Không bao lâu sau, Bùi Hành Nghiễm vội vàng đi vào trong phòng, quỳ một gối xuống hành quân lễ:
- Tham kiến chủ soái!
Trương Huyễn vội vàng cười nâng y dậy:
- Có thể bình an gặp lại, thực sự làm ta vô cùng vui mừng, tình huống của các huynh đệ như thế nào, có thương tích thương vong nhiều không?
- Hôm trước chúng ta gặp một đội một trăm lính trinh sát tuần tra của Đột Quyết, đã toàn diệt đối phương, nhưng chúng ta cũng bị thương mấy người, bỏ mình tám người, về sau lại chết năm người do thương nặng không trị được.
Trương Huyễn gật gật đầu, binh lính đánh giặc không thể tránh khỏi thương vong, hắn không có khả năng để đau buồn khổ sở từng giây từng phút, xem nhẹ thương vong, làm tốt trợ cấp, đây mới là chuyện nên làm của một thống soái đủ tư cách.
Trương Huyễn lại giới thiệu cho Bùi Hành Nghiễm tư mã Dương Thiện Hội mới nhận chức, Bùi Hành Nghiễm từng trú lâu dài tại quận Đông Lai, đương nhiên sẽ biết Dương Thiện Hội, y vội vàng tiến lên thi lễ.
Dương Thiện Hội cười hỏi:
- Tướng quân vừa đi thám báo về, không biết đối với tính hình của Đột Quyết nắm được bao nhiêu?
- Ta cùng Lý nhị công tử ở lại ba ngày tại quận Mã Ấp dò xét tình hình quân địch, trên cơ bản thăm dò được tình hình khá chi tiết của quân đội Đột Quyết, quả nhiên quân đội Đột Quyết thiết lập cạm bẫy, một khi quân Tùy bắc thượng, ít nhất sẽ bị hai mươi vạn kỵ binh Đột quyết vây công.
- Ngươi cảm thấy Lý Thế Dân như thế nào?
Trương Huyễn cười hỏi.
Vấn đề này khiến Bùi Hành Nghiễm cảm giác có chút ngoài dự liệu, y trầm ngâm một chút rồi nói:
- Thẳng thắn mà nói y để lại cho ta ấn tượng rất sâu, có một loại khí chất trời sinh làm lãnh tụ, thích hành động xuất kích, không thích cục diện bị động, hơn nữa y là lần đầu tiên cầm binh, đã biểu hiện ra thiên phú quân sự rất tốt, cực kỳ thiện chiến mưu lược.
- Cụ thể nói ra, như thế nào gọi là cực kỳ thiện chiến mưu lược?
Trương Huyễn vô cùng có hứng thú hỏi thăm.
- Chúng ta một đường cẩn thận lảng tránh đại quân Đột Quyết, nếu như để đại quân Đột Quyết phát hiện, rất có thể chúng ta sẽ bị tiêu diệt, nhưng ở phía tây huyện Thiện Dương, chúng ta vẫn bị một đội trinh sát tuần tra của Đột Quyết phát hiện, lúc này Lý công tử quyết đoán, mang hai mươi thám báo làm mồi nhử, ta dẫn quân đặt mai phục, kết quả giết chết toàn bộ trăm tên kỵ binh trinh sát tuần tra, khiến chúng ta không bị đại quân Đột Quyết phát hiện. Hơn nữa ta phát hiện suy nghĩ của y rất cẩn thận. Suy xét vấn đề có rất ít lỗ hổng.
Trương Huyễn khoanh tay dạo bước trong trướng vải, đối với việc Bùi Hành Nghiễm đánh giá cao Lý Thế Dân hắn cũng không cần phải suy nghĩ nhiều, có lẽ võ nghệ Lý Thế Dân không cao, nhưng về phương diện cầm binh đánh giặc. Y quả thật là một đối thủ mạnh mẽ.
- Tình huống Nhạn Môn bên kia như thế nào?
Trương Huyễn lại hỏi.
- Đại quân Đột Quyết đối với quận Nhạn Môn phong tỏa nghiêm mật, chúng ta không thể đi vào. Chỉ có thể từ binh lính Đột Quyết bắt được lấy được một ít tình báo, quân coi giữ huyện Nhạn Môn sĩ khí rất cao, nhưng bên trong thành tử thương cũng vô cùng thảm hại và nghiêm trọng. Tiễn trận hùng mạnh của quân đội Đột Quyết tàn phá vô cùng nặng nề bên trong thành.
Lúc này ngoài trướng vải có binh lính bẩm báo:
- Khởi bẩm chủ soái, ngoài quân doanh có một người, tự xưng là cố nhân của chủ soái, có quân tình quan trọng muốn nói với chủ soái!
Trương Huyễn ngẩn ra. Mình ở Lâu Phiền quan có cố nhân nào đâu, hắn lại hỏi:
- Người tới tên gọi là gì?
- Y chỉ nói là họ Lý, cũng không nói tên gì.
Trương Huyễn ngẫm nghĩ một chút, chẳng lẽ chính là...
Hắn lập tức đi ra ngoài lều lớn đến cửa doanh trại. Trong bóng đêm, chỉ thấy một nam tử cao gầy dắt ngựa đứng trước cửa doanh trại chờ, y thấy Trương Huyễn đi ra, vội vàng đi lên phía trước cười nói:
- Trương tướng quân còn nhớ ta không?
Trương Huyễn mừng rỡ, quả nhiên là Lý Tĩnh:
- Dược sư huynh, đã lâu không gặp!
Trương Huyễn bước nhanh lên trước, hai người cười lớn gắt gao ôm nhau một cái.
Lúc này, Uất Trì Cung cũng vội vàng chạy ra, liếc mắt một cái nhìn thấy Lý Tĩnh, y lập tức quỳ xuống hai gối, thanh âm nghẹn ngào:
- Sư phụ!
Trong lòng Lý Tĩnh thở dài, vội vàng nâng y dậy nói:
- Ta nói bao nhiêu lần rồi, chúng ta là bằng hữu, là huynh đệ, nhưng không phải là thầy trò, đây là lần cuối cùng ta nhắc nhở ngươi, lần sau đừng để ta khó xử, ta liền sẽ coi như không quen biết ngươi.
Trương Huyễn không biết vì sao Lý Tĩnh lại không chịu nhận tên đồ đệ Uất Trì Cung này, nhưng ngoài cửa quân doanh cũng không phải là nơi nói chuyện, hắn liền cười nói với Lý Tĩnh:
- Trước tiên vào trong trướng rồi hãy nói!
Trương Huyễn dẫn Lý Tĩnh vào lều lớn của mình, lại giới thiệu Bùi Hành Nghiễm và Dương Thiện Hội với y, lúc này Lý Tĩnh mới lấy ra một bức bản đồ rải ở trên bàn, cười nói với Trương Huyễn:
- Ta là từ phía bắc đi đến đây, ở huyện Vân Nội phát hiện quân hậu cần trọng yếu của Đột Quyết.
Trương Huyễn và Dương Thiện Hội nhìn nhau, không thể nghi ngờ đây là một tình báo vô cùng trọng yếu, hơn mười vạn đại quân Đột Quyết xuôi nam, hậu cần lương thực phải giải quyết như thế nào, đây chính là một vấn đề lớn.
Nhân khẩu của quận Mã Ấp thưa thớt, từ quận Mã Ấp để lấy tiếp viện hiển nhiên là điều không thực tế, hơn nữa trọng điểm lương thực của quân Tùy là ở quận Lâu Phiền, bọn họ dù thu được nhiều vật dụng quân trang, cũng không thu được bao nhiêu lương thực, như vậy quân đội Đột Quyết giải quyết vấn đề tiếp tế lương thực như thế nào?
Trương Huyễn nhìn chăm chú vào bản đồ của Lý Tĩnh, Lý Tĩnh chỉ vào một đường đỏ trên bản đồ nói:
- Đây chính là con đường ta đi về phía nam, là một con đường khá bí mật, kỵ binh có thể đi nhanh đến, vì sao tướng quân không đánh bất ngờ huyện Vân Nội chứ, bức cho đại quân Đột Quyết phải rút lui!
Uất Trì Cung đứng bên cạnh nói:
- Chủ soái, đường này ta rất quen thuộc, ta nguyện ý dẫn kỵ binh đi.
Bùi Hành Nghiễm vội la lên:
- Đây tất nhiên là việc của ta, lão Uất, ngươi đừng mà đoạt của ta!
- Nguyên Khánh, ta lớn lên ở quận Mã Ấp, nơi này ta so với ngươi quen thuộc hơn rất nhiều.
- Ta ở quận Mã Ấp tra xét ba ngày rồi, ta cũng rất quen thuộc địa hình nơi này.
Hai người tranh chấp không nhường, Trương Huyễn lại trầm tư không nói gì, đi đột kích địa điểm hậu cần trọng yếu của Đột Quyết không phải là không thể được, nhưng vẻn vẹn chỉ có một nghìn kỵ binh tuyệt đối không đủ, nếu năm nghìn quân đều bắc thượng, bọn họ dù có máy vạn năng cũng không đủ.
Nghĩ vậy, hắn nói với mọi người:
- Tạm thời các ngươi không cần cãi vã, ta đi nói chuyện một chút với Vân đại tướng quân đã.
Trương Huyễn cầm bản đồ của Lý Tĩnh, vội vàng đi đến soái trướng của Vân Định Hưng, một lát sau, hắn đi tới trước lều lớn, vài tên thân binh của Vân Định Hưng ngăn cản hắn lại:
- Tướng quân, đại tướng quân nhà ta tạm thời không tiếp khách!
- Xin hãy vào trong bẩm báo, ta có quân tình trọng yếu muốn thảo luận cùng với đại tướng quân.
Thân binh đi vào, Trương Huyễn đứng ở trước lều chờ, lúc này, hắn chợt phát hiện từ sườn núi có một người vội vàng đi ra, dường như đang hung hăng trừng mắt nhìn mình, rồi liền biến mất trong bóng đêm.
Thị lực của Trương Huyễn mạnh hơn người bình thường, liếc mắt một cái liền nhận ra người này, trong lòng của hắn vô cùng kinh ngạc, lại là Vũ Văn Trí Cập,.Trương Huyễn biết Vân Định Hưng là do một tay Vũ Văn Thuật cất nhắc, chỉ có điều vì sao bây giờ Vũ Văn Trí Cập lại ở đây chứ?
Chẳng lẽ Vũ Văn Thuật ở kinh thành không chịu đứng yên, tiếp tục điều khiển Vân Định Hưng sao?
Đây quả là phát hiện ngoài ý muốn khiến cho trong lòng Trương Huyễn sinh một tia cảnh giác, nếu Vũ Văn Trí Cập biết mình bị vây trong hiểm cảnh, y nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội bỏ đá xuống giếng.
Mình với Vân Định Hưng cũng không có giao tình gì, nhưng Vân Định Hưng với Vũ Văn Thuật lại có giao tình không hề bình thường, lúc này Trương Huyễn quyết định, không thể nói thật với Vân Định Hưng, hắn cầm bản đồ trong tay quấn chặt, cho vào trong ngực.
Lúc này, thân binh từ trong trướng vải đi ra, nói với Trương Huyễn:
- Đại tướng quân mời Trương tướng quân vào trong trướng.
Trương Huyễn bước nhanh đi vào lều lớn, chỉ thấy Vân Định Hưng đang khoanh tay dạo bước trong trướng vải, vẻ giận dữ trên mặt chưa tiêu hết, trong lòng Trương Huyễn thầm nghĩ, chẳng lẽ Vân Định Hưng và Vũ Văn Trí Cập nảy sinh mâu thuẫn sao?
Hắn không kịp nghĩ lại, liền vội vàng tiến lên khom mình thi lễ:
- Ty chức tham kiến đại tướng quân!
Quả thật Vân Định Hưng lại cùng Vũ Văn Trí Cập cãi vã một hồi, Vũ Văn Trí Cập buộc y xuất binh quyết chiến cùng với quân Đột Quyết, hiện tại đã chọc giận Vân Định Hưng, nếu như mình bị diệt toàn quân, trách nhiệm này, hậu quả này ai đến gánh vác đây?
Càng làm cho Vân Định Hưng căm tức hơn chính là, không ngờ Vũ Văn Trí Cập một mực phủ nhận y không biết việc của Mã Tốn Vũ, điều này đồng nghĩa với việc đem chuyện Lâu Phiền quan thất thủ đổ hết trách nhiệm lên người mình.
Đương nhiên, trước mặt thiên tử, quả thật Mã Tốn Vũ không có quan hệ gì với Vũ Văn Thuật, là chuyện của Vân Định Hưng y, nhưng Vũ Văn Trí Cập cũng phủ nhận chuyện này, điều này quả thực khiến cho Vân Định Hưng cảm thấy trong lòng lạnh giá
Vân Định Hưng vốn không muốn gặp mặt bất kỳ kẻ nào, nhưng Trương Huyễn có quân tình trọng yếu, y cũng chỉ đành gặp hắn.
Vân Định Hưng khắc chế lửa giận trong lòng, miễn cưỡng hỏi:
- Trương tướng quân có chuyện gì vậy?
- Hôm nay ty chức hỏi Bùi Hành Nghiễm, phát hiện hình như vương trướng của Đột Quyết Khả Hãn ở vùng Tử Hà, ty chức muốn dẫn quân tập kích vương trướng, nếu như có thể đột kích thành công, có lẽ sẽ khiến cho Đột Quyết buộc phải rút quân.
Trong lòng Vân Định Hưng có chút động, y hiểu được ý tứ của Trương Huyễn, tập kích trọng địa hậu cần của Đột Quyết, nếu Đột Quyết có thể rút quân, như vậy liền giải quyết được việc huyện Nhạn Môn bị vây công, đây đúng là kế sách cao minh, tuy nhiên công lao này dường như không có quan hệ gì với mình.
- Trương tướng quân hy vọng ta có thể hiệp trợ cái gì đây?
- Chỉ dựa vào quân đội của ty chức thì không thể nào thực hiện được hành động này, ty chức hy vọng đại tướng quân có thể ra vẻ tiến quân, đi về phía nam làm chệch hướng quân chủ lực của Đột Quyết, mặt khác, ty chức cần năm nghìn chiến mã, khẩn cầu Đại tướng quân trợ giúp.
- Binh lính của tướng quân đều cưỡi ngựa tốt chứ?
- Binh lính ty chức mang đến đều là kỵ binh đã trải qua huấn luyện, cưỡi ngựa không phải là vấn đề.
Vân Định Hưng gật đầu, ha hả cười nói:
- Chuyện này cần phải hai quân hợp tác, vậy để ta viết quân báo, tướng quân đồng ý không?
Trương Huyễn biết rằng Vân Định Hưng là muốn được chia một phần công lao, nhưng lần này hành động quả thật là cần Vân Định Hưng hiệp trợ, không chỉ kiềm chế quân đội chủ lực của Đột Quyết, càng cần hơn nữa là năm nghìn chiến mã và quân lương, Trương Huyễn liền gật đầu đáp ứng:
- Ty chức đồng ý!
Vân Định Hưng mừng rỡ, vui vẻ vuốt râu nói:
- Tốt lắm, chúng ta một lời đã định, ta đây liền cấp cho tướng quân chiến mã và quân lương!