Bóng chiều tà đã buông xuống núi Võ Chu, nhưng bóng đêm vẫn chưa ập tới, ánh nắng chiều đầy trời, nhuộm đẫm mây trời thành vẻ vàng óng ánh, tráng lệ lạ thường.
Bên sông Tang Can gợn sóng lăn tăn, hơn vạn người phụ nữ trẻ tuổi ngồi xổm bên bờ sông giặt bì giáp và y phục của binh lính Đột Quyết, y phục và bì giáp cần giặt xếp chồng chất như núi.
Phía sau những nữ nhân này là mấy trăm kỵ binh Đột Quyết hung thần ác sát, bọn chúng tay cầm roi da và chiến đao, giám sát các nữ nhân giặt quần áo.
Lúc này bóng đêm đã muộn, ánh mắt của kỵ binh Đột Quyết cũng trở nên cực kỳ tàn ác, híp mắt đánh giá nữ nhân phía sau, xa xa trong đại doanh bắt đầu đốt lửa trại, truyền đến từng đợt tiếng trống và tiếng cười cuồng dã.
Nữ nhân bên sông Tang Can không phải đều là nữ tử Hán tộc, cũng có người Khương sống ở tái bắc biên cảnh, nữ nhân tộc Thiết Lặc và Hung Nô, nhưng đại bộ phận đều là nữ tử Hán tộc.
Các nàng đều là nữ nhân trẻ tuổi ở các huyện của ba quận bị kỵ binh Đột Quyết trong đại quân Đột Quyết xuôi nam bắt đi, người Đột Quyết giống như các dân tộc ở thảo nguyên khác, bọn họ có dục vọng mãnh liệt đối với nữ nhân Hán tộc.
Đây không phải chỉ là một loại nhu cầu sinh lý, mà là nhu cầu cấp bách phải gia tăng nhân khẩu, nhu cầu tăng nhân khẩu đó đã kéo dài mấy trăm năm. Khi Tiên Ti suy bại, đất đai Đột Quyết chiếm được ngày càng mở rộng, nhưng nhân khẩu sinh sản của bọn họ lại không theo kịp, loại nhu cầu này càng thêm mãnh liệt, dần dần tạo thành một loại văn hóa thú tính, cũng được Hồi Hột, Thổ Phiên, Đột Quyết, Nữ Chân, Mông Cổ đời sau kế thừa, mới gây nên cảnh ngộ bi thảm của nữ tử Hán tộc hai thời Tùy - Tống.
Trong đại doanh hậu cần của Đột Quyết bên sông Tang Can có mười lăm ngàn nữ tử trẻ tuổi bị bắt đi, các nàng là nô lệ trong tương lai, là của cải phân phối cấp cho tướng lĩnh, sẽ không được tính là nhân khẩu Đột Quyết.
Lúc này ở đại doanh Đột Quyết, các nàng ban ngày gánh vác việc lao động vất vả nhất, ban đêm chịu khổ bị binh lính Đột Quyết chà đạp, còn phải chấp nhận nỗi thống khổ cửa nát nhà tan, rất nhiều nữ nhân không thể chịu đựng được nỗi thống khổ ấy, bị bắt không bao lâu sau liền tự tận thân vong.
Đại doanh Đột Quyết ngoại trừ binh lính và phụ nữ bị bắt ra, ở đại doanh phía bắc dưới chân núi Võ Chu còn có mấy vạn người già, phụ nữ và trẻ em của bộ lạc phía nam Đột Quyết. Trong tay họ còn có vài chục vạn con dê, là lương thực quân bị của đại quân Đột Quyết.
Mấy vạn người Đột Quyết này là hai chi bộ lạc Đột Quyết mà Khải Dân Khả Hãn cố ý giữ lại quận Mã Ấp, tuy rằng Khải Dân Khả Hãn rời khỏi phía bắc, nhưng quý tộc Đột Quyết cũng không muốn từ bỏ Vân Nội, yếu địa chiến lược để tấn công phía nam, liền giữ lại hai chi bộ lạc tiếp tục chiếm lĩnh vùng thảo nguyên này.
Trong bộ lạc tám ngàn nam tử khỏe mạnh còn dư đều đi theo Thủy Tất Khả Hãn tới quận Nhạn Môn đánh giặc, chỉ để lại người già, phụ nữ và trẻ em trông coi gia viên.
Màn đêm buông xuống, trên thảo nguyên lửa trại bập bùng. Người già, phụ nữ và trẻ em Đột Quyết đều đi ra khỏi doanh trướng, cảm nhận sự khoái hoạt của thịt dê nướng, từng bầy trẻ nhỏ Đột Quyết lăn lộn, đấu vật, cưỡi ngựa bắn tên trên thảo nguyên, tiếng cười truyền khắp thảo nguyên.
Mà mấy ngàn nữ nô người Hán thì bận rộn cắt thịt dê, cũng phải tới chuồng dê cho dê ăn cỏ và vắt sữa. Không thể nhìn thấy bóng dáng của các nàng bên cạnh đống lửa.
Đây là một ngày rất bình thường, bốn phía thám tử tuần tra không phát hiện tình huống bất thường, Hoàng đế Đại Tùy bị nhốt ở huyện thành Nhạn Môn, quân đội triều Tùy đến trợ giúp không dám bắc thượng cứu viện, đại quân Đột Quyết chiếm hết ưu thế. Đại doanh hậu cần bên này cũng thư thả hơn đôi chút.
Trong rừng rậm chiếm ngàn khoảnh đất ở ngoài mười dặm phía tây đại doanh, một chi quân Tùy đường xa đến đang ẩn núp trong rừng rậm, lẳng lặng chờ đợi mệnh lệnh xuất kích, tuy rằng màn đêm đã buông xuống, nhưng hiển nhiên thời cơ xuất kích vẫn chưa tới.
Trong rừng rậm đã xây một tòa song trướng, trong ngoài hai tầng trướng tạo thành, nơi này, ánh sáng trong trướng không đến mức lọt ra ngoài.
Trong trướng có năm sáu người đứng, ở giữa là chủ soái Trương Huyễn, bên cạnh là Lý Tĩnh và Lý Thế Dân, bên kia là hai gã đại tướng Uất Trì Cung và Bùi Hành Nghiễm.
Trương Huyễn chỉ vào bản đồ nhỏ trên bàn nói:
- Căn cứ vào tình báo mới nhất, quân đội bảo vệ đại doanh hậu cần Đột Quyết ước chừng hơn vạn người, nhân số binh lực nhiều hơn chúng ta bốn ngàn, chúng ta nhất định phải chờ bọn chúng đi vào giấc ngủ mới có thể động thủ.
Lý Thế Dân bên cạnh nói:
- Kỳ thật có thể dùng hỏa công, đốt cháy đại trướng hậu cần, gây nên hỗn loạn.
- Không được!
Uất Trì Cung nghiêm khắc bác bỏ:
- Trong đại doanh có hơn một vạn nữ nhân đáng thương bị bắt, nếu dùng hỏa công, bọn họ là người bị hại nhiều nhất, không thể làm như vậy.
Lý Tĩnh biết Uất Trì Cung chính là người quận Mã Ấp, trong những nữ nhân bị bắt ấy có lẽ có cả vợ con của y, hơn nữa Lý Tĩnh trở thành quan địa phương ở quận Mã Ấp cũng vài năm, cũng có tình cảm với quận Mã Ấp, y cũng không tán thành dùng hỏa công.
Lý Tĩnh trầm giọng nói:
- Không cần hỏa công, chỉ cần chúng ta đánh lén nửa đêm, hiệu quả cũng như nhau, quan trọng là phải công chiếm được chuồng trại, khiến binh lính Đột Quyết không có ngựa để cưỡi, trận tập kích này mới nắm chắc phần thắng.
Đề nghị của Lý Thế Dân bị phản đối, y cũng không lên tiếng nữa, lúc này Trương Huyễn lại nói:
- Tiến công đại doanh chỉ la bước đầu tiên của chúng ta, ở đại doanh phía bắc còn có một doanh địa Đột Quyết, tuy rằng không phải quân đội, nhưng bọn họ cũng có vài chục vạn con dê, vẫn có thể trở thành lương thực chống đỡ cho kỵ binh Đột Quyết, cho nên doanh địa Đột Quyết này cũng nhất định phải tiêu diệt trong đêm nay.
Nguyên tắc tác chiến đã được quyết định, Trương Huyễn lại nhìn mọi người một lát, tất cả mọi người đều không phản đối, Trương Huyễn lại chậm rãi nói:
- Thời gian định vào canh bốn xuất kích, tiếp đến sẽ bàn chi tiết, Bùi Hành Nghiễm tướng quân dẫn một ngàn kỵ binh từ phía nam tấn công khu chuồng ngựa của quân Đột Quyết trước…
…
Thời gian dần dần tới canh bốn, toàn bộ đại doanh hậu cần Đột Quyết cũng dần dần yên tĩnh lại, chỉ có số ít mấy tòa đại trướng còn mơ hồ truyền đến tiếng cười cuồng dã và tiếng khóc nỉ non của nữ nhân, nữ nhân bị bắt tập trung ở hướng bắc, các nàng ngồi im trong đại trướng, ngoài trướng vải có mấy trăm kỵ binh Đột Quyết qua lại tuần tra, đề phòng các nữ nhân chạy trốn.
Bốn phía ba khu chuồng dê cũng có kỵ binh tuần tra, bầy dê khổng lồ không ngừng xôn xao từng đợt, truyền đến tiếng kêu “Be be! Be be!”.
Canh bốn, ban đêm rất yên tĩnh, tuyệt đại đa số kỵ binh Đột Quyết đều đã chìm vào giấc ngủ, rượu sữa ngựa êm ái vui vẻ uống thoải mái khiến cho giấc ngủ của bọn chúng rất ngọt ngào thi vị.
Đúng lúc này, trên một sườn núi xám xịt ngoài hai dặm phía tây, đây là sáu ngàn kỵ binh Trương Huyễn suất lĩnh giết tới, rất nhanh có trinh sát tuần tra Đột Quyết phát hiện ra bọn họ, bọn họ bắt đầu thất kinh, chạy trốn về phía đại doanh.
Trương Huyễn lạnh lùng nhìn doanh trướng dài mười dặm phía trước, hắn dứt khoát hạ lệnh:
- Bùi tướng quân xuất kích tới khu chuồng, quân đội còn lại tiến vào đại doanh!
Kỵ binh quân Tùy che trời phủ đất gào thét lao xuống sườn núi, giống hệt như tuyết lở, quét tới đại doanh Đột Quyết. Binh lính quân Tùy quơ chiến đao, trong con mắt của bọn họ tràn đầy dục vọng chiết chóc và hưng phấn lập công.
Mười mấy tên trinh sát tuần tra chạy chậm bị quân Tùy đuổi theo giết chết, trong nháy mắt, kỵ binh quân Tùy che trời phủ đất vọt vào trong doanh trướng của Đột Quyết…
Bùi Hành Nghiễm tiên phong đi đầu, dẫn dắt một ngàn kỵ binh như nước lũ cuồn cuộn dẫn đầu giết vào khu chuồng của quân đội Đột Quyết, nơi này tập trung một vạn con chiến mã, mỗi con đều có chủ nhân của nó.
Trong bóng đêm, kỵ binh quân Tùy chạy qua chạy lại, người chăn ngựa chạy trốn bị đánh bay đầu, máu tươi phụt ra, lan can vững chắc của chuồng bị mở ra, vạn con chiến mã mãnh liệt chạy đi, chạy về phía thảo nguyên phía đông trước mặt.
Cảnh hỗn loạn của khu chuồng kinh động đến đại doanh quân Đột Quyết, quan trọng hơn là năm ngàn kỵ binh Trương Huyễn suất lĩnh đánh tới đã làm chấn động khiến cho binh lính Đột Quyết bừng tỉnh từ trong mộng.
Bọn chúng từ kinh ngạc tới khủng hoảng, cuối cùng khi hốt hoảng chạy ra khỏi lều lớn, năm nghìn kỵ binh quân Tùy đã tiến sát đại doanh, móng sắt chồm lên, chiến đao vung chém, trường mâu ám sát, quân Tùy tùy ý giết chóc các binh lính Đột Quyết chạy trốn tứ phía.
Lý Huyền Bá lại phát cuồng như trước, mặc sức đồ sát quân đội Đột Quyết, y nghẹn đủ rồi, cùng phân cao thấp với chùy bạc của Bùi Hành Nghiễm, đại chùy múa may, từng đàn binh lính Đột Quyết không hề có sức chống trả, bị đại chùy của y đánh cho vỡ óc, thi thể dập nát, bốn phía Lý Huyền Bá thây người ngã xuống khắp nơi, vô cùng thê thảm.
Đã không có chiến mã, binh lính Đột Quyết dường như không thể đánh giặc, không có trận hình, không ai tổ chức, bọn chúng thậm chí căn bản không có ý thức tác chiến của bộ binh, chuyện này cũng khó trách, bản thân bọn họ là mục dân của các bộ phận Đột Quyết, kỹ năng đối kháng có được đều nhờ bồi dưỡng từ nhỏ, không có chiến mã, bọn họ sẽ biến thành một đám dê bó tay chờ chết.
Trong đại doanh, binh lính Đột Quyết kêu thảm chạy trốn bốn phương tám hướng, nhưng bọn họ chạy không thoát khỏi chiến mã quân Tùy, trong tiếng kêu thảm thiết bị giết một cách vô tình, trận chiến này giết cực kỳ thảm thiết, mười ngàn binh lính Đột Quyết kẻ bị giết đã vượt quá tám ngàn người, chỉ có hơn một ngàn người may mắn thoát chết.
Trương Huyễn lập tức chia hai đường, hắn lệnh cho Uất Trì Cung và Bùi Hành Nghiễm dẫn một ngàn người hướng về bộ lạc Đột Quyết ở mặt bắc, hoàn toàn phá hủy tiếp viện hậu cần của đại quân Đột Quyết.
- Bất kể người già, phụ nữ và trẻ em, ai chống cự giết hết!
Trương Huyễn ra lệnh đồ sát với hai người.
Hai ngàn kỵ binh dưới ánh bình minh buổi sớm lướt nhanh như gió đánh tới bộ lạc Đột Quyết ngoài mười dặm phía bắc.
Mãi đến hơn hai canh giờ sau, giết chóc trong đại doanh hậu cần Đột Quyết mới dần dần dừng lại, đàn dê triệu con trở thành chiến lợi phẩm của quân Tùy, hơn một vạn nữ tử Hán tộc biến thành nữ nô cũng được giải phóng, thời khắc này sự khuất phục và phẫn nộ của các nàng lên đến đỉnh điểm, các nàng khóc lóc giải phóng nội tâm thống khổ, trút lên mấy trăm tên tù binh Đột Quyết bị bắt.
Mấy trăm tên tù binh Đột Quyết bị các nàng xé xác đến tan nát, trong đại doanh vang lên tiếng khóc của nữ nhân.