Trương Huyễn theo Vân Định Hưng đi ra từ lều lớn trung quân, mới vừa đi được vài bước, một bóng đen lại cản đường hắn, vài tên thân binh bên cạnh vội vàng rút đao, Trương Huyễn ra hiệu cho thân binh dừng lại, hắn nhận ra đối phương, hóa ra là Lý Thế Dân.
- Lý công tử tìm ta có việc sao?
- Tướng quân sẽ xuất kích Đột Quyết?
Lý Thế Dân hỏi.
Trương Huyễn cười nói:
- Lý công tử có đề nghị gì sao?
Lý Thế Dân tiến lên trước nói:
- Đại chiến Quan Độ năm đó, Tào Nhược Viên mạnh, nhưng Tào Tháo lại đánh lén Ô Sào, khiến quân Viên Thiệu lương hết mà bại, ta cảm thấy tình hình hôm nay cũng tương tự như Quan Độ, Trương tướng quân sao không lén tập kích chỗ hậu cần lương thảo của Đột Quyết, ép Đột Quyết rút quân?
Trương Huyễn âm thầm khen ngợi, Lý Thế Dân này quả nhiên danh bất hư truyền, cái nhìn sắc bén, liếc mắt một cái đã nhìn ra nhược điểm của đại quân Đột Quyết. Trương Huyễn khẽ cười nói:
- Ta cũng suy xét như vậy.
Lý Thế Dân vội vàng nói:
- Ta nguyện đi theo Tướng quân xuất kích, khẩn cầu Tướng quân chấp thuận!
- Phụ thân ngươi bên kia….
- Phụ thân bên kia không có vấn đề, bình thường ông không hỏi qua ta, mặt khác ta cũng nghĩ cho tam đệ Huyền Bá, để đệ ấy có một chút kinh nghiệm thực chiến.
Trương Huyễn vui vẻ cười nói:
- Canh năm ngày mai chúng ta xuất phát, nếu công tử dậy được thì cùng đi!
Lý Thế Dân khom người thi lễ:
- Ta nhất định sẽ tới trước tiên!
…
Hôm sau, trời chưa sáng, sáu ngàn quân đội của Trương Huyễn đã bắt đầu tập kết nhanh chóng, Vân Định Hưng làm việc rất hiệu suất, đêm qua đã phân phối cho hắn năm ngàn chiến mã, cũng chuẩn bị cho mỗi binh lính năm ngày lương khô, suốt đêm sắp xếp như đã định.
Quân đội của Trương Huyễn canh bốn đã thức dậy ăn sáng và làm quen với chiến mã, Trương Huyễn lệnh cho Uất Trì Cung và Bùi Hành Nghiễm làm tiên phong, dẫn một ngàn kỵ binh đi trước dò đường, hắn và Lý Tĩnh thì dẫn năm ngàn quân đội đi sau một bước, Dương Thiện Hội thì ở lại Lâu Phiền quan.
- Tướng quân, Lý công tử đến rồi.
Trương Huyễn quay đầu lại, chỉ thấy Lý Thế Dân mặc khôi giáp bước nhanh tới, đi sau y là đệ đệ Lý Huyền Bá, Lý Huyền Bá mang theo Lôi Cổ úng kim chùy của y như trước, áo giáp màu đen, từ xa nhìn lại tựa như một cục than đen vậy.
Lần này bắc thượng cần vương, Lý Huyền Bá thể hiện rất khiêm tốn, vẫn đi theo bên cạnh phụ thân, nếu không phải lần này Lý Thế Dân phải đi theo Trương Huyễn bắc thượng, y cũng sẽ không lộ diện, nhưng nhìn ra được y rất hưng phấn, đôi mắt nhỏ sáng ngời tỏa ra ánh sáng.
Lý Thế Dân đi lên khom người thi lễ:
- Để tướng quân chờ lâu rồi.
Trương Huyễn khẽ gật đầu:
- Nếu công tử chuẩn bị xong rồi, chúng ta xuất phát ngay đi.
- Chúng ta đã chuẩn bị xong.
Trương Huyễn trở mình lên ngựa, cao giọng ra lệnh:
- Xuất phát!
Hắn phóng ngựa đi ra khỏi Lâu Phiền quan, đội kỵ binh phía sau như nước lũ, theo sau Trương Huyễn chạy gấp về hướng tây bắc.
Một lúc sau khi Trương Huyễn đi, Vân Định Hưng suất lĩnh năm vạn quân cũng rời khỏi Lâu Phiền quan, chạy chầm chậm về phía bắc, ra vẻ đang đông tiến quận Nhạn Môn. Y cần thay Trương Huyễn làm chệch hướng đại quân Đột Quyết, đồng thời cũng phải thay Trương Huyễn che giấu ý đồ đi về phía bắc của bọn họ.
…
Năm nghìn kỵ binh chạy gấp giữa thung lũng rộng lớn vô ngần. Hai bên là vách núi và rừng cây xanh um tươi tốt, đây là một con đường nam bắc vô cùng bí mật, cách Tử Hà đạo mà đại quân Đột Quyết xuôi nam khoảng hai trăm dặm, cũng cách thương đạo Mã Ấp hơn trăm dặm.
Con đường này tên là Lang đạo, tên như ý nghĩa, chính là con đường của những bầy sói, một năm bốn mùa đều có bầy sói thường xuyên lui tới, cho dù hơn mười người kết bạn mà đi cũng không dám đi, cho nên quanh năm ít ai lui tới.
Năm nghìn kỵ binh chạy thẳng về phía bắc nhanh như điện chớp, tiếng vó ngựa như sấm rền, ầm ầm quanh quẩn trong thung lũng, bởi vì thủy chung không có thủ hạ của Bùi Hành Nghiễm tới báo tin lại, Trương Huyễn liền biết tiên phong bắc thượng trước mắt vẫn chưa gặp phải nguy hiểm gì.
Lúc này, Lý Thế Dân giục ngựa vượt qua Trương Huyễn, thấp giọng hỏi:
- Tướng quân đã biết trọng địa hậu cần của đại quân Đột Quyết chưa?
Lý Thế Dân phát hiện tính mục tiêu của quân Tùy cực mạnh, y liền mơ hồ đoán được Trương Huyễn đã có tình báo rồi.
Trương Huyễn khẽ mỉm cười:
- Chúng ta tới huyện Vân Nội!
Lý Thế Dân lập tức chấn động tinh thần:
- Vậy nhất định là ở dưới chân núi Võ Chu.
- Công tử làm sao biết?
- Lương thực của người Đột Quyết tất nhiên là triệu con dê, huyện Vân Cương là nơi nuôi dê, dưới chân núi Võ Chu đã có một bãi cỏ lớn, còn kéo dài đến sông Tang Can, hơn nữa bên kia có thể trực tiếp xuôi nam tiến vào quận Nhạn Môn, không cần đi đường vòng tới huyện Thiện Dương nữa, lộ trình ít hơn mấy trăm dặm, đây đối với vận chuyển hậu cần vô cùng trọng yếu.
Trương Huyễn cười cười:
- Công tử rất quen thuộc với quận Mã Ấp! Trước kia đã tới rồi sao?
Lý Thế Dân hơi ngượng ngùng:
- Không giấu gì Tướng quân, ta là lần đầu tiên đến, nhưng trước đó tốn không ít thời gian tiến hành chuẩn bị, cho dù chưa từng tới, đối với địa hình quận Mã Ấp cũng đã rất quen thuộc rồi.
Lý Thế Dân chỉ vào núi lớn phía trước:
- Phía trước chính là núi Bạch Lang quận Mã Ấp, nó là hướng đi từ đông sang tây, chia quận Mã Ấp làm hai, kéo dài ngàn dặm, nhưng có mười mấy sơn khẩu có thể xuyên qua núi Bạch Lang, sơn khẩu nổi tiếng nhất chính là ải Bạch Lang, là đường mà các thương đạo phải qua, ở phía đông chúng ta, ước chừng tám mươi dặm.
Trương Huyễn cười hỏi:
- Xem ra Lý công tử quả thật rất quen thuộc với địa hình quận Mã Ấp, đường chúng ta đang đi công tử có nghiên cứu gì không?
Lý Thế Dân suy nghĩ một lát nói:
- Ta đã từng nhìn thấy trên địa chí Mã Ấp, phía tây ải Bạch Lang tám mươi dặm có một con đường bí mật xuyên núi, ít ai lui tới, có khi có bầy sói thường lui tới, tên là Cổ Lang đạo, là đường tắt tới núi Võ Chu!
Lý Tĩnh nghe thấy thì cười lớn:
- Công tử nói rất khá, xuyên qua ải Bạch Lang đi về phía trước ba trăm dặm chính là núi Võ Chu, nơi này là con đường gần nhất tới núi Võ Chu, cụ thể đi thế nào, trong sách sẽ không viết, chỉ có người đi qua vài lần mới biết.
- Tiên sinh dạy rất phải, đi ngàn dặm đường, còn hơn đọc vạn quyển sách, năm năm trước tiên sinh đã từng dạy ta như vậy.
- Hai người quen nhau?
Trương Huyễn lấy làm lạ hỏi.
Lý Tĩnh khẽ gật đầu:
- Ta từng dạy binh pháp vài năm ở Vũ Xuyên Phủ, Nhị công tử hình như cũng tới nghe giờ dạy của ta.
Trương Huyễn nghĩ ra, Lý Tĩnh ban đầu vốn cũng là bác sĩ Đậu Khánh mời tới, kết quả bị Độc Cô Thuận luôn chú ý tới huyết thống liệt vào danh sách thanh trừ, loại khỏi Vũ Xuyên Phủ.
Lúc này phía trước có người hô to:
- Sắp vào động rồi!
Chỉ thấy đội kỵ binh quay đầu ngựa lại về hướng tây, rời khỏi đường lớn sơn cốc, chạy lên một đường nhỏ, hướng về một tòa sơn động cao ba trượng, rộng hai trượng ở xa xa chạy gấp, Lý Tĩnh cười nói:
- Nhị công tử, đây là Lang Huyệt, trong sách của ngươi cũng không nói đâu nhỉ!
Lý Thế Dân lắc đầu:
- Trên sách không ghi lại bất kỳ điều gì, nếu không đi một lần, ta thật sự không biết.
Mọi người giục ngựa nhanh hơn, chạy về phía đại động âm trầm. Đây là một đại động thiên nhiên xuyên qua núi, dài đến hơn mười dặm, xuyên qua ngọn núi này, thảo nguyên mờ ảo sẽ hiển ra trước mắt…
Huyện Vân Nội chính là Đại Đồng Sơn Tây ngày nay, ở phía bắc núi Võ Chu, phía bắc đó là núi Bạch Đăng mà Lưu Bang bị đại quân Hung Nô bao vây.
Hai trăm năm trước, sau khi người Tiên Ti thành lập Bắc Ngụy liền định đô ở huyện Vân Nội, khiến huyện Vân Nội trở thành đô thành phồn hoa nhất tái bắc, hang đá Vân Cương trứ danh cũng nằm ở phía tây huyện Vân Cương, dưới chân núi Võ Chu.
Nhưng từ khi Bắc Ngụy dời đô về Lạc Dương, theo thời gian, Vân Cương dần dần bị cát bụi của năm tháng bao phủ, đô thành phồn hoa dần biến mất, kiến trúc huy hoàng ngày xưa biến thành di tích, huyện Vân Cương cũng biến thành một tòa trọng trấn phía bắc quận Mã Ấp.
Tuy rằng huyện Vân Nội là trọng trấn phía bắc quận Mã Ấp, nhưng lần này trọng địa hậu cần của đại quân Đột Quyết cũng không ở huyện Vân Nội, mà là trên thảo nguyên phía đông nam cách huyện Vân Nội ước chừng năm mươi dặm, nương tựa vùng trung du sông Tang Can.
Nơi này vốn là nơi tị nạn ở triều Tùy của Đột Quyết Khả Hãn Nhiễm Can, Thủy Tất Khả Hãn lớn lên ở đây, hẳn là biết rất rõ về vùng này.
Nhưng Thủy Tất Khả Hãn đặt trọng địa hậu cần của đại quân ở đây, cũng không phải vì đây là cố thổ y đã lớn lên, mà bởi vì vị trí chiến lược trọng yếu của nơi này.
Từ thời đại Hung Nô, huyện Vân Nội đã là yếu địa chiến lược để dân tộc du mục xâm nhập vào phía nam Trung Nguyên, từ nơi này có thể đi về hướng nam tới huyện Mã Ấp sát nhập Tịnh Châu, cũng có thể đi dọc theo sông Tang Can về hướng đông tới khe núi Quân Đô sát nhập U Châu, kỵ binh thậm chí có thể đi đường Phi Hồ để tiến vào Hà Bắc.
Lần này đại quân Đột Quyết tấn công phía nam đã mang đến triệu con dê làm quân lương, mỗi ngày đều sẽ có mấy vạn con dê liên tục không ngừng chạy tới quận Nhạn Môn, bảo đảm an toàn lương thực cho ba trăm ngàn đại quân Đột Quyết.
Trọng địa hậu cần, căn cứ hậu cần ở thảo nguyên chiếm ước chừng năm nghìn mẫu, gồm hơn một ngàn đỉnh lều lớn và ba chuồng dê chiếm mấy trăm mẫu đất, có mười ngàn quân đội đóng quân ở đây, bảo hộ sự an toàn của trọng địa hậu cần.
Nơi này không chỉ có trọng địa lương thực của người Đột Quyết, cũng là nơi họ để chiến lợi phẩm chiếm được, lần này quân Đột Quyết xuôi nam quy mô lớn, càn quét ba quận Định Tương, Du Lâm và Mã Ấp, đoạt lấy vô số dê bò và hơn vạn nữ nhân trẻ tuổi.
Khi bọn họ rút lui, sẽ đoạt lấy nhân khẩu mang về thảo nguyên, đây là truyền thống nghìn năm qua của dân tộc du mục, nữ nhân cũng là của cải của bọn họ, không chỉ vắt sữa giặt đồ cho họ, còn phải sinh con dưỡng cái, nuôi nấng đời sau cho bọn họ.
Tủy Tất Khả Hãn nghĩ tới có lẽ quân Tùy sẽ tập kích trọng địa hậu cần của y, cho nên y bố trí hai vạn trọng quân ở huyện Linh Khâu này, lại bắt đầu bố trí tám ngàn kỵ binh trấn thủ ở trấn Dương Nguyên vùng trung du sông Tang Can, theo dõi chặt chẽ quân đội Vương Thế Sung đến từ quận Thượng Cốc và quân đội La Nghệ đến từ quận Trác.
Nhưng Thủy Tất Khả Hãn dù thế nào cũng không ngờ, một chi quân Tùy dũng mãnh đã bất ngờ từ Lang đạo phía nam lao thẳng tới trọng địa hậu cần của y.