Ngay tại lúc quân đội thiên tử Đại Tùy tạm thời đóng quân, trên thảo nguyên cách phía bắc hồ Khất Phục chừng ba mươi dặm, một đội hơn hai vạn đại quân Đột Quyết cũng đang chậm rãi đi về hướng nam, trong quân đội đứng sừng sững một cây cột cao ba trượng, phía trên treo cờ hình đầu sói màu vàng, đây là vương kỳ của Khả Hãn Đột Quyết, ý nghĩa Thủy Tất Khả Hãn của Đột Quyết đang ở ngay tại trong quân đội.
Ở dưới vương kỳ, là một đỉnh lều vải rất lớn, thậm chí so với lều vải của Tùy Đế Dương Quảng còn lớn hơn, cũng không phải như lều vải bình thường, mà là trên đỉnh lều dùng kim tuyến và lông dê dệt thành vương trướng, ở trước lều lớn, có một gã nam tử trẻ tuổi dáng người cường tráng đang đứng, đầu y đội thoát hồn mạo, mặc khôi giáp màu vàng, tay cầm yêu đao bảo thạch, chính là Thủy Tất Khả Hãn A Sử Na Đốt Cát của Đột Quyết.
Ánh mắt của Thủy Tất Khả Hãn so với chim ưng còn sắc bén hơn, nhìn chăm chú hồ Khất Phục như ẩn như hiện ở phương xa, lúc này trong lòng y cảm xúc phập phồng, dã tâm như lửa cháy càng thêm hừng hực, vì hội minh lần này, ước chừng y đã chờ đợi tròn hai năm, trù tính hai năm, cho đến khi có được sự trợ giúp của Vũ Văn Thuật, y mới hoàn toàn hiểu rõ sức chiến đấu của Kiêu Quả quân, mới có thể ung dung bố trí quân đội, dùng đàm phán để ngăn cản quân Tùy bắc thượng.
Từ hai năm trước, Sử Thục Hồ Tất chết tại hồ lớn Bắc Hải, ba trăm nghìn kiện vũ khí chìm trong đáy hồ, Thủy Tất Khả Hãn liền quyết định tấn công quân Tùy, quân đội của y đã đủ cường đại, dã tâm cũng đủ nóng cháy, nhưng đồng thời thanh âm phản đối tiến công Đại Tùy của nội bộ Đột Quyết cũng vang dội, Đột Quyết có chín bộ phận, thậm chí có đến bốn bộ phận phản đối mãnh liệt tiến công triều Tùy, mặt khác hai bộ phận duy trì trung lập, dù sao triều Tùy từng có đại ân với Khả Hãn đời trước, tiến công triều Tùy không đúng với đạo nghĩa nên làm.
Cùng lúc đó, trong nội bộ vương tộc A Sử Na cũng đang bất ổn, Thủy Tất Khả Hãn vẫn có đối thủ cạnh tranh, đó chính là ba huynh đệ của y, nhị đệ Sĩ Lợi Phất Thiết, tam đệ Đốt Tất, tứ đệ Bộ Lợi Thiết, bọn họ đều có thực lực cường đại, tuy rằng mặt ngoài là đang tôn sùng mình, đến khi thời cơ xuất hiện, chỉ sợ bọn họ sẽ trở mặt vô tình.
Mặt khác còn có tam đại Thiết Lặc bộ lạc là Hồi Hột, Bạt Dã Cổ, Phó Cốt kết thành đồng minh, vẫn luôn không phục sự thống trị của mình, bọn họ âm thầm cấu kết cùng mấy huynh đệ của mình, cũng luôn tích cực tìm cơ hội thoát khỏi sự thống trị của Đột Quyết, những phiền lòng đó cũng khiến Thủy Tất Khả Hãn ẩn nhẫn hai năm, chậm chạp không xuôi nam.
Thẳng đến năm trước Vũ Văn Thuật phái con trai cả đưa mật thư tới. Khiến cho Thủy Tất Khả Hãn biết được nội bộ triều Tùy đang có nguy cơ, khiến cho y nhận thức được Tùy Đế Dương Quảng sợ hãi việc Đột Quyết xâm nhập phía nam, để y nhân cơ hội lần này thiết lập thế cục đồng minh. Nếu như có thể bắt được Dương Quảng, như vậy liền có thể không khuấy động nội loạn cướp lấy tài phú và ích lợi của triều Tùy.
Trên mặt Thủy Tất Khả Hãn lộ ra một tia đắc ý âm u lạnh lẽo, lần này y cố ý thiết lập một số điều kiện khuất nhục khiến cho Tùy Đế phải bắc thượng để hội minh. Không ngờ đối phương lại đáp ứng, chuyện này đối với phán đoán của y cũng không sai, Tùy Đế nóng lòng muốn cùng mình liên kết đồng minh.
Lúc này. Xa xa chạy tới một đội kỵ binh, rất nhanh đi đến trước trướng lều của y. Tên cầm đầu quỳ xuống hành lễ:
- Khởi bẩm Khả Hãn, quân đội Tùy Đế đóng quân ở cách hồ Khất Phục khoảng ba mươi dặm.
Thủy Tất Khả Hãn nhướng mày. Bây giờ còn là buổi sáng, tại sao quân đội của thiên tử triều Tùy phải đóng quân? Y lại hỏi:
- Có phải có quân tiên phong đi dò xét tình huống ven hồ hay không?
- Không có! Bọn họ phái ra mấy trăm tên thám tử. Chạy về bốn phương tám hướng, cũng không có phái quân đến ven hồ dò xét.
Lúc này, Thủy Tất Khả Hãn ý thức được quân Tùy bắt đầu hoài nghi mình. Có lẽ Dương Quảng biết được tình báo gì đó, chẳng lẽ bọn họ phát hiện mình bố trí tại Trường Thành phía bắc ba mươi vạn thiết kỵ sao?
Trong lòng Thủy Tất Khả Hãn cũng bắt đầu lo lắng, y cũng không muốn thất bại trong gang tấc, lúc này y truyền lệnh nói:
- Truyền lệnh tới Khang Sao Lợi, lệnh cho y lập tức hành động!
… . .
Phía nam và phía đông của quận Mã Ấp đều thuộc nhánh núi của núi Thái Hành, thế núi sừng sững cao lớn, địa thế vô cùng hiểm trở, trong đó nhất là cứ điểm quân sự phía nam pháo đài Lâu Phiền quan, nếu quận Lâu Phiền muốn tiến vào quận Mã Ấp thì nhất định phải đi qua, Lâu Phiền quan được xây dựng cải tạo ở giữa sườn núi, quan khẩu cao lớn hùng vĩ, dễ thủ khó công, có thể nói một người trấn ải, vạn người không qua được.
Lâu Phiền quan trọng yếu ở chỗ là chặt đứt mất con đường duy nhất kỵ binh có thể vận chuyển quân nhu lương thực hạng nặng qua thung lũng, đối với toàn bộ Kiêu Quả quân đều là kỵ binh, pháo đài quân sự nơi này càng thêm ý nghĩa quan trọng, trước mắt do Hổ Nha Lang tướng Mã Tốn Vũ dẫn ba nghìn quân đội trấn thủ.
Mã Tốn Vũ này cũng chính là trưởng sử của quân phủ thứ hai mươi bảy khi Trương Huyễn mới vào quân đội, có Vũ Văn Thuật làm hậu thuẫn, y cũng được thăng lên làm Hổ Nha Lang tướng của Kiêu Quả quân, một phần của Vân Định Hưng.
Lúc này trong lòng Mã Tốn Vũ cảm thấy bất an không yên, một tháng trước y được điều đến đóng quân ở Lâu Phiền quan, nhưng y biết tại sao mình phải thủ tại quan ải nơi này, y phải liều lĩnh mạo hiểm một lần, y biết rõ hậu quả của mạo hiểm lần này, nhưng y không có lựa chọn, đây là hậu thuẫn của y, chủ nhân của y giao nhiệm vụ cho y, y chỉ có thể trung thành, vô điều kiện chấp hành.
Mã Tốn Vũ đứng ở trên đầu thành nhìn chăm chú và ánh dương đang dần biến mất ở phía tây, theo thời gian tính toán, cũng đã hai ngày rồi, hẳn là công tử đã bắt đầu an bài.
Đúng lúc này, một hồi tiếng vó ngựa dồn dập từ đằng xa vang lên, Mã Tốn Vũ lập tức căng lên, một lát sau, có kỵ binh chạy đến dưới thành, tay cầm một lệnh tiễn hô lớn nói:
- Phụng lệnh của Vân đại tướng quân, mời Mã tướng quân lập tức suất quân đi huyện Tĩnh Nhạc cứu viện, bên kia có quân tình khẩn cấp!
Binh lính đem quân lệnh tiễn và quân lệnh truyền lên, Mã Tốn Vũ nhìn nhìn lệnh tiễn, nói với các tướng sĩ:
- Là quân lệnh của đại tướng!
Bên cạnh phó tướng Nhâm Bá Bình thấp giọng nói:
- Chúng ta chỉ có ba nghìn quân, đi cứu viện như thế nào đây?
Trong lòng Mã Tốn Vũ hiểu được chuyện gì đang xảy ra, y cố ý cao giọng hỏi:
- Đại tướng quân cần ta mang bao nhiêu quân đội đi cứu viện, chuyện gì xảy ra tại huyện An Nhạc?
- Khởi bẩm tướng quân, một đội quân không rõ lai lịch đột nhiên vây công huyện An Nhạc, tình thế vô cùng nguy cấp, đại tướng quân lệnh cho ngươi dẫn tất cả quân đội đi cứu viện.
- Vậy Lâu Phiền quan phải làm sao bây giờ?
- Mặt khác đại tướng quân sẽ an bài người đến tiếp quản, tướng quân không cần lo lắng.
Mã Tốn Vũ gật gật đầu, quay đầu lại nói với mọi người:
- Nếu đại tướng quân đã ra lệnh, chúng ta nhất định phải chấp hành, truyền mệnh lệnh của ta, toàn quân lập tức tập kết đi về phía nam cứu viện.
Phó tướng Nhâm Bá Bình vội vàng nói:
- Lâu Phiền quan quá mức trọng yếu, sao có thể không người canh gác đây, hay là lưu lại năm trăm huynh đệ thủ quan, quân đội còn lại đi theo tướng quân xuôi nam cứu viện.
Mã Tốn Vũ trừng mắt nhìn y:
- Nếu đại tướng quân đã có sắp xếp, chúng ta cũng không cần quan tâm, hơn nữa năm trăm quân đội có thể thủ quan ải sao? Không được nhiều lời nữa.
Y lại ra lệnh:
- Phòng ngừa hỏa hoạn bất ngờ, đem tất cả đèn lồng treo trên đầu thành vứt bỏ hết xuống cho ta!
Trong lòng Nhâm Bá Bình thở dài một tiếng, Lâu Phiền quan dễ thủ khó công, kỳ thật năm trăm quân cũng có thể bảo vệ quan ải, nhưng nếu chủ tướng đã mệnh lệnh xuống, y đành phải thi hành, một khắc sau, ba nghìn quân đội được Mã Tốn Vũ dẫn đầu rời khỏi Lâu Phiền quan, hăng hái xuất phát đi về phía huyện An Nhạc phía nam, lúc này trong quan ải đã không còn một ai.
Ngay tại trong một khe núi phía bắc, một đội quân kỵ binh Đột Quyết mặc trang phục quân Tùy đã mai phục từ lâu, cầm đầu chính là đại tướng quân Khang Sao Lợi, bọn họ ẩn nấp hơn một tháng ở trấn nhỏ Tang Can, Khang Sao Lợi nhận được mệnh lệnh của Khả Hãn, y lập tức dẫn kỵ binh dọc theo sông Tang Can xuất phát về phía nam, cùng lúc đó, y phái người thông báo cho Lưu Vũ Chu ở huyện Thiện Dương, để Lưu Vũ Chu nói lại cho Vũ Văn Trí Cập kế hoạch của bọn họ.
Trong màn đêm, Khang Sao Lợi nhìn quan ải đen nhánh phía xa xa, y phát hiện mấy chiếc đèn lồng trên đầu thành đều đã tắt, lầu gác phía trên một mảnh đen tối, đây là tướng lĩnh thủ thành phát ra tín hiệu thành đang trống không, nói cách khác, trong quan ải đã không có quân đội coi giữ rồi.
Y lập tức phái người đi tìm hiểu tin tức, một lát sau, binh lính trở về bẩm báo:
- Khởi bẩm Vạn phu trưởng, trên thành đã không còn quân coi giữ.
Khang Sao Lợi lập tức mừng rỡ ra lệnh:
- Toàn quân tiến vào Lâu Phiền quan!
Hai nghìn quân kỵ binh Đột Quyết đều giục ngựa chạy vào trong quan ải, bọn họ phá thông cửa chính quan ải, trong quan ải trống rỗng, đã không còn một binh lính thủ thành, Khang Sao Lợi lập tức cười to, chỉ bảo người xung quanh nói:
- Nhanh chóng đưa chim ưng thông báo cho Khả Hãn, chúng ta đại công cáo thành!
… . .
Thủy Tất Khả Hãn đang ngủ liền bị binh lính đánh thức:
- Khởi bẩm Khả Hãn, có tin tức của Vạn phu trưởng Khang Sao Lợi.
Thủy Tất Khả Hãn cả kinh, vội vàng xoay người ngồi dậy hỏi:
- Tin tức gì?
- Vạn phu trưởng đã cướp được Lâu Phiền quan, đem quân Tùy chống cự tại quan ngoại.
Thủy Tất Khả Hãn vui mừng quá đỗi, đứng lên hỏi:
- Tình huống của Tùy đế như thế nào?
- Khởi bẩm Khả Hãn, bọn họ vẫn còn đóng quân tại chỗ, không có đi lên phía bắc.
Lúc này Thủy Tất Khả Hãn ra lệnh:
- Truyền mệnh lệnh của ta, đại quân Tây Bộ lập tức phát động tiến công, lại truyền lệnh quân cận vệ, lập tức khởi binh rút lui về phía bắc.