Trương Huyễn cưới thiếp mặc dù có một số bạn thân và bạn cũ tham dự, nhưng vẫn vô cùng khiêm tốn, không ngờ không có bất kì tiếng tăm là phong hoa tuyết nguyệt gì trên phố xá Giang Đô, nhưng thật ra mọi người đều đang đàm luận về đứa nhỏ của Chiêu thảo sử phu nhân mà mấy tháng sau sẽ ra đời, rốt cuộc là tiểu lang hay là tiểu nương?
Qua mười lăm tháng Giêng, thời gian tựa như trôi qua rất vội vã, nháy mắt đã tới hạ tuần tháng hai, ngày Đại Tùy và Đột Quyết hội minh ngày càng gần kề.
Lúc này đã là mùa xuân hoa nở, tuyết đọng phương bắc đã tan hết, hoa đào các nơi báo hiệu xuân đến, nước sông dâng cao, dãy núi, vùng quê vốn trụi lủi, cũng phủ thêm một tầng xanh biếc, trở nên xanh um tươi tốt, từng bầy chim tước xẹt qua không trung, dã lộc nhàn nhã ăn cỏ bên suối, khắp nơi là cảnh tượng tràn đầy sức sống.
Trên thảo nguyên mênh mông bát ngát phía bắc quận Mã Ấp, một chi mấy vạn người tạo thành một đội quân chậm rãi di chuyển về hướng bắc, chi quân đội này ước chừng có ba vạn người, chính là quân đội trung tâm hộ vệ Tùy Đế Dương Quảng.
Theo hiệp nghị hai bên đã đạt thành từ trước, để chứng tỏ thành ý hội minh, ở bên hồ Khất Phục, quân đội hộ vệ của hai bên đều không được vượt quá ba vạn người, ở trong phạm vi trăm dặm, quân đội hai bên không được vượt quá năm vạn người.
Căn cứ vào tin tình báo xác thực quân Tùy đã lấy được, ở phía bắc hồ Khất Phục quân đội Đột Quyết bên cạnh Thủy Tất Khả Hãn cũng chỉ có hai vạn năm ngàn người, ngoài mấy trăm dặm còn có một chi kỵ binh Đột Quyết, nhân số không quá hơn ba vạn, hết thảy tình báo cho thấy, người Đột Quyết trung thực thi hành hiệp định song phương đạt thành.
Dương Quảng cũng vui vẻ chấp hành hiệp nghị song phương, chỉ bảo ba vạn kỵ binh Kiêu Quả hộ vệ bắc thượng, còn Khuất Đột Thông dẫn hai vạn quân tiếp ứng trú đóng ở huyện Thiện Dương, đại tướng quân Vân Định Hưng lại suất lĩnh năm vạn đại quân trú đóng ở quận Lâu Phiền, làm lớp tiếp ứng thứ hai, đại tướng quân Tiết Thế Hùng dẫn năm vạn quân còn lại trú đóng ở Thái Nguyên, làm lộ tiếp ứng thứ ba.
Sắp xếp trên dưới chu đáo chặt chẽ như vậy, vừa không vi phạm hiệp nghị song phương, cũng có thể bảo đảm an toàn cho Thiên tử, có bất kỳ cục diện bất lợi nào xuất hiện, bọn họ cũng có thể nhanh chóng rút lui về Thái Nguyên.
Chín năm trước Dương Quảng lần đầu tiên bắc tuần, y ngồi trên tòa Quan Phong hành điện khí thế rất hoành tráng. Đó là một toàn thành bảo có thể di động. Chu vi tám lý, được hai trăm ngàn đại quân hộ vệ đi rất nhanh trên thảo nguyên, khiến cho hàng nghìn hàng vạn thần dân trên thảo nguyên cúng bái, đó cũng chính là đỉnh điểm danh vọng của Thiên tử Đại Tùy.
Nhưng Quan Phong hành điện sớm đã hư hỏng từ lâu, không thể dùng lại. Vũ Văn Khải, người xây dựng cải tạo Quan Phong hành điện đã chết bệnh từ lâu. Lúc này Dương Quảng chỉ có thể ngồi trong trướng vải trên một chiếc mộc xa, hai bên mộc xa đều có mười hai bánh xe gỗ, do tám mươi mốt thớt ngựa tráng kiện kéo. So với tòa thành bảo di động năm đó thì giản dị hơn nhiều.
Càng khiến cho Dương Quảng khó chịu trong lòng chính là, y chỉ có ba vạn quân đội hộ vệ. Hơn nữa trên danh nghĩa là hiệp thương song phương, nhưng thực tế cũng là thái độ mạnh mẽ, cứng rắn của Đột Quyết Khả Hãn, nếu không đáp ứng sẽ hủy bỏ hội minh. Dọc đường bắc thượng, sắc mặt y âm trầm, thủy chung không nói một lời.
Lần này bắc thượng hồ Khất Phục còn có vài chục đại thần quan trọng đi theo, bọn họ đều ngồi trên xe ngựa, đi theo hai bên ngự trướng. Trong lòng mỗi người đều nặng trĩu, cảm thấy không thú vị chút nào.
Bọn họ đều nhớ tới lần bắc tuần năm Đại Nghiệp thứ ba, thực lực của Đại Tùy cường thịnh, vạn nước triều bái, Đột Quyết Khải Dân Khả Hãn phủ phục trên mặt đất, không dám ngước nhìn, khi đó bọn họ là cảnh tượng thế nào. Còn lần này lại hoàn toàn khác biệt, chẳng cần nói so ra các dân tộc trên thảo nguyên không quỳ bái, ngay cả hiệp thương bình đẳng giữa hai bên cũng không có tiếng nói, ngay cả địa điểm hội minh cũng là Đột Quyết Khả Hãn chỉ định, đậy rõ ràng chính là thiên tử Đại Tùy đi triều kiến Đột Quyết Khả Hãn.
Ngự trướng giản dị, binh lực suy yếu, ngay cả đội nghi trượng cũng bị bắt hủy bỏ, những thứ này đều là nói lên vấn đề suy bại về thực lực của một nước, hôm nay Đại Tùy đã kém quá xa sự hùng mạnh năm đó rồi.
Lúc này, Binh bộ Thượng thư Vệ Huyền thấp giọng nói với Bùi Củ:
- Bùi công, ba vạn kỵ binh quân lực quá mỏng, khiến lòng người bất an!
Bùi Củ cười khổ một tiếng nói:
- Ba vạn quân đội kỳ thật cũng không thể coi là ít, tổng cộng chỉ có mười lăm vạn quân đội, đây gần như chính là khuynh quốc quân rồi, nếu có trăm vạn quân Tùy làm hậu thuẫn như năm đó, cho dù chúng ta có dẫn mười ngàn kỵ binh bắc thượng, người Đột Quyết cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Vệ Huyền thở dài một tiếng:
- Bùi công nói đúng, trong nháy mắt trăm vạn quân Tùy tan thành mây khói, Thiên tử trên danh nghĩa là thi hành tính binh giản chính, nhưng thực tế cũng là tự hủy trường thành, ta thật không hiểu, vì sao thiên tử phải giải tán quân phủ các quận?
Bùi Củ lắc đầu:
- Kỳ thật y cũng rất bất đắc dĩ, sau năm Đại Nghiệp thứ ba, sĩ tộc các nơi thôn tính đất đai ngày càng hung hăng ngang ngược, trung nông giảm mạnh, thuế phú triều đình mỗi năm một ít, sao còn nuôi dưỡng nổi trăm vạn đại quân. Nếu để mặc quan phủ các nơi tự mình nuôi quân, vậy thì mấy quân phủ này đương nhiên sẽ trở thành tư quân của sĩ tộc cường hào, tái diễn lại cảnh tượng quân phiệt địa phương cát cứ, cho nên cùng với quân đội địa phương bị cường hào sĩ tộc các nơi khống chế, thà trực tiếp giải tán, bây giờ tuy rằng quân đội hơi ít, nhưng ít nhất cũng vẫn nằm trong tay triều đình.
Vệ Huyền trầm mặc chốc lát nói:
- Quan trọng là ba lượt chinh phạt Cao Câu Ly, hao phí quá nhiều quốc lực!
Bùi Củ vẫn khẽ lắc đầu như cũ:
- Ba lần chinh phạt Cao Câu Ly, chỉ có tiêu hao tiền của Tiên đế để lại, không động tới cân cốt của triều đình, nguyên nhân cơ bản vẫn là việc thôn tính đất đai mỗi năm một nghiêm trọng hơn, tựa như ôn dịch mãn tính, làm suy yếu nghiêm trọng thuế phú tài chính triều đình, năm trước thuế phú đạt chưa tới hai phần của thuế phú năm Đại Nghiệp thứ tư.
Vệ Huyền nhất thời kinh sợ:
- Có nghiêm trọng như vậy không?
- Bằng không vì sao Thánh thượng lại thà chịu khuất nhục cũng phải hội minh với Đột Quyết, tiêu trừ mầm họa Đột Quyết xuôi nam. Một khi thiết kỵ Đột Quyết xuôi nam quy mô lớn, triều đình căn bản không có sức chống cự, Quan Lũng và Tịnh Châu đều sẽ rơi vào cảnh lầm than, chỉ sợ Đại Tùy bây giờ trong ưu ngoài loạn, tình thế cực kỳ nguy hiểm.
Vệ Huyền im lặng, y cũng biết thôn tính đất đai đề cập đến lợi ích của nhiều thế lực, triều đình cơ bản không có sức ngăn cản, mà ngay cả Vệ Huyền y cũng có hai tòa trang viên ở Quan Trung, đất đai ba nghìn khoảnh, khống chế mấy trăm hộ điền nô, bảo y trả thổ địa lại, giải tán điền nô, y sao có thể chịu được? Vệ Huyền âm thầm thở dài, bệnh của Đại Tùy đã vào cốt tủy, rất khó chữa trị rồi.
Lúc này, một gã kỵ binh chạy vội tới, khom người thi lễ với Bùi Củ nói:
- Khởi bẩm Bùi công, Thánh thượng triệu kiến!
Bùi Củ khẽ gật đầu, liền giục ngựa đi theo kỵ binh về phía ngự trướng của thiên tử, lúc này đội ngũ đã dừng lại, chạy vội tới ngự trướng, một gã hoạn quan đứng trên mộc đài cười nói:
- Bùi công mời! Thánh thượng chờ trong trướng.
Bùi Củ xuống ngựa, được mấy tên thị vệ đến đỡ xuống xa đài, đi vào đại trướng.
Ngự trướng của thiên tử rộng chừng năm mẫu, do bảy tám đỉnh trướng tạo thành, tẩm trướng của thiên tử, tẩm trướng của hoàng hậu và ngự trướng triều vụ đều ở trong đó. Bùi Củ đi vào ngự tướng, lại thấy thiên tử Dương Quảng khoanh tay đứng trước giá gỗ, dừng trước tấm bản đồ trên giá gỗ xuất thần.
Bùi Củ vội vàng tiến lên, khom mình thi lễ:
- Lão thần tham kiến bệ hạ!
Thật lâu sau, Dương Quảng chậm rãi quay đầu lại nói:
- Bùi công, trẫm vừa mới nhận được thư khẩn của công chúa Nghĩa Thành!
Công chúa Nghĩa Thành là tộc muội của Dương Quảng, gả cho Khải Dân Khả Hãn sớm nhất, sau khi Khải Dân Khả Hãn qua đời, lại dựa theo phong tục Đột Quyết, trở thành vợ của nhi tử thừa kế - Thủy Tất Khả Hãn này, nàng đồng thời cũng là thế lực chính trị triều Tùy ở Đột Quyết, có uy vọng rất cao ở Đột Quyết.
Bùi Củ cảm giác được sự lo âu trong giọng nói của Dương Quảng, trong lòng ông ta cả kinh, chẳng lẽ công chúa Nghĩa Thành có tin tức bất lợi gì sao?
Dương Quảng lại tiếp tục nói:
- Công chúa Nghĩa Thành đề nghị trẫm bắc thượng cẩn thận, muội ấy nói Thủy Tất Khả Hãn vì cái chết của Sử Thục Hồ Tất vẫn cực kỳ bất mãn với Đại Tùy, hội minh dưới tình hình như vậy, song phương không có thành quả tích cực nào đâu.
Bùi Củ hiểu rất rõ cái chết của Sử Thục Hồ Tất, chết trong tay Trương Huyễn ở Bắc Hải, Thủy Tất Khả Hãn đã ghi khoản nợ này lên đầu Đại Tùy rồi. Bùi Củ trầm giọng nói:
- Khởi bẩm bệ hạ, cái chết của Sử Thục Hồ Tất chỉ là cái cớ của đối phương, nguyên nhân căn bản vẫn là Đột Quyết dần dần hùng mạnh, ngọn lửa dã tâm của Thủy Tất Khả Hãn càng ngày càng lớn rồi.
Dương Quảng sau một lúc lâu thở dài, lại hỏi:
- Vậy Bùi công cảm thấy trẫm tiếp tục bắc thượng hội minh hay là trở về?
- Công chúa nói hội minh sẽ gặp nguy hiểm ư?
- Muội ấy cũng không nói gặp nguy hiểm, chỉ nói Thủy Tất không có thành ý, hội minh không có ý nghĩa gì, đề nghị trẫm cẩn thận hơn là được.
Bùi Củ trầm ngâm một chút nói:
- Lão thần đề nghị bệ hạ có thể tạm dừng bắc thượng, phái người đi tra xét tình báo trước, nếu như không có nguy hiểm, cho dù Thủy Tất không có thành ý, chúng ta cũng có thể đi hội minh, không thể bị y kiếm cớ để xuất binh xuôi nam được. Thần hiểu rất rõ tình hình nội bộ Đột Quyết, không có cớ, Thủy Tất Khả hãn rất khó phát binh xuôi nam.
Dương Quảng lại nhìn bản đồ một chút, khoảng cách của bọn họ tới hồ Khất Phục còn có năm mươi dặm, mà Thủy Tất Khả Hãn cũng đang trên đường tới hồ Khất Phục, bọn họ là Thiên triều thượng quốc, không thể biểu hiện ra quá gấp gáp, vậy sẽ tự hạ thấp thân phận.
Nghĩ vậy, Dương Quảng liền gật đầu:
- Bùi công nói có lý, truyền ý chỉ của trẫm, đại quân đóng quân cắm trại tại chỗ!