Giang Sơn Chiến Đồ ( Dịch Full )

Chương 515 - Chương 472: Bao Vây Tám Mặt

Chương 472: Bao vây tám mặt
Chương 472: Bao vây tám mặt

Tình thế bắt đầu chợt khẩn trương, trong đêm đen, một gã kỵ binh quân Tùy hối hả chạy tới nơi đại tướng quân dừng bước, cách đại doanh còn chừng năm trăm bước, một đội kỵ binh trinh sát tuần tra liền từ bên trong chạy ra, ngăn cản người cưỡi ngựa này nói:

- Là ai?

Kỵ binh báo tin giơ lên một mặt thẻ dài, cao giọng quát:

- Ta là giáo úy lính trinh sát của doanh trại thứ ba, có tình báo khẩn cấp quan trọng muốn bẩm lên Thánh Thượng.

Đội tuần tra trinh sát lập tức cùng y tiến vào trong doanh trại, người trực đêm này là đại tướng Vũ Văn Thành Đô, trước mắt Vũ Văn Thành Đô đảm nhiệm Tả Vệ tướng quân, lần này suất quân hộ vệ thiên tử bắc thượng, y nghe thấy tiếng vó ngựa chạy tới, liền giục ngựa ngăn lại trước cửa đại doanh:

- Có chuyện gì?

Giáo úy báo tin nhận ra Vũ Văn Thành Đô, liền vội vàng tiến lên ôm quyền bẩm báo:

- Khởi bẩm tướng quân, quân đội của Khả Hãn Đột Quyết đã rút lui về phía bắc!

- Cái gì!

Vũ Văn Thành Đô chấn động, vội hỏi:

- Chuyện xảy ra khi nào?

- Ngay nửa canh giờ trước, quân đội Đột Quyết đột nhiên rút lui vô cùng cấp bách, tựa như rút quân khi đánh giặc.

Vũ Văn Thành Đô lập tức ý thức được không ổn, qua ba ngày nữa chính là thời gian hội minh, lúc này đột nhiên Khả Hãn Đột Quyết rút lui, đem thiên tử Đại Tùy bỏ lại ở hồ Khất Phục, đây là điềm báo sẽ khai chiến.

Đột nhiên y nắm chặt cổ của Giáo úy, quát hỏi:

- Tình báo là thật sao?

- Tận mắt ty chức nhìn thấy Đột Quyết rút lui, nguyện lấy quân pháp ra đảm bảo!

Vũ Văn Thành Đô đẩy y ra, lập tức quay đầu ngựa chạy về phía ngự trướng, trước ngự trướng y xoay người một cái xuống ngựa, bước nhanh đi lên trên mộc đài, vài tên Thiên Ngưu quân lấy thân mình vội vàng ngăn y lại:

- Vũ Văn tướng quân, thánh thượng đã ngủ.

- Có tình báo khẩn cấp, vô cùng khẩn cấp, xin lập tức đánh thức thánh thượng.

Thị vệ đó biết rằng Vũ Văn Thành Đô là một người cẩn thận, y lo lắng như vậy, nhất định là có chuyện lớn xảy ra, vài tên thị vệ nhìn nhau, trong đó tên cầm đầu xoay người đi vào trong lều lớn, một lát sau, một gã hoạn quan đi ra nói:

- Vũ Văn tướng quân, thánh thượng đã tỉnh, cho ngươi tiến vào!

Vũ Văn Thành Đô bước nhanh đi vào trong doanh trướng. Lão hoạn quan ngăn y thấp giọng dặn dò:

- Mấy ngày nay thân thể thánh thượng không được tốt lắm, nói chuyện phải chú ý đúng mực.

Vũ Văn Thành Đô yên lặng gật đầu, lúc này mới đi vào trong lều lớn, ánh nến sáng mờ trong trướng vải. Dương Quảng khoác lên người một chiếc áo choàng da cáo, khuôn mặt mệt mỏi đi lại bên trong trướng vải. Có vẻ tinh thần vô cùng mỏi mệt.

Vũ Văn Thành Đô vội vàng tiến lên quỳ một gối:

- Đêm khuya quấy rầy bệ hạ nghỉ ngơi, vi thần…

Không đợi y nói xong. Dương Quảng khoát tay nói:

- Có chuyện gì cứ việc nói thẳng ra đi!

- Bệ hạ, Khả Hãn Đột Quyết rút quân rồi.

- Cái gì!

Dương Quảng cũng như vậy giật mình kinh hãi:

- Đây là có ý gì, cái gì gọi là rút quân?

- Bệ hạ. Ngay hơn một canh giờ trước, Khả Hãn Đột Quyết và toàn bộ quân đội của y rút lui về phía bắc. Hành quân vô cùng gấp gáp.

Dương Quảng ngây ngẩn cả người, không ngờ Khả Hãn Đột quyết lại đi rồi, vậy hội minh phải làm sao bây giờ? Ba ngày nữa sẽ cử hành. Song phương còn chưa kịp liên lạc chuẩn bị, y đã bỏ chạy rồi, chuyện này là thế nào?

Vũ Văn Thành Đô cảm giác thiên tử còn chưa rõ tính nghiêm trọng của vấn đề, y vội vàng nói tiếp:

- Bệ hạ, chủ tướng quân địch lâm trận rút lui, bình thường cũng là để tránh khỏi đại chiến, bệ hạ, rất có thể kỵ binh Đột Quyết là muốn giết đến đây.

Dương Quảng chỉ cảm thấy trong đầu ông lên một tiếng, lập tức biến thành trống rỗng, qua một hồi lâu y mới thất kinh đứng lên, chén trà trong tay cũng rớt xuống sàn nhà:

- Chuyện này… chuyện này phải làm thế nào đây?

- Bệ hạ, lập tức hạ chỉ rút lui về phía nam! Nếu không… sẽ không kịp nữa rồi.

Vũ Văn Thành Đô gằn từng chữ nói.

Trong chốc lát Dương Quảng bình tĩnh lại, đi ra khỏi lều lớn lệnh với thị vệ:

- Truyền ý chỉ của trẫm, tuyên vài vị tướng quốc lập tức tới gặp trẫm!

Vũ Văn Thành Đô là xuất phát từ sự an toàn mà suy xét, yêu cầu thiên tử rút lui về phía nam, nhưng Dương Quảng dù sao cũng là thiên tử, y phải suy xét đến rất nhiều phương diện, vội vàng rút lui về phía nam sẽ tạo nên ảnh hưởng rất lớn trong chính trị, ít nhất y phải cùng các đại thần nhất trí ý kiến.

Trời sắp sáng, Dương Quảng và các đại thần đều nhất trí quyết định, trước tiên rút lui về phía nam đến huyện Thiện Dương, sau đó lại cùng đàm phán với Khả Hãn Đột Quyết, nếu quả thật Khả Hãn Đột Quyết rút lui về phía bắc, cuối cùng sẽ rút lui về Lạc Dương

Mấy vạn quân Tùy lập tức thu thập hành trang, theo phương hướng huyện Thiện Dương mà rút lui.

… …

Huyện Thiện Dương vẫn như vậy duy trì náo nhiệt và yên ổn, cuộc sống trong huyện thành hối hả, mọi người đều mặt trời mọc thì đi làm, mặt trời lặn thì trở vì nghỉ ngơi, không có chút nào không khí khẩn trương trước khi chiến tranh đến, càng không biết Lâu Phiền quan cách trăm dặm bên ngoài đã phát sinh đột biến.

Ở thị trấn Bắc Môn có một nhà trọ quy mô lớn, tên là Tái Bắc khách điếm, nơi này có rất nhiều các thương nhân từ trung nguyên đi đến, tuy rằng xuân về hoa nở, phía bắc không hề có băng tuyết trở ngại, nhưng vì thiên tử Đại Tùy và Khả Hãn Đột Quyết tổ chức hội minh nên tạm thời phong tỏa con đường của thương nhân, không cho phép thương nhân đi về phía bắc, khiến các thương nhân đó chờ cả một mùa đông đều oán than.

Oán giận thì oán giận, các thương nhân cũng không còn cách nào, chỉ có thể tiếp tục kiên nhẫn chờ đợi, bọn họ nhàm chán cùng nhau tụ tập chờ đợi tin tức của quan phủ, ở gian phòng đầu tiên phía tây có hơn mười thương nhân từ Giang Đô đến đây tụ tập, đều là nam tử hai mươi mấy tuổi tinh tráng khỏe mạnh, nhưng thân phận thật sự của bọn họ lại là trinh thám do Trương Huyễn phái tới.

Thủ lĩnh đội trinh thám này là Lữ soái Lưu Tân, từ sau khi y đưa tin cho Bùi Củ, liền trực tiếp đi về quận Mã Ấp ở phía bắc, tra xét tin tức của Đột Quyết.

Buổi sáng hôm nay, hai gã thủ hạ đồng thời đi vào khách điếm, vội vã tiến vào tây viện, vừa vào cửa liền cấp bách không nhịn nổi nói lớn:

- Thủ lĩnh, xảy ra chuyện lớn rồi!

- Chớ có lên tiếng!

Lưu Tân hung hăng trừng mắt nhìn bọn họ, hai người sợ tới mức không dám lên tiếng, vội vàng đóng cửa viện đi vào buồng trong.

Hai gã thám báo cũng không phải cùng từ một chỗ trở về, một tên thám báo trong đó vội la lên:

- Khởi bẩm Lữ Soái, tin tức xác thực, Lâu Phiền quan đã đóng kín lại, quân coi giữ cũng đã không còn là quân Tùy, bị một đội quân xa lạ thay thế, rất có thể là quân đội Đột Quyết.

Tin tức này thực sự khiến cho người khác khiếp sợ, Lâu Phiền quan bị phong tỏa, cũng đồng nghĩa rằng quân đội thiên tử không thể trở về trung nguyên, mà quân đội phía nam cũng không thể qua quan tới cứu viện, trong lòng Lưu Tân loạn thành một bầy, y một chút cũng không ngờ quân Tùy lại có thể chắp tay nhượng lại quan ải, vậy điều này chỉ có một khả năng, bên trong quân Tùy có gian tế, cùng với Đột Quyết nội ứng ngoại hợp.

Y cố hết sức khiến chính mình bĩnh tĩnh lại, lại hỏi một gã thám báo khác:

- Tình huống phía bắc như thế nào?

Một gã thám báo khác liền vội vàng khom người bẩm báo:

- Khởi bẩm Lữ Soái, đội quân thiên tử đang trên đường rút lui về phía nam, hình như phía bắc cũng đã xảy ra vấn đề rồi, nhưng tình huống cụ thể thì không rõ.

Lưu Tân gật gật đầu, điều này ở trong dự liệu của y, y cúi đầu trầm tư một lát liền ra lệnh nói:

- Tìm tất cả các huynh đệ trong nhà trọ đến đây!

Trong mười tên thủ hạ của Lưu Tân còn có ba người đang ở ngoài dò xét tình báo, trong nhà trọ chỉ có bảy người, bọn họ đều đi vào một gian phòng tụ tập, Lưu Tân đem tình hình đơn giản nói cho mọi người, lại nói:

- Hiện tại tình thế nguy cấp, người Đột Quyết chiếm cứ Lâu Phiền quan, đồng nghĩa rằng đại quân bọn họ sắp giết đến, nhưng coi giữ bên trong thành vẫn còn chưa biết gì, chúng ta nhất định phải báo cho bọn họ biết.

- Nhưng Lữ Soái, nếu quân đội hoài nghi thân phận của chúng ta thì phải làm sao bây giờ?

Lưu Tân nói:

- Ta sẽ đi nói với chưởng quầy nhà trọ, để trưởng quầy nhà trọ báo tin cho quân đội, các người thì phát ra tin tức ở trong thành, để cho quân dân đều biết được tình thế trước mắt, trước giữa trưa chúng ta sẽ rút khỏi huyện Thiện Dương, tìm các huynh đệ còn lại, sau đó vào Thái Hành Sơn tránh chiến loạn, nhớ kỹ mua nhiều lương khô!

Mọi người đáp ứng một tiếng rồi đi, Lưu Tân gọi binh lính phụ trách đưa ưng tin lại, nói với y:

- Lập tức phát ưng tin báo cho Lạc Dương biết, để Lạc Dương đưa tin tức ở đây đến Giang Đô, thời gian khẩn cấp, lập tức đi làm!

- Tuân mệnh!

Sau khi binh lính phụ trách ưng tin xoay người chạy đi gửi thư, Lưu Tân cũng vội vã đi tìm chưởng quầy nhà trọ.

Mấy con chim diều hâu bay lên không trung, giương cánh bay về phương nam.

Rất nhanh, tin tức Lâu Phiền quan bị quân đội Đột Quyết chiếm đóng lan truyền ra khắp thành, cư dân và thương nhân của huyện Thiện Dương đều bắt đầu hoảng sợ.

Quận Mã Ấp bởi vì ở biên cương, cư dân nơi này thường xuyên đối mặt với người Đột Quyết tiến công, ai cũng đều có kinh nghiệm chạy trốn, hơn nữa vô cùng cảnh giác, hơi có gió thổi cỏ lay, bọn họ liền lập tức hành động, hơn nữa bọn họ biết rằng làm như thế nào để tránh né đánh giết và cướp bóc của người Đột Quyết, nhược điểm của kỵ binh Đột Quyết là ở rừng rậm và vùng núi, quận Mã Ấp rừng rậm không nhiều lắm, chỉ có vào núi mới có thể tránh được một kiếp.

Huyện Thiện Dương lập tức trở lên hỗn loạn vô cùng, cư dân đều thu thập vật phẩm đáng giá chạy trốn ra khỏi thành, giá cả lương thực tăng vọt trong nháy mắt, các cửa hàng đều xuất hiện phong trào tranh mua, trên khắp đường phố đều nghe thấy tiếng gọi vợ gọi con, mọi người cưỡi lừa cưỡi la, xe ngựa kéo mang theo người già, phụ nữ và trẻ em cùng với số tài sản ít ỏi chạy ra ngoài thành, binh lính thủ thành không ngăn được đoàn người chạy trốn này, chỉ dành để mặc dân chúng ra khỏi thành.

Trước mắt huyện Thiện Dương ngoại trừ ba nghìn binh lính, thì chính là hai vạn Kiêu Quả quân do Khuất Đột Thông dẫn đầu, lúc này Khuất Đột Thông cũng đã nhận được tin tức thiên tử đi về phía nam, nhưng khiến y cảm thấy khiếp sợ hơn cả chính là lời đồn lưu truyền trong thành, Lâu Phiền quan đã bị người Đột Quyết chiếm đóng, đại quân Đột Quyết sắp giết đến đây.

Trong đại trướng quân doanh, Khuất Đột Thông đứng trước địa đồ trầm tư không nói, phó tướng Tang Hiển thấp giọng nói:

- Tướng quân, Lâu Phiền quan thất thủ chỉ là lời đồn trong thành, chưa chắc có thể là sự thật.

Khuất Đột Thông lắc lắc đầu:

- Nếu quân đội thiên tử không xuôi nam, có lẽ ta sẽ cho rằng chỉ là lời đồn, hội minh đã xảy ra vấn đề rồi, như vậy nếu cướp được Lâu Phiền quan, cắt đứt đường đi về phía nam của thiên tử, tất nhiên chính là sách lược trọng yếu của người Đột Quyết, ngược lại ta cảm thấy đây rất có thể là sự thực.

Tang Hiển khó hiểu nói:

- Lâu Phiền quan có ba nghìn quân đội trấn thủ, cho dù là mấy vạn người cũng không thể phá được, làm sao có thể dễ dàng thất thủ như vậy?

Khuất Đột Thông cười lạnh một tiếng:

- Chỉ sợ là có người hy vọng thiên tử gặp chuyện không may.

Tang Hiển im lặng không nói gì, y biết rằng chủ tướng ý chỉ ai, tướng phòng thủ Lâu Phiền quan là Mã Tốn Vũ không phải là do người này một tay đề bạt hay sao?

Đúng lúc này, ngoài trướng vải có binh lính thấp giọng bẩm báo:

- Khởi bẩm tướng quân, có quân tình khẩn cấp!

Khuất Đột Thông cả kinh, vội vàng ra lệnh:

- Tiến vào bẩm báo!

Một tên binh lính bước nhanh vào trong, quỳ một gối xuống trình lên một bức thư chim bồ câu đưa tới, Khuất Đột Thông vội vàng mở ra tin tức do chim bồ câu đưa tới, sắc mặt của y thoáng cái trở nên trắng bệch, tay bắt đầu run lên, Tang Hiển lập tức cảm giác được chuyện không ổn, thấp giọng hỏi:

- Tướng quân, đã xảy ra chuyện gì?

Bình Luận (0)
Comment