gì hết. Tạ gia ở Giang Ninh vốn không thừa nhận tộc nhân trong phủ Việc Quốc công.
- Hình như cô cũng không oán hận ông ấy.
Trương Xuất Trần lắc đầu:
- Ông ấy là cha ta, sao ta có thể oán hận phụ thân mình. Ta chỉ không nhớ gì về ông ấy, có đôi khi ta cũng hy vọng có thể tìm được ông ấy, nhưng đã nhiều năm như vậy, ý muốn tìm kiếm phụ thân cũng dần phai nhạt rồi.
Trương Huyễn trầm mặc một lát, lại hỏi:
- Lần này cô đi Trường An à?
- Vâng! Đi bái tế mộ nghĩa phụ, rồi rời khỏi đó luôn.
- Không về Đậu phủ xem sao ư?
- Đậu phủ?
Trương Xuất Trần cười lạnh một tiếng:
- Ta đã không có quan hệ gì với nó, thậm chí ngay cả thành Trường An ta cũng không bước vào, đi thẳng tới núi Thanh Linh, nghĩa phụ từng nói với ta, nếu ông ấy qua đời sẽ chôn ở đó, ông ấy thích núi sông ở nơi đó, ta quả nhiên tìm được mộ của ông ấy.
Nói đến đây, Trương Xuất Trần xua tay nói:
- Ta không muốn nói đến chuyện này nữa. Nói về huynh đi. Nghe Thanh tỷ nói, huynh cũng không có người thân nào, phải vậy không?
- Kỳ thật cô phải biết rồi chứ, lúc trước không phải cô từng điều tra ta sao?
Trương Huyễn cười nói.
- Ta đâu có điều tra huynh, lúc ấy căn bản là rất chán ghét huynh. Nghĩa phụ bảo ta điều tra, ta liền nói lung tung,
- Vậy giờ thì sao, vẫn ghét ta ư?
Trương Xuất Trần không kìm nổi che miệng cười nói:
- Ăn chùa uống chùa lâu như vậy, lại bảo chán ghét chủ nhân, thật sự có chút quá đáng mà.
Nói đến đây, Trương Xuất Trần lại lườm hắn một cái, xinh đẹp cười nói:
- Kỳ thật, ta vẫn hơi chán ghét huynh, nhưng ta thích Thanh tỷ. Đúng rồi, Thanh tỷ vẫn ổn chứ?
- Nàng rất ổn. Hôm qua ta còn dẫn nàng đi dạo hoa đăng, nàng nói nếu cô ở đây thì tốt biết mấy, không có cô, trong nhà lạnh lẽo hơn nhiều.
Trương Xuất Trần cúi đầu không nói, qua hồi lâu nàng lại hỏi:
- Không phải có Tân Vũ sao? Có nàng ấy, trong nhà không đến mức lạnh lẽo mới đúng.
- Nàng ấy sao có thể thay thế được nàng!
Trương Huyễn thốt ra câu ấy, mặt Trương Xuất Trần bỗng đỏ lên, vội vàng nghiêng đầu đi, trong lòng căng thẳng tới tim đập thình thịch, Trương Huyễn cũng cảm giác mình hơi nói lỡ lời rồi, xấu hổ cười cười, hai người đều không nói gì nữa, yên lặng sóng vai bước đi.
Lúc này, xa xa truyền đến một trận tiếng hô kinh ngạc, chỉ thấy trên mảnh đất trống trước một ngôi chùa xuất hiện một cây hoa thụ, khung bằng gỗ lớn, cao tới bảy tám trượng, trên có treo hơn một ngàn chiếc đèn màu, mấy người đốt đèn châm hoa đăng lên, không bao lâu, một gốc cây hoa đăng khổng lồ rực rỡ hiện lên trước mắt mọi người, ánh đèn rực rỡ, đẹp đẽ tuyệt luân.
Đây chính là cây ước nguyện một năm một lần, từng tốp nam nữ thanh niên đi tới dưới tàng cây hoa đăng, nắm tay nhau hát đạp ca, càng ngày càng nhiều người vui lây, đều gia nhập đội ngũ hát đạp ca, dưới thụ đăng đã có ba vòng tròn hơn ngàn người.
Lúc này, Trương Huyễn đưa tay ra trước Trương Xuất Trần, ánh mắt sáng ngời khác thường, chăm chú nhìn nàng, Trương Xuất Trần hơi hơi do dự, cuối cùng cúi đầu đưa tay mình cho Trương Huyễn, hai người nắm tay hòa vào dòng người hát đạp ca.
Xa xa vài tên thân binh dắt ngựa cho họ đều quay đi, cùng nhau làm bộ thưởng thức hoa đăng ở nơi khác.
Trong đám người, Trương Huyễn kéo tay mỹ nhân, hai người vừa hát vừa nhảy, trong tiếng nói cười, bóng dáng hai người dần dựa sát vào nhau.
***
Sau tết Thượng Nguyên, Lư Thanh bắt đầu lu bu công việc, nàng phải thay trượng phu chuẩn bị một chút việc nạp thiếp, mặc dù nàng mang thai đã sáu tháng, cơ thể vô cùng nặng nề, nhưng nàng vẫn lên tinh thần suy xét đủ loại lễ tiết.
Trương Huyễn nạp thiếp đương nhiên là Tân Vũ và Trương Xuất Trần, Tân Vũ thì khỏi nói, ở thảo nguyên nàng và Trương Huyễn đã là vợ chồng thực tế, nàng đợi Trương Huyễn suốt hai năm, không quản ngàn dặm chạy tới Trung Nguyên tìm kiếm tình lang, ngay cả Lư Thanh cũng không tìm thấy lý do cự tuyệt sự kiên trinh của nàng, Trương Huyễn cưới nàng là việc thuận lý thành chương, Lư Thanh không phải tốn chút tâm tư nào.
Tuy nhiên Lư Thanh lại quan tâm tới việc của Trương Xuất Trần, tuy sau khi Trương Xuất Trần bái tế nghĩa phụ ở Trường An trở về Giang Đô, điều này có nghĩa cuối cùng nàng cũng đã tiếp nhận ám hiệu của Lư Thanh, nguyện ý trở thành tỷ muội của Lư Thanh. Nhưng pháp lệnh Đại Tùy đã có quy định rõ ràng, cùng họ không thể thành hôn, dân chúng bình thường lập gia đình đều tận lực tránh cùng họ, huống chi Trương Huyễn thân phận là quan lớn triều đình, một khi bị người tố cáo, Trương Huyễn có thể bị bãi quan truy trách, cho nên việc đầu tiên khi cưới Trương Xuất Trần chính là phải đổi tên.
Cũng may nàng cũng không phải thật sự là họ Trương, mà đó là theo họ mẹ, bản thân Trương Xuất Trần cũng nguyện ý đổi tên thành Tạ Vũ Nương, đây là họ của phụ thân nàng, cũng là họ vốn có của nàng, Lư Thanh liền tuyên bố với quan phủ, tân phu nhân vốn họ Tạ, người Giang Nam, không cho phép người trong phủ gọi nàng là Trương cô nương nữa.
Cùng lúc đó, Lư Thanh lại bảo quản gia mua lễ vật thành hôn, mời nhạc thủ đến trợ hứng, lại mời đến một số thân bằng hảo hữu tham dự tiệc cưới, đây cũng là Lư Thanh muốn đề cao địa vị của Vũ Nương và Tân Vũ.
Nói chung, nghi thức nạp thiếp rất đơn giản, một chiếc xe lặng lẽ nghênh môn là được, nhưng nếu cử hành hôn lễ giống như cưới thê tử, vậy cũng không phải chỉ đơn giản là nạp thiếp, mà là cưới thiếp, địa vị sẽ tương đương với bình thê, đây cũng là quyết định của Lư Thanh sau khi đã suy nghĩ kĩ càng.
Trong phòng, Lư Thanh đang suy nghĩ về việc sắp xếp thanh lư, Lê Hương ở cửa nói:
- Tạ cô nương đến rồi ạ.
Chỉ thấy rèm cửa được vén lên, Trương Xuất Trần mặc một bộ váy ngắn xanh biếc đi vào phòng, không! Phải nói là Tạ Vũ Nương đi vào phòng, Trương Xuất Trần đã là quá khứ, nàng đã đổi tên thành Tạ Vũ Nương, sở dĩ quyết định đổi tên, không chỉ vì gả cho Trương Huyễn, đồng thời cũng là hoàn toàn đoạn tuyệt với Hỏa Phượng trong dĩ vãng.
- Thanh tỷ không phải muốn đi ra ngoài một chút sao? Vẫn chưa thay y phục à?
Tạ Vũ Nương đã hổi phủ mười ngày, khi vừa gặp Lư Thanh nàng rất thẹn thùng, nhưng theo thời gian dần trôi, nàng cũng dần dần khôi phục lại quan hệ thân mật với Lư Thanh như trước.
- Thân thể lười di chuyển, lại không muốn ra ngoài nữa, nào! Chúng ta ngồi xuống nói chuyện.
Lư Thanh kéo nàng ngồi xuống, cười nói:
- Mấy ngày hôm trước Tướng quân phái người tới Tạ gia ở Giang Ninh, muốn tra về tung tích của phụ thân muội một chút, hôm nay rốt cuộc nhận được tin tức rồi.
- Lúc trước muội cũng điều tra, nhưng không có bất kỳ thu hoạch gì.
- Nhưng Tướng quân lại tra ra được chút manh mối.
- Manh mối gì?
Vũ Nương vội hỏi.
- Giang Nam Tạ thị có hai chi, một chi là Tạ gia Giang Ninh, một chi là Tạ gia Ngô huyện, trong đó Tạ gia Ngô huyện đã từng là ngoại thích của triều Trần, gia chủ nhà họ có đứa con gái là Tạ Thanh Linh, từng là tần phi của Trần hậu chủ Tăng thị, sau khi triều Trần tuyệt vong, Tạ Thanh Linh này bị ban cho Dương Tố làm thị thiếp, nàng còn có một đệ đệ, đi theo tỷ tỷ tới Trường An, người này tên là Tạ Thanh Vũ, lúc ấy y chỉ mới hai mươi tuổi.
Tạ Vũ Nương cả người chấn động, trong cái tên Tạ Thanh Vũ này không ngờ cũng có một chữ “Vũ”, giọng nàng run rẩy:
- Hiện giờ y ở đâu?
Lư Thanh lắc đầu:
- Thật xin lỗi, Tướng quân vẫn chưa tra ra tung tích của y, chỉ biết y đã rời khỏi Giang Nam không trở về nữa, sau này chúng ta sẽ tiếp tục tra.
Tạ Vũ Nương trong lòng ảm đạm, tuy nhiên nếu đã biết một chút manh mối, nàng cũng nhất định phải tra ra được tung tích của Tạ Thanh Vũ này.
Lúc này Lư Thanh lại cười nói:
- Lại nói tới chuyện thành hôn, đã định vào ngày kia, muội hẳn là đã chuẩn bị tâm lý rồi chứ!
Tạ Vũ Nương lập tức xấu hổ vô cùng, đứng dậy định đi, lại bị Lư Thanh bắt lấy tay, cười nói:
- Lần này ta sẽ không để muội chạy nữa đâu.