Nhắc tới tin tức thứ ba, vừa rồi bởi vì đánh giá sơ suất về chuyện của Trương Huyễn mà Cao Tuệ có phần uể oải, tinh thần lập tức rung lên, mặt mày hớn hở nói:
- Ngày hôm qua ở An Dương muội lấy được thông báo, vì vậy suốt đêm đi đến đây, hôn quân Dương Quảng của Đại Tùy đã hạ chỉ thăng cấp Giang Đô lên là Nam Đô, lễ chế quy cách giống như Lạc Dương, Trường An, y tính đầu tháng sáu đi thuyền xuôi nam, tất cả đồ vật tư nhân trân quý đều mang hết đi.
Dù Cao Liệt lòng dạ thâm trầm, tin tức này vẫn khiến ánh mắt của y lộ ra vẻ rung động, y là người khôn khéo nhường nào, lập tức hiểu được hàm nghĩa sâu xa trong chuyện này, Dương Quảng có ý đồ dời đô đến Giang Đô.
Cao Tuệ nhìn ra sắc mặt huynh trưởng biến đổi, trong nội tâm nàng âm thầm đắc ý, chuyện này nàng coi là tin tức lớn nhất, tin tưởng nhất định huynh trưởng sẽ bị chấn động, quả nhiên bị mình đoán trúng, ngay cả huynh trưởng lòng dạ sâu như vậy cũng khó thể khống chế, đủ thấy việc này trọng đại thế nào.
Cao Tuệ kìm nén không được hưng phấn nói:
- Từ sau khi hôn quân trở về từ quận Mã Ấp, tựa như thay đổi cả người, từ tin tức của mật thám trong cung, cả ngày hôn quân nhốt mình trong hậu cung uống rượu mua vui, vạn phần suy sút, uống đến nóng nảy, tức giận mắng tướng sĩ vô năng, trăm quan bất trung, nếu không thì sẽ là ở trong tĩnh thất một ngày một đêm, mỗi lần ở trong tĩnh thất đi ra đều truyền đạt mệnh lệnh ý chỉ quan trọng, còn có cung nhân phát hiện y đêm hôm khuya khoắt một thân một mình tóc tai bù xù dạo chơi trong cung, tựa như ma quỷ, đại ca, ta hoài nghi hôn quân này có phải điên rồi không.
Cao Liệt đã khôi phục lại thái độ bình thường, lắc đầu cười nói:
- Ngược lại cũng chưa đến mức điên rồi, những ý chỉ đưa xuống của y cũng không phải kẻ điên có thể làm được, hẳn là tinh thần có chút vấn đề, ta phỏng chừng sự việc gặp phải ở quận Mã Ấp khiến cho y bị kích thích quá lớn, hơn nữa bản thân y chính là một người tâm tình rất hay thay đổi, vì vậy vấn đề y suy xét đã không thể dùng ý nghĩ của người bình thường giải thích.
- Huynh trưởng nói đúng, ví dụ như y ở quận Mã Ấp đồng ý phong quan ban thưởng tước cho mấy vạn tướng sĩ, nhưng sau khi y trở lại Lạc Dương, tựa như y đã quên đi việc này, nghe nói ngay cả Ngu Thế Cơ cũng có phần bị phê bình kín đáo.
- Vì sao?
- Nghe nói Ngu Thế Cơ đề nghị hôn quân có thể dùng huân quan và trọng thưởng để thay thế cho tước vị, nhưng đến một chút ưu đãi như vậy, hôn quân cũng không chịu, chỉ nói một câu, trung quân cống hiến là bổn phận của thần tử. Thưởng gì đó đều không có? Kết quả khiến cho mấy vạn binh lính Kiêu Quả đều oán giận vạn phần. Y lại hạ chỉ triệu tập tất cả quận binh trong thiên hạ đi Liêu Đông chuẩn bị chiến tranh, chuẩn bị xuất chinh đánh Cao Câu Ly, kết quả ý chỉ này chỉ như ném đá vào biển rộng, không có một quận nào hưởng ứng. Cuối cùng không giải quyết được gì, có thể nói mất hết quân uy.
Nói đến đây. Cao Tuệ lộ ra vẻ mặt khinh miệt oán hận nói:
- Có hôn quân như vậy, thiên hạ chưa đủ loạn mới là lạ!
Lúc này, Cao Liệt đột nhiên hỏi:
- Vừa rồi muội hoài nghi Lý Mật là Lý Kiến Thành giả trang. Ngoại trừ Sài Thiệu ra, còn có chứng cứ gì xác thực không?
Cao Tuệ lắc đầu:
- Quả thật là không có chứng cứ, đại ca đang lo lắng điều gì?
Cao Liệt khoanh tay nhìn lên trần nhà, cười đầy thâm ý nói:
- Nếu thật sự người này là Lý Kiến Thành giả trang. Chỉ sợ rằng Lý Uyên đã sớm có dị tâm rồi.
Cao Tuệ hoảng sợ, nàng vừa định nói tiếp, Cao Liệt lại khoát tay áo. Không để cho nàng có cơ hội nói tiếp, Cao Liệt thản nhiên nói:
- Việc gì cũng có nặng nhẹ. Ngõa Cương có thể thuận theo tự nhiên, chỉ cần duy trì liên hệ với Vương Nho Tín, Dương Quảng bên kia cũng không cần lo lắng, y muốn vứt bỏ Lạc Dương xuôi nam, đây là ý trời, chúng ta cứ thuận lòng trời mà làm là được, nhưng ngược lại Lý Uyên bên kia cần có chút hao tâm, tăng mạnh tình báo của Thái Nguyên, nhất cử nhất động của Lý Uyên đều phải báo cáo với ta, mặc khác, Thanh Châu bên kia cũng là quan trọng hàng đầu, cũng như vậy tăng mạnh tình báo Thanh Châu, về phần Quách Huyến bên này, ta còn cần phải suy nghĩ thêm một chút.
- Huynh trưởng còn có cái gì suy nghĩ không thông sao?
Cao Tuệ thật cẩn thận hỏi.
- Muội đi đi! Nếu ta có việc gì, sẽ phái người tới gọi muội.
Cao Tuệ đi theo đại ca mười mấy năm, đối với loại bí hiểm này dường như đã tạo thành thói quen, nàng cũng biết một ngày huynh trưởng sẽ trở thành chân long thiên tử, tự nhiên không giống như người bình thường, nàng liền không cần hỏi nhiều nữa, thi lễ lui xuống.
Cao Liệt căn bản không nhìn bóng lưng rời đi của Cao Tuệ, y vẫn như cũ khoanh tay đứng trước cửa sổ, ánh mắt dừng lại ở phía nam, trong lòng muôn vàn suy nghĩ, trong lòng y cũng như vậy có một đáp án không thể lý giải được.
Tại sao Trương Huyễn phải cầu Quách Huyến xuôi nam tấn công sau lưng Đậu Kiến Đức và Cao Sĩ Đạt, chuyện này đến tột cùng cất giấu ý đồ gì đây?
Trong lòng Cao Liệt có chút hiểu ra, y dường như đã nhìn thấu một tia mưu tính sâu xa của Trương Huyễn, nhưng lại không thấy rõ ràng lắm, cứ như vậy mà hốt hoảng, nhưng có một loại cảm giác khác lại ngày một rõ ràng, chỉ sợ rằng Trương Huyễn này tương lai sẽ trở thành kình địch của mình.
… . .
Trên sông Hoàng Hà, một đội thuyền lớn được ánh chiều tà rọi xuống, xuôi dòng chậm rãi mà đi, hai bên là mặt nước đục ngầu rộng lớn, ánh chiều rọi xuống hiện lên một vẻ vàng ánh kỳ dị, đục ngầu sền sệt, cả đội tàu như đi trong một vùng dung nham ánh vàng.
Trương Huyễn chắp tay đứng trên mũi tàu của chiếc thuyền lớn nhất, vừa chắp tay vừa ngưng mắt nhìn bùn lầy vàng óng trên mặt sông, dường như đang nghiên cứu nguồn gốc của bùn lầy này, nhưng ánh mắt lại thủy chung chuyên chú một đường, hiển nhiên hắn không phải là đang nhìn bùn lầy mà là đang đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình.
Vài tên đại tướng phía sau cũng không dám nói gì, sợ rằng quấy rầy suy nghĩ của chủ soái.
Ngày hôm qua Trương Huyễn nhận được tin tức từ kinh thành truyền đến, Dương Quảng đã hạ chỉ thăng Giang Đô lên là Nam Đô, chuẩn bị đầu tháng sáu đi thuyền xuôi nam, tuy rằng Trương Huyễn cũng không biết tình hình của Cao Liệt kia, nhưng hắn vẫn không thể nào có ưu thế bằng Cao Liệt, hắn biết rằng lần này Dương Quảng đi Giang Đô thì sẽ không trở về Lạc Dương nữa.
Lúc này, một hồi tiếng bước chân thình thịch truyền đến, dồn dập mạnh mẽ, vài tên đại tướng đều nhíu mày, Uất Trì Cung bất mãn quay đầu trừng mắt nhìn binh lính truyền tin, bước đi của y đã cắt đứt suy nghĩ của chủ soái, binh lính truyền tin phát hiện thấy vài tướng quân đều trừng mắt nhìn mình, sợ tới mức lời nói đến bên miệng rồi lại quay trở lại, vội vàng quỳ một gối xuống.
Dòng suy nghĩ của Trương Huyễn đã không còn, hắn thản nhiên hỏi:
- Có quân tình gì khẩn cấp?
Nếu không có quân tình khẩn cấp, chắc chắn thân binh sẽ không gấp rút tiến lên bẩm báo với hắn, binh lính truyền tin vội vàng nói:
- Khởi bẩm tướng quân, tin tức bờ bắc truyền đến, đại quân của Đậu Kiến Đức và Cao Sĩ Đạt đã rút lui về phía bắc.
Trương Huyễn mỉm cười, xem ra Quách Huyến đã xuất binh rồi, hắn lập tức ra lệnh:
- Truyền mệnh lệnh của ta, đại quân qua sông, tiến đến quận Thanh Hà!
Uất Trì Cung chần chừ một chút, nhắc nhở:
- Chuyện này có phải quân phản loạn bày ra cạm bẫy hay không, lấy lui làm tiến, dụ dỗ tướng quân bắc thượng.
Trương Huyễn cười nói:
- Lời nói của Kính Đức mặc dù có lý, nhưng không thể vì nghẹn mà không ăn, chỉ cần chuẩn bị đầy đủ, cũng không có gì phải sợ, ta sẽ phái ba trăm thám báo tra xét ở quận Thanh Hà, chỉ cần quân phản loạn toàn lực đánh tới, chúng ta hoàn toàn kịp thời lên thuyền rút lui về phía nam, tuy nhiên... Đậu Kiến Đức và Cao Sĩ Đạt chỉ sợ là càng có hứng thú với U Châu hơn.
Sau đó Trương Huyễn nói với thân binh:
- Đi nói cho Thẩm Quang, để y phái người đi nhắc nhở Quách Huyến, ngàn vạn lần không nên khinh địch, càng không thể có lòng tham!
~~~~
Từ quận U Châu một đường xuôi nam, thế như chẻ tre, bởi vì chủ lực đại quân của Cao Sĩ Đạt và Đậu Kiến Đức đều ở bờ bắc Hoàng Hà, quân đội của Quách Huyến không gặp bất kỳ sự chống cự nào, quân tiên phong của La Thành sau hai ngày liền giết đến hang ổ của Đậu Kiến Đức tại huyện Võ Ấp, đồng thời hang ổ của Cao Sĩ Đạt ở huyện Nam Bì cũng bị quân đội của Hầu Quân Tập chiếm lĩnh.
Hơn nửa nhân khẩu trong huyện Võ Ấp đều là gia quyến của tướng sĩ dưới tay Đậu Kiến Đức, khi La Thành giết đến huyện Võ Ấp, người đang ở trong huyện một ngày trước đều trốn hết, huyện thành gần như biến thành một tòa thành trống không, chỉ còn lại không đến một nghìn người.
Tuy nhiên vài kho hàng lớn của Đậu Kiến Đức lại chưa kịp thời rút đi, vô số tiền bạc, lương thực và vật tư, toàn bộ đều rơi vào tay quân Tùy, La Thành cũng không tiến vào kho hàng, mà để người đóng kín kho hàng lại, phái mấy trăm binh lính trông coi, không cho bất cứ kẻ nào tới gần.
Hai ngày sau, Quách Huyến dẫn một vạn đại quân giết đến huyện Võ Ấp, lần này Quách Huyến dẫn hai vạn đại quân xuôi nam, hơn nữa La Thành dẫn ba nghìn quân, tổng cộng là hai vạn ba nghìn quân, khi quân đội chủ lực của y giết đến huyện Hà Gian, nhận được tin tức của Hầu Quân Tập, Hầu Quân Tập đã công phá được huyện Nam Bì, phát hiện không ít tiền bạc và lương thực, nhưng nhân lực của mình lại không đủ.
Quách Huyến lập tức chia bảy nghìn người đi đến huyện Nam Bì, còn chính y thì chạy đến huyện Võ Ấp.
Ngoài cửa thành huyện Võ Ấp, La Thành quỳ một gối thi lễ với Quách Huyến:
- Tham kiến đô đốc!
- Hiền chất mau mau đứng lên!
Quách Huyến cười ha hả nâng La Thành dậy, vỗ vỗ bả vai y hỏi:
- Lần đầu tiên suất quân đánh giặc, cảm giác như thế nào?
Mặc dù ấn tượng của Quách Huyến đối với La Thành không tệ, nhưng La Thành lại là con trai của người đối đầu với y La Nghệ, vì vậy trong lời nói có thêm vài phần cười giả, vài phần dối trá.
La Thành liền vội vàng khom người nói:
- Tuy có mang binh, nhưng không có đánh giặc, huyện Võ Ấp là một tòa thành trống không, đến một tên quân phản loạn cũng không tìm thấy.
- Muốn đánh nhau chẳng phải dễ dàng hay sao? Về sau sẽ có cơ hội.
Lời nói của Quách Huyến liền chuyển:
- Tình huống kho hàng như thế nào?
Lần này Quách Huyến suất quân xuôi nam mục đích chính chính là thừa dịp hư không mà vào, mục đích chủ yếu là hang ổ của Đậu Kiến Đức và Cao Sĩ Đạt, cướp đi tiền bạc và lương thực, sau khi đạt được liền lập tức rút lui, chính mình có thể cho thiên tử một lời giải thích, về phần quyết chiến với quân phản loạn chủ lực, binh lực của y không đủ, không có suy nghĩ này.
- Hồi bẩm đô đốc, cửa kho đã đóng kín lại, ta cũng không biết vật tư tiền bạc và lương thực nhiều ít thế nào, mời đô đốc tự mình đến xem xét.
- Tốt lắm, ta ngược lại muốn nhìn một cái, đến tột cùng Đậu Kiến Đức lấy đi bao nhiêu mồ hôi nước mắt của nhân dân?
Trong mắt của Quách Huyến hiện lên một tia tham lam, y trở mình lên ngựa chạy vào trong thành.