Giang Sơn Chiến Đồ ( Dịch Full )

Chương 516 - Chương 473: Dù Xa Vẫn Viện Binh

Chương 473: Dù xa vẫn viện binh
Chương 473: Dù xa vẫn viện binh

Khuất Đột Thông hít sâu một hơi nói:

- Cách phía tây hơn hai trăm dặm phát hiện hơn mười vạn kỵ binh Đột Quyết, một đội kỵ binh Đột Quyết khác cách Lâu Phiền quan không đến trăm dặm.

- Hả!

Tang Hiển cả kinh kêu lên một tiếng, ngây dại.

Lúc này, Khuất Đột Thông chậm rãi nói:

- Xem ra Lâu Phiền quan thất thủ quả nhiên là sự thật, đoạt lại Lâu Phiền quan thì không thể được rồi, chúng ta phải lập tức đi lên phía bắc bảo vệ thiên tử rút lui về quận Nhạn Môn, không thể để cho thiên tử rơi vào trong tay người Đột Quyết, vậy sẽ là một nỗi nhục nhã vô cùng lớn.

Dừng một chút, Khuất Đột Thông lại nói với Tang Hiển:

- Chúng ta chia binh lính ra làm hai đường, ta dẫn mười nghìn quân đi lên phía bắc nghênh đón thiên tử, ngươi dẫn số quân đội còn lại đi trước đến quận Nhạn Môn bố trí phòng ngự, cố gắng hết khả năng ngăn cản tiến công của kỵ binh Đột Quyết.

Tang Hiển cũng nói:

- Tướng quân, chúng ta không kịp tấn công đánh Lâu Phiền quan, nhưng quân đội của Vân Định Hưng có thể tấn công từ phía nam, còn có quân đội của Tiết Thế Hùng, ty chức cảm thấy hẳn là nên báo cho bọn họ biết.

Trong lòng Khuất Đột Thông âm thầm thở dài, chỉ sợ Vân Định Hưng đã bị người khác khống chế, không thể dồn sức tấn công quan ải, tuy nhiên y cũng không có lựa chọn, chỉ đành gật gật đầu:

- Cứ làm như vậy đi!

… . . .

Đại tướng quân Vân Định Hưng dẫn năm vạn đại quan đóng doanh ở phía đông bắc quận Lâu Phiền, cách Lâu Phiền quan chừng một trăm năm mươi dặm, đây cũng là hiệp nghị của Đại Tùy và Đột Quyết, bọn họ nhất định phải cách hồ Khất Phục năm trăm dặm.

Quân doanh chiếm đóng mấy nghìn mẫu đất, trong quân doanh lều trại dày đặc, năm vạn Kiêu Quả đại quân kiên nhẫn chờ đợi mệnh lệnh của thiên tử.

Xế chiều, một đội quân hối hả chạy từ phía bắc tới, chính là tướng phòng giữ Lâu Phiền quan Mã Tốn Vũ, lúc này, Mã Tốn Vũ đã nhận được tin tức Lâu Phiền quan thất thủ, trong lòng của y vô cùng nặng nề, cũng có một chút áy náy, y biết rằng chính mình phạm phải tội nghiệt gì.

Dựa theo an bài trước đó của Vân Định Hưng, y sẽ đem việc mình từ bỏ cho Lâu Phiền quan nói là bị trúng kế, như vậy, y vẫn là không làm tròn bổn phận trách nhiệm, Vân Định Hưng sẽ trừng phạt y tám mươi quân côn, giáng chức xuống một bậc, ngày sau sẽ từ từ bồi thường lại cho y.

Mã Tốn Vũ dẫn quân đến trước đại doanh. Y cao giọng hô:

- Ta muốn cầu kiến đại tướng quân.

Trong đại trướng. Vũ Văn Trí Cập đang mặc quân phục thân binh cùng với Vân Định Hưng thảo luận gì đó:

- Ý tứ của phụ thân, thế thúc phải tấn công Lâu Phiền quan, tuy nhiên chỉ là làm bộ một chút. Thương vong nặng nề một chút, nhưng không thể thật sự đoạt được quan ải. Tóm lại, phải biểu hiện rằng chúng ta cũng đang cố gắng nghĩ cách cứu viện thiên tử.

Vân Định Hưng gật gật đầu, lại hỏi:

- Vậy Mã Tốn Vũ kia sẽ xử lý như thế nào?

Vũ Văn Trí Cập cười lạnh một tiếng. Dùng bàn tay chém xuống phía dưới một cái:

- Tướng quân hiểu được ý tứ của ta chứ!

- Ta hiểu được. Không giết y quả thật khó có thể ăn nói với người trong thiên hạ.

Lúc này, binh lính ở cửa trướng bẩm báo:

- Khởi bẩm đại tướng quân. Mã Tốn Vũ tướng quân đã trở lại.

- Trước tiên dẫn y đến trướng khác nghỉ ngơi, nói ta xử lý xong một chút quân vụ sẽ đến gặp y.

Binh lính xoay người đi. Vân Định Hưng lại gọi tới vài tên thân binh, thấp giọng dặn dò bọn họ:

- Mã Tốn Vũ ở trong trướng, các ngươi đi theo sau vào bắt rồi chém đầu y. Bất luận thế nào cũng không để y có cơ hội nói chuyện.

- Tuân lệnh!

Vài tên thân binh vội vàng đi, không bao lâu, xa xa truyền đến một tiếng hét thảm thiết, rất nhanh có thân binh đứng ngoài trướng vải bẩm báo:

- Đại tướng quân, đầu Mã Tốn Vũ đang ở đây!

Vân Định Hưng cười lạnh ra lệnh một tiếng:

- Đem đầu của Mã Tốn Vũ ra trước toàn quân nói, người này tự ý rời khỏi nơi phòng thủ, trúng kế điệu hổ ly sơn của quân địch, khiến cho Lâu Phiền quan thất thủ, theo quân quy phải chém!

… . .

Phi ưng truyền tin tức từ quận Mã Ấp đến Lạc Dương, ưng tin lại từ Lạc Dương chuyển đến Giang Đô, ba ngày sau Trương Huyễn nhận được tin tức từ quận Mã Ấp, lúc này đã là ngày cuối cùng của tháng hai.

Tuy nhiên lúc này Trương Huyễn không ở Giang Đô, mà là đang ở huyện Sơn Dương tại bờ nam sông Hoài, nơi này là kênh Hàn đã nhập vào, là một bộ phận của sông Hoài, đã trở thành một nơi đóng binh trọng yếu của quân Tùy, mười nghìn quân Tùy đang đóng binh nơi này.

Trong đại trướng, Trương Huyễn đang thảo luận cùng Phòng Huyền Linh việc cứu viện phương bắc, Phòng Huyền Linh cười nói:

- Thuộc hạ có thể hiểu được tâm trạng muốn đi lên phía bắc cứu viện của sứ quân, nhưng thuộc hạ vẫn nói câu nói kia, không có chiếu lệnh của thiên tử, sứ quân không thể suất quân rời khỏi phạm vi đóng giữ, chính là Giang Hoài, trừ phi…

- Trừ phi cái gì?

Trương Huyễn cười hỏi.

Phòng Huyền Linh cũng mỉm cười, nội tâm của hai người bọn họ đã hết sức ăn ý, biết rõ ý nghĩ của đối phương.

- Trừ phi nạn trộm cướp ở Từ Châu chưa được dẹp, sứ quân có thể tiếp tục suất quân đi lên phía bắc tiêu diệt loạn phỉ, phải biết rằng lệnh tiêu diệt loạn phỉ của thiên tử vẫn chưa hết hiệu lực, đây là cơ hội đi lên phía bắc của sứ quân.

Trương Huyễn gật gật đầu:

- Từ Châu có nạn trộm cướp hay không là do ta định, hơn nữa ta đã hạ lệnh để Bùi Hành Nghiễm dẫn kỵ binh đi lên phía bắc tìm tung tích của Mạnh Hải Công, ta tính cố gắng đi đến gần Hoàng Hà một chút, một khi lệnh cần vương đưa đến, chúng ta liền lập tức đi qua Hoàng Hà lên phía bắc, vì vậy cần phải chuẩn bị tốt trước thuyền để qua sông.

Phòng Huyền Linh trầm ngâm một chút hỏi:

- Vì sao sứ quân biết được thiên tử sẽ hạ lệnh cần vương?

Đương nhiên Trương Huyễn không thể nói lịch sử là như vậy, hắn cười cười nói:

- Suy đoán theo lẽ thường thôi, mấy chục vạn đại quân Đột Quyết tập kích thiên tử, mà Lâu Phiền quan đã bị người Đột Quyết khống chế, bên người thiên tử chỉ có mấy vạn quân đội, cho dù Kiêu Quả quân đánh hạ được Lâu Phiền quan, cũng chỉ có mười lăm vạn quân đội, làm sao có thể chống lại được hơn mười vạn thiết kỵ của Đột Quyết, hiện tại quân đội của Đại Tùy phân bố các nơi trong thiên hạ, nếu thiên tử muốn không để Đột Quyết bắt được mình, cũng chỉ có thể hạ chiếu cần vương.

Phòng Huyền Linh nhưng lại nghĩ đến một tình huống khác, y thở dài nói:

- Chỉ sợ lệnh cần vương hạ xuống, các cường hào sĩ tộc tại các quận nhân cơ hội chiêu mộ binh, thiên tử nếu muốn hủy bỏ quân đội tại những địa phương này, liền khó càng thêm khó, chỉ cần ở các địa phương còn có quân, sớm hay muộn thiên hạ sẽ đại loạn.

Trương Huyễn khẽ thở dài:

- Ta cũng lo lắng điểm này, mới muốn nhanh chóng trở về quận Bắc Hải, đây chính là lý do ta dù thế nào cũng phải đi cứu viện thiên tử, có công cứu giá, mới có cơ hội trở về quận Bắc Hải.

- Sứ quân là muốn đi từ con đường của Ngu Thế Cơ sao?

- Đúng là như thế, ban đầu ta đoạt được từ trong tay Vương Bạc một vài đồ vật trân quý, tin tưởng rằng y sẽ động tâm.

- Sứ quân đối với Ngu Thế Cơ đúng là bỏ hết gốc vốn nhỉ!

- Cái này gọi là luyến tiếc con thì bắt không được sói, dù gì chỉ là chút vật ngoài thân, chỉ cần có thể trở về quận Bắc Hải, có cái gì phải luyến tiếc đây.

- Sứ quân nói rất đúng, không biết sứ quân chuẩn bị bao lâu thì bắc thượng đi Từ Châu tiêu diệt loạn phỉ?

Trương Huyễn ngẫm nghĩ một chút cười nói:

- Ta nghĩ ngày mai xuất phát, trực tiếp đi quận Đông Bình, bên trong Cự Dã Trạch có một đội tàn quân của Từ Viên Lãng, ta nghĩ Mạnh Hải Công đang núp ở nơi đó!

Sáng sớm ngày sau, Trương Huyễn dẫn năm nghìn quân cùng với ba mươi thuyền lương thực dọc theo Tứ Thủy đi lên phía bắc, hắn lại lệnh cho Bùi Hành Nghiễm làm tiên phong, dẫn một nghìn kỵ binh đi trước đến quận Đông Bình, cùng lúc đó, Trương Huyễn lại phái người đến Lạc Dương, bẩm báo với người đang đóng giữ tại kinh thành Yến Vương Dương Đàm, phát hiện tàn phỉ của Mạnh Hải Công tại quận Đông Bình, Mạnh Hải Công binh bại mất tích rất có thể khả năng bỏ chạy về hướng bắc đến quận Đông Bình.

… . .

Ngay tại lúc Trương Huyễn dẫn quân bắc thượng đi quận Đông Bình, quận Mã Ấp và quận Nhạn Môn thế cục đã như nước với lửa, Vân Định Hưng dẫn năm vạn đại quân mạnh mẽ tấn công Lâu Phiền quan, quân Tùy thương vong vô cùng thê thảm và nghiêm trọng, nhưng quan ải vô cùng hiểm trở, vẫn như vậy khó có thể phá được, bất đắc dĩ, Vân Định Hưng chỉ có thể tạm thời lui về Thái Nguyên chỉnh đốn binh mã, đổi cho đại tướng quân Tiết Thế Hùng tiếp tục dẫn đại quân tấn công Lâu Phiền quan.

Mà ở phía bắc Lâu Phiền quan, ba mươi vạn thiết kỵ Đột Quyết càn quét quận Mã Ấp, đánh tan hai vạn quân Tùy của Khuất Đột Thông đang liều chết ngăn cản Đột Quyết đông tiến, Khuất Đột Thông dẫn mấy nghìn tàn quân bại trận lui về huyện Nhạn Môn, hơn mười vạn thiết kỵ dũng mãnh đánh vào quận Nhạn Môn, ngắn ngủi trong hai ngày liền công phá hơn bốn mươi quan ải và thành trì, bao vây Tùy Đế Dương Quảng trong huyện Nhạn Môn.

Lúc này, bên người Dương Quảng chỉ có ba vạn năm nghìn người, cộng thêm hơn mười vạn cư dân trong huyện Nhạn Môn, trong huyện thành cũng chỉ có mười lăm vạn người, lương thực tồn trữ trong huyện chỉ có thể duy trì trong một tháng, mà quân đội Đột Quyết vây khốn huyện Nhạn Môn có đến hơn hai mươi lăm vạn quân, hai mươi vạn đại quân Đột Quyết thay nhau tiến công, thế công như nước, ngày đêm không dừng, thành Nhạn Môn chỉ dựa vào một chút ưu thế địa hình chống đỡ, thành trì nguy cơ ngập tràn.

Huyện Nhạn Môn là một huyện lớn với chu vi đến hai mươi dặm, được xây dựng cải tạo trên một mỏm núi đá, phía bắc là vách núi cao mười trượng, phía nam chủ yếu là giao thông qua lại, mặc dù thị trấn có hai cửa thành nam bắc, nhưng trên thực tế chỉ có cửa thành phía nam có thể sử dụng.

Tường thành cao chừng hai trượng tám thước, toàn bộ dùng đá xanh đặc biệt của quận Nhạn Môn xây lên, khiến cho thành trì địa thế vô cùng cao lớn chắc chắn, khó có thể tấn công, đây chính là nguyên nhân quân Tùy miễn cưỡng giữ được thành trì, nhưng vẫn như vậy cực kỳ nguy hiểm.

Quân đội Đột Quyết chủ yếu tấn công phía nam và phía tây, mà ở ngoài thành phía đông có ba vạn cung binh của Đột Quyết, bọn họ sử dụng cung tiễn mạnh mẽ như quân Tùy, đại đa số là thợ thủ công người Hán trốn sang Đột Quyết đã cung cấp kỹ thuật chế tạo cung tiễn.

- Chuẩn bị phóng tên!

Một tên vạn phu trưởng Đột Quyết dáng người hùng tráng đứng trên một tảng đá thét lớn, mười nghìn cung binh Đột Quyết giơ cung lớn lên, mười nghìn mũi tên chuẩn bị bắn vào bên trong thành.

- Bắn!

Vạn phu trưởng rống to một tiếng, mười nghìn mũi tên to dài rời khỏi dây cung bắn ra, giống như một mảng mây đen vọt tới che kín thành, lúc này, nhóm mười nghìn cung binh Đột Quyết thứ hai tiến nhanh về phía trước, giống như vậy phóng ra một mảnh mũi tên đen ngòm, ngay sau đó nhóm thứ ba mười nghìn cung binh lại tiến lên phóng ra.

Tiễn trận của quân đội Đột Quyết vô cùng khủng bố, một vòng ba vạn mũi tên bắn vào trong thành, giống hệt như đàn châu chấu gào thét nhảy tới, tên bắn thủng nóc nhà vô cùng trầm trọng, dân phu trợ giúp thủ thành bị bắn chết đầy đường, thậm chí phụ nữ và trẻ em trốn trong phòng cũng khó lòng thoát chết.

Sở dĩ quân đội Đột Quyết lựa chọn bắn tên ở phía đông thành, cũng bởi vì nha môn quan phủ chủ yếu tập trung vùng phía đông thành.

Trong hậu đường quận nha, Dương Quảng ôm con út Dương Cảo trốn ở dưới bàn, lốp bốp các mũi tên bắn thủng nóc nhà, như mưa rơi xuống, cắm trên đất bên cạnh y, phụ tử hai người sợ tới mức run cả người.

Lúc này một mũi tên răng rắc bắn thủng bàn, đầu mũi tên cắm vào búi tóc sau đầu Dương Quảng, suýt nữa bắn thủng đầu, Dương Quảng sợ tới mức mặt xám như tro tàn, không kìm nổi khóc lớn lên một tiếng:

- Hôm nay trẫm phải chết ở chỗ này rồi!

Bình Luận (0)
Comment