Giang Sơn Chiến Đồ ( Dịch Full )

Chương 520 - Chương 477: Thiên Hạ Cần Vương (3)

Chương 477: Thiên hạ cần vương (3)
Chương 477: Thiên hạ cần vương (3)

Quân đội của Trương Huyễn chỉ nghỉ ngơi tại Ngụy quận nửa ngày, sau khi bổ sung lương thực liền tiếp tục khởi hành, từ thung lũng Phũ Khẩu tiến vào Thái Hành Sơn rậm rạp bao la.

Thung lũng Phũ Khẩu là thung lũng trung tâm cũng có lối đi dài nhất trong tám thung lũng ở Thái Hành Sơn, giá trị chiến lược chỉ hơi kém một chút so với khe núi Tỉnh, cũng không phải là vì đường đi về phía nam gập ghềnh, mà là sau khi đi xuyên qua Thái Hành Sơn, khe núi Tỉnh trực tiếp đến thông chỗ hiểm yếu của quận Thái Nguyên, mà thung lũng Phũ Khẩu thì lại đến vùng núi ở phía bắc quận Thượng Đảng, còn phải trèo đèo lội suối thêm mấy trăm dặm nữa mới đến được thành Thái Nguyên

Mùa xuân tháng ba, trong thung lũng Phũ Khẩu trăm hoa đua nở, muôn tía nghìn hồng, khắp nơi chim hót líu lo, phong cảnh cực kỳ xinh đẹp, nhưng năm nghìn quân Tùy chỉ yên lặng mà vội vã hành quân, ai cũng không có tâm trạng thưởng thức phong cảnh ven đường.

- Vì sao quận thừa lại bị điều đi Ngụy quận?

Mãi đến lúc này, rốt cuộc Trương Huyễn mới tìm được cơ hội hỏi thăm Dương Thiện Hội nguyên nhân điều động.

Dương Thiện Hội thở dài:

- Tướng quân bị điều đi Giang Hoài, triều đình tiếp quản Thanh Châu, ngoại trừ mấy chức vụ trọng yếu của quận Bắc Hải, mấy thái thú huyện lệnh đều bị điều đi, đổi thành quan viên do triều đình trực tiếp ủy nhiệm, dùng bốn chữ "Tẩy trừ toàn diện" để hình dung cũng không đủ.

Sắc mặt của Trương Huyễn vô cùng khó coi, trước đó, Vi Vân Khởi viết thư cho mình có nói qua một chút về sự việc này, hắn liền đoán được triều đình bắt đầu tẩy trừ các quan viên do mình cân nhắc lên, tuy nhiên hắn vẫn chưa trực tiếp tiếp thu việc này, nhưng đến hôm nay gặp được Dương Thiện Hội, hắn mới cảm giác sâu sắc được triều đình thanh trừ quan viên ở Thanh Châu vô cùng quyết liệt, không cần phải nói, bây giờ Thanh Châu đã hoàn toàn thay đổi rồi. Nếu không, trong thư Vi Vân Khởi sẽ không nói với giọng điệu bất đắc dĩ như vậy.

- Làm quận thừa ở Ngụy quận như thế nào rồi?

Trầm mặc một lát Trương Huyễn lại hỏi tiếp.

Dương Thiện Hội cười khổ một tiếng:

- Phương thái thú là học trò của Thanh Hà Thôi thị, lại có quan hệ thông gia với gia tộc Bạch thị của quận Tương Quốc, bọn họ làm sao lại để cho một người ngoài như ta quản lý chính vụ của Ngụy quận. Phương thái thú có ba tên phụ tá, một quản tiền, một quản vật, một quản người, bọn họ mới là quận thừa đích thực của Ngụy quận, có điều ta cũng chỉ là có chức không mà thôi. Trong quan phòng của ta trống rỗng, không có bất kỳ một cái công văn nào. Đảm nhiệm chức quận thừa ba tháng, ngay đến Ngụy quận có bao nhiêu người ta còn không biết.

Trong lòng Trương Huyễn vô cùng căm tức, phỏng chừng tình trạng điều động quan viên ở những nơi khác cũng không khá hơn chút nào. Lúc trước khi mình bị điều đi Giang Hoài, triều đình đã hứa hẹn rằng sẽ duy trì sự ổn định ở Thanh Châu. Có thể lúc mình vừa đi, bọn họ đã ngay lập tức hành động rồi, quả thực là khinh người quá đáng mà.

- Tướng quân, ta không muốn quay lại Ngụy quận nữa.

Dương Thiện Hội thở dài nói:

- Ta thà rằng từ quan về quê cũng không muốn làm một quận thừa bù nhìn, quá nghẹn khuất rồi, thực sự không thể chịu đựng được quan trường chèn ép này nữa.

Trương Huyễn gật gật đầu:

- Một khi đã như vậy, thì cũng đừng làm quận thừa này nữa, từ hôm nay trở đi ngươi chính là tư mã trong quân, ta sẽ nói rõ ràng tình huống lên Binh bộ.

Dương Thiện Hội mừng rỡ, liền vội vàng khom người thi lễ:

- Đa tạ tướng quân lưu dùng, ty chức nhất định sẽ tận tâm tận lực!

….

Bốn ngày sau, quân đội của Trương Huyễn cũng đã đến Lâu Phiền quan, lúc này các quận trong thiên hạ đều đã hưởng ứng lệnh cần vương của thiên tử, vô số các đội quân lớn nhỏ từ bốn phương tám hướng đến hội tụ tại quận Thái Nguyên, ngắn ngủi chưa đến nửa tháng, quân đội của Thái Nguyên đã vượt qua hai mươi vạn người, quân đội các quận trong thiên hạ như trước vẫn không ngừng đi đến quận Thái Nguyên.

Lâu Phiền quan, ba chi quân đội chừng tám vạn quân của Vân Định Hưng, Lý Uyên và Tiết Thế Hùng đang giằng co với mười vạn kỵ binh Đột Quyết, bởi vì thân thể Tiết Thế Hùng đang bị trọng thương, nên thực tế đội quân này do Vân Định Hưng làm thống soái.

Trên tường thành quan ải, ánh mắt Vân Định Hưng phức tạp mà nhìn dãy núi phía xa xa, ngay vừa rồi, Vũ Văn Trí Cập mang đến mệnh lệnh của phụ thân Vũ Văn Thuật, Vũ Văn Thuật yêu cầu y lập tức tới quận Nhạn Môn cứu giá, trên mặt Vân Định Hưng lộ ra một tia cười lạnh đầy trào phúng, yêu cầu mình đi quận Nhạn Môn cứu giá, cao thượng biết bao, vì sao y không nói thẳng luôn rằng để mình đi chịu chết chứ?

Trong lòng Vân Định Hưng so với bất kỳ ai đều rõ ràng hơn, bọn họ giằng co với mười vạn kỵ binh Đột Quyết chỉ là trận thứ nhất, chỉ là Khả Hãn Đột Quyết cố ý tỏ vẻ yếu thế, một khi quân đội của mình bắc thượng, lập tức sẽ có một đội quân Đột Quyết mười vạn kỵ binh thứ hai từ phía đông đánh tới, khi đó chính mình phải đối mặt với hai mươi vạn kỵ binh Đột Quyết vây công, rất có thể toàn quân sẽ bị tiêu diệt, Vân Định Hưng y không thể đảm đương được trách nhiệm nặng nề như vậy.

- Vân đại tướng quân vì sao còn không xuất binh?

Chẳng biết lúc nào, Vũ Văn Trí Cập xuất hiện sau lưng Vân Định Hưng, trong giọng nói của y mang theo sự trách cứ, đêm qua y đã đem mệnh lệnh của phụ thân nói cho Vân Định Hưng, nhưng bây giờ đã là giữa trưa ngày hôm sau, Vân Định Hưng vẫn không có chút dấu hiệu nào sẽ xuất binh khiến trong lòng Vũ Văn Trí Cập vô cùng bất mãn.

- Bây giờ còn chưa đến thời cơ xuất binh.

Vân Định Hưng thản nhiên nói.

- Nhưng cha ta cho rằng bây giờ chính là thời cơ xuất binh!

Vũ Văn Trí Cập hung tợn nhìn chằm chằm vào Vân Định Hưng nói.

Rốt cuộc Vân Định Hưng không thể nhịn được nữa, quay đầu lại căm tức nhìn Vũ Văn Trí Cập:

- Trên chiến trường có xuất kích hay không, không phải do người đang nằm trên giường nhà ngươi quyết định!

Nói xong, y nhìn thoáng qua Vũ Văn Trí Cập rồi bước nhanh xuống dưới tường thành, Vũ Văn Trí Cập vẫn không nhúc nhích, trong ánh mắt phun ra lửa giận, nắm tay chậm rãi xiết chặt lại, đồ khốn đáng chết này, lại dám không nghe theo mệnh lệnh của phụ thân.

Trong lòng Vân Định Hưng tức giận đi xuống tường thành, trong lòng y đối với Vũ Văn Thuật cực kỳ bất mãn, một người rất nhanh sẽ phải chết, lại vẫn muốn nắm mình trong lòng bàn tay sao, vẫn cho rằng mình chỉ là con rối gỗ để lão giật dây sao?

Lúc này, một tên binh lính bước nhanh tới, quỳ một gối bẩm báo:

- Khởi bẩm đại tướng quân, Giang Hoài chiêu thảo sứ Trương tướng quân đã suất quân đuổi đến ngoài thành.

Vân Định Hưng gật gật đầu, trong lòng có chút cảm khái, quân đội cần vương từ các nơi đã đến không ít rồi, nhưng muốn hay không đều vào quận Thái Nguyên, hoặc là quận Lâu Phiền, nhưng người đầu tiên đuổi tới Lâu Phiền quan lại là quân đội của Trương Huyễn đến từ Giang Hoài, đây mới thực sự là tướng quân.

Y vội vàng đi ra ngoài thành nghênh đón, lúc này, Vũ Văn Trí Cập đang đi bên tường thành, nghe nói Trương Huyễn đã đến, trong lòng y thầm giật mình, nếu để Trương Huyễn phát hiện mình đang ở trong này, chỉ sợ chính mình sẽ thành quả ngon để hắn ăn, tuy rằng y vô cùng căm hận Trương Huyễn, nhưng lại vô cùng e ngại Trương Huyễn, Vũ Văn Trí Cập liền vội vàng đi dọc theo tường thành đến doanh trại của quan ở.

Ngoài cửa thành phía nam quan ải, Trương Huyễn dẫn đầu năm nghìn quân đội xếp hàng chờ, một lát sau, cửa thành mở ra, Vân Định Hưng bước nhanh ra đón, từ xa liền cao giọng nói:

- Trương tướng quân không ngại ngàn dặm xa xôi đến đây, thật khiến người ta kính nể!

Trương Huyễn tiến lên thi lễ:

- Ty chức tham kiến Đại tướng quân!

Vân Định Hưng vỗ vỗ bả vai hắn, thành khẩn nói:

- Khi nguy nan mới thấy trung thần, ta thế nào cũng không nghĩ ra, quân đội đầu tiên đến trợ giúp lại là Trương tướng quân từ Giang Hoài xa xôi, Trương tướng quân mời theo ta vào thành!

Trương Huyễn đi theo Vân Định Hưng vào trong quan ải, hắn cười hỏi:

- Quân tiên phong do Nguyên Khánh tướng quân chỉ huy của ta hẳn là đã đến rồi!

- Y đã đến rồi, trước mắt đang ở quận Mã Ấp phụ trách thám báo, hai ngày này cũng sắp trở lại rồi.

Trương Huyễn gật gật đầu, lúc này, Lý Uyên cũng bước nhanh đến trước cửa thành nghênh đón Trương Huyễn:

- Hiền chất, đã lâu không gặp.

Trương Huyễn thi lễ cười nói:

- Ta đi qua Thái Nguyên nghe nói Lý công đã suất quân bắc thượng, có thể cùng Lý công kề vai chiến đấu, là vinh dự của Trương Huyễn!

- Lời này hẳn phải là ta nói, có thể cùng Trương tướng quân danh chấn thiên hạ chiến đấu, là may mắn của Lý Uyên ta.

Mọi người cười to, cùng nhau đi vào trong quan, Vân Định Hưng sai người an bài nhập doanh cho quân đội của Trương Huyễn nghỉ ngơi, y và Lý Uyên tự mình dẫn Trương Huyễn lên trên đầu thành.

- Trương tướng quân, sở dĩ chúng ta trú binh tại Lâu Phiền quan không bắc thượng, là vì đại quân Đột Quyết bày ra cạm bẫy cho chúng ta ở phía bắc, nếu chúng ta tùy tiện đi về phía bắc, liền sẽ gặp phải hai mươi vạn quân vây công, mà chúng ta chỉ có tám vạn người, khó có thể đánh lại đối phương!

Lý Uyên bên cạnh cũng nói:

- Vân đại tướng quân nói rất đúng, đây là điển hình của vây thành đánh viện binh, theo chúng ta biết, quân đội Đột Quyết đã dừng việc công thành, chỉ vây khốn thành trì, một khi chúng ta bắc thượng, nếu không thể giải vây, ngược lại sẽ lập tức bị kỵ binh Đột Quyết bao vây tiêu diệt.

Trong lòng Trương Huyễn âm thầm lắc đầu, điểm xuất phát của hai người này đều nghĩ đánh không lại người Đột Quyết, năm đó Dương Tố lấy năm vạn kỵ binh đại phá hai mươi vạn kỵ binh Đột Quyết, quân Tùy hùng phong đâu rồi?

Trầm ngâm một lát, Trương Huyễn lại hỏi:

- Thiên tử có thái độ như thế nào?

- Đến nay vẫn không có tin tức của thiên tử.

Kỳ thật đây cũng là việc mà Vân Định Hưng lo lắng nhất, thánh thượng liệu có thể hiểu nỗi khổ tâm kiềm chế kỵ binh Đột Quyết của mình hay không, có thể cho rằng mình là vì sợ mà không đánh hay không.

Vân Định Hưng thở dài nói:

- Từ sau khi thiên tử tuyên bố lệnh cần vương liền không có tin tức, chúng ta cũng không thể liên lạc được với trong thành.

Trương Huyễn ngẫm nghĩ một chút, bây giờ chưa phải là thời điểm kết luận, hắn nhất định phải chờ Bùi Hành Nghiễm trở về rồi tính tiếp.

Về đêm, Trương Huyễn ở trong đại trướng xem xét bản đồ địa hình của quận Mã Ấp và quận Nhạn Môn, đây là bản đồ do Dương Thiện Hội làm khi đi ngang qua Thái Nguyên, vô cùng rõ ràng toàn diện, lúc này, có binh lính ở ngoài trướng vải bẩm báo:

- Khởi bẩm chủ soái, Bùi tướng quân đã trở lại.

Tinh thần Trương Huyễn rung lên, vội vàng nói:

- Nhanh chóng cho y tiến vào!

Bình Luận (0)
Comment