Huyện Nhạn Môn, đại quân Đột Quyết đã giằng co vây khốn thành trì gần nửa tháng, mặc dù quân đội Đột Quyết không thể cưỡng ép tấn công thành trì, nhưng bọn họ vẫn duy trì tình thế gây áp lực với thành trì như trước, Thủy Tất Khả Hãn mỗi ngày phái ra ba vạn cung tiễn thủ từ ba hướng trong thành phát động tấn công tập kích, mũi tên che trời phủ đất đã tạo nên tổn hại nghiêm trọng đối với bên trong thành, quân dân chết quá nửa, vô số phòng ốc bị sập, còn lại thiên tử và các quan lại cùng các cung nữ nội thị, tổng số một vạn người già, phụ nữ và trẻ em cùng tập trung ở khu vực trung tâm của thành trì.
Mà hơn hai vạn năm ngàn binh lính còn có thể chiến đấu thì trốn dưới tường thành, vạn con chiến mã cũng gần như tất cả đều bị loạn tiễn bắn chết, trái lại trở thành lương thực cho binh lính quân Tùy.
Chiến tranh tàn khốc trong thời gian dài đã mang đến áp lực tinh thần rất lớn cho nhiều người, Tùy Đế Dương Quảng cũng không ngoại lệ, y còn mẫn cảm hơn người bình thường, tinh thần bị tra tấn cũng càng thêm lớn, y gần như chỉ cần chợp mắt là gặp ác mộng, mơ thấy mình bị người Đột Quyết bắt giữ, cùng hoàng hậu bị lột sạch quần áo áp phố thị chúng, vô cùng nhục nhã.
Y thường toát mồ hôi đầm đìa, bừng tỉnh trong cơn ác mộng, liên tiếp hơn mười ngày tinh thần bị tra tấn, Dương Quảng trở nên cực kỳ đa nghi, bực bội, thân kinh yếu ớt, động một cái là giận tím mặt, hoạn quan và cung nữ chết vì lửa giận của y đã không dưới mười người, rất nhiều người đều là lão cung nhân hầu hạ y mười mấy năm, ngay cả hoàng hậu cũng không ngăn được.
- Trẫm chỉ biết bọn chúng muốn ta chết, cho nên vẫn không chịu tới cứu viện!
Xa xa từ phòng của Dương Quảng truyền tới tiếng mắng to, đáng sợ tới mức hơn mười hoạn quan cung nữ trong viện mặt mày xám xịt, nơm nớp lo sợ, vừa mới bước vào sân Ngu Thế Cơ cũng sợ tới mức dừng chân, lùi lại.
Trong phòng, Tiêu hoàng hậu đang kiên nhẫn khuyên bảo trượng phu:
- Bệ hạ bớt giận, mọi người sao có thể không muốn tới cứu viện được chứ? Chính như lời Vệ thượng thư nói, quân độ chúng ta đang giằng co với kỵ binh Đột Quyết ở Lâu Phiền quan, kiềm chế quân đội Đột Quyết, bệ hạ không phát hiện ra, quân đội vây thành đang ít dần đi sao? Chúng ta phải kiên nhẫn chờ, nhất định sẽ có cơ xoay chuyển.
- Lại phải kiên nhẫn! Lỗ tai của Trẫm đã nghe đến chai rồi!
Dương Quảng phẫn nộ điên cuồng, nắm lấy ống đựng bút bằng bạch ngọc trên bàn hung hăng ném “Bốp” một tiếng giòn giã. Ngọc đồng bị ném đến dập nát, một mảnh sứ nhỏ bắn lên mặt Tiêu hoàng hậu, vẽ nên một vết máu nho nhỏ, Tiêu hoàng hậu kêu lên sợ hãi ôm mặt.
- Bệ hạ!
Tiêu hoàng hậu đau buồn hô lên một tiếng, quỳ xuống.
Dương Quảng suy sụp ngồi xuống, ôm đầu, hồi lâu sau không nói gì.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập, có thị vệ hưng phấn hô to:
- Bệ hạ! Lui binh rồi, lui binh rồi.
Một gã hoạn quan trong viện trách mắng:
- Nói cho rõ ràng, cái gì lui binh rồi.
- Bệ hạ, đại quân Đột Quyết rút quân về hướng bắc rồi.
- Cái gì!
Dương Quảng lập tức đứng lên, niềm vui bất ngờ ập đến, y xông tới cửa run run hỏi:
- Là… là thật sao?
- Lời vi thần đều là thật, bệ hạ có thể tự mình lên thành nhìn.
Dương Quảng bỗng nhiên nghĩ tới điều gì. Mỗi sáng người Đột Quyết đều sẽ phóng loạn tiễn vào trong thành, bây giờ đã quá trưa, trận tiễn của Đột Quyết dường như chưa phóng ra, chẳng lẽ là thật.
Dương Quảng lập tức ra lệnh:
- Trẫm muốn lên thành!
…
Trên tường thành tướng sĩ quân Tùy đang đứng đầy, rất nhiều đại thần đã nghe nói, ngơ ngẩn nhìn đại quân Đột Quyết đang chậm rãi rút lui ở xa xa, lúc này, có thị vệ hô lớn một tiếng:
- Bệ hạ giá lâm!
Tướng sĩ và các đại thần rối rít tránh ra, chiếc ô tán đỉnh vàng xuất hiện trên hành lang, lập tức một tốp thị vệ lớn vây quanh thiên tử Dương Quảng bước nhanh lên đầu thành, bọn lính quỳ một gối thi lễ, các đại thần cũng khom người thi lễ, Dương Quảng không kịp chào hỏi các đại thần, y vịn lỗ châu mai nhìn ra xa xa, chỉ thấy ngay cả doanh trướng ngoài thành cũng đã biến mất, hơn mười vạn đại quân Đột Quyết hàng ngũ chỉnh tề rút lui về phía bắc, không ngừng truyền đến tiếng kèn trầm thấp.
Dương Quảng có hơi kinh ngạc, quay đầu lại hỏi:
- Chuyện này là tại sao?
Khuất Đột Thông vội vàng tiến lên trước nói:
- Bệ hạ, đây là rút mà không lui, hẳn là chuyện gì đó xảy ra khiến đại quân Đột Quyết lui về phía bắc, nhưng cũng không phải hoàn toàn lui binh, có khả năng vẫn có thể đánh trở lại, cho nên ti chức đã lệnh cho quân đội không được lơi lỏng.
Dương Quảng nhíu chặt mày:
- Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Đúng lúc này, có binh lính hô:
- Bệ hạ, Vũ Văn tướng quân đã trở lại rồi.
Dương Quảng lập tức mừng rỡ:
- Mau dẫn y tới gặp trẫm!
Vũ Văn Thành Đô thừa dịp đại quân Đột Quyết rút lui, từ cửa tây vào thành, y bị lĩnh đến trước mặt Dương Quảng, chỉ thấy y cả người máu đen, trên khôi giáp kết đầy vết máu, tóc rối tung, quân phục cũng bị xé toang, nhìn ra được y vừa trải qua một trận ác chiến.
Vũ Văn Thành Đô tiến lên quỳ một gối:
- Vi thần tham kiến bệ hạ.
- Vũ Văn tướng quân mau mau đứng lên đi!
Vũ Văn Thành Đô đứng lên, lại khom người nói:
- Vi thần phụng chỉ của bệ hạ lên phía bắc gặp Nghĩa Thành công chúa, nhưng mới đến thảo nguyên đã gặp sứ giả công chúa Nghĩa Thành phái tới, vi thần bắt được một người, mới biết Tây Đột Quyết có dấu hiệu xâm lấn thảo nguyên, công chúa Nghĩa Thành yêu cầu Thủy Tất Khả Hãn lập tức lui binh.
Trong mắt Dương Quảng tràn đầy hoang mang, quay đầu lại hỏi Bùi Củ:
- Bùi công thấy đây là ý gì?
Bùi Củ cười nói:
- Bệ hạ, đây nhất định là công chúa Nghĩa Thành giải vây cho chúng ta, là kế vây Ngụy cứu Triệu đó ạ!
- Nhưng… có thể trùng hợp như vậy sao?
- Vi thần tin tưởng Xạ Quỹ Khả Hãn của Tây Đột Quyết quả thật có lòng trở về trung tâm thảo nguyên, mấy năm nay Xạ Quỹ Khả Hãn chinh phục các quốc gia Tây Vực, thế lực vô cùng cường thịnh, vẫn nhìn thảo nguyên phía đông như hổ rình mồi, Xạ Quỹ Khả Hãn sẽ phải thừa dịp trống rỗng mà vào, cho dù vẫn chưa tiến công, cũng có ý xuất binh rồi.
Ngu Thế Cơ bên cạnh cũng vội bổ sung ngay:
- Còn nữa, quân đội cần vương các nơi trong thiên hạ đã tới cũng đem đến áp lực rất lớn cho Thủy Tất Khả Hãn, đây cũng là nguyên nhân thúc đẩy y rút quân.
Lúc này, Vũ Văn Thành Đô nói:
- Bệ hạ, vi thần còn nghe được một tin tức, hình như đại doanh hậu cần Đột Quyết bị tập kích rồi, toàn bộ đàn dê đều đã mất, lương thực của đại quân Đột Quyết bị cắt đứt, bọn chúng không thể không rút quân.
- Còn có chuyện này sao!
Dương Quảng lập tức vui mừng bất ngờ, nếu tin tức này là thật, vậy Đột Quyết thật sự đã rút quân rồi.
Khuất Đột Thông cũng nói:
- Bệ hạ, hẳn đây mới là nguyên nhân thực sự khiến đại quân Đột Quyết rút quân, ba trăm ngàn đại quân mỗi ngày lương thực tiêu hao kinh người, chỉ cần lương thực một ngày không nhận được, quân tâm sẽ dao động nghiêm trọng, nếu như đại doanh hậu cần đã khó giữ được, trận chiến này đại quân Đột Quyết bất kể thế nào cũng không đánh nổi, đây là sách lược cực kỳ cao minh.
Trong lòng Dương Quảng âm thầm suy nghĩ, quân đội từ phương bắc tới đây hoặc là La Nghệ ở U Châu, hoặc là Vương Thế Sung ở quận Thượng Cốc, ngoài hai người này ra thì còn ai vào đây?
…
Đại quân Đột Quyết chậm rãi rút lui trong tiếng trống, dưới cờ đầu sói màu vàng, ánh mắt Thủy Tất Khả Hãn phức tạp nhìn chăm chú vào thành trì đứng cao lớn sừng sững trên sơn nham, y cúi đầu thở dài, thất bại trong gang tấc, chỉ có thể là ý trời cuối cùng vẫn khiến y không bắt được hoàng đế triều Tùy.
Nửa đêm qua, y nhận được tin tức của Khả Đôn đưa tới, Xạ Quỹ điều binh khiển tướng ở phía bắc Kim Sơn, có dấu hiệu thừa cơ xuất binh tới thảo nguyên, đây cũng là ẩn họa mà y lo lắng nhất, lại khiến y không thể bắt được Tùy Đế, y thật có chút không cam lòng.
Ngay khi y do dự không quyết, tin tức kia tới khiến mọi can đảm của y đều tan vỡ, một chi năm sáu ngàn kỵ binh quân Tùy tập kích đại doanh hậu cần ban đêm, mười ngàn quân đội thủ vệ đại doanh toàn quân bị diệt, triệu con dê bị quân Tùy cướp đi.
Tin tức này đối với y giống hệt sét đánh giữa trời quang, cách xa nhau mấy trăm dặm, đuổi theo đã không còn kịp, nhưng lương thực trong quân doanh của y còn sót lại ba nghìn thạch, dê chưa đầy vạn con, vẻn vẹn đủ cho hơn mười vạn quân của y ăn hai ngày, tình thế nghiêm trọng khiến Thủy Tất Khả Hãn không thể không lựa chọn lui binh.
Thủy Tất Khả Hãn cuối cùng nhìn thoáng qua tường thành cao ngất xa xa, y thở dài một tiếng, quay đầu ngựa hướng về phía bắc chạy gấp.
…
Ba ngày sau, mấy van đại quân còn sót lại của thiên tử đã tới Lâu Phiền quan, trải qua nửa tháng bị đe dọa vây khốn, Dương Quảng đã tâm lực tiều tụy, tinh thần cũng bị tổn thương rất lớn, y chỉ muốn mau chóng trở lại kinh thành, hoàn toàn rời xa mảnh đất khiến y suýt chút nữa bỏ mạng.
Dương Quảng vừa mới tiến vào quan ải, Vân Định Hưng và Lý Uyên đã không yên bất an dẫn các tướng tới bái kiến, nhìn đại tướng quỳ đầy đất, Dương Quảng thở dài:
- Các vị tướng quân đều khổ cực rồi, trong lòng trẫm hiểu, các khanh vì cứu trẫm đều đã tận lực.
Lúc này, Dương Quảng thấy Trương Huyễn, vẫy tay với hắn, Trương Huyễn bước nhanh về phía trước, quỳ một gối thi lễ:
- Vi thần tham kiến bệ hạ!
Dương Quảng vội vàng đích thân nâng hắn dậy, gật đầu nói:
- Trương tướng quân trung quân báo quốc, không quản ngại ngàn dặm từ Giang Hoài tới đây, lại tập kích đại doanh hậu cần Đột Quyết, khiến cho đại quân Đột Quyết rút lui về phía bắc, công ở xã tắc, trẫm khắc trong tâm khảm, chỉ có điều trẫm đang rất mệt mỏi, trẫm nghỉ ngơi một chút rồi suy nghĩ thật kỹ xem sẽ phong thưởng cho tướng quân như thế nào.
Trương Huyễn vội vàng nói:
- Bệ hạ, cứu giá là bổn phận của thần tử, vi thần không dám cầu bệ hạ khen thưởng.
- Tốt lắm, có công không kiêu, lâm chiến không sợ, đây mới là bản sắc anh hùng.
Dương Quảng khẽ gật đầu, lại chậm rãi nói với mọi người:
- Sự kiện tái bắc lần này, người lập công trẫm sẽ phong thưởng, nhưng người có bụng dạ khó lường, thừa dịp trẫm nguy mà bức trẫm làm trái lương tâm, trẫm cũng sẽ nghiêm trị không tha.
Nói xong, ánh mắt Dương Quảng nghiêm nghị quét một vòng qua mọi người.
Tim Vân Định Hưng đập thình thịch, y cảm thấy thiên tử đang nói mình, dù sao Lâu Phiền quan là y âm thầm buông lỏng, y lại chậm chạp không chịu cứu viện, tuy nhiên bản thân cũng không ép Thánh thượng làm trái lương tâm, chẳng lẽ không phải đang nói mình?
Bùi Củ bên cạnh dùng khóe mắt liếc nhanh qua Tiêu Vũ và Phàn Tử Cái, ông ta biết thiên tử đang nói ai.