Lệnh Thiên hạ cần vương do ưng tin truyền đến Lạc Dương, lại từ Lạc Dương gửi hịch văn tám trăm dặm tới các nơi trong thiên hạ, yêu cầu thông thủ và thái thú các nơi tới quận Nhạn Môn cứu giá.
Lệnh Thiên hạ cần vương như một tảng đá lớn rơi xuống giếng nước yên tĩnh, nhất thời khơi dậy từng lớp sóng to gió lớn ở các nơi, quân đội các nơi tạm thời dừng việc tiêu diệt loạn phỉ, chuẩn bị tới Nhạn Môn cứu giá, nhưng càng nhiều hơn là các quận lấy cớ cứu giá để nhân cơ hội mộ binh, những đầu mối bắt đầu xuất hiện, cho thấy thiên hạ đăng hỗn loạn.
Mặc dù quân đội các nơi đã sẵn sàng ra trận, thái độ cứu giá quyết liệt, nhưng áp dụng hành động trước hết cũng chỉ có ba chi quân đội.
Huyện Dịch quận Thượng Cốc, một chi hai vạn quân Tùy đang ở khe núi Bồ Âm tuyên thệ xuất chinh trước khi xuất quân, bọn họ mỗi người trên mũ giáp đều quấn một mảnh vải trắng, trên viết hai chữ “Tất tử”, còn chuẩn bị một đại kỳ cao ba trượng, trên lá cờ viết bốn chữ to “Cứu quân như phụ”, người người dõng dạc, như thể chuẩn bị lấy thân hi sinh cho quốc gia.
Chi quân đội này dĩ nhiên là Hoài Nam quân của Vương Thế Sung, bởi vì việc ở quận Thanh Hà lại xâm lấn quận Tề, Vương Thế Sung bị điều tới quận Thượng Cốc tiễu phỉ, một năm qua đi, gã chỉ tiêu diệt mấy chi loạn phỉ quy mô nhỏ, về phần Ngụy Đao Nhi, Vương Bạt Tu, Lư Minh Nguyệt và hãn phỉ gã căn bản không tiếp xúc, gã không muốn tiêu hao quân đội tiêu diệt loạn phỉ ở nơi chẳng có chút ý nghĩa nào thế này.
Nhưng Vương Thế Sung có một năng lực mà người thường khó đạt đến, chính là giỏi nắm bắt cơ hội. Năm trước khi Thiên tử bắc tuần Tịnh Châu, khi tin tức chuẩn bị hội minh với Đột Quyết Khả Hãn truyền đến, Vương Thế Sung liền cảm thấy lần hội minh này có nguy hiểm, gã phái người thường trú ở Thái Nguyên tìm hiểu tin tức, cùng ngày lệnh cần vương phát ra, Vương Thế Sung đã tức khắc đứng lên, gã phải nắm chắc cơ hội thay đổi vận mệnh này của mình.
Binh lực Vương Thế Sung tuy rằng không nhiều lắm, nhưng lại chiếm ưu thế về địa lợi, quận Thượng Cốc chỗ gã có một cốc đạo đi xuyên qua Thái Hành Sơn tới quận Nhạn Môn, chính là lòng chảo Lai Thủy, xuất phát từ huyện Dịch, tới khe núi Bồ Âm đi huyện Phi Hồ, lại từ huyện Phi Hồ tới khe núi Phi Hồ là tới được huyện Linh Khâu quận Nhạn Môn, toàn bộ hành trình ước chừng hơn ba trăm dặm, tuy rằng đường gian nguy, nhưng kỵ binh có thể di chuyển. Từ xưa đó là cách thiết kỵ phương bắc sát nhập U Châu.
- Khởi bẩm tướng quân, đội ngũ đã tập kết xong!
Một gã tướng lĩnh giục ngựa tiến lên, đứng trên mô đất bẩm báo với Vương Thế Sung.
Vương Thế Sung ánh mắt híp lại, chiến kiếm vung lên, lớn tiếng quát:
- Xuất phát!
Hai vạn đại quân bắt đầu xếp thành hàng rời khỏi vùng quê, hướng về thung lũng cách vài dặm trùng trùng điệp điệp mà đi.
***
Chịu sự ảnh hưởng nhanh nhất trực tiếp nhất từ lLệnh cần vương chính là Thái Nguyên, lúc này Lý Uyên đã có được quân quyền, từ trước đóng giữ Thái Nguyên chỉ là hư chức, cho tới hôm nay có được mười ngàn quân đội Hà Đông nắm được thực chức, Lý Uyên cần gấp rút dùng hành động thực tế để biểu hiện lòng trung thành của y với đế quốc Đại Tùy.
Vân Định Hưng khi tiến công Lâu Phiền quan tổn thất thê thảm và nghiêm trọng, thương vong hơn một vạn quân đội, không thể không lui về Thái Nguyên chỉnh đốn. Y trên thực tế chính là hy vọng Lý Uyên có thể mộ quân gia nhập quân đội của y, cùng y bắc thượng cứu viện Thiên tử.
Ngay khi Lệnh cần vương của Thiên tử vừa tới tay Thái Nguyên, Lý Uyên đã bắt đầu chiêu mộ binh lính quy mô lớn ở quận Thái Nguyên. Nhất thời người hăng hái ứng mộ, hai ngày ngắn ngủi đã kết nạp được mười ngàn quân đội, tiến hành tạo đội hình đơn giản xong, Lý Uyên liền tự mình dẫn mười ngàn quân đội làm hậu quân, đi theo Vân Định Hưng tiến về hướng Lâu Phiền quan.
Dưới đại kỳ của Lý Uyên, Lý Thế Dân trẻ tuổi mặc Minh Quang giáp, đầu đội Huyết Ưng khôi, dưới háng là Tuyết Long mã, tay cầm một cây mã giáo nặng năm mươi cân, năm nay Lý Thế Dân đã mười tám tuổi rồi, vì huynh trưởng Lý Kiến Thành nhiều năm ở bên ngoài, Lý Thế Dân liền dần dần trở thành trụ cột của Lý gia, trở thành phụ tá đắc lực của phụ thân Lý Uyên.
Y khẽ nói với phụ thân:
- Phụ thân, lần này chúng ta chiêu mộ mười ngàn quân đội không trải qua huấn luyện nghiêm khắc, vẫn là một đám ô hợp, trên chiến trường sẽ đánh một cái sẽ vỡ trận ngay, không thể nghe theo sự sắp xếp của Vân tướng quân làm tiền quân, chúng ta nhất định phải kiên trì làm hậu quân, chỉ có như vậy mới có thể bảo chứng quân đội đầy đủ.
Lý Uyên khẽ gật đầu:
- Ngô nhi nói rất có lý, ta chỉ lo cứ làm hậu quân mãi sẽ khiến người ta chê cười.
Trưởng sử Bùi Tịch bên cạnh cười nói:
- Lý công sao phải để ý đến cái nhìn của người khác, chúng ta là đi cần vương, mấu chốt là vấn đề thái độ, chỉ cần thái độ chúng ta thành khẩn, tích cực cần vương, cho dù không đánh với Đột Quyết một trận nào, Thiên tử vẫn sẽ tán thưởng lòng trung của Lý công, về phần hội chiến với quân Đột Quyết, thiên hạ có nhiều quân đội đến cần vương như vậy, thiếu một đội quân của Lý công cũng có hề chi.
Lý Thế Dân cười nói:
- Bùi thế thúc nói rất có lý, tuy nhiên bề ngoài vẫn phải giả vờ.
Lý Thế Dân lại nói vưới phụ thân Lý Uyên:
- Phụ thân, con nguyện dẫn một chi thám báo làm tiên phong bắc thượng, đánh cờ hiệu của phụ thân, như vậy cho dù phụ thân làm hậu quân cũng sẽ không bị người ta chê cười rồi.
Bùi Tịch tán thưởng nói:
- Kế này của công tử cực hay, chỉ cần tiền phương có quân của Lý công, lại do Công tử đich thân suất lĩnh, quả thật có thể ngăn chặn rất nhiều miệng người!
Lý Uyên trầm tư suy nghĩ một lát, cuối cùng đồng ý thỉnh cầu của nhi tử, khẽ gật đầu:
- Nhị Lang tự bảo trọng!
- Hài nhi hiểu, xin phụ thân yên tâm!
Lý Thế Dân phóng ngựa chạy về hướng bắc, chỉ nghe y hô lớn:
- Quân thám báo đi theo ta!
Y dẫn theo một đội ba trăm kỵ binh thám báo chạy gấp về phương bắc.
Bùi Tịch nhìn bóng lưng của Lý Thế Dân cười nói:
- Nhị công tử quyết đoán can đảm, trí dũng song toàn, lại trẻ tuổi như vậy, tương lai tất thành châu báu!
Lý Uyên thản nhiên nói:
- Nó vẫn chưa được, so với Đại Lang nó còn kém quá xa, cho dù kỳ tài ngút trời, nhưng nếu thiếu tôi luyện nhờ nghịch cảnh, vẫn khó thành đại sự.
***
Trải qua mười ngày cường công liên tục của một trăm ngàn quân Tùy, Lâu Phiền quan rốt cuộc lung lay sắp đổ, quân đội Đột Quyết thủ quan đã không kiên trì nổi, nhưng lúc này quân Tùy đã trả giá gần ba vạn ngươi thương vong thảm trọng, ngay cả Đại tướng quân Tiết Thế Hùng cũng bị một khối đá lăn đập trúng, thân mang trọng thương, quân đội Tiết Thế Hùng bị buộc phải rút lui ra hai mươi dặm ngoài Lâu Phiền quan, đổi cho Vân Định Hưng tiến lên tiếp tục công thành.
Giữa trưa, Lý Thế Dân dẫn ba trăm thám báo đi vào Lâu Phiền quan, dưới ánh mặt trời chói chang, y lấy một tay che nắng nhìn kỹ quan ải, cảm giác hơi không đúng, trên quan ải không ngờ không thấy một binh lính Đột Quyết nào.
- Có lẽ Đột Quyết tránh phía sau tường rồi!
Một gã thám báo bên cạnh nói.
Lý Thế Dân lắc đầu, lại chỉ vào một tháp canh bên phải nói:
- Ngay cả trên tháp canh cũng không có người, đây không phải rất kỳ lạ sao?
- Công tử, ta dẫn huynh đệ tới xem!
Giáo úy thám báo vung tay lên:
- Đội thứ nhất đi theo ta!
Hơn mười người kỵ binh thám báo theo sau giáo úy chạy gấp dưới tường thành mà đi, ánh mắt Lý Thế Dân ác liệt, nhìn chăm chú từng chi tiết trên đầu thành, quân Tùy đã chạy tới dưới cửa thành, trên đầu thành vẫn yên tĩnh như cũ, không có một binh lính quân Đột Quyết nào hiện thân.
Lý Thế Dân quay đầu lại hô:
- Tất cả huynh đệ đi theo ta lên!
Y giục ngựa chạy về phía quan ải, ba trăm kỵ binh phía sau gắt gao theo sau y, không bao lâu, bọn họ đã phá thông cửa thành Lâu Phiền quan, vung đao giết vào, quả nhiên Lý Thế Dân không đoán sai, Lâu Phiền quan trống rỗng, đã trở thành một quan ải bỏ không, một binh lính Đột Quyết cũng không có, ba trăm tên binh lính quân Tùy xông lên đầu thành hoan hô.
Một khắc đồng hồ sau, Đại tướng quân Vân Định Hưng suất lĩnh đại quân đánh tới, nghe nói Đột Quyết đã rút lui khỏi Lâu Phiền quan, Vân Định Hưng vui mừng nhìn ra ngoài, y âm thầm may mắn vì không có giết vào quan trước như Tiết Thế Hùng, bây giờ bất kể nói thế nào, cũng là Vân Định Hưng y đoạt được Lâu Phiền quan, trước mặt Thiên tử y vẫn chiếm thế chủ động.
Vân Định Hưng giục ngựa vào Lâu Phiền quan, Lý Thế Dân vội vàng tiến lên chào:
- Tham kiến Đại tướng quân!
Vân Định Hưng cười vỗ vỗ vai y:
- Lý công tử quả nhiên phúc tướng, cướp được Lâu Phiền quan, lập nhiều công lớn, bắt đầu từ bây giờ, ta chính thức phong ngươi làm giáo úy!
- Đa tạ Đại tướng quân coi trọng, nhưng ti chức có một lời, hy vọng Đại tướng quân châm chước!
- Ngươi nói đi!
- Ti chức cảm thấy quân Đột Quyết từ bỏ Lâu Phiền quan thật ra là một cái bẫy, bọn chúng hiển nhiên đã bày ra đại quân đợi phía trước, chờ cho chúng ta rơi vào bẫy, bị bọn chúng vây giết, xin Đại tướng quân suy nghĩ kỹ.
Vân Định Hưng mày nhíu chặt, y đương nhiên biết lời Lý Thế Dân rất có lý, nhưng nếu giữ binh không tiến, không tới Nhạn Môn cứu giá, vậy tội của y cũng không nhẹ, nhưng nếu như đi cứu giá, rơi vào cạm bẫy của Đột Quyết, cũng khó thoát khỏi một kiếp, y phát hiện mình lại rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Lý Thế Dân cười nói:
- Kỳ thật Vân đại tướng quân cũng có thể khống chế, kiềm chế đại quân Đột Quyết ở quận Mã Ấp. Đột Quyết quân ít, có thể toàn lực xuất kích, quân chúng Đột Quyết, thối lui mà thủ quan ải không chiến, quyền chủ động nắm giữ trong tay Đại tướng quân, vậy là có thể giảm bớt áp lực cho huyện Nhạn Môn, kỳ thật đã là một cách giải vây rồi.
Vân Định Hưng rất kinh ngạc, Lý Thế Dân này thoạt nhìn chỉ mười bảy mười tám tuổi, ý nghĩ đã rõ ràng như vậy, tầm nhìn lại càng sâu xa hơn người thường, phỏng chừng quân đội Đột Quyết cũng không ngờ bọn chúng lại bị kiềm chế ở quận Mã Ấp, y vuốt râu vui vẻ nói:
- Hiền chất nói rất có lý, chúng ta cứ quyết định như vậy đi!
Lý Thế Dân lại ôm quyền xin lệnh nói:
- Sách lược này mấu chốt là phải nắm giữ được tình hình binh lực quân Đột Quyết, chúng ta nhất định phải tăng mạnh tình báo, ti chức nguyện dẫn quân thám báo lên phía bắc tra xét.
Đúng lúc này, một binh lính bước nhanh tới khom người bẩm báo:
- Khởi bẩm Đại tướng quân, tiên phong của Trương Huyễn đã đến!