Vân Định Hưng lập tức ngây ngẩn cả người, y nghi ngờ mình nghe nhầm rồi, tiên phong Trương Huyễn, Trương Huyễn chẳng phải đang ở Giang Hoài sao? Tiên phong của hắn sao có thể chạy tới đây nhanh như vậy!
Chần chờ giây lát, y vẫn hạ lệnh:
- Mau dẫn hắn tới gặp ta!
Lý Thế Dân bên cạnh vốn định lĩnh mệnh rời đi rồi, nhưng trong chốc lát y cũng dừng bước, thậm chí y còn thấy kinh ngạc hơn cả Vân Định Hưng, quân đội của Trương Huyễn sao tới nhanh như vậy?
Không bao lâu, binh lính dẫn một tiểu tướng dáng người khôi ngô, đội ngân khôi mặc áo bào trắng bước nhanh tới, Lý Thế Dân liếc mắt một cái là nhận ra ngay, người tới chính là Bùi Hành Nghiễm.
Vân Định Hưng và Bùi Nhân Cơ quan hệ cá nhân vô cùng tốt, mấy nhi tử của Bùi Nhân Cơ y đều rất quen thuộc, hơn nữa Bùi Hành Nghiễm này là võ tướng xuất chúng nhất Bùi gia, y đương nhiên càng biết rõ hơn.
- Nguyên Khánh, sao cháu lại tới đây?
Vân Định Hưng cười ha hả hỏi.
Bùi Hành Nghiễm tiến lên quỳ một gối thi lễ:
- Ti chức phụng lệnh chủ soái làm tiên phong, đặc biệt tới cần vương cứu giá!
Trương Huyễn muốn tham gia cần vương, đương nhiên có thể lý giải, chỉ có điều… Vân Định Hưng nghi hoặc hỏi:
- Hiền chất là từ Giang Hoài tới đây sao?
Bùi Hành Nghiễm vội vàng nói:
- Chúng ta bao vây tiễu trừ tàn quân của Mạnh Hải Công ở quận Đông Bình, nghe được lệnh cần vương, chủ soái lập tức di chuyển, lại lệnh cho ti chức dẫn một ngàn kỵ binh đi trước, ti chức sau khi qua Hoàng Hà suất quân vội vã đi ba ngày ba đêm, đi tới khe núi Tỉnh tiến vào Tịnh Châu, một đường ngựa không dừng vó chạy tới nơi này.
Vân Định Hưng khẽ gật đầu:
- Thì ra là thế, hiền chất khổ cực rồi, nghỉ ngơi hai ba ngày rồi ta sẽ sắp xếp nhiệm vụ cho hiền chất.
Bùi Hành Nghiễm lại nói:
- Ti chức vừa làm tiên phong, đương nhiên không từ lao khổ, đi trước tra xét tình hình địch, ti chức không cần nghỉ ngơi, nguyện xuất phát ngay tức khắc!
Lý Thế Dân luôn đứng bên cạnh nghe, y đã nghe ra chỗ sơ hở trong lời của Bùi Hành Nghiễm. Bùi Hành Nghiễm nói từ quận Đông Bình tới đây vội vã đi ba ngày ba đêm, hơn nữa là đi qua khe núi Tỉnh, chưa kể đến qua Hoàng Hà cần không ít thời gian, từ khe núi Tỉnh, đại bộ phận đường xá kỵ binh khó có thể đi vội, ít nhất phải mất hai ngày. Bùi Hành Nghiễm làm sao có thể đi ba ngày ba đêm đã tới được đây. Ước chừng phải năm ngày năm đêm.
Nhưng theo cách nói ấy, y nhận được lệnh cần vương còn có điểm kì lạ, lệnh cần vương cũng không truyền đi nhanh như vậy, chỉ có thể nói là trước khi có lệnh cần vương, Bùi Hành Nghiễm đã lên phía bắc rồi, như vậy sao Trương Huyễn có thể đoán trước được việc thiên tử gặp nạn?
Nhưng trong lòng Lý Thế Dân cũng hiểu được. Trương Huyễn không có ý chỉ đã phái binh tự ý vào Hà Bắc, nếu bị người buộc tội thì chính là một tội lớn, cho nên Bùi Hành Nghiễm mới nói y chỉ dùng ba ngày ba đêm. Chuyện cứu giá cần vương này phỏng chừng cũng không có ai dám đi truy tìm ngọn nguồn.
Lý Thế Dân cười nói:
- Đại tướng quân, hay là mời Bùi tướng quân và ti chức cùng đi tra xét tình báo. Có kỵ binh hùng mạnh của Bùi tướng quân, chúng ta có thể nắm giữ tình báo quân đội Đột Quyết đầy đủ hơn.
Trương Huyễn cũng không gia nhập quân đội của Vân Định Hưng, Vân Định Hưng đương nhiên cũng không thể chỉ huy Bùi Hành Nghiễm. Bùi Hành Nghiễm muốn đi, y cũng không ngăn được. Lý Thế Dân vừa lúc cho y một bậc thang, y liền cười nói:
- Bùi tướng quân có bằng lòng đi cùng Lý giáo úy ra tiền phương điều tra tình báo của đại quân Đột Quyết không?
Bùi Hành Nghiễm nhìn thoáng qua Lý Thế Dân, gật đầu nói:
- Đa tạ Đại tướng quân cho ti chức cơ hội này. Cứu giá như cứu hỏa, ti chức hy vọng lập tức xuất phát!
Lý Thế Dân vui vẻ cười nói:
- Bùi huynh, vậy chúng ta đi luôn thôi!
Không bao lâu, Bùi Hành Nghiễm và Lý Thế Dân suất lĩnh hơn một nghìn ba trăm kỵ binh rời khỏi Lâu Phiền quan, chạy về hướng quận mã Ấp ở phía bắc. Vân Định Hưng nhìn theo bọn họ đi xa, trong lòng hơi lo lắng, nếu chẳng may Vũ Văn Thuật áp đặt mệnh lệnh bắt mình nhảy vào cạm bẫy của người Đột Quyết, vậy phải làm sao đây?
…
Lệnh thiên hạ cần vương vừa tuyên bố, Trương Huyễn đang ở quận Đông Bình tiêu diệt phỉ lập tức dẫn năm ngàn quân đội từ huyện Phạm qua Hoàng Hà lên phía bắc, nhưng hắn cũng không đi qua khe núi Tỉnh như Bùi Hành Nghiễm, bởi vì Bùi Hành Nghiễm đi sớm trước tiên vượt qua Hoàng Hà, ẩn thân ở vùng Triệu quận, cho nên đi khe núi Tỉnh đối với Bùi Hành Nghiễm tiện lợi hơn nhiều.
Trương Huyễn đi là theo khe Phũ Khẩu, vào phía bắc Ngụy quận, chếch hướng tây bắc xuyên qua Thái Hành Sơn, tiến vào quận Thượng Đảng.
Trưa nay, Trương Huyễn suất quân đã tới huyện An Dương, quận trị của Ngụy quận. Đại quân cách thị trấn còn có mười dặm, Tần Dụng bên cạnh cười nói:
- Nhị thúc, ta đi trước xem xét nhé!
Tần Dụng là khi ở huyện Phạm, qua Hoàng Hà chạy tới gia nhập quân cần vương của Trương Huyễn, đương nhiên cũng nhận được sự đồng ý của nghĩa phụ Tần Quỳnh của y. Trương Huyễn cũng biết nỗi khổ của Tần Quỳnh, Bùi Nhân Cơ không định đi cần vương, Tần Quỳnh không muốn để mất cơ hội lập công, liền bảo nghĩa tử Tần Dụng thay y lên phía bắc.
Trương Huyễn cười gật đầu:
- Chú ý một chút!
- Ta biết rồi!
Tần Dụng hô to một tiếng, y suất lĩnh hơn mười kỵ binh chạy về phái thị trấn.
Trương Huyễn có chút yêu thích Tần Dụng, nhiệt huyết chính trực, trung tâm nhưng không cổ hủ, nghé mới sinh không sợ hổ, nếu có thể, hắn muốn nói chuyện với Tần Quỳnh, giữ Tần Dụng bên cạnh mình.
Không bao lâu, Tần Dụng lại chạy về, y hết sức kinh ngạc nói:
- Nhị thúc, thị trấn bên kia có một tòa quân doanh, bên trong ít nhất cũng phải hai vạn quân đội.
Trương Huyễn ngẩn ra, Ngụy quận hẳn là không có quân đội mới phải, sao lại chạy tới hai vạn quân đội?
- Là quân đội của Dương Nghĩa Thần sao?
- Chắc là không phải, thoạt nhìn giống như dân đoàn.
Lúc này, xa xa có một đám quan viên cưỡi ngựa tới, dẫn đầu là một quan viên già nua đã trên dưới sáu mươi tuổi, phía sau mấy quan viên còn trẻ đi theo.
- Hoan nghênh Trương tướng quân tới Ngụy quận!
Quan viên già dẫn đầu tiến lên cười nói:
- Tại hạ là Thái thú Ngụy quận Phương Hoán Trân, năm trước từng gặp Trương tướng quân ở kinh thành.
Trương Huyễn lại không nhớ nổi mình đã từng gặp Phương Hoán Trân này khi nào, đoán chừng là trong lúc diễn ra Anh hùng hội, rất nhiều người đều biết hắn, hắn lại không biết người kia, tuy nhiên đây chính là Thái thú Ngụy quận, Trương Huyễn còn phải lấy được lương thực tiếp tế từ chỗ ông ta, Trương Huyễn liền cười đáp lễ nói:
- Lệnh cần vương thúc giục gấp quá, ta không có kịp chào hỏi Phương thái thú trước, quấy rầy rồi.
- Đâu có! Đâu có! Lúc trước Trương tướng quân tiêu diệt Trương Kim Xưng, trên dưới Ngụy quận chúng ta ai ai cũng cảm kích Tướng quân, hơn nữa quân kỷ của Tướng quân nghiêm minh, quân đội như vậy chúng ta vỗ tay hoan nghênh.
Phương Hoán Trân lại giới thiệu với Trương Huyễn một quan viên phía sau:
- Để ta giới thiệu một chút quận thừa mới nhậm chức của chúng ta, Trương tướng quân hẳn là có biết.
Chỉ thấy quan viên này tuổi chừng bốn mươi, ánh mắt trong suốt, tai to mặt lớn, dáng vẻ tướng mạo đường đường, Trương Huyễn liếc mắt một cái là nhận ra y ngay, quận thừa quận Đông Lai Dương Thiện Hội, nguyên là quận thừa quận Thanh Hà, tránh loạn Trương Kim Xưng mà trú nhờ ở quận Bắc Hải, Trương Huyễn biết y cực kỳ có khả năng, liền bổ nhiệm y làm quận thừa quận Đông Lai, chỉ có điều sao y lại bị điều đến Ngụy quận, không ngờ mình lại không hay biết gì.
Dương Thiện Hội khom người thi lễ:
- Trương tướng quân, đã lâu không gặp.
Trương Huyễn khẽ mỉm cười:
- Không ngờ lại gặp được cố nhân ở nơi đây, Dương quận thừa đã lâu không gặp?
- Đa tạ Tướng quân quan tâm!
Dương Thiện Hội cười thật sự miễn cưỡng, có vẻ có tâm sự nặng nề, trong lòng Trương Huyễn càng thêm nghi hoặc, nhưng hắn tạm thời không để lộ thái độ, lại cười hỏi Phương Hoán Trân:
- Ta nghe thủ hạ nói, thị trấn bên kia có quân doanh, còn có hai vạn quân đội, đây là quân đội nơi nào?
- Trương tướng quân có điều không biết, Thánh thượng hạ chiếu thiên hạ cần vương, chúng ta thân là thần tử, tự nhiên không thể chối từ, thái thú năm quận chúng ta gồm Ngụy quận, quận Võ Dương, quận Tương Quốc, quận Võ An, Cấp quận cùng hưởng ứng chiếu lệnh của thiên tử, chiêu mộ hai vạn dân đoàn hương dũng.
Trương Huyễn thở dài trong lòng, các quận quả nhiên nhân cơ hội mộ binh rồi, lỗ hổng này để mở, muốn thu hồi lại sẽ rất khó khăn, các quan phủ địa phương có sĩ tộc ủng hộ, hoàn toàn có thể chống lại triều đình, cho dù mười ngự sử cũng vô dụng.
Trương Huyễn cười cười nói:
- Nếu mọi người chúng ta đều sẽ tới quận Nhạn Môn cần vương, chi bằng kết bạn đồng hành thì thế nào?
Phương Hoán Trân do dự một chút, cái gọi là cần vương của bọn họ chỉ là giả vờ giả vịt, ở đâu ra sẽ thật sự tác chiến với quân Đột Quyết, nhiều nhất thì đến Lâu Phiền quan là dừng bước thôi, cùng Trương Huyễn lên phía bắc chẳng phải là muốn chết sao? Hơn nữa, nếu chẳng may chi quân đội này bị Trương Huyễn khống chế thì phải làm sao?
Phương Hoán Trân cười khan một tiếng nói:
- Tướng quân có điều không biết, hương dũng quận Tương Quốc vẫn chưa đến, chúng ta phải vài ngày nữa mới có thể xuất phát, không thể làm liên lụy Tướng quân bắc thượng được.
Trương Huyễn hiểu băn khoăn của bọn họ, cũng chỉ nói một câu thôi, hắn cũng không kiên trì nữa, cười nói:
- Cứu giá như cứu hỏa, ta không đợi nữa, mặt khác lương khô của quân đội ta không đủ, có thể xin Phương thái thú trợ giúp một chút không.
- Không thành vấn đề! Lương thực của Tướng quân chúng ta bao hết.
Lúc này, quận thừa Dương Thiện Hội rốt cuộc không nhịn nổi tiến lên phía trước nói:
- Phương thái thú, chi bằng thuộc hạ dẫn đường cho Trương tướng quân qua khe núi Phũ Khẩu được chăng!
Phương Hoán Trân lạnh lùng nhìn y một cái, không có ý ngăn cản, ông ta quay sang, sắc mặt lập tức thay đổi, vẻ mặt giả vờ cười nói:
- Đây là một đề nghị cực hay, khe núi Phũ Khẩu đường xá phức tạp, nhất định phải có người dẫn đường mới được, ta hoàn toàn tán thành đề nghị của Dương quận thừa, Dương quận thừa cứ việc tiến lên, sự vụ trong quân ta tự sẽ sắp xếp!
Quan hệ giữa hai người bọn họ rất gay gắt, ngay cả Trương Huyễn cũng có thể nhìn ra một chút, phỏng chừng Phương thái thú này đưa Dương Thiện Hội tới gặp mình, chính là có ý muốn trút bỏ gánh nặng.
Thời khắc này, Trương Huyễn tràn đầy áy náy với quan viên mình đã đề bạt từ trước, cũng khiến hắn củng cố thêm ý muốn nhất định phải trở về Thanh Châu.
Dương Thiện Hội trông mong nhìn Trương Huyễn, Trương Huyễn nhìn ra sự khẩn cầu trong mắt y, liền gật đầu, vui vẻ cười nói:
- Quả thật ta cần một người dẫn đường, vậy làm phiền Dương quận thừa rồi.