Đúng lúc này, cửa chính ầm một cái bị phá mở, chỉ thấy Vũ Văn Thành Đô tay trái cầm thuẫn, tay phải cầm Phượng Sí Lưu Kim thảng vọt vào, hô lớn:
- Bệ hạ, xin người rời đi cùng ty chức!
Y dùng thân thể và tấm chắn chặn mũi tên bắn xuống dày đặc, Dương Quảng vội vàng ôm con trai trốn sau Vũ Văn Thành Đô, ba người chạy ra ngoài cửa, trong viện giống hệt như ruộng lúa, cắm đầy mũi tên, khắp nơi đều là thị vệ bị bắn chết, máu tươi chảy đầy đất, tổng cộng có ba mươi ba Thiên Ngưu Bị Thân, toàn bộ đều chết dưới loạn tiễn, chỉ có phụ tử Dương Quảng thoát được một mạng.
Lúc này, từ ngoài viện có một đội thị vệ chạy vọt vào, bọn họn nhanh chóng kết thành thuẫn trận, hộ vệ phụ tử Dương Quảng chạy theo ngõ nhỏ về phía bắc huyện nha, bên kia tạm thời không bị tiễn trận của Đột Quyết lan đến.
Dương Quảng hơi bình tĩnh lại, liền vội vàng hỏi:
- Hoàng hậu đang ở đâu?
- Khởi bẩm bệ hạ, hoàng hậu bình an, đang tránh trong một hộ dân.
Dương Quảng nhẹ nhàng thở ra, đi vào huyện nha, lại nhìn thấy gần như tất cả quan lớn đều trốn ở chỗ này, bọn họ tụ tập trong viện, đang mồm năm miệng mười nghị luận, một đám đang lo lắng vạn phần, lúc thiên tử Dương Quảng đi vào trong cửa chính, trong viện một thoáng trở nên yên tĩnh.
Lúc này, Ngu Thế Cơ vội vàng tiến lên thi lễ:
- Bệ hạ, tình huống có chút không ổn, có chuyện xảy ra cần thảo luận với bệ hạ!
Dương Quảng thở dài:
- Các vị tướng quốc đến nội đường thảo luận đi!
Trong nội đường, Dương Quảng mệt mỏi ngồi trên sạp của huyện lệnh, đứng ở hai bên là vài tên đại thần trọng yếu, Bùi Củ, Tiêu Vũ, Ngu Thế Cơ, Binh bộ thượng thư Vệ Huyền, Lễ bộ thượng thư Phàn Tử Cái cùng với tướng quân Khuất Đột Thông.
Dương Quảng thở dài, nói với Bùi Củ:
- Trẫm thật hối hận khi không nghe lời Bùi công nói, rơi phải tình cảnh chật vật như ngày hôm nay, hiện giờ hối hận thì cũng đã muộn rồi!
Bùi Củ cũng âm thầm kinh hãi tin tức của Trương Huyễn thật chuẩn xác, y cũng không nên nói rõ, chỉ đành an ủi:
- Bệ hạ không cần tự trách, quả thật rất khó nghĩ đến đường đường Khả Hãn tôn kính không ngờ lại làm việc đê tiện như thế này, tin tưởng rằng nhất định quân đội của chúng ta sẽ bảo vệ được thành trì.
Dương Quảng sao lại không hi vọng quân đội có thể thủ được thành trì chứ, ánh mắt của y lại chuyển sang Khuất Đột Thông hỏi:
- Khuất Đột tướng quân, tình hình quân đội thủ thành như thế nào?
Khuất Đột Thông vội vàng khom người nói:
- Khởi bẩm bệ hạ. Quân đội Đột Quyết mới chỉ công thành ba ngày, quân đội thủ thành của chúng ta đã thương vong hơn nghìn người, dân phu lại chết mất mấy vạn, tuy rằng chúng ta cũng giết được vô số địch. Nhưng binh lực quân địch lớn mạnh, giết mãi không hết. Sĩ khí các huynh đệ dần xuống thấp, quân tâm không ổn, chỉ sợ…
- Khuất Đột tướng quân nói là thành trì không thể thủ được sao?
Dương Quảng cực kỳ lo lắng hỏi han.
- Ty chức đề nghị bệ hạ lựa chọn mấy nghìn quân đội tinh nhuệ. Phá vây thoát ra ngoài!
- Không thể!
Bùi Củ lớn tiếng quát:
- Thủ thành chúng ta còn dư lực, nhưng kỵ binh lại là ưu thế của người Đột Quyết. Bệ hạ là quân vương một nước, sao có thể dễ dàng mạo hiểm ra khỏi thành như vậy!
Phàn Tử Cái bên cạnh nói:
- Bùi công nói rất có đạo lý, cố thủ thành trì mới là điều nên làm. Tuy nhiên Khuất Đột tướng quân lo lắng cũng rất có đạo lý, hiện tại sĩ khí thấp. Quân tâm không ổn, chúng ta nhất định phải khích lệ sĩ khí, tục ngữ nói trọng thưởng tất có dũng phu. Vi thần đề nghị lấy tước vị hậu thưởng tam quân, giết một người phong làm tử tước, giết mười người phong làm bá tước, giết trăm người phong là huyện công, từ đây suy ra, nếu có thể giết Khả Hãn Đột Quyết, có thể phong làm vương, nếu không may chết trận, tước vị có thể truyền cho con cháu, tin tưởng rằng mỗi tướng sĩ đều sẽ anh dũng giết địch, sĩ khí sẽ không còn là vấn đề rồi.
Sắc mặt của Dương Quảng trở nên hết sức khó coi, y cố nén lửa giận không phát ra, lại quay đầu hỏi Tiêu Vũ:
- Tiêu tướng quốc cho rằng làm như thế nào?
Tiêu Vũ là một người ngay thẳng, y không nhận ra được Dương Quảng đang tức giận trong lòng, còn cho rằng thiên tử đã động tâm, vội vàng nói:
- Bệ hạ, vi thần đồng ý đề nghị của Phàn thượng thư, tướng sĩ rất khó đạt được tước vị, một khi liên kết quân công với tước vị, các tướng sĩ tất nhiên sẽ nguyện ý quên mình phục vụ bệ hạ, tuy nhiên vi thần cảm thấy đây chỉ làm một phương diện.
- Phương diện khác là như thế nào?
- Vi thần cảm thấy sĩ khí chỉ là nhất thời, mấu chốt chính là viện quân, Đột Quyết có ba mươi vạn kỵ binh, chúng ta chỉ có hơn mười vạn người, không đủ quyết chiến một trận với Đột Quyết, vi thần đề nghị bệ hạ hạ chiếu cần vương, chiếu lệnh quân đội các nơi trong thiên hạ tiến đến Nhạn Môn quan cần vương.
Sắc mặt của Dương Quảng càng thêm khó coi, nếu hạ chiếu cần vương, các quận trong thiên hạ chẳng phải sẽ nhân cơ hội chiêu mộ quân đội sao, tâm sức muốn giải tán quân đội địa phương của mình lại bị hủy trong một lát, nhưng trong lòng của y cũng hiểu được, vì lần này người Đột Quyết đã mưu đồ từ lâu, hơn mười vạn quân đội bị vây công, nếu không hạ chiếu cần vương, chỉ sợ thật sự mình sẽ phải bỏ mạng.
Y nhìn lại về phía Bùi Củ, thanh âm khàn khàn hỏi:
- Ý kiến của Bùi công như thế nào?
Bùi Củ thở dài:
- Bệ hạ, đề nghị của Phàn thượng thư và Tiêu tướng quốc có thể suy xét.
Tâm Dương Quảng chợt đứt đoạn, đến loại người khôn khéo như Bùi Củ cũng đã đồng ý rồi, cũng nói rõ ràng tình thế đang vô cùng nguy cấp, y run giọng hỏi:
- Bùi công, chẳng lẽ… không có biện pháp nào khác nữa à?
- Bệ hạ, còn có cách chính là phái dũng sĩ giết ra khỏi vòng vây, đi về phía Nghĩa Thành công chúa cầu cứu, chỉ có điều lộ trình rất xa, lão thần lo lắng rằng thời gian đã không còn kịp nữa rồi.
Lúc này, Dương Quảng thấy Ngu Thế Cơ nháy mắt với mình, liền gật đầu nói:
- Có thể để cho Vũ Văn tướng quân giết ra vòng vây, đi về phía Nghĩa Thành công chúa cầu cứu, về phần hai phương án kia, để trẫm suy xét một chút đã.
Mãnh tướng đệ nhất thiên hạ Lý Huyền Bá sinh bệnh đang sống tại Thái Nguyên, bên người Dương Quảng chỉ có mãnh tướng thứ hai trong thiên hạ Vũ Văn Thành Đô, y cũng chỉ còn có thể trông cậy vào Vũ Văn Thành Đô giết ra ngoài vòng vây đi cầu cứu, y chỉ sai Vệ Huyền an bài cho Vũ Văn Thành Đô giết ra ngoài thành đi cầu viện, rồi khoát tay áo, mọi người cùng nhau cáo lui.
Ngu Thế Cơ cũng chưa đi, đợi tất cả mọi người đi hết, Dương Quảng mới hỏi:
- Ngu tướng quốc có thái độ như thế nào?
Ngu Thế Cơ trầm tư một chút rồi nói:
- Bệ hạ, tuy rằng đề nghị của hai người Phàn, Tiêu sẽ có tai họa ngầm, nhưng chuyện đã đi tới nước này, vi thần cũng chỉ đành tán thành, chỉ là vi thần cho rằng có biến báo kế sách.
Tinh thần Dương Quảng rung lên, đây mới là điều y muốn nghe, y vội vàng hỏi:
- Biến báo kế sách gì?
- Bệ hạ, tước vị chính là khai quốc nguyên thần hoặc là người có công cao hơn người mới có thể đạt được, đến nay cũng chỉ có hơn mười người đạt được, quân đội thủ thành có mấy vạn người, nếu như giết địch liền có thể lấy được tước, chẳng phải là có trên vạn người đạt được tước vị hay sao, điều này đối với những người có công lớn cũng thật không công bằng, vi thần đề nghị bệ hạ trước tiên có thể đáp ứng, sau đó tiếp tục thảo luận, hoặc là phong quan vị, không đủ thì dùng tiền lương làm phần thưởng, cho dù binh lính sẽ có một chút oán hận, nhưng ít ra so với việc làm trái với luật lệ thì tốt hơn rất nhiều, vi thần nghĩ, bọn họ lấy được quan vị và phần thưởng, tâm tư cũng có thể hòa hoãn một chút.
Dương Quảng liên tục gật đầu, tuy rằng thiên tử coi trọng miệng vàng lời ngọc, nhưng nhiều lúc Dương Quảng cũng không để lời hứa của mình ở trong lòng, tỷ như hội Anh Hùng năm trước, trước đó y hứa sẽ phong vị cho mười đại mãnh tướng làm tướng quân, đến cuối cùng y căn bản cũng không thừa nhận lời hứa của chính mình, chỉ phong danh hiệu cho một mãnh tướng.
Đề nghị của Ngu Thế Cơ có thể nói khiến tâm trạng của y tốt lên, y ngẫm nghĩ một chút rồi lại hỏi:
- Vậy chiếu cần vương kia thì như thế nào?
- Lúc đầu vi thần suy xét chỉ điều gọi binh lính ở thông thủ các nơi đến cần vương là được, các quận Thái Thú không cần cần vương, nhưng chỉ sợ những nơi thông thủ lòng mang chí khác, không muốn cần vương, ngược lại sẽ khiến lệnh cần vương thất bại, vì vậy vi thần cũng tán thành việc hạ chiếu cần vương, để nhiều quân đội hơn đến cần vương, tạo áp lực cho người Đột Quyết.
- Ý của vi thần là, trước tiên giải vây, khiến Đột Quyết lui quân, sau đó lại nghĩ cách làm thế nào để trừ bỏ quân đội ở các quận Thái Thú nhân cơ hội lần này chiêu binh, vi thần cảm thấy có thể để Ngự Sử đi tuần tra giám sát việc giải tán quân đội, chỉ cần bệ hạ vẫn còn quyền lực thiên tử, các nơi không dám không nghe theo.
Hai phương án bổ sung của Ngu Thế Cơ đều cùng một ý tứ, trước đáp ứng, sau đó lại thu hồi hứa hẹn, rốt cuộc Dương Quảng bị thuyết phục, lúc này y hạ ra hai mệnh lệnh, một là lệnh ban tước, lấy quân công để đổi lấy tước vị, hai là hạ chiếu cần vương ra khắp thiên hạ, trong lúc nhất thời, sĩ khí quân đội phấn chấn vô cùng, mỗi người đều anh dũng giết địch, tranh thủ lấy tước vị quý giá, vài con chim ưng đưa thư mang chiếu cần vương bay nhanh về phía Thái Nguyên và Lạc Dương.
… . . .
Màn đêm buông xuống, đại quân Đột Quyết tấn công ba ngày ba đêm cũng có chút mệt mỏi, thêm với việc sĩ khí quân Tùy phấn chấn, khiến cho quân đội Đột Quyết chết thê thảm và nghiêm trọng, ngắn ngủi trong ba ngày mấy vạn chiến sĩ tinh nhuệ đã bỏ mình.
Quả thực Thủy Tất Khả Hãn cảm thấy có chút đau lòng, y cũng biết không thể vội vã đánh hạ được thành trì, cũng may y biết rõ được lương thực của đối phương không nhiều lắm, có thể dùng biện pháp bao vây đối phương, chờ đến khi lương thực của quân Tùy cạn kiệt, thành trì tự nhiên sẽ không công mà hạ.
Hơn mười vạn đại quân Đột Quyết từ ba mặt đông tây nam hạ doanh liên tiếp, đem thị trấn Nhạn Môn vây khốn không còn lỗ hổng.
Bên trong cánh cửa thành nam, Vũ Văn Thành Đô đã chỉnh đốn ổn thỏa, y bên trong mặc Tế Lân giáp, khoác Minh Quang giáp, đầu đội nón trọ Ưng Lăng, tay cầm Phượng Sí Lưu Kim Thảng, nhưng y không cưỡi ngựa Ma Lân Thú của mình, mà là cưỡi một con ngựa Đại Uyên mà thiên tử ban tặng, ngựa Đại Uyên này tốc độ cực nhanh, cũng có thể lăn lộn đường xa, vô cùng thích hợp để phá vòng vây cầu viện.
- Tướng quân, chuẩn bị xong chưa?
Một gã giáo úy thủ thành thấp giọng hỏi.
Vũ Văn Thành Đô gật gật đầu, giáo úy vung tay lên:
- Mở cửa thành!
Cửa thành cực lớn két két mở ra một khe nhỏ, Vũ Văn Thành Đô phóng ngựa chạy ra ngoài thành, y đứng ở chỗ cao nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy đại doanh quân địch ánh lửa chập chờn giống hệt một con rổng lửa cuộn tròn trên mặt đất, khí thế vô cùng lớn mạnh, khiến cho lòng người phát lạnh.
Ánh mắt Vũ Văn Thành Đô híp lại, y điên cuồng kêu lên một tiếng, giục ngựa đánh tới hướng tây nam, chiến mã nhanh như chớp, không bao lâu liền vọt đến trước đại doanh quân địch, binh lính Đột Quyết bất ngờ không kịp đề phòng, đã không kịp bắn tên, mấy trăm người cầm mâu giết về phía Vũ Văn Thành Đô.
Vũ Văn Thành Đô vung thảng lớn lên, năm cái đầu người phía trước bị đánh tan nát, hơn mười binh lính chặn đường bị đánh bay ra ngoài, Vũ Văn Thành Đô gầm thét liên tục, chỉ thấy binh lính Đột Quyết thân thể gãy vụn, máu thịt văng tung tóe, quân địch bị giết thành từng mảnh giống như cắt cỏ, máu tươi nhuộm đỏ cả chiến bào của y, binh lính Đột Quyết gặp tướng Tùy như sát thần này, sợ tới mức hồn bay phách lạc, vừa lăn vừa bò chạy trốn sang hai bên.
Vũ Văn Thành Đô phóng ngựa lướt qua đỉnh đầu của mười mấy binh lính, vung thảng đánh tới bên trong đại doanh Đột Quyết.